Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Ma Vương – Quyển 4 » Phần 88

Ma Vương - Quyển 4

Phần 88: Quốc Vương Bệ Hạ Cầu Xin…

Trên mặt vị hoàng đế đã lộ ra nét già nua của tuổi xế chiều, đã bước vào thời kỳ gần đất xa trời, giai đoạn cuối cùng của đời người. Sức sống dường như mỗi một khắc đều có thể bỏ rơi lão mà ra đi. Thân thể hư nhược phải dựa vào long tọa hoàng đế mới có thể ngồi thẳng được, đôi mắt vốn sáng ngời cũng đã nhuốm một tầng màu xám Hàn Thạc đi theo Khảm Địch Đạt đến, liếc mắt lên trên nhìn thấy Ô Đặc Lôi Đức đã nhiều ngày không gặp, Hàn Thạc liền biết đích xác lão rồi đây sẽ phải chết, khó trách mấy gã vương tử gian manh của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc lại tranh giành quyền vị một cách trắng trợn, lộ liễu đến như thế.

– Bệ hạ, Bố Lai Ân bá tước tới cầu kiến ngài!!! – Khảm Địch Đạt sau khi hành lễ liền cung kính bẩm.

Ô Đặc Lôi Đức ho khan kịch liệt một trận, đôi mắt màu xám dần dần có lại vài phần sinh cơ, miễn cưỡng nhích thân thể, nhìn lướt qua Khảm Địch Đạt cùng Hàn Thạc một lượt, cuối cùng dán ánh mắt lên người Hàn Thạc, uể oải hỏi:

– Bố Lai Ân, mấy ngày nay ngươi ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ gây ra những chuyện gì, Khảm Địch Đạt đều đã nói cho ta nghe hết rồi, những việc ngươi làm quả thật là không tệ!
– Bệ hạ quá khen, đây đều là những việc mà thần phải làm. – Lúc trên đường cùng Khảm Địch Đạt tới đây Hàn Thạc đã thông suốt, hiểu được rằng phải đối mặt với nhân vật như thế này tốt nhất là không nên tùy tiện mở miệng, chỉ cần lão hỏi cái gì thì cứ đáp cái ấy là được.
– Nghe nói bên ngoài đồn rằng ngươi cùng với Thiên Tai giáo có chút quan hệ, ha ha. Thật là có chút ý tứ, lai lịch của ngươi trong sạch. Vì Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mà cống hiến rất nhiều, sao lại có thể cùng cái loại giáo hội tà ác này mà dây dưa được đây.’ – Ô Đặc Lôi Đức lầm bà lầm bầm trong miệng, phảng phất như đang tự nói cho chính mình nghe vậy.
– Bệ hạ minh giám, cái kia thuần tuý chỉ là một số tin đồn do đám địch nhân bịa ra. – Hàn Thạc trả lời.
– Như thế ngươi cũng biết những kẻ đã tung tin đồn nhảm rắp tâm gây hại cho ngươi ở đâu phải không? – Ô Đặc Lôi Đức nhìn hắn hỏi tiếp.

Lắc lắc đầu, Hàn Thạc bẩm:

– Không biết.
– Khảm Địch Đạt, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chút việc muốn nói riêng với Bố Lai Ân. – Ô Đặc Lôi Đức cũng không truy cứu ngay lúc này mà ngược lại liếc mắt về phía Khảm Địch Đạt rồi nhẹ giọng phân phó.

Khảm Địch Đạt cũng không nhiều lời hướng về phía vị Quốc vương thi lễ rồi xoay người rời khỏi đại điện, trong lúc đi qua bên người Hàn Thạc, Khảm Địch Đạt đánh mắt cho hắn một cái, ra hiệu Hàn Thạc chớ nên nói quá lời.

Đợi sau khi Khảm Địch Đạt rời đi, Ô Đặc Lôi Đức đột nhiên thở dài một tiếng nói:

– Trong đám nhi tử, ta nghĩ người chịu nhiều thua thiệt nhất là Lao Luân Tư, ta nghe nói ngươi rất thân cận với nó có phải không?

Hàn Thạc trong lòng cả kinh, có phần phỏng đoán không chính xác ý tứ trong lời nói của Ô Đặc Lôi Đức, quan hệ giữa hắn và Lao Luân Tư phỏng chừng đại đa số quý tộc trong thành Áo Sâm này đều đã biết rõ, Quốc vương biết được điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Hàn Thạc do dự một chút, thành thực gật gật đầu trả lời:

– Đúng vậy, thưa Bệ hạ!
– Như vậy, ngươi nhất định sẽ giúp đỡ cho Lao Luân Tư ư? – Ô Đặc Lôi Đức lại một lần nữa hỏi dồn.
– Đúng vậy, thưa Bệ hạ! – Hàn Thạc lại một lần nữa trả lời.

Ô Đặc Lôi Đức trầm mặc một hồi lâu, hai tròng mắt vẫn nhìn chăm chú vào Hàn Thạc. Sau khi nhìn thẳng về phía hắn có phần không tự nhiên, Quốc vương mới nói:

– Bố Lai Ân, có một số việc, ta muốn thương lượng với ngươi một chút?
– Bệ hạ, người có chuyện gì muốn căn dặn, thần thân là bề tôi của người, đương nhiên sẽ vì người mà chia sẻ hết mọi điều phiền não. – Hàn Thạc trả lời.

Ô Đặc Lôi Đức thở dài một tiếng, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, nói:

– Bố Lai Ân, ta hy vọng ngươi sẽ đáp ứng ta, vô luận ba nhi tử khác của ta có đối đãi với ngươi thế nào. Xin ngươi hãy lưu lại cho chúng một mạng.

