Đây chân chính là hạ thủ lưu tình, nếu không mỗi người xuất kiếm sâu hơn phía trên một chút, hắn đã bị bầm thây rồi.
Miêu Nghị chậm rãi thở ra một hơi, gật đầu khen:
– Kiếm trận thật lợi hại, Ngưu mỗ thua!
Đối với hắn mà nói, hắn đã thua. Nhưng hắn không biết đối với người của Chính Khí môn, hắn tuy là bại nhưng chính là vinh, dựa vào lực lượng của một mình hắn, còn là Hồng Liên tu sĩ lại có thể ngăn cản Thất Tinh kiếm trận lâu như vậy, chân chính là lợi hại.
Ngọc Linh chân nhân lên tiếng cười nói:
– Xem ra ngươi cũng không am hiểu sử dụng kiếm, tại sao không sử dụng loại vũ khí mà ngươi am hiểu nhất?
Miêu Nghị nói:
– Sợ sẽ làm người ta bị thương!
Đây không phải là mạnh miệng, thương pháp của hắn giỏi về tấn công không giỏi thủ, tức là thủ cũng là lấy công làm thủ, một đối một, khi ít người còn có thể khống chế, nhưng lúc đối phó với nhiều người thì giống như mãnh hổ thoát ra khỏi chuồng giam, thương ra như long, rất bá đạo, nhẫn nhịn rất khó phát huy ra uy lực.
Ba đại chân nhân nhìn nhau, Ngọc Linh chân nhân vuốt cằm nói:
– Tỉ thí khó tránh khỏi có dập đầu đả thương, bị thương cũng chỉ có thể tự trách mình học nghệ không tinh, không ngại thử một lần.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Chưởng môn, vẫn không nên thử là tốt nhất, ít người ta còn có thể khống chế, nếu đối phó với nhiều người sẽ giống như mãnh hổ sổ lồng, ta sợ mình không khống chế được.
Thương pháp của hắn quá mức bá đạo, một khi toàn lực thi triển ra rất khó khống chế, hắn còn chưa làm được chuyện có thể thu xuất tự nhiên, nếu không sẽ không xuất hiện loại hậu quả nhất thương thập sát, hậu quả toàn lực xuất thủ thậm chí ngay cả lực đạo xuất thủ cũng thu lại không được, có thể thấy được bá đạo như thế nào.
Chuyện này là thế nào đây! Bảo Liên vừa nghe lời này đã không thoải mái, đột nhiên lắc mình bổ tới một kiếm:
– Để ta lãnh giáo hai chiêu trước!
– Anh anh.
Tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, Kỳ Lân thương nơi tay Miêu Nghị đột nhiên ra thương, một đạo hàn mang bùng lên rồi biến mất.
Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ thấy Miêu Nghị một tay cầm thương lẳng lặng đứng kia, đầu thương ba góc xước sắc bén mang rô ngăm đen đâm thẳng vào mi tâm Bảo Liên vẫn không nhúc nhích, chỉ kém một chút nữa là có thể đâm vào đầu lâu của nàng.
Gió mạnh táp mặt, thổi bay mái tóc Bảo Liên bay về sau.
Bảo Liên kinh ngạc nhìn đầu thương sắc bén gần ngay trước mắt, mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm đầu thương sải cánh mơ hồ quanh quẩn, sửng sốt ngây người có chút không dám lộn xộn. Trong tay bổ ra kiếm vốn muốn đón đỡ đầu thương đâm tới, nhưng còn thiếu nửa cánh tay, đầu thương của đối phương đã đâm vào mi tâm của nàng. Nếu là chém giết thật sự, hiện tại nàng đã là một người chết, chỉ sợ ngay cả đầu cũng tìm không được.
Miêu Nghị cũng có lòng cho nàng chút giáo huấn, nếu không phải nữ nhân này thêu dệt chuyện, làm sao có thể có chuyện hiện tại, ỷ vào gia gia là chưởng môn gây sự với người ta, để ta cho ngươi hiểu phân lượng của mình như thế nào.
Tình cảnh này không biết làm bao nhiêu đệ tử Chính Khí môn ngạc nhiên, trên tay người ta ngay cả một chiêu Bảo Liên cũng không đỡ được, sau khi người ta xuất thủ vẫn có thể dùng một chiêu khống chế nàng, chuyện này…
Ngọc Linh chân nhân nhìn tình cảnh lắc đầu, biết rõ người ta xuất thủ tốc độ nhanh, còn dám lỗ mãng xông lên, hiện tại biết lợi hại chưa?
– Bảo Liên! Còn không mau lui xuống!
