Lôi Trị Học trong chốc lát đã hiện lên vô số ý nghĩ trong đầu, cuối cùng chỉ hóa thành một câu cung kính nói:
– Sự việc vẫn chưa sắp xếp đến thị sát mỏ than An Đạt, dường như không thích hợp lắm. Đột nhiên qua đó, một là không an toàn, hai là vệ sinh cũng là một vấn đề…
Phó Bá Cử khoát tay, cười rất sảng khoái:
– Sợ gì chứ? Hòa mình cùng quần chúng nhân dân, cái muốn là tùy lúc đều có thể đi đến trong quần chúng nhân dân, mà không phải là trận thế hoan nghênh có sắp xếp trước, những trò diễn hay được sắp xếp trước… phải không Đồng chí Trị Học?
Phó Bá Cử lại cố ý nghiêng người hỏi Hạ Tưởng:
– Đồng chí nói xem, đồng chí Hạ Tưởng?
– Tinh thần chỉ thị của Phó thủ tướng, rất có ý nghĩa thực tế. Bây giờ lãnh đạo một khi đi thị sát, địa phương liền nói phô trương, lãng phí, đích thực là một hiện tượng không thể bỏ qua.
Hạ Tưởng kéo dài ra, thuận thế tiếp lời nói của Phó Bá Cử.
Lôi Trị Học bây giờ tin rằng Phó Bá Cử đến mỏ than An Đạt nhất định không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, mà là bắn tên có đích. Nhưng Phó Bá Cử là Phó thủ tướng, gã phản đối cũng vô hiệu, đành chỉ đạo Trần Hạo:
– Lập tức thông báo cho Giang Cương, để y nghênh tiếp công việc thị sát của Phó thủ tướng.
Phó Bá Cử không ngăn cản việc Lôi Trị Học thông báo cho Giang Cương, chỉ là rất độ lượng nói:
– Đúng rồi, làm ơn chuyên lời với đồng chí Giang Cương, nói tôi đem thêm phiền toái cho đồng chí ấy rồi.
Vốn dĩ chỉ là một lời khách sáo, Lôi Trị Học nghe thấy bên tai, trong lòng thấp thỏm. Hay cho câu thêm phiền toái một ngữ hai nghĩa, vốn dĩ cho rằng chỉ có Thủ tướng khi công tác thị sát, thường xuyên thích thay đổi sắp xếp hành trình. Hóa ra Phó Bá Cử cũng có sở thích như thế, cuối cùng chịu sự ảnh hưởng của Thủ tướng, hay là y cố ý như thế?
Lôi Trị Học trước mặt Phó Bá Cử và Hạ tưởng, cũng không tiện ám thị gì nhiều cho Trần Hạo, cũng không biết Trần Hạo có lĩnh hội được ý tứ của gã hay không. Khi nói điện thoại với Giang Cương, thích hợp ám hiệu chút xem sao?
Kỳ thực Trần Hạo có chuyển ám thị của gã đến cho Giang Cương hay không đã không còn quan trọng rồi. Giang Cương lúc này, hưng phấn khó hiểu, tự tin tràn đầy, cho dù nghe được ám thị của Trần Hạo cũng không để trong lòng.
Với trạng thái bây giờ của gã, đừng nói là Phó Bá Cử đến thăm viếng, đến Thủ tướng, Tổng bí thư đích thân đến, gã chỉ sợ cũng sẽ không xem trọng.
Kỳ thực Giang Cương cuối cùng không phải là người trong quan trường, Tổng bí thư và Thủ tướng thị sát, chắc chắn tất cả làm từng bước, không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Nhưng khác xa với thân phận lớn của Thủ tướng, Tổng bí thư đó là, Phó Bá Cử là người nhà họ Phó, ông ta đáng sợ hơn Tổng bí thư và Thủ Tướng.
Bởi vì Tổng bí thư và Thủ tướng đều không thể tùy tiện ra bài, Phó Bá Cử lại có thể.