Hàn Thạc tức cười, nghi hoặc nhìn Ô Đặc Lôi Đức dò hỏi:

– Bệ hạ hà tất phải nói những lời này?
– Bố Lai Ân, ngươi hãy đáp ứng điều kiện này của ta, ta sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Lao Luân Tư, đồng thời còn trợ giúp các ngươi nắm giữ Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. – Ô Đặc Lôi Đức vẫn nhìn hắn chằm chặp, thận trọng nói.

Trong lòng Hàn Thạc nổi lên một trận sóng lớn, biểu hiện cực kỳ kinh hãi nhìn Ô Đặc Lôi Đức, trong lúc nhất thời không biết vị Quốc vương rốt cuộc là vì điều gì mà lại khơi khơi nói ra câu này. Lúc này chỉ biết kinh ngạc nhìn lão mà lại quên mất cả việc phải trả lời.

– Ngươi đáp ứng điều kiện này, ta sẽ trợ giúp cho ngươi cùng với Lao Luân Tư, ngươi thấy thế nào? – Ô Đặc Lôi Đức lại tiếp tục nói, thần sắc có phần lo lắng, thậm chí mang theo một chút cầu khẩn.

Thân là người nắm quyền lực của cả Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, chỉ cần Ô Đặc Lôi Đức một ngày còn chưa chết cho dù có mắc phải trọng bệnh đi nữa, lão vẫn cứ là người có quyền lực lớn nhất tại Đế quốc. Thế nhưng vào đúng thời khắc này, ngữ khí mà Ô Đặc Lôi Đức cùng Hàn Thạc nói chuyện vậy mà thật là kỳ quái, trong đó ẩn ước một chút cầu khẩn, đây là điều mà hắn không thể đoán trước được Trong giây lát, Hàn Thạc thậm chí còn cho rằng có phải lão vì bệnh tình quá nặng nên mới lộ ra vẻ mặt hoảng hốt nói ra những lời mê sảng như vậy không. Chỉ có điều trong khi hắn cẩn thận quan sát Ô Đặc Lôi Đức, mới phát hiện mặc dù thân thể lão vô cùng suy yếu, nhưng thần trí cũng không có một chút nào rối loạn, điều này nói nên rằng những lời Ô Đặc Lôi Đức nói ra thực sự là trong trạng thái hoàn toàn bình thường.

Trong lúc Hàn Thạc còn đang cực kỳ kinh ngạc, Ô Đặc Lôi Đức lại một lần nữa hỏi lại, những suy nghĩ trong đầu Hàn Thạc cấp tốc xoay tròn một vòng, sau đó thử dò hỏi vị Quốc vương:

– Có phải chỉ cần lưu lại cho ba vị vương tử một mạng là được chăng?

Nghiêm cẩn gật gật đầu, Ô Đặc Lôi Đức vẻ mặt vui vẻ, vội vàng nói:

– Không sai! Chỉ cần có thể lưu lại cho bọn hắn một mạng, ngươi có thể cắt bỏ tất cả mọi quyền lợi của bọn họ, thậm chí có thể đưa bọn họ nhốt vào một địa phương nào đó, chỉ cần để cho bọn họ còn sống là được.
– Như vậy, thần sẽ đáp ứng ngài, Bệ hạ! – Hàn Thạc không hề do dự, lập tức đáp ứng ngay.

Người nắm quyền chân chính của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc – Ô Đặc Lôi Đức Bệ hạ, vậy mà đã rõ ràng thở dài một hơi, vẻ mặt hư nhược lộ ra một nụ cười mỉm, phất phất tay nói:

– Bố Lai Ân, ta bây giờ phong cho ngươi chức vị hầu tước, mặt khác ta sẽ để cho Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư tiên sinh trợ giúp thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thành lập ra ma pháp Truyền Tống Trận, đồng thời còn giúp ngươi thanh trừ những tin đồn xấu mà người khác vu hại cho ngươi, còn có thể…

Liên tiếp những lời hứa hẹn đột nhiên từ trong miệng Ô Đặc Lôi Đức phát ra, Hàn Thạc trong lúc nhất thời mơ hồ, sững sờ đứng tại chỗ, không biết hôm nay lão rốt cuộc thần kinh có bị gì hay không. Ô Đặc Lôi Đức sau khi một mình nói hết, lúc này thêm:

– Bố Lai Ân, ngươi lui ra đi, chuyện hôm nay, ta hy vọng ngươi không nên kể lại cho bất cứ kẻ nào khác, cho dù là Khảm Địch Đạt thậm chí cả Lao Luân Tư cũng không được nhắc tới.
– Bệ hạ, thần đáp ứng ngài, nhưng mà ngài có thể nói cho thần biết nguyên nhân là vì cái gì hay không, thần thật sự là không thể lý giải nổi vì sao ngài lại có quyết định như thế. – Hàn Thạc trố mắt nghẹn họng nhìn Ô Đặc Lôi Đức hỏi…

Lắc lắc đầu, Ô Đặc Lôi Đức cười khổ truyền đạt:

– Ngươi có lẽ không nên biết thì tốt hơn, ta để cho ngươi tự cân nhắc lấy. Ngươi lui xuống đi!

Hàn Thạc như người đi lạc trong sương mù, cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, tâm thần sửng sốt một khắc rồi cau mày hướng về Ô Đặc Lôi Đức thi lễ, tiếp theo lui về phía sau đi ra, trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc, nhưng không biết phải giãi bày cùng ai.

