Vừa tới U Ám sâm lâm đã bị cơ cấu Ám Mạc của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc theo dõi, thành viên Ám Mạc giống như đám ruồi bọ không buông tha làm hắn phiền không chịu nổi, thật vất vả mới “hốt” được ổ của Hoàng Kim long, ai dè lại chọc phải một cao thủ hành tung quỷ bí truy sát, chẳng những tọa kỵ bị giết mà ngay cả tai cũng lưu lại một cái.
Rồi cả Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác không dễ mới mời được, cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu một cách kỳ quái, hai đệ tử của Mã Tác suốt ngày làm phiền khiến mình rất khó chịu.
Rốt cuộc đến thế giới dưới lòng đất, Tái Nhĩ Đặc vốn cho rằng lợi dụng số lượng cao thủ Tử Kinh kỵ sĩ đoàn là có thể dễ dàng giết sinh vật kia, lại gặp phải đả kích mãnh liệt tiếp. Ba lần tấn công liên tiếp, Tử Kinh kỵ sĩ đoàn chịu phải đả kích rất lớn, thành viên tổn thương hơn ba trăm mà vẫn không thể chiếm lĩnh được ma tinh quáng. – Tái Nhĩ Đặc tiên sinh, lần này Hắc Ám tinh linh chúng ta nguyện ý hợp tác với ngươi, hy vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội này. – Một gã nam Hắc Ám tinh linh nho nhã quần áo hoa mỹ, má trái có vết hoa văn trời sinh, mọc lơ thơ một dúm râu, thoạt nhìn có vẻ quỷ dị tà ác.
Một thân trang phục quý tộc hoa mỹ đắt tiền của gã nam Hắc Ám tinh linh này trên đó còn ngập tràn hắc ám nguyên tố nồng đậm, tay trái gã cầm một cây hắc sắc pháp trượng, chậm rãi nói với Tái Nhĩ Đặc vẻ mặt đạo mạo.
Thần tình Tái Nhĩ Đặc lo lắng, gần đến Hồ Lô sơn tích dịch nhân thủ hộ mới lệnh cho đám kỵ sĩ đằng sau dừng lại. Hắn ngoảnh đầu lại liếc nhìn tên nam Hắc Ám tinh linh dáng vẻ quý tộc kia, lạnh đạm nói:
– Tiên sinh Á Nhĩ Lâm tôn quý. Ngươi phải biết rằng lần này chúng ta đôi bên cùng có lợi, cũng không phải ta khẩn cầu ngươi tới cùng hành động.
– Ma tinh quáng là mục đích chúng ta tất phải lấy được, thế nhưng tích dịch nhân có thể chết hết thì cũng là kết quả Hắc Ám tinh linh các ngươi muốn thấy. Nếu sinh vật kỳ lạ kia bảo vệ tích dịch nhân, các ngươi muốn chiếm lĩnh lãnh địa của chúng, e rằng không phải là sự tình dễ dàng như thế. Sinh vật kỳ lạ kia e sợ hỏa diễm, hy vọng các ngươi chuẩn bị đủ địa tinh phi đạn, bằng không hiện tại chúng ta có lẽ nên quay về được rồi.
– Yên tâm đi Tái Nhĩ Đặc tiên sinh. Hắc Ám tinh linh nhìn xa trông rộng mới là chúa tể của thế giới này. Đám địa tinh nhát gan mỗi năm đều phải dâng lên chúng ta số lượng phi đạn kinh người, sinh vật to lớn kia nhất định sẽ bị phi đạn bắn hạ cho tan tành xác pháo.
Dáng vẻ Hắc Ám tinh linh Đại Na vẫn diêm dúa lẳng lơ như thế, liên tục quyến rũ cười yêu kiều với Tái Nhĩ Đặc, đôi mắt long lanh nước câu dẫn ngắm tới ngắm lui trên người hắn.
Tái Nhĩ Đặc thầm nuốt một ngụm nước bọt bỗng nhiên trào ra, thầm nghĩ mụ đàn bà dâm đãng này quả thực “rất ngon”, thế nhưng trước mặt đám thủ hạ hắn tự nhiên sẽ không biểu hiện sự phóng đãng khi “đại chiến” với Đại Na lõa lồ. Hắn ra vẻ đạo mạo mê nhân mỉm cười, gật đầu nói:
– Nếu là vậy thì ta yên tâm rồi, chúng ta đã tiến vào ba lần, đối với sinh vật kỳ lạ bên trong cũng hiểu rõ đôi chút. Nó giống như không thể rời chân núi Hồ Lô, nếu không ba lần trước chúng ta tổn thương tuyệt đối lớn hơn nhiều. Ma tinh quáng bị tích dịch nhân bảo vệ, sinh vật kia không biết có phải là tích dịch nhân tiến hóa mà thành không, mà lại giống như một tên tích dịch biến lớn ngàn lần, chiếm cứ cả một góc rất lớn nơi chân núi Hồ Lô. Đến khi tiến vào các ngươi phải cẩn thận một chút, nếu không trụ được lập tức rút lui hẳn là sẽ không việc gì.
