– Còn có!
– Nếu người này nguyện ý để xuống ân oán, vậy thì mọi người hòa hòa khí khí, hắn có yêu cầu gì cũng nên thỏa mãn, coi như là nhận lầm. Nếu hắn không muốn để xuống ân oán, ngay tại chỗ diệt trừ, chấm dứt hậu hoạn!
Từng đạo mệnh lệnh từ trên cao ban bố xuống, Ứng Thần Hầu trong lòng lẫm nhiên, khom người đồng ý nói:
– Đệ tử cáo lui.
Hắn trở lại Ứng Long điện, lập tức hạ đạt mệnh lệnh, ra lệnh đại quân xuất động, sưu tầm tung tích của Giang Nam. Bất quá, Giang Nam giống như từ trong Ứng Long Đại Thế Giới biến mất, tùy ý hắn sưu tầm như thế nào, cũng thủy chung không cách nào tìm được Giang Nam.
– Lần này nguy rồi…
Ứng Thần Hầu mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn:
– Nếu tìm không được hắn, hắn ôm hận rời đi, tương lai Ứng Long Đại Thế Giới ta tất có đại nạn!
Giờ phút này Giang Nam còn ở trong tinh không ngao du, gặp phải một luồng sóng Long Tộc đại quân quá cảnh, có Long Thần trấn giữ, bất quá đối với hắn không có điều tra, mà là đạo đạo thần thức quét qua. Phát hiện hắn là tộc nhân Thiên Long, trực tiếp từ bên hắn đi qua.
– Long Tộc quả nhiên muốn đem ta trảm thảo trừ căn!
Trong mắt Giang Nam hàn quang chợt lóe, nhìn thế giới kiều mình phải trải qua kia, chỉ thấy trên thế giới kiều có hai ba Long Thần canh gác, đề phòng sâm nghiêm, chần chờ một chút thầm nghĩ:
– Xem ra còn cần tìm Ứng Vô Song, mời nàng đi hỗ trợ, mang ta cùng nhau rời nơi đây trở lại nguyên giới!
Ứng Vô Song tuy là tộc nhân Ứng Long, nhưng tương đối trọng tình trọng nghĩa, Giang Nam đối với nàng có ân, nàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn mới vừa nghĩ tới đây, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên một móng vuốt lông xù từ thế giới kiều dò xét đi ra ngoài, đưa tay một trảo, đem hai Long Thần trấn thủ thế giới cầu nắm trong tay.
Tiếp theo nơi đó thăm dò một đại khẩu, móng vuốt đem hai Long Thần này nhét vào trong miệng, dùng sức nhai, khanh khách băng băng rung động, sinh sôi đem hai Long Thần nuốt xuống!
Long Thần còn dư lại kia đã sớm thấy vậy ngây người, đột nhiên quát to một tiếng, xoay người liền trốn, gào thét hướng chủ tinh phi độn đi!
Bá…
Một đầu lưỡi hiện đầy móc câu từ trong miệng lớn kia thăm dò, nhẹ nhàng một liếm, đem Long Thần này giắt trên đầu lưỡi, tùy ý hắn Thần Thông biến hóa, cũng không cách nào chạy trốn!
Trong chớp mắt, ba Long Thần trấn thủ thế giới kiều liền bị chết sạch sẽ, lặng lẽ không tiếng động, không làm kinh động những cường giả khác của Ứng Long Đại Thế Giới.
Cái miệng kia rụt trở về, sau đó trên thế giới kiều một thiếu niên áo vàng thản nhiên đi vào Ứng Long Đại Thế Giới, tiếp theo chỉ nghe một tiếng ầm vang, hai cái sừng cao tới mấy vạn trượng sinh sôi cắm vào thế giới kiều, chen chúc đến thế giới hàng rào này không ngừng sụp xuống.
Thiếu niên áo vàng kia khẽ cau mày, quát lên:
– Chiến Thiên Ma Tôn, ngươi muốn kinh động lão quái vật trong Ứng Long thế giới sao?
– Còn muốn biến thành hình người, thật là phiền toái!
Một chỗ khác trong Thế giới kiều truyền đến một tiếng oán trách, chỉ thấy hai sừng rụt trở về, một Hắc y nam tử vóc người khôi ngô cao lớn sải bước đi đến, vẻ mặt cường tráng, lộ ra vẻ khổng vũ có lực, ha hả cười nói:
– Cô nương kia bị chúng ta cứu thoát khốn, không muốn tới đây, còn muốn chúng ta thu hồi pháp bảo của nàng, nhìn thực lực của chúng ta mới nguyện cùng chúng ta hợp tác. Lấy ý kiến của ta, không bằng giết chết cô nương kia… Di? Nơi này còn có một đầu tiểu long!