Sau khi Hàn Thạc rời đi, Ô Đặc Lôi Đức dường như lại già đi rất nhiều, thở dài lẩm bẩm:

– Làm một người cha, ta chỉ có thể vì ba người các ngươi mà làm được sự tình thế này thôi, hy vọng sau khi ta chết, các ngươi có thể có cơ hội sống sót.

Phía trước mặt Ô Đặc Lôi Đức, Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư cùng lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti phu nhân đột nhiên xuất hiện, Cát Thụy Ti phu nhân vẻ mặt trắng bệch, yếu ớt, dường như so với Ô Đặc Lôi Đức cùng một dạng, còn có thể chết trước lúc nào không hay, cả người cơ hồ không còn bao nhiêu hơi thở của sự sống.

Ô Đặc Lôi Đức đã thấy hai người xuất hiện, thở dài một tiếng. Nhìn lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti phu nhân, nói:

– Lão sư, nhiều năm như vậy ta chưa bao giờ từng hoài nghi phán đoán của ngài, ngài nói tên Bố Lai Ân này thực sự có thể trợ giúp Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc phát triển giàu mạnh hay sao?

Cát Thụy Ti nhúc nhích môi một chút, dường như muốn xua đi những nếp nhăn dày ngoài miệng, thanh âm hư nhược trả lời:

– Bệ hạ, nhận lời uỷ thác của ngài, ta đã hao phí tính mạng lực để bói toán một lần nữa. Ta chỉ biết rằng ai có thể trợ giúp, ai đủ sức trở thành tân quốc vương, có hắn ở Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc một ngày, Đế quốc chúng ta sẽ không bị diệt vong, chỉ có vậy mà thôi!
– Chỉ điều này cũng đã đủ rồi. Không nghĩ tới trong tương lai, người gìn giữ cho Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc của ta lại là một người còn trẻ tuổi như vậy.

Ô Đặc Lôi Đức lầm bầm tự nói một câu, sau đó nhìn về phía vị chiêm tinh sư cùng Tát Bác Tạp Tư đột nhiên lên tiếng:

– Cuộc sống của ta đã không còn nhiều lắm, ta hy vọng sau khi ta chết đi các ngài hãy đáp ứng ta một việc.
– Bệ hạ, ngài bất tất phải dặn dò ta nữa, ta nghĩ, chưa biết chừng ta sẽ rời bỏ thế giới này còn trước cả ngài nữa đó. Nhiều năm qua như vậy, ta cũng đã mệt mỏi rồi, sinh mạng rốt cục cũng nên đi tới thời khắc cuối cùng thôi. – Lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti nhẹ giọng thở dài một câu rồi bất lực nói với Ô Đặc Lôi Đức.
– Lão sư. Xin lỗi. Ngài vì Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mới hao phí nhiều tính mạng lực như vậy. – Ô Đặc Lôi Đức hiểu được lão phu nhân mỗi một lần bói quẻ tương lai đều phải hao phí tính mạng lực. Càng những sự tình cực kỳ trọng đại thì sự hao phí tính mạng lực cũng lại càng lớn.

Lần này vì chiêm đoán quốc vận của cả Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, xem như đã hoàn toàn hao hết tất cả tính mạng lực của bà. Cái chết của bà có thể nói là do một tay Ô Đặc Lôi Đức tạo thành. Song vì tương lai của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, lão cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành để cho chiêm tinh lão sư chỉ cho một con đường sáng để lựa chọn.

Cho dù không có lão chiêm tinh sư Cát Thụy Ti phu nhân báo trước, sự tình nói không chừng cũng sẽ dựa theo quỹ đạo mà tiến hành, bất quá mấy tên vương tử trong lúc tranh giành quyền thế sẽ khiến cho quốc lực của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc phát sinh những tổn thất không thể vãn hồi được, như vậy cho dù Hàn Thạc có trợ giúp cho Lao Luân Tư đoạt quyền thành công, thực lực Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng sẽ không còn lớn bằng lúc trước.

Ô Đặc Lôi Đức đúng là sợ loại cục diện đó sẽ phát sinh nên lúc này mới tình nguyện để cho lão chiêm tinh sư hao phí tính mạng lực tiên đoán một chút tương lai, làm cho loại hao tổn quốc lực này trong tương lai sẽ giảm thiểu thấp nhất, khiến cho Lao Luân Tư sau khi kế vị thì Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc vẫn phồn vinh như lúc ban đầu.

– Ngài không cần phải xin lỗi, một lão sư như ta cả đời cũng là vì quốc vận của Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc khổ cực mà chết, có lẽ đó cũng là vận mệnh của chiêm tinh sư chúng ta rồi, ai da…

Cát Thụy Ti phu nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Tát Bác Tạp Tư, nói:

– Do thời gian còn lại của ta cũng không còn nhiều lắm, hy vọng ngươi đưa ta đi nhìn ngắm một chút những địa phương mà ta trước giờ chưa đi tới.
– Yên tâm đi, vô luận là ngươi muốn đi đến nơi đâu, ta đều có thể đưa ngươi tới nơi đó.

Tát Bác Tạp Tư hiền từ mỉm cười trả lời, sau đó quay đầu liếc nhìn về vị Quốc vương hỏi:

– Bệ hạ, ngài vừa rồi còn muốn dặn dò ta cái gì?
– Nếu Bố Lai Ân không tuân thủ lời hứa, ta hy vọng ngài có thể giúp ta giết hắn. – Ô Đặc Lôi Đức do dự một chút rồi nói với Tát Bác Tạp Tư.
– Bệ hạ, ta chỉ có thể đáp ứng ngài là cố hết sức, thời gian sau, đối với tiểu tử này ta chưa chắc đã có thể đối phó nổi, hy vọng ngài lượng thứ cho. – Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư thận trọng cân nhắc một chút, lúc này mới trả lời Ô Đặc Lôi Đức.