Đức Minh đạo trưởng quát nữ nhi một tiếng.
Đ – A – N – G… G! Trước mặt mọi người Bảo Liên xấu hổ cắn môi sau lùi ra sau một bước, đột nhiên vung kiếm hất mở trường thương của Miêu Nghị, thân hình chợt lóe, lại vung kiếm tiến tới gần tiến công.
Nhưng lần này là toàn lực tiến công, nàng muốn dựa vào tu vi Hồng Liên cửu phẩm áp chế Hồng Liên thất phẩm của Miêu Nghị.
Mặt đất xung quanh bạo liệt, bụi đất tung bay, những tu sĩ bày trận vội vàng tản ra né tránh.
Tiếng rồng ngâm “anh anh” không ngừng vang lên trong bụi đất nổ tung, Bảo Liên thật nhanh từ trong bụi mù tràn ngập rút lui, Miêu Nghị đuổi theo, một cây Nghịch Lân thương ở trong tay Miêu Nghị gấp gáp phun ra nuốt vào, đóa đóa hàn mang phun ra, thương ra như long, lòe lòe, làm cho Bảo Liên luống cuống tay chân, thật nhanh lui về phía sau, nếu bị giết chắc chắn nàng không có bất kỳ lực chống đỡ.
Nghịch Lân thương đột nhiên thu lại, để ngang trong tay Miêu Nghị, tại hiện trường có mười mấy mảnh nhỏ y phục như như hồ điệp từ từ bay xuống.
Đạo bào màu xám tro trên người Bảo Liên đã bị chọc ra mười mấy lỗ thủng, nhưng rất biết điểm dừng, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, không đả thương thân thể nàng chút nào.
Miêu Nghị thu tay lại rồi, Bảo Liên vẫn ngây ra như phỗng, kinh ngạc cúi đầu nhìn y phục trên người mình.
Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, nếu không phải Miêu Nghị hạ thủ lưu tình, thì trên người nàng đã ghim ra mười mấy lỗ thủng máu.
– Các ngươi từng gặp qua thương pháp tương tự chưa.
Ngọc Linh chân nhân truyền âm nói với hai sư đệ đứng hai bên.
Hai người đều khẽ lắc đầu, Ngọc Hư chân nhân truyền âm trả lời:
– Thật là thương pháp bá đạo, chỉ có thế công không có thủ thế, chưa từng thấy thương pháp tương tự.
– Bảo Liên lui ra, thay đổi người bổ trận!
Ngọc Linh chân nhân lên tiếng nói.
Bảo Liên cúi đầu nâng kiếm yên lặng rời khỏi hiện trường, cũng không nói gì nữa, sự thật chứng minh mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Miêu Nghị.
Thất Tinh kiếm trận một lần nữa bổ sung người vào, kiếm trận một lần nữa bố trí xong.
Đầu thương Kỳ Lân thương đang điểm trên mặt đất từ từ nhấc lên, hai tay Miêu Nghị từ từ cầm thân thương, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
– Sát!
Bốn mươi chín người đồng thời quát lên, bóng người bay tán loạn, kiếm quang một lần nữa cấp tốc lưu chuyển.
Tựa hồ chỉ trong phút chốc, trên Kỳ Lân thương đột nhiên nổ tung hỏa diễm hung mãnh, cắn nuốt Miêu Nghị, cũng cắn nuốt bóng người bay tán loạn xung quanh, mọi người cả kinh.
Nhưng bốn mươi chín người kia cũng hoàn toàn không sợ, cũng ngang nhiên làm phép xuất thủ, bảy kiếm long mạnh mẽ áp chế liệt diễm phun ra, áp rút về một hỏa cầu chen chúc trở về trên người Miêu Nghị.
Miêu Nghị cấp tốc xoay tròn nhất thời cảm nhận được uy lực kinh khủng do bốn mươi chín người liên thủ làm phép tiến công, sợ rằng không chỉ là pháp lực của bốn mươi chín người cộng lại, mà còn có uy lực của trận pháp.
Hỏa cầu áp súc lại đột nhiên như con nhím, nổ bắn ra vô số hỏa kiếm, từ trong bụi đất nổ tung bắn về bốn phương tám hướng.
Bốn mươi chín người chỉ lo duy trì kiếm trận ổn định, hoàn toàn không bị Miêu Nghị quấy nhiễu, chỉ đánh tan hỏa kiếm tấn công về hướng của mình, những hỏa kiếm khác nổ bắn ra bốn phương tám hướng hoàn toàn bị bỏ qua.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 03:36 (GMT+7) |