– Long Hoàng quả nhiên là hạng người đáng tin cậy nhất, không hổ là sư tôn ta định ra đồng minh, những môn phái khác, cũng là đồ nịnh nọt, chỉ có Long Hoàng, một tấm lòng son, vô cùng trung thành!
Mọi người đang muốn vuốt mông ngựa nịnh nọt, lại thấy sáu bảy chiếc lâu thuyền của Long Hoàng không có hướng bọn họ lái tới, mà là trực tiếp chạy nhanh đến Huyền Thiên Thánh Tông đối diện.
Cận Đông Lưu sắc mặt xanh mét, Vũ Thông Đạo Nhân nghi ngờ nói:
– Long Hoàng kỹ cao gan lớn, chẳng lẻ muốn trực tiếp đánh vào Huyền Thiên Thánh Tông, đem những tên kia hết thảy giết chết?
Hắn lời còn chưa dứt, liền thấy Giang Nam tiến ra đón, cùng Long Hoàng vừa nói vừa cười, phảng phất như cố giao nhiều năm, Long Hoàng xanh mặt, không để ý đến.
– Long Hoàng làm phản rồi!
Vũ Thông Đạo Nhân trong đầu ầm ầm.
– Không việc gì! Long Hoàng tự tìm đường chết, không trách ta được!
Cận Đông Lưu đằng đằng sát khí, cắn răng nói:
– Thái Huyền Thánh Tông ta Quân Lâm Thiên Hạ, có Chúc sư thúc ở đây, còn có thần đỉnh, lại có sư tôn che chở, ai có thể địch? Nhiều thêm Long Hoàng, cũng chỉ có đường chết!
Mọi người Thái Huyền Thánh Tông nghĩ đến Chúc Nghiên Đình cùng Thần đỉnh, lại nghĩ tới Thái Hoàng Lão Tổ, nhất thời yên lòng, giống như ăn định tâm hoàn.
Phụ Văn Cung trầm giọng nói:
– Giang chưởng giáo, Long Hoàng tới, đệ bát tọa Thái Huyền đại trận có tính toán trước, Chúc Nghiên Đình cũng có người đối phó, bất quá Thái Hoàng Thần đỉnh, ngươi định làm như thế nào? Đừng nói Thái Hoàng tế lên miệng Thần đỉnh này, coi như là Cận Đông Lưu suất lĩnh những Thiên Cung cường giả đó, miệng Thần đỉnh này cũng không người nào có thể ngăn chặn! Huống chi, Thái Hoàng Lão Tổ tuyệt đối sẽ không bàng quan tọa thị tông môn mình bị diệt, nhất định sẽ xuất thủ!
Long Hoàng sắc mặt kịch biến, cười lạnh nói:
– Giang Tử Xuyên, ngươi đừng muốn cho ta đi khiêng Thái Hoàng Thần đỉnh!
– Vậy thì ta tự mình đến giải quyết!
Giang Nam tay áo phần phật, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
– Ngươi tới giải quyết?
Đám người Phụ Văn Cung hơi ngẩn ra, xa xa nhìn về phía Cận Đông Lưu cùng Thần đỉnh, mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ, tu vi của Cận Đông Lưu tự nhiên không đáng giá nhắc tới, tối đa chỉ là Thiên Cung cấp chiến lực, nhưng mà Thần đỉnh kia liền không phải chuyện đùa.
Thần đỉnh chính là thần minh xuất hiện đời trước của Thái Huyền Thánh Tông lưu lại, mặc dù Thái Hoàng khinh thường vận dụng Thần đỉnh, nhưng Thần đỉnh này vẫn bị Thái Hoàng Lão Tổ tế luyện qua. Thần đỉnh ở đây, tương đương với một hóa thân của Thái Hoàng, không làm gì được Thần đỉnh, Thái Huyền Thánh Tông liền dựng ở thế bất bại!
Long Hoàng có Quỳ Ngưu Cổ, cũng là một thần minh chi bảo, nhưng mà Long Hoàng cùng Thái Hoàng Lão Tổ chênh lệch tự nhiên là cách xa vạn dặm, căn bản không cách nào chống cự ngăn cản Thần đỉnh kia, cho nên Long Hoàng trực tiếp cự tuyệt đối kháng Thần đỉnh là hợp tình lý.
Giang Nam nói thẳng mình đi đối phó Thần đỉnh cùng Cận Đông Lưu, ở hắn xem ra, đây là Giang Nam muốn chơi mạng, cầm mạng của mình đi đối kháng Thần đỉnh hóa thân của Thái Hoàng Lão Tổ!
Không nói trước Thái Hoàng Lão Tổ thúc dục uy năng hóa thân trong Thần Đỉnh, chỉ nói miệng Thần đỉnh này bị Cận Đông Lưu và Thiên Cung cấp cường giả tế lên, chỉ uy năng này, cũng làm cho không người nào có thể chống lại!
Lạc Hoa Âm cau mày nói:
– Tử Xuyên, Thái Hoàng Thần đỉnh khẳng định có biện pháp giải quyết khác…
– Sư tôn yên tâm, ta có thể giải quyết. Chư vị, khai chiến thôi, giải quyết Thái Huyền Thánh Tông, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!