Giang Cương sở dĩ bây giờ hưng phấn không hiểu thêm tự tin tràn đầy, chủ yếu là hôm quá nhận được điện thoại của Trần Diễm, lại gặp mặt nói chuyện với Giang An và Tiểu Minh, nói chuyện vô cùng hợp ý.
Còn nữa, sáng sớm hôm nay gã đã tiến hành hội nghị bí mật với các ông chủ mỏ than khác phản đối chuyển hình, việc gã xuất một trăm triệu xây dựng trung tâm nghiên cứu tiêu chuẩn hóa khai thác than, đạt được hưởng ứng tích cực. Có mấy người biểu thị đồng ý xuất tiền xuất lực tại chỗ, một người thể hiện nguyện ý đưa ra năm mươi triệu tệ, người khác đồng ý đưa ra mười triệu tệ, còn có hai người cũng đưa ra hai mươi triệu tệ. Kể từ đó, lại thêm một trăm triệu tệ của Giang Cương.
Trung tâm nghiên cứu lúc bắt đầu vốn lưu động đạt đến quy mô hai trăm triệu.
Tuyệt đối là trung tâm nghiên cứu quy mô cao tầng, dùng mức lương cao mời các chuyên gia kinh tế, chuyên gia chính sách v.v.vv, ít nhất cũng muốn làm bài văn vẻ ngoài tươm tất, hiển thị doanh nghiệp than tỉnh Tây tự lực cánh sinh tinh thần hăng hái. Đồng thời, cũng là trực tiếp đánh vào mặt vào chính sách chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng thúc đẩy chính của Hạ Tưởng, đúng là bắt đầu từ số không.
Hội nghị bí mật triển khai rất thành công, lại thêm tối qua khi nói chuyện được biết Giang An sớm đã thiết tưởng qua chế tạo tai nạn mỏ than để bôi tro lên mặt Hạ Tưởng, lại còn đã thiết lập xong bước đi đầu tiên, trên cơ bản có thể nói, vấn đề tai nạn mỏ đã đã sẵn sàng mọi chuyện chỉ thiếu gió đông thôi, gió đông là gì? Gió đông chính là còn chưa quyết định để mỏ của ai gặp chuyện không may.
Gây ra tai nạn mỏ, chắc chắn không thể lấy mỏ của mình để thả xuống nước, là hành vi giết địch một nghìn tự thương tám trăm. Lấy mỏ của người khác, ai cũng không đồng ý. Nhưng việc do người làm ra, Giang Cương cùng với Giang An định ra khúc nhạc dạo, tiếp theo do Giang An và Lôi Tiểu Minh phụ trách cụ thể chuyện này, liên lạc Thi Nguyên, xác định tai nạn mỏ là mỏ của nhà nào, mặc kệ là phương thức áp dụng thu mua hay cướp giật, tóm lại một câu, không từ thủ đoạn đạt được mục đích.
Vì hoàn toàn lôi Lôi Tiểu Minh xuống nước, làm cho Lôi Trị Học không còn đường thối lui, Giang Cương biểu hiện ra một mặt cực kỳ rộng rãi, thân thiết vỗ vai Lôi Tiểu Minh:
– Tiểu Minh, cháu ở cùng Giang An, cần gì cứ nói, để Giang An sắp xếp, đừng ngại. Còn nữa, có chỗ cần dùng đến tiền, cứ trực tiếp nói ra, đều là bạn bè, giữa bạn bè cần hỗ trợ giúp đỡ.
Lôi Tiểu Minh bây giờ không có khái niệm gì với tiền, đối với tình ái thì có, mà tình ái của gã sai khiến gã, khiến gã lấy cổ phần trong tay phụ tử nhà họ Giang, bây giờ trong đầu trong mắt gã chỉ có một mình Trần Diễm, lời của Trần Diễm là thánh chỉ, có tác dụng hơn so với lời Lôi Trị Học.
– Cảm ơn chú Giang.
Lôi Tiểu Minh đã mở mồm với Giang An rồi, lại biểu hiện trước mặt Giang Cương lại lần nữa, chỉ là biểu thị cảm tạ khách khí.
