Lãnh Hâm không chút vội vàng, chiến đấu cùng một chỗ với hai tỷ đệ Băng Ngưng. Từng đạo đấu khí khinh khủng bắn khắp trời, kéo theo tiếng xé gió.
Toàn bộ hải đảo tràn ngập chết chóc, hơn mười vạn đệ tử giao thủ, không ngừng vang lên tiếng kêu la thảm thiết. Tuy rằng Đông Hải cung chiếm ưu thế địa bàn, thế nhưng đối phương có hai Quân Cấp, không ai có thể ngăn cản. Hai người xuất thủ liền phá vỡ khoảng không.
Máu từ hải đảo chảy ra biển rộng, nguyên bản biển rộng xanh thảm, chốc lát đã nhuộm thành màu đỏ. Tiếng kêu la thảm thiết văng vẳng bên tai, hai quân giao chiến, thi thể chồng chất khắp nơi. Thi thể mất đi sức sống bắt đầu trở nên cứng ngắc. Mà những thi thể cứng ngắc này liên tục bị các đệ tử song phương giẫm đạp lên, máu thịt lẫn lộn. Bốn phía tỏa ra mùi máu tanh gây mũi.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, khiến trong lòng Băng Ngưng và Băng Hồn càng bốc lửa giận. Công kích Lãnh Hâm càng lúc càng sắc bén.
Lãnh Hâm thấy hai người phẫn nộ, hắn cười ha hả, nói:
– Đáng tiếc, thực lực các người quá kém!
– Kém hay không, phải thử mới biết?
Băng Hồn hừ lạnh, trường thương trên tay mạnh mẽ biến đổi. Năng lượng khổng lồ hội tụ trên trường thương. Hắn thi triển kỹ năng cao giai, đâm về phía bên trái Lãnh Hâm.
Cùng lúc, cánh tay Băng Ngưng vung lên, trường kiếm biến ảo, đâm về phía bên phải Lãnh Hâm. Nàng vận dụng đấu khí băng hàn thi triển vũ kỹ cao giai, khiến sắc mặt Lãnh Hâm ngưng đọng lại. Đấu khí trong cơ thể bắt đầu bạo phát, đón đánh hai người.
Keng… Keng…
Tiếng binh khí chạm vào nhau vang lên, đồng thời bạo phát kình khí kinh khủng. Ba người Lãnh Hâm, Băng Ngưng và Băng Hồn đều văng ngược lại phía sau. Hai người Băng Ngưng và Băng Hồn liên kích, cư nhiên ngăn cản được đợt công kích của Tôn Cấp bát giai.
– Hừ!
Lãnh Hâm ăn chút thiệt thòi, hừ lạnh một tiếng, đấu khí trong cơ thể lại tiếp tục bạo phát, không lưu lại một điểm, trực tiếp công kích về phía hai người. Lợi kiếm sắc bén hung ác trên tay, không hề thương hoa tiếc ngọc.
– Nếu như ta là nàng, nhất định sẽ hạ kiếm chịu thua. Một nữ nhân tuyệt mỹ, trên mặt xuất hiện hai vết sẹo nhất định cảm thấy tủi nhục.
Lãnh Hâm xuất thủ, đồng thời nhìn Băng Ngưng hừ lạnh nói. Hắn thích nữ nhân cương cường, thế nhưng không thích nữ nhân cương cường lại ẩn chứa nguy hiểm.
Băng Ngưng không nói lời nào, nàng sử dụng đấu khí băng hàn trên tay tới tột cùng, nhanh như chớp hướng về phía đối phương.
Mà ở chỗ khác, đệ tử song phương cũng chiến đấu quyết liệt. Trong đó có không ít cường giả Tôn Cấp, thế nhưng cường giả Đông Hải cung vừa xuất thủ liền bị hai Quân Cấp kia xuất thủ chém chết.
Tuy rằng Đông Hải cung nhiều cường giả Tôn Cấp hơn đối phương, nhưng Tôn Cấp đều bị chém giết, căn bản không tác dụng. Chỉ có thể nhìn đệ tử của bọn họ bị người đối phương tàn sát.
Hai Quân Cấp kia, dường như lợi kiếm treo trên đầu bọn họ. Trong nháy mắt sẽ lấy mạng bọn họ.
– Chết tiệt!
Trưởng lão Đông Hải cung tức giận mắng lớn, thoáng nhìn thấy lực lượng hai người Băng Ngưng và Băng Hồn ngang bằng Lãnh Hâm, hắn liền cắn chặt răng nói:
– Lập trận!
Lời này, khiến các cường giả Tôn Cấp đều gật đầu, cắn răng vận dụng lực lượng trong cơ thể chính mình, hội tụ vào một người. Cùng lúc đó, trong tay bọn họ xuất hiện một viên ma tinh.
Nhìn thấy tràng cảnh này, Lãnh Hâm hô lớn:
– Giết chết bọn chúng.
Hai Quân Cấp gật gật đầu, tuy rằng không biết trận này cường hãn tới cỡ nào. Thế nhưng thực lực tập trung vào người kia, không ngừng tiêu thăng, cũng có thể đoán được sự kinh khủng ẩn chứa trong đó.
Một kiếm của Lãnh Hâm công thẳng về phía hai người Băng Ngưng và Băng Hồn. Thế nhưng hai người phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Cho dù thực lực của hắn mạnh hơn Băng Ngưng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không thể làm được gì Băng Ngưng.
Nhìn người Đông Hải cung bắt đầu lập trận, hắn không còn tâm tư tiếp tục chơi đùa miệng lưỡi. Kéo dài như vậy, cho dù diệt được Đông Hải cung, hắn cũng phải chịu thiệt hại nặng nề.
– Tiền bối, ra tay giúp ta bắt hai người này.
Lãnh Hâm quay về phía một Quân Cấp hô lớn. Rốt cục cũng thỉnh cầu Quân Cấp kia xuất thủ.
Một vị Quân Cấp nghe thấy Lãnh Hâm nói, khẽ gật đầu, buôn tha đệ tử Đông Hải cung, nhanh chóng bay về phía Lãnh Hâm.
Sắc mặt Băng Ngưng và Băng Hồn nhất thời đại biến, bọn họ tuyệt đối không thể chống đỡ lại Quân Cấp.
– Băng Hồn, dùng quyển trục rời khỏi đây.
Băng Ngưng quay về phía Băng Hồn hô lớn.
– Tỷ tỷ! Ta…
Băng Hồn đang định nói thêm gì đó, thế nhưng Băng Ngưng nhanh chóng cắt ngang:
– Mau rời khỏi đây, mục tiêu của bọn chúng là ta. Sẽ không tốn sức truy sát đệ.
Khi Băng Ngưng dứt lời, Quân Cấp kia cũng bạo phát đấu khí khổng lồ, cổ đấu khí này hóa thành trường tiên, cuốn sạch tất cả, hướng về phía Băng Ngưng.
Luồng đấu khí kinh khủng này khiến Băng Ngưng không sao chống đỡ nổi, tâm tư nàng như tro nguội, khóe miệng nhếch lên cười khổ. Một bóng người xuất hiện trong mắt, khiến nàng không khỏi lắc đầu: Người này đã cứu nàng nhiều lần, dẫn tới hiện tại tâm thần hoảng hốt, cư nhiên nhớ tới hắn một lần nữa.
Trong giờ khắc này, bỗng nhiên Băng Ngưng tưởng niệm tới thanh niên thường cứu nàng những lần trước.
– Ta phải đi, không biết ngươi nhớ tới ta hay không?
Băng Ngưng từ từ nhắm mắt lại, đấu khí trong cơ thể từ từ lưu chuyển, cư nhiên muốn tự bạo.
Đúng lúc đấu khí trong cơ thể nàng âm thầm đề thăng, đột nhiên cảm giác một chưởng đánh tới thân thể nàng. Nguyên bản đấu khí hội tụ đã hoàn toàn tiêu tan. Mà vòng eo của nàng cũng bị đôi bàn tay to lớn ôn hòa ôm chặt. Chưởng lực trong suy nghĩ không hề đánh trúng thân thể nàng.
Thân thể Băng Ngưng bỗng nhiên cũng đờ, nàng từ từ mở mắt. Trong lúc đó đấu khí của Quân Cấp bị một quyền của đối phương đánh tan. Còn sắc mặt thanh niên kia tái nhợt, chính là bóng người vừa mới xuất hiện trong mắt nàng.
– Thực sự là hắn? Vừa nãy không phải chính mình hoa mắt?
Băng Ngưng trừng mắt nhìn thanh niên ôm chính mình. Trong mắt toát lên vẻ kinh hỉ, giờ khắc này, Băng Ngưng cư nhiên ôm chặt thanh niên này. Cảm giác giống như được sống lại kiếp sau, khiến thân thể nàng nguyên bản cứng đờ cũng bình phục trở lại.
Lãnh Hâm trông thấy thanh niên này bỗng nhiên xuất hiện, phẩy tay ngăn cản được đòn công kích của Quân cấp. Sắc mặt hắn cũng đại biến, đặc biệt trông thấy bàn tay Nghệ Phong ôm Băng Ngưng, trong lòng càng cảm thấy bất an.
– Không biết bằng hữu có thể nể mặt Tây Hải cung ta hay không?
Lãnh Hâm muốn dùng danh tiếng của Tây Hải cung để uy hiếp đối phương, nói.
Thế nhưng, điều khiến trong lòng toát mồ hôi lạnh chính là, đối phương thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lập tức quay về phía hư không hô lớn:
– Để ta giải quyết hai Quân Cấp kia.
Câu nói này, khiến Băng Ngưng sửng sốt. Nhưng lúc này, trên hư không bỗng nhiên vang lên tiếng thú rống đầy phấn khích, Long Hùng to lớn đột nhiên xuất hiện công kích về phía Quân Cấp tàn sát đệ tử Tây Hải cung.
Hai Quân Cấp trông thấy Long Hùng này, sắc mặt đại biết. Thân ảnh hai người nhanh chóng lui lại, muốn tránh né đợt công kích của đối phương.
– Ngao…
Long Hùng trông thấy như vậy, không chút phẫn nộ, ngược lại lại vô cùng hưng phấn. Từ từ đùa giỡn mới thú vị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 235 |
Ngày cập nhật | 23/11/2024 03:36 (GMT+7) |