– Vậy được, hiện tại chúng ta còn chờ cái gì, để cho đám tích dịch nhân đáng ghét kia đi tìm chết thôi – Gã thủ lĩnh Hắc Ám tinh linh Á Nhĩ Lâm có dúm râu kia khua hắc ám pháp trượng trong tay, tỏ ý có thể bắt đầu phát động tiến công được rồi.
Tái Nhĩ Đặc nghe gã nói như thế, cũng không do dự nữa, gật gật đầu với mấy kỵ sĩ đại đội trưởng phía sau, tự mình rút ra trường kiếm sáng ngời đầu tiên, nhưng không phải là thần khí Tinh Không, cùng với Đức lỗ y phản bội Tạp Tắc Nhĩ đứng lộn đầu tiến tới Hồ Lô sơn.
“Té ra gia hỏa kia sợ lửa à!”
Hàn Thạc lợi dụng con Âm Ma còn lại nghe lén cuối cùng cũng thu được một tin tức có giá trị, thầm nghĩ.
Hắn cũng không lập tức xông vào Hồ Lô sơn do tích dịch nhân bảo vệ, vẫn lợi dụng Âm Ma thăm dò động tĩnh của đám Tái Nhĩ Đặc, còn mình thì ẩn nấp tại một góc tối, chuẩn bị chờ thời cơ hỗn loạn thì im hơi lặng tiếng lẻn vào trong.
Trong tiếng hô ngân dài của Tái Nhĩ Đặc, những kẻ xâm lược Tử Kinh kỵ sĩ đoàn và bộ lạc Hắc Ám tinh linh quang minh chính đại xông lên Hồ Lô sơn trước mặt. Trong đám đó Á Nhĩ Lâm tựa hồ là thủ lĩnh Hắc Ám tinh linh lần này, ngay cả tộc mẫu Đại Na trong lần vọng đồ lợi dụng Hàn Thạc lần trước hiển nhiên cũng coi Á Nhĩ Lâm là kẻ cầm đầu.
Á Nhĩ Lâm dẫn theo mấy tên Hắc Ám tinh linh tay cầm cung tên hoặc là pháp trượng, từ tốn tiến tới trạm dừng chân trên Hồ Lô sơn, vẻ mặt khinh thường nhìn tích dịch nhân vừa nghe được tin từ trong nham động đi ra, không hề che dấu vẻ coi rẻ, hừ lạnh:
– Đám tích dịch nhân đê tiện thô tục các ngươi căn bản không có tư cách cũng như quyền lợi hưởng thụ mảnh đất màu mỡ này, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần các ngươi lăn từ chỗ Mạt Mạt Lý Á ra đây, Hắc Ám tinh linh cao quý chúng ta sẽ thả các ngươi đi.
Trong thế giới dưới lòng đất, mỗi một chủng tộc đều có ngôn ngữ đặc biệt của riêng mình, chỉ có điều lúc thực sự nói chuyện vẫn dùng ngôn ngữ nhân loại thông dụng trên đại lục, bởi vì thứ ngôn ngữ này rõ ràng dễ hiểu dễ dùng, hơn nữa văn minh nhân loại đã phát triển nhiều năm như thế, nghiễm nhiên đã trở thành kẻ dẫn đầu vượt xa trên cả đại lục.
Rất nhiều tích dịch nhân từ trong nham động Hồ Lô sơn bước ra, vẻ mặt đều phẫn nộ trừng mắt nhìn đám Hắc Ám tinh linh Á Nhĩ Lâm tự cho mình là chủng tộc cao quý. Trong đó có một gã có cái đuôi tương đối thô to, cầm một thanh vũ khí tựa như dao nĩa rất lớn, chỉ vào Á Nhĩ Lâm quát bằng ngôn ngữ thông dụng chói tai:
– Hắc Ám tinh linh ti bỉ tham lam, mảnh đất này có Chân thần thủ hộ tộc ta, bất cứ tên nào cũng đừng mong dây máu ăn phần! Nếu Hắc Ám tinh linh các ngươi dám khiêu chiến Chân thần tộc ta, tộc tích dịch nhân sẽ huyết chiến đến cùng, Chân thần cũng sẽ tiêu diệt hết đám mạo phạm nhát gan ti bỉ các ngươi.