– Không cần khách sáo, chú coi cháu như người trong nhà rồi…
Giang Cương tiếp tục lôi kéo Lôi Tiểu Minh, gã là người già thành tinh, hiển nhiên nắm rõ nhược điểm của Lôi Tiểu Minh:
– Chú và Trần Diễm cũng có giao tình, cũng coi như hiểu cô ta, có thời gian chú điểm một chút với cô ta. Chú cũng nhìn thấy, cô ta có thiện cảm với cháu…..
Lôi Tiểu Minh đỏ mặt, ngại ngùng nói:
– Chú Giang, cái này, cái này, không nói đến chuyện Trần Diễm đi
Giang Cương cười ha ha, nét cười dào dạt khi tất cả nắm vững trong tay hiện lên trên mặt.
Tất cả thuân lợi, sự việc từng bước tiến lên, Giang Cương tự nhiên tâm tư ổn định, bỗng chốc từ hoàn cảnh bốn bề vây khốn nhảy sang cảnh thuận buồm xuôi gió. Gã hôm nay đắm chìm trong vui sướng thắng lợi cả ngày, cứ việc chờ thắng lợi còn ở xa chưa đến.
Một cú điện thoại bất thình lình đã phá vỡ sự sắp xếp hôm nay của Giang Cương. Gã vỗn dĩ dự định ăn cơm trưa với Trần Diễm, không ngờ điện thoại của Trần Hạo gọi đến, nói là Phó Bá Cử muốn đến thị sát mỏ than An Đạt, còn khen không dứt lời đối với nhà ăn của mỏ than An Đạt, bỗng chốc khiến Giang Cương không có phản ứng rốt cuộc là tình huống gì.
Trần Hạo kịp thời đánh thức gã:
– Trước hết không cần đoán dụng ý của Phó thủ tướng Phó, mau sắp xếp chút chiêu đãi đặc biệt cho sự viếng thăm của Phó thủ tướng. Tỉnh ủy đã phái lực lượng bảo an rồi, anh nên chỉnh lí một chút. Trưởng ban Âu cũng lập tức đến rồi, Trưởng ban Âu sẽ cụ thể chỉ đạo công việc tiếp theo nên làm thế nào.
Giang Cương vội vàng dập điện thoại, lập tức truyền đạt mệnh lệnh, vì nghênh đón Phó thủ tướng, toàn thể huy động, không thể có chút sơ xuất, ai có chuyện, khiến người đó về nhà thành kẻ vô dụng.
Mỏ than An Đạt ở tỉnh Tây là ngôi sao doanh nghiệp, có thể tiếp đãi nhân vật Phó thủ tướng nội các chính phủ, cũng thật là vinh hạnh lớn.
Một tiếng sau, cổng mỏ than An Đạt rực rỡ hẳn lên, thảm cũng đã được trải. Khi đợi Phó Bá Cử cùng mọi người xuất hiện tại cửa mỏ than An Đạt, hai bên cửa mỏ than An Đạt, đội ngũ tiếp đón đứng hai bên, tất cả phần tử khả nghi, quần chúng không rõ chân tướng cùng kẻ tâm lý không lành mạnh, toàn bộ đã bị xử lý sạch khỏi đội hoan nghênh rồi, bảo đảm sẽ không xẩy ra bất cứ điều gì sai lầm.
Phó Bá Cử vừa xuống xe, bừng bừng hứng thú xem trái xem phải, còn tự tay nhiệt tình bắt tay với Giang Cương, khách khí nói:
– Ngại quá, đồng chí Giang Cương, tôi là khách không mời, quấy rầy đồng chí rồi.
– Đâu có đâu có.
Giang Cương lần đầu tiền gặp mặt Phó Bá Cử, vốn dĩ cho rằng Phó Bá Cử xuất thân thế lực gia tộc sẽ vô cùng quan uy, thật không ngờ lại bình dị gần gũi như thế, không khỏi được sủng ái mà lo sợ, hai tay nhanh bắt tay với Phó Bá Cử:
– Hoan nghênh Phó thủ tướng thị sát còn không kịp, đây là vinh hạnh của mỏ than An Đạt và tôi, tôi thay mặt mỏ than An Đạt nhiệt liệt hoan nghênh Phó thủ tướng.
