– Lần này tập kích càng giống như là một sự cảnh cáo. Đi thăm dò, xem gần đây Lục Đạo có đắc tội người nào hay không?
Lão già mặc y phục màu xanh.
– Đông gia. Đã điều tra. Hiện nay còn không có bất kỳ manh mối nào.
Tào Mãn:
– Lẽ nào ở hiện trường xảy ra sự việc, ngay cả một nhân chứng tận mắt nhìn thấy cũng không có hay sao? Sơn thần môn thần và thổ Địa địa phương các loại thì sao?
Lão già mặc y phục màu xanh bất đắc dĩ nói:
– Đông gia, Lục Đạo cứ điểm bí mật vốn trong lòng có quỷ, khắp nưoi đều có ý tránh loại này. Cho dù là nơi có loại này, thời khắc kẻ tập kích động thủ đã cố ý làm ra che giấu. Bình thường người phàm chỉ thấy long trời lở đất, căn bản không nhìn thấy rõ là tình trạng thế nào. Người của chúng ta đã điều tra, căn bản không có bất kỳ manh mối nào. Kẻ tập kích đã đặc biệt chuẩn bị. Nên suy nghĩ đều sẽ suy tính cả vào.
Tào Mãn:
– Vậy lại càng chứng minh đối phương nắm giữ kỹ tình hình càng tỉ mỉ, không phải đùa chơi. Chuyện này phải nghiêm khắc điều tra. Bất kỳ một chút dấu vết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua. Còn nữa, ta không tin ngoại trừ Thiên Đình và Cực Lạc Giới ra, còn có thế lực nào có thể có năng lực làm được như vậy. Nếu như có, nhất định là mấy thế lực liên thủ làm. Một mình một nhà không làm được. Ta không quan tâm hắn ẩn nấp sâu tới mức nào, nhất định phải bắt ra được cho ta. Phân phó xuống, tất cả thực lực và thế lực môn phái có tham dự vào, đều phải điều tra rõ ràng cho ta, một kẻ cũng không được buông tha. Có bất cứ khác thường nào đều phải chú ý thật kỹ cho ta.
– Vâng.
Lão già mặc y phục màu xanh lên tiếng đáp ứng. Sau đó hắn lại lấy ra một khối ngọc điệp, đưa tới.
– Đông gia, đây là về Ngưu Hữu Đức lần trước ngài phân phó điều tra.
– A.
Tào Mãn có phần hứng thú nhận vào trong tay. Vừa tra xét hắn vừa hỏi:
– Có chỗ nào đặc biệt sao?
Lão già mặc y phục màu xanh cười ha hả nói:
– Lai lịch bối cảnh của hắn không rõ ràng. Chỉ có điều thật đúng là tra ra một ít điều không bình thường. Khi Ngưu Hữu Đức còn ở Thiên Nhai tại Thiên Nguyên Tinh làm đại thống lĩnh, từng truyền ra một ít chuyện xấu với lão bản nương một cửa hàng tên là Vân Dung Quán. Lão bản nương này tên là Vân Tri Thu. Nghe nói là một người đàn bà có chồng. Sau khi điều tra về phu gia của nàng. Kết quả phát hiện phu gia của nàng và người nhà mẹ đẻ khi còn trẻ đều gặp phải tai họa bất ngờ. Manh mối vốn bị dừng tại đó. Nhưng mà cố ý, Vân Tri Thu này lại có thể xuất hiện ở một chỗ khác của Thiên Nhai. Cửa hàng này lại lại là sản nghiệp do ma đạo đứng ở phía sau lưng.
Tào Mãn bỗng nhiên ngẩng đầu.
– Ma đạo sao?
– Vâng.
Lão già mặc y phục màu xanh gật đầu.
– Đây chỉ là điểm thứ nhất. Sau khi điều tra ra sự đặc biệt của nữ nhân này, lập tức lại cắt tỉa từ đầu những quan hệ nữ nhân này lui tới. Liền phát hiện ra ban đầu nàng ở Thiên Nguyên Tinh thường có mấy người phụ nhân lui tới. Vốn cũng là lão bản nương của mấy cửa hàng ở Thiên Nhai. Kết quả hiện tại cửa hàng đều đổi một tới một chỗ khác của Thiên Nhai kinh doanh, Những cửa hàng đổi tới kinh doanh này lại có thể toàn bộ là sản nghiệp của Lục Đạo. Mặt khác chính là vẫn không có cách nào điều tra tỉ mỉ xác thực về lai lịch không ít thủ hạ của Ngưu Hữu Đức.