– Hừ, chỉ là một tên tích dịch hơi lớn mà thôi, thế nào lại thành Chân thần của các ngươi thế!
Á Nhĩ Lâm khinh thường hừ lạnh, lúc này hai tay tạo thành một động tác kỳ dị trước ngực, lộ vẻ thành kính nói:
– Chúng ta được nữ thần La Ty bảo hộ, nhất định có thể dẹp tan tất cả chủng tộc thế giới này. Hắc Ám tinh linh tất sẽ nhất thống các đại chủng tộc ở thế giới này, điều này bất cứ người nào cũng không cách nào ngăn trở.
– Hắc Ám tinh linh tham lam tà ác, lại dám khinh nhờn Chân thần vĩ đại chúng ta, các ngươi nhất định phải trả giá đắt. – Giọng điệu của gã tích dịch nhân kia càng thêm bén nhọn, sau khi quát lớn liền thì giương cái đuôi lên cao, giống như một cái roi da cực lớn vung “chách chách” trong không trung.
Đám tích dịch nhân có thân thể thô và dày, lực chiến đấu kinh người, thế nhưng lại không có được một tên nào hiểu được sự ảo diệu của ma pháp, văn hóa của bọn chúng cũng thô tục kém xa nền văn hóa của Hắc Ám tinh linh đã có từ thời xa xưa.
Hắc Ám tinh linh tự xưng là chủng tộc cổ xưa nhất cao quý nhất tại thế giới dưới lòng đất, xem đám tích dịch nhân thô bạo chỉ biết lợi dụng lực lượng nhục thể như dã thú. Hắc Ám tinh linh có thể lợi dụng ma pháp tiến hành công kích, thường thường có thể giành được thắng lợi trong chiến đấu, những năm nay đã bức tộc tích dịch nhân vào cảnh phải chạy tứ tán không ngừng.
Chỉ có điều chủng tộc có trí tuệ cao lại thường có bệnh chung là nội chiến. Tộc Hắc Ám tinh linh tự xưng là cổ xưa nhất cùng loài người đều mắc quái bệnh này. Bộ tộc Hắc Ám tinh linh dưới lòng đất bình thường cũng đại chiến không ngừng, nếu không bọn họ có thể đoàn kết thực sự được thì e rằng thế giới dưới lòng đất đã bị bọn họ chinh phục hết cả rồi.
Tích dịch nhân mặc dù tổng thể lực chiến đấu không được như Hắc Ám tinh linh biết cách lợi dụng ma pháp, nhưng lại rất đoàn kết, chỉ bằng vào những điều này mới có thể sống sót qua năm tháng tới nay, đến hiện tại vẫn không bị Hắc Ám tinh linh chinh phục.
Ngay lúc cái đuôi của tích dịch nhân kia vang lên “chách chách” thì từng ngọn trường mâu thô từ trong tay bọn họ ném ra, bắn thẳng vào tên thủ lĩnh Á Nhĩ Lâm đang khoe khoang kia.
Trường mâu của tích dịch nhân dưới con mắt Hàn Thạc mà nói thì đúng là vô cùng đơn sơ, chỉ biết lợi dụng sự cứng rắn trên gậy gỗ và đầu được vót nhọn mà thôi, trường mâu này dám chắc chỉ tạo thành lực sát thương rất hữu hạn.
Đám Hắc Ám tinh linh này thì ngược lại, bọn chúng rõ ràng hiểu cách lợi dụng vũ khí sắc bén hơn so với tích dịch nhân. Cung tên trường kiếm của bọn chúng chẳng những bén nhọn dị thường, một số còn khắc đầy hoa văn tinh xảo, vô luận là tính thực dụng hay là độ mỹ quan mà xét đều vượt xa tích dịch nhân dã man theo cách gọi của bọn chúng.
Mấy thanh trường mâu ném ra bị hai tên cung tiễn thủ đứng sau Á Nhĩ Lâm bắn vù vù gãy tan.
Á Nhĩ Lâm thờ ơ liếc nhìn tích dịch nhân ở giữa nham động, khinh thường nói:
– Tích dịch nhân thấp kém quả thực là một chủng tộc chỉ biết dùng “sức trâu” không biết lễ độ, loại các ngươi chỉ có làm súc sinh cho Hắc Ám tinh linh chúng ta nuôi nhốt thôi.