Đã tới loại cảnh giới như của Tát Bác Tạp Tư thế này, sớm đã có thể xem như xa lánh với quyền lợi ở bên ngoài, cho dù là quốc vương Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng không có quyền sai khiến lão, bắt lão phải làm một số chuyện mà lão không muốn làm. Tát Bác Tạp Tư từ lời tiên đoán của chiêm tinh sư Cát Thụy Ti, mơ hồ biết được một ít. Lúc này mới trả lời Ô Đặc Lôi Đức như thế.

Ô Đặc Lôi Đức gật gật đầu, mỉm cười nói:

– Vậy xin cảm ơn đại sư.
– Tốt rồi, Bệ hạ hẳn là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa. – Tát Bác Tạp Tư ý tứ đáp lại một câu, liếc nhìn Cát Thụy Ti phu nhân, một đạo bạch quang bọc lấy cả hai người, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích. Còn Ô Đặc Lôi Đức thì bắt đầu ra tay trợ giúp Lao Luân Tư dọn đường.

Hàn Thạc sau khi từ hoàng cung quay về phủ đệ, phát hiện hai người Lao Luân Tư cùng Phỉ Bích không thể đợi được đến buổi tối liền sớm đợi ở hậu đường rồi, xem chừng bộ dạng đều nôn nóng vô cùng.

Bên trong đôi mắt của Phỉ Bích quang mang lấp lánh, tầm mắt thủy chung chưa từng rời khỏi người Hàn Thạc, chờ sau khi hắn phất tay ra hiệu cho đám người hầu lui ra khỏi phòng khách, nàng hơi thở hổn hển gắt giọng:

– Đồ chết bầm, chàng tới thành Áo Sâm sao vẫn không tới tìm ta, có phải là tại đây sống quá khoái hoạt nên quên mất cả người cũ như thiếp rồi phải không.

Hàn Thạc dọc theo đường đi vẫn đang suy nghĩ một cách mơ hồ, trong lòng tự hỏi theo những lời mà Ô Đặc Lôi Đức nói cùng hắn, dù thế nào cũng không nghĩ ra Quốc vương rốt cuộc là làm sao vậy. Sao lại đưa ra lời đề nghị cổ quái đến thế.

Lúc này vừa nghe Phỉ Bích hờn dỗi, Hàn Thạc mới phản ứng lại, bất giác tức cười, đành cười khổ:

– Đại tiểu thư của ta, cho dù quên ai thì cũng không thể quên mất nàng mà, nàng cũng biết đó ta có cái gì tốt nhất thì người thứ nhất nghĩ đến cũng là nàng mà thôi, nếu không thanh kiếm Tinh Không đó làm sao lại tới tay nàng nhanh như vậy được.

Hàn Thạc vừa nói như vậy, gò má tuyệt mỹ của Phỉ Bích đã rạo rực vui vẻ hẳn lên, hình dáng mê người, thanh âm cũng nhu hòa hơn rất nhiều, khẽ hừ một tiếng rồi nói:

– Vậy chàng tới thành Áo Sâm lâu như thế, thời gian vừa rồi làm cái gì mà đến cả người ta cũng không chịu đi gặp? Thiếp đến đây cũng mấy lần rồi, quản gia đều nói chàng không có bên trong phủ đệ.
– Đó là vì có vài chính sự cần làm, chủ yếu thời gian cũng vì tham gia hội nghị tổng bộ của Ám mạc, vừa rồi mới đi một chuyến vào hoàng cung đế quốc, tóm lại quả thật ta chẳng có lấy một phút rảnh rỗi. – Hàn Thạc giải thích cho Phỉ Bích.
– Được rồi được rồi. Hai người các ngươi, có cái gì cần nói thì hãy đợi lát nữa ta rời đi, các ngươi có thể từ từ nói chuyện mà.

Lao Luân Tư chế nhạo một câu, sau đó nhìn Hàn Thạc nói:

– Bố Lai Ân. Ngươi vừa mới từ hoàng cung trở về, phụ hoàng ta tìm ngươi có nói sự tình gì không?

Lao Luân Tư vừa nói như vậy, Phỉ Bích mặt cười đỏ lên, dường như đang nghĩ tới đợi lát nữa sau khi hắn rời đi nàng sẽ cùng Hàn Thạc phát sinh một số sự tình tuyệt vời, đột nhiên đỏ mặt trầm mặc cúi đầu xuống.

Hàn Thạc biết Lao Luân Tư trong lòng muốn gì rồi. Nghe gã nói như vậy, Hàn Thạc lại nghĩ tới việc ước định trong cuộc nói chuyện giữa quốc vương Bệ hạ với hắn. Nhịn không được trong lòng lại nổi lên một hồi nghi hoặc. Nghe vậy cười khổ lắc lắc đầu, nói với gã:

– Lao Luân Tư. Ta đã đáp ứng quốc vương Bệ hạ, ta với ngài trong lúc đó nói chuyện sẽ không tiết lộ cho người thứ ba biết, trước lúc ta rời đi đã đặc biệt dặn dò ta như thế, bảo ta không nên nói cho ngươi biết cuộc nói chuyện giữa ta và ngài.

Thần sắc Lao Luân Tư cứng đờ ra, do dự một chút hỏi:

– Như vậy ngươi thể nói cho ta biết các người có nói về ta hay không, cuộc nói chuyện của các ngươi có thể quan hệ đến lợi ích của ta hay không?

Hàn Thạc suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói:

– Lao Luân Tư, ta nói cho ngươi rõ một điểm này, trong cuộc nói chuyện giữa ta với Bệ Hạ, trọng điểm trong đó là nói về ngươi, bất quá đều là những chuyện có lợi cho ngươi, ta nghĩ cơ hội để ngươi đoạt được ngôi vị hoàng đế có thể sẽ tăng lên rất nhiều đó.
– Thật… Thật sự ư? Bố Lai Ân, ngươi nói thật đó chứ? – Lời vừa nói ra, Lao Luân Tư hiển nhiên bất ngờ mừng như điên, cả người từ trên mặt ghế bật người đứng thẳng lên, không kiềm chế nổi sự hưng phấn tột cùng trong lòng mình, gã lao thẳng tới trước mặt Hàn Thạc, nhón chân đặt hai tay lên bả vai hắn, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi với sự cấp thiết lộ rõ trên đôi mắt.

Nghiêm cẩn gật gật đầu, Hàn Thạc nói một cách chắc nịch:

– Không sai. Mặc dù nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện giữa chúng ta không tiện tiết lộ, nhưng ta cam đoan với ngươi, phụ vương ngươi nhất định sẽ cho ngươi con đường rộng để đi, Lao Luân Tư, lúc này đây vận khí của ngươi đã đến rồi!

Lao Luân Tư ha ha cười mãi không thôi, đã phải chịu biết bao sự áp bách giờ khắc này hắn điên cuồng biểu lộ tất cả, cười to với Hàn Thạc:

– Cảm ơn ngươi Bố Lai Ân, ngươi đúng là vận khí của ta, mặc kệ ngươi cùng phụ hoàng nói về chuyện gì, nhưng ta nghĩ, ngươi dám chắc đã chiếm một vị trí trọng yếu, ân tình của ngươi, ta sẽ không quên đâu.

Đầu óc Lao Luân Tư rất linh hoạt, chỉ từ những gì Hàn Thạc nói ra liền ý thức được hắn mới là nhân vật mấu chốt, nếu không Ô Đặc Lôi Đức vì sao không tìm những người khác đàm luận, lại khơi khơi tìm tới Hàn Thạc?

– Bố Lai Ân, không phải chàng nói giỡn đó chứ, quốc vương Bệ hạ chẳng lẽ muốn trợ giúp cho Lao Luân Tư sư huynh phải không? – Phỉ Bích từ trong suy nghĩ mơ màng tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, dường như không quá tin tưởng những lời mà hắn vừa nói.
– Các ngươi không nên hỏi ta tình huống cụ thể như thế nào, thành thực mà nói, đến bây giờ ngay cả ta cũng có chút không dám tin, có điều sự thật như thế nào, các ngươi sẽ biết nhanh thôi. – Hàn Thạc buông tay dáng vẻ bất lực, rồi giải thích cho Phỉ Bích mà.

Lao Luân Tư vẫn còn hưng phấn không thôi, biển hiện trở lên phấn khích nói với Hàn Thạc:

– Tốt lắm, ta về trước để chuẩn bị đây. Nếu lời ngươi nói là thật, ta phải lập tức sắp xếp.
– Ngươi đi đi, quả thực ngươi nên chuẩn bị thật tốt mới đúng. – Hàn Thạc vui vẻ đồng ý.
– Sư huynh, huynh còn nhớ rõ sự tình của bản thân mình chứ, huynh chẳng lẽ đã quên những gì chúng ta vừa mới nói sao? Bố Lai Ân bây giờ đang gặp phải nguy hiểm rất lớn, nếu không có huynh trợ giúp từ phía sau, chàng rất có có thể sẽ bị tên gia hoả Tra lý Tư kia chụp cho cái mũ là một thành viên của giáo hội tà ác đó! – Phỉ Bích mắt thấy Lao Luân Tư muốn chạy đi, hừ nhẹ một tiếng, không khỏi trách cứ gã một hồi.

Lao Luân Tư vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu khi tới đây. Đầu tiên là áy náy cười với Hàn Thạc, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói:

– Bố Lai Ân, trước mắt có vài lời đồn đại rất bất lợi cho ngươi, ta nghĩ chúng ta hẳn tốt nhất nên tính toán một chút để tìm ra kế sách đối phó, chuyện này là do Quang Minh giáo hội Chiêm Khoa Tư cùng Tra lý Tư cùng nhau loan ra ngoài, mục đích của bọn chúng chính là muốn hủy đi danh dự cùng hình tượng mà ngươi vất vả xây dựng nên ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thành.
– Chúng ta không nên lo lắng về việc này. Về phương diện này quốc vương Bệ hạ sẽ giúp ta xử lý, ngài đã đáp ứng với ta rồi. – Hàn Thạc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lao Luân Tư, nói.

