– Lão đệ, thật ra ta cảm thấy, có lẽ không cần thiết lấy ra một nửa ích lợi của Thủy Hành cung cho bà ta. Chỉ có Nhật Hành cung một khối lớn ích lợi như vậy Trình Ngạo Phương cũng có thể đáp ứng kết minh cùng chúng ta.
– Sau khi kết minh thì sao?
Miêu Nghị lập tức quay đầu hỏi ngược một câu. Thấy Triệu Phi im lặng, hắn cũng buông tiếng thở dài:
– Đây đều là chỗ khiếm khuyết của Thủy Hành cung lưu lại, không xong không được a! Cho dù là Thủy Hành cung hơi có chút ít thực lực tự vệ, chúng ta cần gì phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục liều sống liều chết đi làm giá y cho người khác. Liều chết đưa lên ích lợi của Nhật Hành cung dĩ nhiên có thể khiến cho bà ta đáp ứng kết minh, nhưng nếu không dùng ích lợi của Thủy Hành cung cấp cho bà ta, cho dù bà ta quay đầu lại không tìm chúng ta phiền toái, những người khác lúc thèm thuồng chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn có thể làm một lần như vậy sao? Chỉ có giao cho bà ta rồi, bà ta mới có thể bảo vệ Thủy Hành cung, nói trắng ra, đây là phí bảo hộ mà chúng ta nộp lên cho bà ta!
Triệu Phi trầm ngâm nói:
– Đến một phương chư hầu của thực lực bà ta, ta chỉ lo lắng ‘Như luật lệnh’ đó chưa chắc là có thể ước thúc được bà ta. Vạn nhất bà ta ngày nào đó bành trướng, cường thế đoạt lại ‘Như luật lệnh’, nếu muốn hoàn toàn tóm thâu Thủy Hành cung, chỉ sợ chúng ta cũng không có biện pháp.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Đây cũng là nguyên nhân tặng bà ta một nửa ích lợi. Bà ta nếu như chiếm Nhật Hành cung, vốn là thế lớn, dù có mạnh mấy đi nữa chiếm Thủy Hành cung, bà ta ít nhiều cũng sẽ bận tâm nhìn lên cấp trên. Trừ phi bà ta có đủ thực lực cướp đoạt bảo tọa của Quân sứ, nếu không loại kết cục này đối với bà ta mà nói là hoàn mỹ nhất. Đoạt lấy ích lợi của hai cung, lại có Thủy Hành cung thâu xuất một nửa ích lợi cho bà ta, như thế cũng là tránh chuyện lo lắng nhất cho ta. Cũng giống như bà ta nói trước đó, bà ta ở bên phía Nhật Hành cung một khi giải quyết xong Thi Khiếu Thiên bọn họ nếu như không đến gấp rút tiếp viện chúng ta, nếu chúng ta chết sạch rồi, Như luật lệnh ký kết cùng Thủy Hành cung cũng chưa có bất kỳ hiệu quả ước thúc. Đến lúc đó cho dù là một nửa ích lợi người khác cũng chưa chắc sẽ để mặc bà ta nuốt mất, cho nên bà ta ngược lại sẽ tận lực bảo vệ chúng ta.
Triệu Phi cười khổ:
– Chỉ sợ ‘Như luật lệnh’ đó có thể ước thúc nhất ngược lại là chính chúng ta. Ngày Thủy Hành cung cúi đầu xưng thần e rằng không biết phải tới năm nào tháng nào nữa.
– Chúng ta phải có lòng tin với mình! Chỉ cần còn có cơ hội xoay người, thì sẽ có cơ hội. Nếu như ngay cả cơ hội xoay người cũng không, đó đúng thật là cái gì cũng không có rồi. Điểm khiếm khuyết của Thủy Hành cung lưu lại, chúng ta thế yếu, không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục a! Chỉ cần có thể xoay người, chúng ta đương nhiên cũng có thể cướp về ‘Như pháp lệnh’ từ trong tay bà ta, nếu như không thể xoay người hay là lão lão thật thật tiếp thu người ta bảo vệ đi!
Miêu Nghị cũng cười khổ.
Hai người quay trở lại Thủy Hành cung, sau khi nói rõ tình huống, gương mặt của Đào Thanh Ly khổ sở nói:
– Nhị vị điện chủ hạnh khổ rồi.
Đoán chừng đổi thành bất kỳ một vị cung chủ nào gặp phải tình huống như thế cũng không cao hứng nổi.
Trong lòng của Triệu Phi thở dài, chính xác đúng như Miêu Nghị nói vậy, đây là chỗ khiếm khuyết của Thủy Hành cung, cũng là chỗ khuyết mà Đào Thanh Ly nàng lưu lại, không trả cũng không được. Hắn chắp tay nói:
– Hạnh khổ chính là Miêu Nghị, cùng Trình Ngạo Phương và hai vị Hành tẩu của Mộc Hành cung theo lý cố gắng mới có thể nhanh chóng thuận lợi nói chuyện thỏa như vậy. Ta một câu cũng không có nói.
Miêu Nghị chắp tay nói:
– Thuộc hạ vô năng khiến cho cung chủ chịu ủy khuất rồi.
Đào Thanh Ly cười khổ nói:
– Chuyện này không trách được bất kỳ người nào, muốn trách chỉ có thể trách chính ta. Phàm là Thủy Hành cung có chút năng lực tự vệ, há sẽ có hôm nay.
Trong lòng của Miêu Nghị thầm nhũ, ngươi rốt cục thừa nhận rồi, ngươi xui xẻo không cần gấp gáp, làm liên lụy một đại bang tử.
Hắn ngẫm lại cũng uất ức. Lúc ở Lưu Vân Sa hải, Đào bà bà đáp ứng cho hắn làm điện chủ vị. Hiện giờ lại không thể tự mình kiếm chiết khấu cho vị trí điện chủ này, nhưng mà dù sao có cũng còn hơn không, cũng có thể được lợi ích của năm vị trí phủ chủ rồi, ít nhất quyền tự trị còn nằm trong tay mình.
Tư Không Vô Úy lại không lo lắng vấn đề ích lợi bị hao tổn, ngược lại lo lắng cho sự an toàn của Đào Thanh Ly, cau mày nói:
– Để cho Thanh Ly đi ký Như luật lệnh, có thể bị nguy hiểm hay không?
Triệu Phi cùng Miêu Nghị nhìn nhau, hai người trên đường đã nói đến chuyện này, Triệu Phi khoát tay nói:
– Nhị ca quá lo lắng rồi, Trình Ngạo Phương không dám làm gì đại tỷ đâu. Bà ta giết đại tỷ rồi đối với bà ta một chút ưu đãi đều không có. Có Nhật Hành cung ở bên cạnh tranh, bà ta cũng không có biện pháp nuốt vào Thủy Hành cung. Vạn nhất phía trên nữa phái cung chủ cường thế chút nhậm chức, bà ta không làm được phải mất cả chì lẫn chài. Cho nên chẳng những sẽ không làm thương tổn đại tỷ, ngược lại sẽ bận tâm tới sự an toàn của đại tỷ, chuyến này nhất định sẽ không thất bại!
– Vậy thì được!
Tư Không Vô Úy gật đầu.
Mấy người sau đó lại ngồi cùng nhau bàn bạc một vài chi tiết…
Lưu Vân Sa hải, trên sân thượng của Phong Vân Khách Sạn, một con Linh Thứu bay đến gõ cửa sổ.
Lão Bản Nương ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên giường trong phòng bỗng nhiên mở ra hai mắt. Theo tay vung lên, then cài cửa sổ bật ra. Linh Thứu phía ngoài lập tức chui vào, đáp xuống trên kệ áo, đôi mắt lấp lánh có thần nghiêng đầu hai tiếng “Cô lỗ lỗ”.
Lão Bản Nương xuống giường, lấy ra ngọc điệp bên trong chân đồng của Linh Thứu xem xét. Tin tức là Miêu Nghị truyền đến, bên trong viết một đống tiếng lóng Lão Bản Nương nhìn thấy cau mày, chỉ có phía sau nhất lưu lại hai chữ nàng có thể xem hiểu, dưới giường!
Dưới giường sao? Lão Bản Nương cau mày xoay người, nhìn về phía chiếc giường cẩm của mình, thi pháp đến dưới giường dò xét, quả nhiên phát hiện dưới giường có gì đó. Bàn tay mở ra một cái, một khối ngọc điệp giấu dưới giường tung bay ra, đáp xuống bàn tay của nàng.
Nàng nhìn một cái, mới phát hiện đấy là phương thức giải tiếng lóng được Miêu Nghị lưu lại không biết từ lúc nào. Hiển nhiên là hắn sợ Linh Thứu dọc đường bị người lần theo dò được bí mật giữa bọn họ.
Cái này cần tốn chút thời gian nghiên cứu! Lão Bản Nương ra cửa trước, gọi một tiếng tên hỏa kế đang đi qua trong nhà ở dưới lầu, bảo hắn mang một phần thịt tươi lên đây cho Linh Thứu.
Đợi sau khi xem hiểu Miêu Nghị báo bình an cũng như không thiếu lời ngon tiếng ngọt, Lão Bản Nương vẫn chưa báo tin lại, ôm Linh Thứu ra cửa, đứng ở trên sân thượng trực tiếp thả nó bay về.
Nhìn theo Linh Thứu xuyên phá mây mù mờ mịt mà đi, váy trễ mái tóc dài và mượt phất phơ trong gió, trên mặt Lão Bản Nương mang nụ cười nhàn nhạt của nổi nhớ mong hoảng hốt, lẩm bẩm:
– Ta lúc nào cũng nhớ tới sự an nguy của huynh, huynh có phải cũng sẽ nghĩ giống như ta hay không?
Rốp… băng! Hai khối ngọc điệp đột nhiên hóa thành bụi theo gió mà đi. Cọng linh vũ đó bảo Mộc Tượng mang đến lại siết trong ngón tay theo gió, hơi thi pháp một chút, linh vũ cũng trong nháy mắt hóa thành tro bụi phiêu tán.
– Đồ không có lương tâm! Dựa vào thư từ qua lại ứng phó cho xong với ta à? Ta khiến cho huynh liên lạc không được, khiến cho lòng của huynh khó chịu…
Thủy Vân phủ, một đạo hư ảnh lấy tốc độ nhanh khó có thể tin trong nháy mắt nhảy lên không mà đến, đáp xuống bên trong dinh phủ của Thủy Vân phủ, làm cả kinh thị nữ đang ở trong đình viện đùa nghịch ngây dại.
– Miêu Nghị ở đâu? Bảo hắn ra gặp ta!
Người đến trầm giọng nói.
Người này không phải là người nào khác, chính là Lưu Vân Sa hải Tiên Quốc Thương Hội chưởng quỹ An Chính Phong. Sau khi ông ta nhận được Miêu Nghị truyền tin, liền bay như sao hỏa rơi chạy đến. Nhưng mà lúc này trên mặt đeo mặt nạ che giấu hình dáng.
Một người thị nữ yếu ớt trả lời:
– Miêu phủ chủ đã lên chức làm Trấn Giáp điện điện chủ của Thủy Hành cung, đã đi Trấn Giáp điện nhậm chức rồi.
– Trấn Giáp điện điện chủ…
Khóe miệng của An Chính Phong kéo mạnh xuống. Bình! Trong nháy mắt ông ta bắn không mà đi, lưu lại hai tên thị nữ hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà không đợi hai người tỉnh hồn lại, bình! Lại là ba đạo hư ảnh đáp xuống từ trên trời, Yến Bắc Hồng một thân áo bào đỏ dẫn hai tên Hành tẩu giá lâm.
– Miêu lão đệ!
Yến Bắc Hồng có thể nói là bật cười ha hả, sãi bước trực tiếp xông vào chính sảnh.
Nàng còn chưa đi tới cửa, liền nghe thị nữ trong nhà yếu ớt nói:
– Miêu phủ chủ đã lên chức làm Trấn Giáp điện điện chủ của Thủy Hành cung, đã đi Trấn Giáp điện nhậm chức rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/10/2019 03:36 (GMT+7) |