Tái Nhĩ Đặc tịnh không hứng thú nghe Á Nhĩ Lâm đấu khẩu với tích dịch nhân, thân là chủ nhân Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, hắn tại đế quốc Ba Đặc được phong hàm hầu tước. Lúc này hắn đã mất kiên nhẫn, liền cắt đứt lời nói của Á Nhĩ Lâm, nói với Đức lỗ y phản bội Tạp Tắc Nhĩ bên cạnh:
– Chúng ta quen thuộc hoàn cảnh bên trong, trước mở đường thôi.
Tạp Tắc Nhĩ gật gật đầu. Gã hiểu rằng mình là Đức lỗ y phản bội, nếu đã đến Tử Kinh kỵ sĩ đoàn thì phải hiểu lúc nào xông pha chiến đấu vì chủ nhân. Tái Nhĩ Đặc vừa nói xong, gã xung phong vọt tới trước, trên không trung liền biến thành một con diều hâu cực lớn.
Các kỵ sĩ khác của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn rời chiến mã, bám theo đằng sau Tạp Tắc Nhĩ phóng tới chỗ nham động Hồ Lô sơn. Tái Nhĩ Đặc thấy thủ hạ đã phát động tiến công, lúc này mới nói với Hắc Ám tinh linh Á Nhĩ Lâm đang không hài lòng:
– Á Nhĩ Lâm tiên sinh tôn quý, các ngươi có phải là nên động thủ rồi chăng.
– Không cần ngươi nhắc nhở. – Với loài người Á Nhĩ Lâm cũng không vui vẻ gì, mặc dù hắn không thể không thừa nhận trên phương diện nào đó còn tiên tiến hơn Hắc Ám tinh linh bọn hắn, nhưng tính vô sỉ ti bỉ của nhân loại giống như các đại chủng tộc có tiếng, ác danh của loài người tại thế giới dưới lòng đất này còn nổi tiếng hơn so với biên bức nhân (người dơi).
– Động thủ thôi! – Đại Na cười quyến rũ phân phó cho thủ hạ, một nhánh Hắc Ám tinh linh do bà ta dẫn đầu xông tới trước, nâng cung tên tinh xảo lên nhắm chuẩn vào tích dịch nhân.
Tộc nhân của Đại Na vừa động thủ, số lượng Hắc Ám tinh linh đằng sau so với Tử Kinh kỵ sĩ đoàn nhiều hơn không ít chia thành mấy đội xông tới Hồ Lô sơn, một bộ phận còn lại lưu lại bên cạnh Á Nhĩ Lâm.
Cau mày dõi theo cuộc chiến đã bắt đầu trên Hồ Lô sơn, Á Nhĩ Lâm dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nói với Tái Nhĩ Đặc đang đứng cạnh:
– Chỉ cần sinh vật đáng chết kia dám xuất hiện, địa tinh phi đạn cùng hỏa dược của chúng ta nhất định sẽ khiến cho nó cùng Hồ Lô sơn này xong đời.
– Hy vọng như thế! – Tái Nhĩ Đặc đối với sự tự phụ của Á Nhĩ Lâm cũng không tỏ ý gì nhiều, hắn cũng xem thường tích dịch nhân như gã kia, kỳ thật hắn cũng coi khinh cái đám Hắc Ám tinh linh cao ngạo này.
Loài người tại thế giới dưới lòng đất, bất luận là Hắc Ám tinh linh hay Sâm Lâm tinh linh đều chỉ là đối tượng bọn họ nô dịch mà thôi. Loài người tự cho rằng vạn vật chi linh, coi Hắc Ám tinh linh như đối tượng nuôi nhốt, giống như Tái Nhĩ Đặc nói không chừng trong phủ đệ hắn lại có một hai mỹ nữ Hắc Ám tinh linh trẻ tuổi mặt đẹp như hoa hầu hạ.
Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cùng các Hắc Ám tinh linh vừa mới phát động công kích với Hồ Lô sơn, đám tích dịch nhân với thân thể cường tráng lập tức rút vào trong nham động. Một số Hắc Ám tinh linh đeo những cái bọc rất lớn sau lưng, trong đó hẳn là địa tinh tạc đạn như Hàn Thạc đã từng thấy.
Nhìn bộ dạng của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cùng Hắc Ám tinh linh thì bọn chúng dường như định dùng luôn số lớn tạc đạn này ném vào trong Hồ Lô sơn, mưu đồ nổ chết sinh vật rất lớn giống thằn lằn kia và tất cả tích dịch nhân trong lần này.
Sau khi bọn chúng hành động, thần thức Hàn Thạc cảm thấy sự phẫn nộ mãnh liệt của sinh vật bên trong. Trong quá trình này hắn biết nó nhất định sẽ không cố kỵ nhiều, bèn triệu hoán Thổ Giáp thi ra, lệnh cho nó lẻn vào sâu trong Hồ Lô sơn.