Lao Luân Tư cùng Phỉ Bích nhìn nhau, trên mặt đều toát lên vẻ ngạc nhiên, Hàn Thạc thấy nét mặt của Lao Luân Tư như thế, không khỏi cười nói:

– Được rồi, ngươi hãy cứ rời đi trước, ngươi nên lo cho chuyện của mình trước đã. Không cần phải lo lắng chuyện này của ta đâu, phụ vương của ngươi sẽ trợ giúp cho chúng ta mà.
– Tốt lắm, ta sẽ không quấy rầy hai người các ngươi nữa. – Lao Luân Tư hiểu ý, hướng Hàn Thạc cùng Phỉ Bích nháy mắt một cái, cười ha hả rồi đi ra phía ngoài.
– Này, huynh đánh mắt cái gì thế, đồ chết bầm. Huynh cùng Bố Lai Ân ở cùng một chỗ, thật đã bị chàng làm hư mất rồi. – Phỉ Bích mặt cười đỏ ửng, nhìn theo bóng lưng của Lao Luân Tư mắng lớn.

Sau khi Lao Luân Tư rời đi, Hàn Thạc cười hì hì đi về phía Phỉ Bích lại, tác quái ôm nàng vào lòng, bồng nàng đi thẳng vào trong nội thất, giữa đường liền giở thủ đoạn không chịu an phận trên người Phỉ Bích mà làm tới.

Phỉ Bích lười nhác, cuộn tròn ở trong lồng ngực rộng lớn của Hàn Thạc, cả người giống như không còn một chút khí lực nào nữa. Song cũng khiến cho Hàn Thạc thần thái như bay bổng lên, hình dạng không hề có chút gì biểu hiện của sự mỏi mệt, ngược lại tiện tay rút ra một quyển Vong Linh ma pháp thư, chăm chú giở ra đọc.

Đấu khí trong cơ thể Phỉ Bích không hề tiêu hao một điểm nào, sự mỏi mệt chỉ là thuần túy đến từ nhục thể, mắt thấy Hàn Thạc tinh thần sảng khoái, trên mặt Phỉ Bích mang theo nụ cười vui sướng, chút oán giận tích tụ trong mấy ngày qua đã biến mất, khóe mắt không ngừng bao phủ nét xuân tình rạo rực, cực kỳ thỏa mãn, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn.

Một tia năng lượng kỳ dị chảy vào trong cơ thể Phỉ Bích, chậm rãi lưu chuyển trong xương cốt tứ chi của nàng, mơn trớn vuốt ve thân thể của Phỉ Bích, gây cho nàng một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, cái loại cảm giác này giống như đang có một tia năng lượng đối với thân thể nàng có tác dụng làm dịu, giúp cho thân thể nàng từ từ khôi phục thậm chí trở nên mạnh mẽ hơn…

Phỉ Bích tinh tế hiểu được cỗ năng lượng này đối với thân thể có tác dụng làm dịu, đột nhiên phản ứng được loại năng lượng kỳ dị này là đến từ Hàn Thạc. Trong quá khứ, sau mỗi một lần cùng Hàn Thạc hoan hảo, Phỉ Bích tựa hồ trong mơ mơ màng màng đều cảm giác được có một loại năng lượng như thế này tồn tại, chỉ là vài lần trước bởi vì mỏi mệt quá mức nên nàng đều lập tức lâm vào trạng thái ngủ say, chưa từng giống như lúc này đây, có thể cảm giác rõ ràng như thế.

Song, Phỉ Bích có thể cảm nhận được thân thể bản thân mình càng ngày càng tốt hơn, cứ sau một lần trải qua hoan hợp rèn luyện thân thể giống như càng thêm được tinh luyện, tu luyện đấu khí còn hơn ngày thường gấp đôi, khiến cho ngay cả Phỉ Bích nhanh như vậy đã có thể tiến vào giai Đại kiếm sư, tựa hồ cũng là nhờ sự biến hóa của thân thể.

Chậm rãi cảm thụ trong chốc lát, ánh mắt sáng rực của Phỉ Bích không khỏi nhìn về vẻ mặt nghiêm nghị đang nghiền ngẫm đọc quyển sách ma pháp của Hàn Thạc, trong lòng đột nhiên hiểu được mỗi một lần hoan hợp qua đi, Hàn Thạc đều truyền sang một tia năng lượng mà nàng không biết vào trong cơ thể để trợ giúp cho thân thể nàng cứng cỏi thêm, khiến cho trạng thái thân thể ngày càng tốt hơn.

– Bố Lai Ân! – Phỉ Bích đột nhiên nhẹ giọng nỉ non một câu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hàn Thạc đang trong lúc nghiền ngẫm đặc tính của Cốt ma, nghe vậy ừ nhẹ một tiếng, mỉm cười nhìn về phía Phỉ Bích, bàn tay thuận thế vỗ nhẹ lên kiều đồn vểnh cao mượt, trêu ghẹo nói – Thế nào? Còn muốn nữa ư?

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phỉ Bích đỏ lựng lên, ngượng ngùng cố gắng kéo chiếc chăn mỏng đã tụt ra khỏi thân thể, che những đường cong hoàn mỹ khiến kẻ khác nhìn vào mà muốn xịt máu lại, khẽ giọng hô nhỏ:

– Không phải, cả người người ta đều không có chút khí lực nào, cái tên chết tiệt chàng!
– Ha ha, vậy nàng muốn nói cái gì? – Hàn Thạc buông cuốn Vong Linh ma pháp trong tay xuống, tay trái ôn nhu giúp Phỉ Bích kéo tấm chăn mỏng lên da thịt trắng nõn như ngọc của nàng che lại, híp mắt mỉm cười hỏi.
– Không phải là mỗi lần sau khi chàng cùng ta hoan hảo, đều lưu lại trong cơ thể ta một chút đặc biệt gì đó chứ? – Phỉ Bích đỏ mặt, thì thào với hắn.
– Đương nhiên, quả thật là lưu lại một chút đặc biệt gì đó, hắc hắc, nhưng mà nó chính là mầm mống sinh mạng đó. Tinh hoa nguyên bổn nhất tạo ra loài người, chỉ là đến nay còn chưa thấy đâm chồi mà thôi, nàng hỏi một chút về cái này làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn hỏi là tại sao bụng của nàng còn chưa to ra đúng không? Ái da, cái này không thể trách ta được, là bản thân nàng không chịu hăng hái đó thôi? – Vẻ mặt Hàn Thạc tà ác mỉm cười, trả lời Phỉ Bích.