Tào Mãn hỏi:
– Nói cách khác, Ngưu Hữu Đức này quả thực có dính dáng tới Lục Đạo sao?
Lão già mặc y phục màu xanh nói:
– Mười phần là thoát không khỏi liên quan. Chỉ có điều kỳ quái chính là, cửa hàng mấy người phụ nhân này kinh doanh có của ma đạo, phật đạo, quỷ đạo, yêu đạo, tiên đạo. Duy nhất chỉ có không có Vô Lượng Đạo. Sáu đạo chỉ thiếu một đạo. Lần trước ở thành phố quỷ cũng là một nhân vật nhỏ của Vô Lượng Đạo Phái được đi ám sát hắn. Mà lần này Lục Đạo bị tập kích lại thiếu Vô Lượng Đạo. Không biết trong này có thể có liên quan gì hay không?
Tào Mãn trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu. Hình như hắn không nghĩ ra điểm kỳ lạ trong đó. Chỉ có điều hắn lại giơ ngọc điệp trong tay lên, tặc lưỡi có tiếng nói:
– Ở Ngự Viên đánh vào mặt Doanh Cửu Quang, đụng phải Thanh Chủ, vẫn có thể sống sót được. Lại là người đầu tiên từ xưa tới nay bị phạt đi Hoang Cổ Tử Địa. Phía sau còn có dính dáng tới Lục Đạo. Tình huống gì vậy… Có chút thú vị. Quả thực có chút thú vị. Ha hả.
Trong phủ của Thiên Ông, một lão già mặc áo xám một mình tiến vào cấm địa của Hạ Hầu gia. Thủ vệ bên ngoài lại không hề ngăn cản, trái lại lễ độ cung kính hành lễ. Bởi vì hắn là lão bộc gia chủ Hạ Hầu bên cạnh, tên là Vệ Xu.
Quen đường quen lối, hắn đi tới bên ngoài một gian yên tĩnh nằm ở trong đại điện. Vệ Xu nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau đó không cần thông báo liền đẩy cửa đi vào.
Trong điện, Hạ Hầu Thác ngồi khoanh chân tĩnh tọa, có vẻ có chút cô đơn.
Vệ Xu đóng cửa lại chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, quỳ ở bên trái của Hạ Hầu Thác, lấy ra một khối ngọc điệp hai tay dâng lên.
– Lão gia, tam gia bên kia có tin tức tới.
Hai mắt Hạ Hầu Thác không mở, chậm rãi hỏi:
– Có chuyện gì quan trọng sao?
Vệ Xu nói:
– Tam gia bên kia điều tra ra một vài chuyện có chút thú vị, nói lão gia nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Là có liên quanđến Ngưu Hữu Đức kia.
Hạ Hầu Thác chậm rãi mở hai mắt ra, đưa mắt xem qua. Hắn không vội vàng nhận lấy ngọc điệp vào tay, hỏi:
– Chuyện thú vị thế nào?
Vệ Xu cười ha hả nói:
– Nói ra vẫn rất phức tạp. Chỉ có điều quả thực thú vị. Lão gia xem sẽ biết.
Hạ Hầu Thác đưa tay cầm ngọc điệp, kiểm tra một chút, xem một chút, chậm rãi giơ tay lên vuốt chòm râu dài. Sau khi xem xong, hắn lại trầm tư suy nghĩ một hồi, nói.
– Thật đúng là thú vị. Lai lịch bối cảnh không rõ. Là thật sự có lai lịch không rõ hay là chúng ta không điều tra ra được?
Vệ Xu nói:
– Thiên hạ này nếu như có chuyện chúng ta cũng không điều tra ra được, chỉ sợ không có nhà thứ hai nào còn có thể điều tra ra được.
Hạ Hầu Thác vuốt râu, trầm ngâm:
– Vậy thật kỳ quái. Lai lịch bối cảnh không rõ, lại có thể thông qua được sự điều tra, lại nhận được Thanh Chủ ưu ái điều vào Tả Đốc Vệ. Tại sao có thể như vậy được chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 24 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2019 11:29 (GMT+7) |