Hắc y nam tử này hai mắt sáng lên, ánh mắt bá một tiếng rơi vào trên người Giang Nam, trách trách cười nói:
– Mặc dù nhỏ đến thương cảm, nhưng miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng!
– Người này phải…
Giang Nam ngơ ngác nhìn Hắc y nam tử này, tâm thần rung mạnh, cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc:
– Người này là chủ nhân của Chiến Minh cự thú!
Hắc y nam tử kia chính là Chiến Thiên Ma Tôn, ánh mắt hung ác, xuẩn xuẩn dục động, liền muốn đem Giang Nam nuốt ăn!
– Chiến Thiên Ma Tôn, vị thiếu niên này không phải là Long Tộc.
Thiếu niên áo vàng kia quét nhìn Giang Nam một cái, phảng phất một cái trong lúc đó liền đem diện mục thật sự của Giang Nam thấy rõ ràng, cười nói:
– Hắn là Nhân Tộc, bản thể xa xa không có khổng lồ như vậy, ngươi nếu ăn hắn, đừng nói nhét kẽ răng, trăm hắn đứng ở trong kẽ răng của ngươi cũng dư dả!
– Xui.
Chiến Thiên Ma Tôn đối với Giang Nam mất đi hứng thú, sải bước đi thẳng về phía trước, Giang Nam thầm đổ mồ hôi lạnh, nhìn thấy Chiến Thiên Ma Tôn không có động thủ, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
– Vị Nhân Tộc thiếu niên này công pháp rất kỳ lạ, lại có thể bắt chước được huyết mạch Thiên Long.
Thiếu niên áo vàng kia cười nói:
– Công pháp của hắn tựa hồ là Địa ngục nhất mạch, lại có khí độ Huyền Môn, rất là cao, thành tựu tương lai sẽ không thua ngươi.
– Sẽ không kém ta?
Chiến Thiên Ma Tôn đột nhiên phát ra một luồng hơi thở thô bạo, trực tiếp đặt ở trên người Giang Nam, cười hắc hắc nói:
– Có thể có được ngươi khen như thế, nhất định không phải chuyện đùa! Loại nhân vật này cũng nên kết giao một chút. Thiếu niên, ngươi hiện ra nguyên hình đi!
Ba ba ba!
Giang Nam gặp phải hắn áp bách, thân bất do kỷ biến trở về diện mục thật sự, vẻ mặt vô tội đứng ở nơi đó, mở trừng hai mắt.
– Ngươi là… tên tiểu quỷ cướp Chiến Minh cự thú của ta!
Chiến Thiên Ma Tôn trợn tròn con ngươi, giật mình nhìn Giang Nam, thất thanh nói:
– Kỳ quái, làm sao đầu Thiên Long mới vừa, thoáng cái liền biến thành tiểu quỷ khốn nạn kia? Chẳng lẽ trong tối tăm thật có thiên ý, trời ạ, để cho tiểu quỷ này tự mình đưa đến trước mặt ta để cho ta nghiên cứu?
Giang Nam phẫn nộ nói:
– Ma Tôn, đã lâu không gặp? Lần trước khi thấy ngươi, ngươi còn bị vây ở Lục Trụ Thiên thế giới, hôm nay gặp đã thoát khốn, ta cũng rất là vui vẻ.
– Đợi lát nữa ngươi càng vui vẻ hơn.
Vị Ma Tôn này mừng rỡ, cười hắc hắc nói:
– Tiểu quỷ, ngươi có thể phá trận pháp trong đầu Chiến Minh cự thú của ta, có thể tính rất cao, để cho Lão Tử đem ngươi cắt miếng, nghiên cứu một chút, xem một chút ngươi rốt cuộc là làm sao sửa trận pháp của ta!
Hắn đang muốn động thủ, vị thiếu niên áo vàng kia cũng có mấy phần ngạc nhiên, cau mày nói:
– Chậm, ta đã từng thấy qua hắn cùng với một tiểu hòa thượng vung tay.
– Gặp qua ta cùng với một tiểu hòa thượng vung tay?
Giang Nam bị Chiến Thiên Ma Tôn bắt trong lòng bàn tay, không thể động đậy, nghi ngờ nói:
– Ở địa phương nào?
– Tiểu Thiên Tinh Giới.
Thiếu niên áo vàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói:
– Ta đang muốn thoát khốn, vừa gặp hai người các ngươi ở phía trên giao thủ, hòa thượng kia muốn giúp ta một tay, nhổ một thần minh chi bảo phá vỡ đại trận phong ấn ta, ngươi lúc ấy rất là nghĩa chính ngôn từ, ngăn trở hắn. Ân, lúc ấy còn có một vị tiểu cô nương, giấu ở trong Tử Phủ của ngươi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/01/2015 03:38 (GMT+7) |