Giang Nam đứng dậy, đi lên trời cao, cất bước hướng Cận Đông Lưu đi tới, đám người Phụ Văn Cung liếc mắt nhìn nhau, rối rít vươn người đứng dậy, hướng từng ngọn Thái Huyền đại trận bức tới.
Nhiều trưởng lão Thái Thượng Trưởng Lão của Tinh Nguyệt Thần Tông hợp lực tế lên hai đại trấn giáo chi bảo, một chính là Nguyệt Kim Luân, nhô lên cao hóa thành một vòng trăng tròn. Nguyệt Kim Luân chính là do Tinh Quang cùng Thần Kim thuần túy tổ thành. Nhiều đệ tử Thần Tông rối rít bay lên, rơi vào trong Kim Luân, hợp lực thi triển Tinh Nguyệt đại trận.
Nguyệt Kim Luân cắt ngang, thẳng tắp cắt vào một tòa Thái Huyền đại trận, hai tòa đại trận một là Âm Dương Thái Cực Đồ, hắc bạch tương phân, phân biệt rõ ràng, một là trăng sáng nhô lên cao, kim quang khắp nơi. Hai vị Chưởng Giáo Chí Tôn cấp chủ chưởng đại trận này một vị tên là Thủy Nguyệt Đạo Nhân, chính là nữ tử, một vị khác tên là Bác Sơn Đạo Nhân, hai người vốn cũng không phải là cường giả Thái Huyền Thánh Tông, mà là bị Thái Hoàng Lão Tổ thu phục, gia nhập vào Thái Huyền Thánh Tông.
Thủy Nguyệt Đạo Nhân lúc này thanh quát một tiếng, vỗ Thủy Kỳ Lân, chỉ thấy Thủy Kỳ Lân bay lên trời, lũ lụt tràn ngập ngập trời, đem nửa đại trận hóa thành biển lớn mênh mông.
Đầu Thủy Kỳ Lân này là một trấn giáo chi bảo. Kỳ Lân đối chiến Nguyệt Kim Luân, hai hai đụng nhau. Trấn giáo chi bảo bộc phát uy năng, mấy ngàn dặm đất nhất thời sụp đổ, hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Uy năng của Trấn giáo chi bảo là bực nào cường đại, dễ dàng có thể chấn toái hư không, cũng may Thái Huyền Thánh Tông cùng nhiều đệ tử của Tinh Nguyệt Thần Tông đều có đại trận bảo vệ, không có bị trấn giáo chi bảo liên lụy.
Nguyệt Kim Luân cắt vào trong đại trận, hai tòa đại trận trong vòng ngàn dặm, một cái tài nghệ trải rộng ra, một cái dựng thẳng cắt đến, đệ tử hai phái nhất thời binh khí giao phong, các loại thanh âm quát tháo không dứt bên tai, các loại Thần Thông pháp bảo lộn xộn tuôn ra, phô thiên cái địa, chỉ ở một cái chính diện, liền ít cũng trăm vị tu sĩ bỏ mạng, thi lạc như mưa, máu sái trường không!
Đây chính là chiến trường, đây chính là chiến đấu, tàn khốc, tráng quan, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, làm cho người ta hung hãn không sợ chết!
Chiến trường không thể nào người không chết, không thể nào chết toàn bộ là đối thủ, nếu không chính là đấu đá, chính là vô địch.
Tinh Nguyệt Thần Tông còn làm không được vô địch, trận đại chiến này, nhất định có nhiều đệ tử trưởng lão, thậm chí Thái Thượng Trưởng Lão vẫn lạc!
Mà ở nửa đại trận khác, Phụ Văn Cung đã sớm tế lên một kiện trấn giáo chi bảo khác của Tinh Nguyệt Thần Tông, Tinh Nguyệt Cự Nhân, quanh thân Tinh Nguyệt Cự Nhân này Tinh Hà quấn quanh, chính là do Thần kim cùng Tinh Nguyệt lực luyện thành, uy lực không kém hơn Nguyệt Kim Luân chút nào, cùng lúc đó, Phụ Văn Cung cũng buồn bực rống một tiếng, thân hóa một Tinh Nguyệt Cự Nhân khác, hai Cự Nhân cao tới vạn trượng, xông vào một tòa đại trận khác, liên thủ vây công Bác Sơn Đạo Nhân!
– Bác Sơn Đạo Nhân, nghe tiếng đã lâu ngươi là nhân tài đương thời hiếm có, nhưng chưa từng nghĩ tới cũng đầu nhập vào Thái Hoàng, làm chó săn. Hôm nay Phụ mỗ đưa ngươi trở về vị trí cũ, lấy đầu ngươi tế cố nhân!
Cùng lúc đó, các phái thế lực như Thiên Phủ Thập Tẩu, Thanh Vân Tông, Triều Thánh Tông… cũng riêng phần mình xuất động, giết tiến lên, cùng từng ngọn Thái Huyền đại trận hung hăng va chạm, trấn giáo chi bảo riêng phần mình bay lên, từng kiện trấn giáo chi bảo đè sập trời cao, áp sập Thương Thiên, trên mặt đất hết thảy cũng bị những trấn giáo chi bảo này phát ra ba động kịch liệt chấn nát bấy, dãy núi rối rít hỏng mất, hóa thành phấn vụn!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/01/2015 03:38 (GMT+7) |