Thổ Giáp thi tiến nhập vào sâu trong lòng đất, trên đường không bị năng lượng kỳ lạ của sinh vật kia bức quay lại nữa. Số lượng Tử Kinh kỵ sĩ đoàn và Hắc Ám tinh linh xông vào Hồ Lô sơn cực nhiều, cho dù sinh vật cường đại kia cũng không thể chú ý đến mọi mặt mà cảm ứng được.
Huống chi sinh vật trước mắt này đã phẫn nộ tới cực điểm, từng tiếng rít gào trầm thấp từ sâu trong lòng đất vọng lên, cả Hồ Lô sơn dưới âm thanh này tựa như rung chuyển mạnh. Hàn Thạc cũng lo lắng đáy Hồ Lô sơn vô pháp ngăn được bộ phận đỉnh phía trên rung chuyển mà đổ xuống.
Âm Ma duy nhất được Hàn Thạc cho bám lên Thổ Giáp thi. Dựa vào thị tuyến của Thổ Giáp thi mà hắn có thể nhìn được tình huống dưới lòng đất, thế nhưng nó không tiến nhập vào khu vực chủ yếu, tạm thời không thể gửi cho hắn bất cứ tin tức hữu dụng gì. Hàn Thạc đành đặt hết sự chú ý lên đám Tử Kinh kỵ sĩ đoàn và Hắc Ám tinh linh.
Theo hắn thấy, thực lực Tử Kinh kỵ sĩ đoàn vượt xa đám tinh linh thủ hạ của Á Nhĩ Lâm, vô luận là trang bị hay là thực lực cá nhân đều rất xuất chúng. Kỵ sĩ mặc khải giáp rất dày, cho dù không có chiến mã phụ trợ, tốc độ lao tới cũng nhanh hơn đám cung tiễn thủ và chiến sĩ Hắc Ám tinh linh mặc trang phục ngắn gọn.
Đã trải qua các chiến dịch, vẻ mặt đám kỵ sĩ này đều lạnh lùng nghiêm nghị tự tin, trên người đều có sự dũng mãnh và hung ác của chiến sĩ chân chính. Mỗi người bọn họ khi xông lên đều tổ thành những trận hình tam giác hoặc hình thoi, loại trận hình này có thể chiếu cố lẫn nhau khi họ đang chạy cực nhanh, tránh cho hai bên thân cũng như sau lưng đột nhiên bị tập kích không ngự được.
Ngược lại, đám Hắc Ám tinh linh tự đại trên phương diện này thì kém xa bọn họ cùng nhân loại, vẫn như ong vỡ tổ trăm ngàn năm trước xông lên. Hắc Ám tinh linh tại thế giới dưới lòng đất này không biết đã sinh tồn bao nhiêu năm nhưng dường như vĩnh viễn không bắt tay tạo thành trận hình chiến đấu tác chiến chứ đừng nói gì đến sự phối hợp xảo diệu lẫn nhau.
Hàn Thạc đang quan sát, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng hiện lên trong não hải. Hắn lập tức minh bạch Thổ Giáp thi nhất định đã xuyên qua hết trở ngại dưới lòng đất, đến được nơi sâu chỗ sinh vật cực lớn kia cư ngụ trong Hồ Lô sơn.
Thổ Giáp thi từ phía dưới quái vật lớn kia đầu tiên đã thấy chính là một ma pháp cổ trận hình bát giác cực lớn. Mỗi một góc của ma pháp trận lại có một tiểu ma pháp trận hình bát giác nhưng nhỏ hơn rất nhiều. Trong mỗi một ma pháp trận đều có ma pháp nguyên tố dày đặc.
Chính giữa ma pháp trận hình bát giác đó là một cái đuôi màu nâu đỏ cực lớn dài mười mấy mét. Thân hình như ngọn núi nhỏ chiếm cứ hết cả ma pháp trận, mỗi lần nó phẫn nộ kịch liệt giãy giụa thì ma pháp trận lại bắn ra từng vòng thiểm điện quang mang đủ mọi màu sắc, dường như đang giam cầm nó lại vậy.
“Không phải nó bị ma pháp trận đè xuống dưới Hồ Lô sơn này chứ? Nếu nơi này mà bị địa tinh tạc đạn phá hủy, ma pháp trận giam cầm sinh vật khổng lồ này không phải sẽ bị phá hỏng sao.”
Hàn Thạc đột nhiên cực kỳ hoảng sợ, lo lắng nghĩ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2022 03:36 (GMT+7) |