Phỉ Bích vừa thấy sắc mặt đểu giả của Hàn Thạc, chỉ biết hắn dám chắc hiểu lầm ý tứ của nàng, nhịn không được bối rối hét lên:

– Không phải cái thứ đó, thiếp đang nói về năng lượng giúp thiếp thay đổi thân thể ấy!

Phỉ Bích vừa nói như vậy, Hàn Thạc giật mình hiểu ra, nói:

– Nguyên lai nàng muốn nói chính là cái này, he he, nàng yên tâm đi, năng lượng này đối với thân thể nàng chỉ có lợi, tuyệt đối không có bất cứ nguy hại gì cả. Nàng không cần lo nghĩ nhiều như thế đâu, dù sao nàng chỉ cần biết nó sẽ đem lại cho thân thể nàng càng ngày càng tốt là được.
– Thiếp biết, thiếp đương nhiên biết năng lượng này đối với thân thể mình sinh ra lợi ích thế nào, thiếp chỉ là lo lắng có tổn hại gì đến thực lực của chàng hay không thôi? – Phỉ Bích tự nhiên hiểu được những biến hóa trên thân thể chính mình, bất quá đã tiến cấp Đại kiếm sư khi tuổi còn trẻ, nàng hiểu được vô luận là loại năng lượng gì một khi rời khỏi bản thể, đối với người nào cũng đều sẽ sinh ra ảnh hưởng. Nàng lo lắng chính là Hàn Thạc có bị tổn thương gì hay không.
– Hắc hắc, nàng bất tất phải lo lắng, cái này gọi là hợp thể song tu, trong khi ta truyền sang năng lượng cho nàng, kỳ thật cũng từ trong cơ thể nàng tìm được một chút năng lượng. Chỉ là nàng cũng không biết mà thôi. Nếu không, ta bày ra nhiều tư thế đặc thù như thế làm gì, cái này kỳ thật là một loại vũ kỹ, nàng cũng đừng bận tâm làm gì. – Hàn Thạc cười giải thích cho Phỉ Bích.

Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Phỉ Bích ửng hồng từ cổ lan tới toàn thân, nhịn không được nện lên ngực hắn vài cái, nói:

– Nói bậy! Làm gì có loại vũ kỹ tu luyện như thế này, chàng bắt thiếp bày ra nhiều tư thế khó coi như vậy, căn bản là để thỏa mãn sở thích đặc thù của chàng mà thôi, cái tên tà môn này. Còn muốn gạt thiếp sao!

Nhún vai một cách bất đắc dĩ, Hàn Thạc cười khổ giải thích:

– Đại tiểu thư, ta thật sự không lừa gạt nàng đâu. Nàng không biết vũ kỹ còn rất nhiều điều đích xác là có tồn tại. Ta bày ra những tư thế đó, cũng đích thật là có tác dụng đặc thù, chỉ là chính nàng chưa cẩn thận ngộ ra, ngược lại bị mê hoặc mà thôi, về sau nếu nàng có thể tập trung nghiên cứu thì có thể biết những điều ta nói không phải là hư ngôn mà.

Hàn Thạc giải thích một hồi, Phỉ Bích hơi bán tín bán nghi, kinh ngạc nhìn hắn vài lần, phát hiện Hàn Thạc giống như không phải đang nói giỡn, lúc này mới ngạc nhiên thở nhẹ một tiếng, nói:

– Bố Lai Ân, chàng nói là thật ư, cái này thật sự là một loại vũ kỹ sao?

Gật gật đầu, Hàn Thạc cười nói:

– Đương nhiên, đúng là thông qua loại phương thức thế này, chúng ta hoan hảo mới có thể trợ giúp đề cao thực lực cho nhau, nàng yên tâm đi, năng lượng trong cơ thể nàng sẽ không gây cho ta bất cứ tổn thương gì cả.

Hàn Thạc giải thích như vậy, Phỉ Bích mặc dù trong lòng có sự kinh ngạc, bất quá cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa, đôi mắt đẹp cau mày trầm tư. Một lát sau, Phỉ Bích đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt mỹ lệ nhìn hắn thật sâu và hỏi:

– Bố Lai Ân, có một vấn đề thiếp đã nhịn rất lâu rồi, hôm nay chàng phải nói rõ cho thiếp.
– Nói đi, có chuyện gì vậy. – Bàn tay Hàn Thạc vuốt ve sau tấm lưng trơn láng của Phỉ Bích, nhắm mắt uể oải nói.
– Chuyện Ngải Mễ Lệ là như thế nào, chàng đừng nói với thiếp là chàng không có quan hệ gì với nàng ta nhé, hứ, thiếp đã gặp nàng ta vài lần. Trạng thái da dẻ cùng thân thể của nàng ta so với thiếp có vẻ giống y như nhau, Bố Lai Ân, thiếp hy vọng chàng có thể thành thật nói cho thiếp biết quan hệ của các người, không nên lừa gạt thiếp. – Cặp mắt đẹp của Phỉ Bích nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, hung hăng bức hỏi.

Hàn Thạc vừa nghe tới ba chữ “Ngải Mễ Lệ” thì bất thình lình rùng mình một phen, sau khi chờ Phỉ Bích nói ra hết một lượt, trong đầu hắn chợt nháo nhào, cấp tốc suy nghĩ một chút, Hàn Thạc bùi ngùi thở dài, nói:

– Nếu nàng đã biết như vậy rồi thì ta cũng không cần phải che giấu nữa, trong một lần tại U Ám sâm lâm bởi vì ta tu luyện vũ kỹ găp phải tình trạng tẩu hỏa nhập ma, thần trí không giữ được mà cường bạo với nàng ấy… – Quả nhiên, chàng quả nhiên cùng nàng ta có mối quan hệ, ta nói da thịt nàng ta như thế nào lại giống ta, đều trắng nõn sáng bóng như thế. Giỏi lắm, té ra đều là được chàng bồi dưỡng mà thành, Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, chàng thật không ngờ lại lợi hại đến thế. Ngay cả con dâu của Cáp Ân gia tộc cũng dám cường bạo… – Phỉ Bích vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Hàn Thạc quát lên, vừa không thèm để ý hắn ngăn cản, muốn mặc quần áo rời đi.

Hàn Thạc chặn lại ôm chặt Phỉ Bích, vội vàng giải thích:

– Dưới loại tình huống này ta cũng là bất đắc dĩ, nàng phải biết rằng, nàng ở trong lòng ta mới là trọng yếu nhất còn với Ngải Mễ Lệ kia đều là cơ duyên xảo hợp mới đi tới cùng nhau mà…
– Ta thấy không phải chỉ đơn giản như thế. Ngải Mễ Lệ này vẻ mặt hồ mị, có phải công phu trên giường rất lợi hại đúng không? Có phải đã mê hoặc đầu óc của chàng rồi không? Chàng có biết nàng ta là con dâu của Cáp Ân gia tộc hay không đó? Ca ca của nàng ta là cái tên đáng sợ Ai Mễ Á Tư đấy?

Hàn Thạc gật đầu, sau đó mới giải thích:

– Nhưng mà, đúng là ở thời điểm khi ta cường bạo với nàng ấy, thì nàng ta đang là gián điệp của đế quốc mà!

Bỏ qua sự ngăn trở của Hàn Thạc, Phỉ Bích rất nhanh mặc quần áo vào, oán hận trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt căm phẫn, khẽ kêu lên:

– Lần yến hội trước do cha của Lao Luân Tư tổ chức, ta đã hiểu được bộ dạng Ngải Mễ Lệ cùng chàng không bình thường, các người hóa ra sớm đã thân mật rồi. Ngải Mễ Lệ thật quá đáng, vậy mà cùng chàng thông đồng làm bậy lừa gạt ta.

Trong khi nói ra những lời này, Phỉ Bích đã mặc vội quần áo vào rồi nhắm thẳng về bên ngoài mà đi.

– Nàng định đi đâu? – Hàn Thạc lấy làm kinh hãi, vội vàng mặc quần áo rồi hỏi.
– Ta đi tìm ả điếm Ngải Mễ Lệ kia, chàng đừng đi theo ta, ta muốn nói chuyện riêng với ả. – Phỉ Bích đáp lại một câu, vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài phủ đệ của Hàn Thạc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Ma Vương – Quyển 1
Ma Vương – Quyển 2
Ma Vương – Quyển 3
Ma Vương – Quyển 4
Ma Vương – Quyển 5
Ma Vương – Quyển 6
Ma Vương – Quyển 7
Ma Vương – Quyển 8
Ma Vương – Quyển 9
Ma Vương – Quyển 10 (Full)
Thông tin truyện
Tên truyện Ma Vương - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/01/2022 03:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cô giáo Phương – Quyển 2 - Tác giả Traidamdulich
Trong lúc Boray ra phía sau tắm, Phương cùng với Dara đi dọn cơm ăn. Căn nhà Phương nhỏ xíu, từ trước nhìn thẳng ra được phía sau. Chả hiểu sao lúc lấy thức ăn Phương không thể nào tập trung được mà cứ liếc liếc ra sau miết. Từ khi biết đến mùi vị tình ái yêu đương đến giờ Phương luôn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Người và thú (Sex thú) Thác loạn tập thể Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hay Truyện sex hiếp dâm Truyện sex học sinh Truyện sex khổ dâm Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex phá trinh Tuyển tập Cô giáo Phương
Hương đàn bà
Lúc này Hương thấm mệt, mệt một cách thật sự với tay chân rã rời và tất nhiên là khe bướm sũng nhẹp nước nhờn... Chúng tháo dây trói và tiếp tục bẻ quặt tay chị ra phía sau lưng và cột hai cổ tay lại với nhau... Cục cưng... lên giường nha cưng... Đừng... Xin... Đừng... Ha ha ha... Bà luật sư...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Chị dâu em rể Đụ tập thể Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Con đường bá chủ – Quyển 16 - Tác giả Akay Hau
Lạc Nam vừa rời khỏi hiện trường, lập tức đeo vào Phản Quy Mặt Nạ và áo choàng che giấu mọi hành tung. Kiểm tra bên trong Nhẫn Trữ Vật của Ngự Long Công Chúa, nhìn thấy Loạn Tinh Thạch... hắn hài lòng nhếch mép cười tà. Hắn lấy đi toàn bộ Nhẫn Trữ Vật trong thân phận Yểm Thiếu của Yểm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba