Với đức tính như thế mà khi bị người ta ném ra lại bảo rằng không có việc gì, chẳng giống với tác phong thường ngày của nó, e rằng không phải là không có chuyện, mà là sợ mình trừng trị nó nên không nói thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Miêu Nghị đưa tay thi pháp dò xét một hồi, kiểm tra xem Hắc Thán có bị thương hay không, nếu lão rồng kia đánh nó bị thương, vậy thì mặc kệ Hắc Thán có để ý hay không, hắn phải hỏi thử xem vì sao lão lại làm chuyện này. Ám U Lâm không thể nào so sánh được với Hắc Thán, hắn là loại người bao che khuyết điểm, nếu Miêu Nghị hắn đánh Hắc Thán tàn phế thì không sao, nhưng điều đó không có nghĩa là người nào muốn động tới nó cũng được.
Sau khi kiểm tra triệt để, phát hiện nó không xảy ra chuyện gì, hắn hơi thở phào nhẹ nhõm, Hắc Thán cùng hắn đi vào đây, hắn cũng muốn mang Hắc Thán còn sống trở về.
Sau khi xác nhận Hắc Thán không có vấn đề gì, Miêu Nghị bắt đầu tò mò muốn biết Hắc Thán đã náo loạn chuyện gì có thể khiển lão long đầu kia tức giận đến vậy, nhưng hắn cũng biết, Hắc Thán chẳng bao giờ thành thực trả lời, nếu không sẽ thẹn với xưng hô Bàn Tặc của nó.
Vì thế, Miêu Nghị mở miệng nói, giọng điệu thờ ơ:
– Không có việc gì xảy ra thì thôi, anh hung không cần chịu thiệt trước mắt, về sau đừng chọc tới lão long đầu kia nữa, chúng ta đánh không thắng nó thì phải tỏ ra đàng hoàng một chút. Như vậy đi, ngươi tiến vào trong túi thú để tránh đầu sóng ngọn gió.
Hắc Thán nhanh chóng gật gật đầu đồng tình, nhanh chóng để Miêu Nghị thu vào túi thú.
Không còn tai mắt, vậy thì không chạy được rồi, Miêu Nghị nhìn túi thú, sau đó lách mình vội vàng leo lên sườn núi, đi nhanh vào trong đại điện Long Huyệt.
Bầu không khí trong đại điện có hơi khác thường, liệt diễm long đầu vẫn còn hiển hiện trên Long Diễm Trì, còn hai con Phượng Hoàng non cũng đang vỗ cánh bay lơ lửng cùng nhìn chằm chằm vào hắn đang đi vào, tựa hồ đang chờ hắn.
Đến.
Sau khi Miêu Nghị chắp tai ra mắt bọn họ, liệt diễm long đầu trầm giọng nói:
– Lần này bọn họ hai người niệm tình ngươi vất vả giúp họ đưa từ Phượng Sào đến đây, nên sẽ không truy xét đến cùng! Nhưng ta nói cho ngươi biết, sự việc ngày hôm nay tốt nhất không được có lần thứ hai, nếu không đừng trách ta không nể mặt ngươi nữa!
Miêu Nghị nhìn thấy hai con Phượng Hoàng non đang ở đây, hắn đã đoán được đại khái sự việc này có quan hệ cùng với bọn chúng, biết ngay mà, tên Bàn Tặc Hắc Thán kia vô cùng tinh ranh, biết rõ nó không đánh thắng lão long đầu nên chẳng thể nào trực tiếp chọc giận nó đến mức này, chẳng phải là tự tìm chết sao.
Nhưng đối phương đã thừa nhận hai Phượng Hoàng non này chính là hai quả trứng đá hắn mang từ Phượng Sào đến đây.
Hắn khẽ cười, nói:
– Chuyện gì đã xảy ra mà khiến tiền bối tức giận đến mức này, để vãn bối biết rõ mà dạy dỗ lại nó.
– Loài bò sát kia vô lý đến không tưởng.
Liệt diễm long đầu bắt đầu kể lại hết sực việc đã xảy ra.
Miêu Nghị nghe xong, mí mắt giật giật, trong lòng đổ mồ hôi.
Sau khi xác nhận đó chính là hai con Phượng hoàng, hắn đã biết hai Phượng Hoàng non này chính là việc trọng đại to lớn của cả hai tộc Long Phượng, có lẽ muốn lừa gạt Thiên Đình muốn tạo ra thêm Huyền Nữ thứ hai cho Phượng Tộc, chuẩn bị chống lại Thiên Đình, đây cũng là kế sách to lớn để hai tốc có cơ hội xoay người, nếu hai con chim đó thực sự bị Hắc Thán bóp chết, tức là đầy hai tộc Long Phượng vào tình thế vĩnh viễn không thể vùng lên, lão long đầu không tức giận mới là chuyện lạ.
Miêu Nghị không nói lời thừa, triệu hồi Hắn Thán từ túi thú đi ra.
Hắc Thán phát hiện nó đang đứng trong đại điện Long Huyệt, liệt diễm long đầu và đôi phượng hoàng con kia vẫn còn ở đây, nó lập tức trợn mắt, chậm rãi qua đầy nhìn Miêu Nghị, đáy mắt đầy vẻ hoảng sợ, tựa như đang nói, không phải ngươi đã nói là tránh đầu sóng ngọn gió à? Ngươi lừa ta!
– Bên trong địa cung…
Miêu Nghị kể lại toàn bộ sự việc mà liệt diễm long đầu vừa trần thuật lại, cuối cùng trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, hỏi:
– Ta hỏi ngươi, lời nói của bọn họ có vu oan cho ngươi không? Không cho phép ngươi nói láo, nếu không ta cắt chân của ngươi!
Hắc Thán chỉ do dự trong chốc lát, nhưng vừa thấy hai mắt Miêu Nghị nhíu lại, bắt đầu lóe lên ánh sáng lạnh, trong lòng nó nhanh chóng run rẩy, ngơ ngơ ngác ngác, ấp a ấp úng nói:
– Ta cũng không muốn mọi việc xảy ra như vậy đâu, nhưng hai con chim gà này hiếp người quá đáng, ta muốn nói chuyện, tâm sự cùng bọn chúng, vậy mà bọn chúng không thèm để ý đến ta, ta tức quá nên…
– Ngươi tức quá?
Không đợi Miêu Nghị mở miệng, liệt diễm long đầu đã giận dữ hét lên:
– Bọn chúng vừa mới phá xác ra thôi, còn không có nói được lời nào đâu, quỷ mới có thể trò chuyện với ngươi, ngươi còn muốn ép hai kẻ câm điếc mở miệng nói chuyện hay sao?
Hắc Thán chống đỡ yếu ớt, nói:
– Làm sao ta biết bọn chúng bị câm điếc, ta còn tưởng bọn chúng giả thanh cao!
Hai tay Miêu Nghị nhấc lên, ngăn cản liệt diễm long đầu lên tiếng, nhìn chằm chằm Hắc Thán, cất giọng lạnh lùng:
– Nói cách khác, bọn họ không hề vu oan cho ngươi, đúng không?
Tay kia của hắn đã lấy ra Nghịch Lân Thương, Hắc Thán là đứa không bao giờ sợ phiền phức, chuyện này Miêu Nghị không muốn dung túng nó làm bậy. Nếu như hiện tại không được dạy bảo cẩn thận, sau này hắn không biết nó sẽ chọc đến việc vô pháp vô thiên nào nữa đây.
Ánh mắt Hắc Thán đông cứng, nhìn Nghịch Lân Thương đang ở trong tay hắn, cuối cùng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đầy uất ức, trực tiếp nằm xuống, hai móng vuốt che mắt nó lại, nó biết mình không thoát được trận đòn này rồi, vậy thì dứt khoát đánh sớm xong sớm. Chẳng qua nó thông qua khe hở giữa hai móng vuốt nhìn lén hai Phượng Hoàng con, ánh mắt hiện lên ý tứ rất rõ ràng… các người chờ đi, ông đây sẽ không để yên chuyện này đâu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 24 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/12/2019 11:29 (GMT+7) |