– Không cần hoan nghênh, cũng không cần bày trận thế. Tôi đến, một là thăm hỏi mọi người, hai là muốn đến ăn một bữa cơm ở mỏ than An Đạt các anh, cho nên nói, tôi không cầu mà đến.
Phó Bá Cử bình dị gẫn gũi và sự dí dỏm lí thú làm cho mọi người có mặt có ấn tượng tốt đẹp, trong từng đợt tiếng hoan hô vang, Phó Bá Cử một hàng bước từng bước vào cổng chính mỏ than An Đạt.
Trong đoàn người, Hạ Tưởng vẻ mặt cười yếu ớt, vội vàng theo sau Lôi Trị Học. Hắn vừa quét mắt, bỗng nhiên phát hiện trong đoàn người hoan nghênh có một bóng dáng quen thuộc.
Cũng là mắt hắn tốt, đổi lại là người bình thường khác tuyệt đối nhận không ra Trần Diễm cải trang cách ăn mặc, không khỏi cười thầm. Hay cho Trần Diễm, ở đâu náo nhiệt ở đó có cô ta.
Lẽ nào nói, cô ta cũng ngửi được chỗ sâu xa mà Phó Bá Cử đột nhiên thị sát mỏ than An Đạt.
Cố không để ý tới Trần Diễm rốt cuộc ý ngọc thế nào, Hạ Tưởng theo sát Phó Bá Cử và Lôi Trị Học một mạch tới nhà ăn mỏ than An Đạt, đừng nói, Phó Bá Cử nói đến là đến, còn thật là vì ăn cơm mà đến.
Không ít người đều vô cùng khó hiểu, đường đường là Phó thủ tướng nội các chính phủ, sơn hào hải vị nào mà chưa nếm qua, lại cứ thích ăn cơm nhà ăn, thật là cổ quái.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, ai cũng không dám mở mồm, huống hồ dựa vào cấp bậc của Phó Bá Cử, không gọi là cổ quái, mà gọi là chuyện bỏ quên.
Phó Bá Cử sau khi đến nhà ăn mỏ than An Đạt, lại dưới sự đi cùng của Giang Cương, tham quan một lượt mỏ than An Đạt, vẫn chưa phát biểu thái độ đặc biệt gì đối với mỏ than An Đạt, chỉ là cường điệu khiến Giang Cương ra sức giúp đỡ chính sách doanh nghiệp thí điểm của nội các chính phủ, giúp đỡ công việc chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, v.v.v… tất cả đều là lời nói khách sáo và kiểu cách văn chương.
Mắt nhìn thấy đã một giờ trưa, Phó Bá Cử mới đề xuất cáo từ. Lôi Trị Học lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, tất cả thuận lợi, không có xuất hiện bất luận sai lệch gì. Chính là nói, hôm nay Phó Bá Cử đột nhiên đề xuất đến mỏ than An Đạt thị sát, có thật là ý nghĩ nông nổi?
Đoàn của Phó Bá Cử một hàng ra khỏi cổng mỏ than An Đạt, khi đang chuẩn bị lên xe rời đi, từ xa truyền đến một tiếng khóc kinh thiên động địa. Đúng vậy, tiếng khóc bi thương mà tuyệt vọng, âm thanh như sét đánh, có bao nhiêu oan khuất và oan khuất sâu như biển mới có thể phát ra tiếng trong lòng như thế.
Lôi Trị Học mặt biến sắc.
Giang Cương vẻ mặt biến sắc.
Hạ Tưởng vẻ mặt cũng biến sắc.
Đang lúc nhân viên cảnh vệ nhanh chóng từ xa chạy tới, khi xử lý tình huống đột xuất, Phó Bá Cử lên tiếng:
– Thời xưa có dân chúng bên đường kêu oan, bây giờ dân chúng khóc động trời, đi, Trị Học, Hạ Tưởng, cùng đi xem sao, xem nhân dân có gì oan khuất, nếu đã gặp phải, thì qua đó hỏi xem sao.
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.moe, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |