Nếu để Hạ Tưởng biết rằng trước khi Lôi Trị Học và hắn gặp mặt đã làm tốt bài tập, hắn sẽ không thể lại một lần nữa khâm phục tính chắc chắn và yên ổn của Lôi Trị Học. Lôi Trị Học đã âm thầm nhờ người khác thăm dò hiện trạng của Lôi Tiểu Minh.
Người khác cũng không phải là ai khác, chính là Nha Nội.
Lôi Trị Học là người như thế nào? Y biết rõ lực lượng giữ cân bằng bên trong của quan trường. Càng biết rõ ân oán giữa Hạ Tưởng và Nha Nội, có thể mượn bàn tay của y gây áp lực với Hạ Tưởng. Từ đó đạt đến mục đích vây Ngụy cứu Triệu, là diệu kế không thể tốt hơn.
Cùng Hạ Tưởng gặp mặt, chủ yếu cũng là muốn chính diện tiếp xúc một chút với hắn. Cần có một hình ảnh trực quan với Hạ Tưởng, tai nghe mắt thấy mới thật. Người khác hình dung Hạ Tưởng như thế nào chỉ là sự thật của người khác. Y chỉ tin vào ánh mắt của chính mình.
Y chỉ không đề cập tới Lôi Tiểu Minh, Hạ Tưởng cũng chỉ đành không đề cập tới. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng không những không hỏi tới Giang Cương ở ngay bên cạnh, ngay cả kiếc mắt nhìn cũng không, khiến cho Lôi Trị Học không thể không khâm phục cảm tính có chừng mực của Hạ Tưởng.
Quả nhiên là thanh niên rất có tiềm lực
Lôi Trị Học cũng không ý thức được là, đối thủ trực tiếp của y là Cổ Thu Thật. Hiện tại y lại tự hạ thân phận, cho rằng mình và Hạ Tưởng ngang bằng nhau, là chính y tự hạ thân phận. Nhưng y có lẽ là bởi vì Lôi Tiểu Minh bị giam giữ, lại có lẽ là vì trước đây nghe thấy quá nhiều tin đồn. Vô hình chung, Hạ Tưởng bị y nâng cao tới vị trí ngang bằng nhau.
– Hiện tại Tiểu Minh và Giang An đang ở trong tay quân cánh phải, rất khó giải quyết
Lôi Trị Học rất thông minh không tiếp lời của Nha Nội. Lần thanh toán cuối cùng giữa Hạ Tưởng và Nha Nội, cùng y dường như không có liên quan gì, nhưng thực ra liên quan rất lớn. Tuy nhiên y không thể nói công khai, chỉ có thể dẫn đường cho Nha Nội chủ động làm việc gì.
Nha Nội lắc đầu nói:
– Hạ Tưởng quả thật rất xảo quyệt, muốn để hắn thả người, sợ không quá dễ dàng. Bí thư Lôi, anh cần chuẩn bị tốt tâm lý.
Lôi Trị Học cho rằng Nha Nội đã chuẩn bị đối phó với Hạ Tưởng. Không ngờ giọng điệu của Nha Nội chuyển từ cao xuống nhẹ nhàng, nghĩ thầm rằng Nha Nội cuối cùng cũng bị Hạ Tưởng đánh cho sợ.
– Hạ Tưởng cũng không phải là người cố tình gây sự. Chờ hắn nguôi giận, nhất định sẽ thả người. Lại nói, sự tình của Tiểu Minh cũng không to, chẳng lẽ Hạ Tưởng vẫn có thể bắt luôn không tha? Nếu hắn lại làm loạn không để yên, tôi sẽ mời Chủ tịch Quốc hội ra mặt phân xử.
Nha Nội khẽ mỉm cười:
– Sắp tới Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc rồi, làm cho tất cả ổn định đi.
Dường như là một câu nói vô nghĩa, nhưng câu kế tiếp y lại động tới vấn đề chính:
– Hiện tại sự kiện Ngô Hiểu Dương vẫn chưa kết thúc, có người chỉ trích Hạ Tưởng, phó Bí thư Hạ và quân đội có bí mật qua lại, bị phó Bí thư Hạ diễn cảnh phiền não tránh được một kiếp nạn. Nhưng nếu ở trong Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, đột nhiên có người nhắc lại phó Bí Thư Hạ vì ghen tức mà dùng quân đội lùng bắt một gã con nhà giàu mới nổi, sự việc còn có gì tốt đẹp nữa. Lại nếu chẳng may trên phương tiện tin tức truyền thông thông báo Phó Bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi nhất, vì người con gái đẹp phẫn nộ xuất quân. Xe cảnh sát dẫn đường binh lính xuất động, uy thế lớn, vì để tranh một mỹ nhân.
Một chuyện nhỏ cũng có thể để cho Nha Nội nâng cao thành sự qua lại thân thiết của các quan lớn ở địa phương với quân đội. Nha Nội dùng thủ đoạn hại người, quả nhiên cao minh, Lôi Trị Học ngầm đồng ý, cũng không nói tiếp, dường như chuyển vấn đề:
– Xin chuyển cáo tới Chủ tịch Quốc hội, ngày mai tôi đi thăm hỏi ông ấy.
Nha Nội gật đầu:
– Giang Cương làm thế nào?
Lôi Trị Học khẽ mỉm cười:
– Giang Cương và anh trong kinh doanh có khả năng có tiếng nói chung.
Nha Nội kéo cổ áo mà mỉm cười:
– Vậy trước tiên cảm ơn Bí thư Lôi, nghe nói Giang Cương vừa mới là phú hào tỉnh Tây, không biết có làm nên trò trống gì không?
– Tôi cảm thấy không có
Lôi Trị Học nói:
– Mỗi chủ mỏ than của tỉnh Tây, thực sự rất nhiều tiền, rất thích kết giao qua lại với các quan lớn quyền quý.
Nghe xong lời nói đầy hàm ý và ám chỉ mãnh liệt của Lôi Trị Học, Nha Nội cười vui vẻ. Không có sự việc nào vui bằng mang tiền trong tay người khác chuyển vào trong tay mình. Sau khi y cười mấy tiếng, đứng dậy:
– Tôi có người bạn đúng lúc quen với bộ trưởng quân đội giam giữ Tiểu Minh, chờ tôi gọi điện thoại, hỏi một vài tình huống cụ thể.
Lôi Trị Học khẽ gật đầu, cười mà không nói. Y và Nha Nội cuối cùng cũng đạt tới nhận thức chung, đúng theo như yêu cầu.
Đi nửa đường Hạ Tưởng nhận được một cuộc điện thoại, được biết Vệ Tân đã tỉnh lại đồng thời bình yên vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm. Vốn định tiếp tục giam giữ Giang An và Lôi Tiểu Minh vài ngày, nhưng nếu Vệ Tân không có chuyện gì, Tống Nhát Phàm cũng không sao. Hơn nữa Lôi Trị Học giữ thể diện, mọi người nể mặt nhau, chủ yếu có qua có lại mới toại lòng nhau mới phù hợp với tình trạng thường thấy ở quan trường.
Hạ Tưởng liền gọi một cuộc điện thoại nói:
– Trước tiên là thả Lôi Tiểu Minh.
Dù sao Lôi Tiểu Minh cũng đã bị đánh thê thảm, tin rằng sau khi Lôi Trị Học nhìn thấy, không cẩn thận nhìn, phỏng chừng cũng không nhận ra đây là con của y Lôi Hiểu Minh. Đương nhiên, tất cả sự trừng phạt Lôi Hiểu Minh nhận được, không đủ để hoàn lại tất cả những cái y đã làm với Tống Nhất Phàm. Không sao, Tống Triêu Độ sắp bay tới Bắc Kinh, cùng với Lôi Trị Học nói chuyện trực tiếp.
Mắt sẽ Đại hội toàn quốc sắp diễn ra, các quan chư hầu và các quan lớn ở địa phương cũng đều tới tập trung ở Bắc Kinh. Đó là một phong vân tế hội có ý nghĩa thực sự. Trong lòng Hạ Tưởng vẫn luôn mong đợi.
Hai hội (Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc) không thể ảnh hưởng tới sự kiện trọng đại của cục diện chính trị, nhưng có lẽ sẽ công bố một sự việc ảnh hưởng tới cục diện chính trị.
Vào đến trong nhà, đang chuẩn bị bước vào cửa, lại nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
– Hạ Tưởng, tôi đã tới Bắc Kinh rồi trước. Vừa mới nhận điện thoại của Lôi Trị Học, ngày mai gặp mặt y.
Giọng của Tống Triêu Độ bình tĩnh hơn nhiều, lấy lại tất cả tự tin đang nắm giữ:
– Tạm thời Tiểu Phàm kính nhờ anh, nó nghe lời của anh nhất, đừng để nó lại chạy loạn nữa.
Hạ Tưởng bằng lòng.
Tống Triêu Độ còn nói:
– Còn hai ngày nữa sẽ bắt đầu Đại hội, nghe nói ngày mai anh phải về thành phố Yến một chuyến sao?
Ngàu mai trở về thành phố Yến, là tụ hội quân đội được lão Cổ bố trí. Vốn dĩ định sau Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc lại tụ họp, nhưng Hứa Quan Hoa nhiệt tình thúc đẩy, mà Triệu Minh Khắc cũng đã hoàn thành việc bố trí trước rồi. Lão Cổ liền quyết định, có thể mời dự họp trước Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc. Thừa dịp sự chú ý của mọi người bị điều kiện có lợi của Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc thu hút, lần đầu tiên chính thức mời lực lượng quân đội đại duyệt binh.
– Không thể không đi.
Hạ Tưởng biết rằng Tống Triêu Độ nghe được một vài tin tức cũng không có gì lạ, vốn dĩ cũng không định dấu Tống Triêu Độ.
– Đi cũng được, có khi lộ răng nanh, cũng là chuyện tốt, tránh khỏi một số người luôn cảm thấy có quyền lực là có thể đi.
Tống Triêu Độ tỏ vẻ kiên định với Hạ Tưởng:
– Tôi hi vọng anh có thể đi một đường khác. Không cần đợi tới khi mọi việc được bố trí, quay người lại mới phát hiện ra, không có cảm giác nắm binh quyền trong tay là người bị khống chế cỡ nào.
Lời của Tống Triêu Độ khiến Hạ Tưởng hơi giật mình, so sánh với tác phong bình tĩnh thiết thực trước kia, bây giờ Tống Triêu Độ dường như thay đổi khéo léo hơn một chút. Chẳng lẽ là bởi vì biến cố bất ngờ sắp xảy ra khiến Tống Triêu Độ không kiềm chế được kích động trong lòng ư? Cũng không phải. Y đã chìm nổi trong quan trường, về cơ bản sẽ không dễ lộ ra vẻ vui giận ấy.
Khi về tới nhà ở Bắc Kinh, đã là hơn mười giờ tối, mọi người đều vẫn chưa ngủ. Rõ ràng vẫn đang kiên nhẫn chờ sự quay trở về của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa vào tới cửa đã bị một đứa nhỏ bám vào, là Hạ Đông. Lại nói tới giai đoạn trưởng thành của trẻ con, mỗi giai đoạn đều có thay đổi. Lúc trước Hạ Đông không quá thích thân thiết với Hạ Tưởng, bây giờ lớn hơn một chút, đột nhiên có chút gần gũi với bố.
– Bố! Bố đã trở về rồi, con nhớ bố đến chết mất.
Hạ Tưởng thấy con béo hơn một chút, nét mặt vô cùng đáng yêu. Hạ Tưởng liền nắm lấy tay Hạ Đông, nhìn mọi người trong nhà đều đoàn tụ cùng một chỗ, Bố vợ, mẹ vợ, Tào Thù Lê còn có vợ chồng Tào Thù Quân, đều mỉm cười thân thiết đối với Hạ Tưởng.
Vốn dĩ là người thân, mỉm cười cũng là thật tình.
Hạ Tưởng đã lâu không gặp Vương Vu Phân, vừa bước lên liền gọi một tiếng:
– Mẹ!
Vương Vu Phân liền tươi cười rạng rỡ, rõ ràng là vẻ mặt của mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui mừng.
Hạ Tưởng lần lượt thăm hỏi Tào Vĩnh Quốc, Tào Thù Quân, sau khi ngồi xuống lại nói một mạch. Mới cùng với Tào Vĩnh Quốc một trước một sau vào thư phòng.
Hai người cha vợ con rễ có chuyện cần nói. Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng rõ ràng hai người đều nói chuyện rất hứng thú.
Đầu tiên Tào Vĩnh Quốc nói về lần gặp mặt vừa rồi của ông ta với Ngô Tài Dương, Cổ Thu Thật cùng với thủ tướng. Vừa rất vui vẻ nói tới kỳ vọng của thủ tướng, cảm thấy mỹ mãn nói:
– Về hưu thì hưu, có thể khiến mấy vị lãnh đạo nhà nước thân thiết với cha, cha cũng vui mừng rồi.
Bản tính nhã nhặn của Tào Vĩnh Quốc vẫn không thay đổi. Nếu để ông về hưu trước, không vì tạo điều kiện phù chính cho Hạ Tưởng, có Ngô Tài Dương, Cổ Thu Thật và thủ tướng ra mặt, tin rằng ông ta cũng có thể chấp nhận. Hạ Tưởng cũng biết rõ, ưu điểm lớn nhất cả đời của bố vợ là lương thiện. Nhưng bản thân là người trong quan trường mà nói, nếu áp dụng lương thiện không thích hợp, chính là khuyết điểm lớn nhất.
Bất luận như thế nào, vẫn là có hắn ở khắp mọi nơi phối hợp. Bố vợ cũng không biết là, nếu không phải là hắn làm tốt công việc của nhà họ Quý, nhà họ Quý không gật đầu. Cho dù Tổng Bí thư đồng ý ông vào Mặt trận Tổ quốc, cũng chưa chắc đã vào được. Tuy nhiên, bố vợ cả đời mọi chuyện đều thuận lợi, thì không cần để cho ông biết một vài chuyện không cần thiết.
Hạ Tưởng thấy bố vợ hứng thú rất cao, liền nghe theo lời của ông nói. Tóm lại là con đường rộng lớn phía trước, mọi việc đều hài lòng, khiến cho Tào Vĩnh Quốc càng an lòng.
Hạ Tưởng cũng là hơi hơi xúc động. Bố vợ tâm tình như vậy, có thể nhìn xa trông rộng, tấm lòng ngay thẳng, nhất định có một tuổi già hạnh phúc.
Buổi tối, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê muốn hoàn thành việc tốt, liền có một đứa bé không gõ cửa mà xông vào. Không cần giải thích liền ngủ giữa hai người, còn thực sự muốn mỗi đêm cùng ngủ với bố, là tình thương của bố con.
Hạ Tưởng đành không nói gì, nhìn khuôn mặt tròn mập của đứa con, không chịu được liền hôn con một cái:
– Nên giảm béo rồi, giảm ít mỡ béo.
Hạ Đông không biết đã than thở câu gì, dù sao Hạ Tưởng cũng không nghe rõ, lúc muốn nghe cẩn thận, Hạ Đông đã ngủ rồi. Thật là một thằng nhóc nghịch ngợm, Hạ Tưởng lắc đầu, đành liếc mắt nhìn Tào Thù Lê một cái.
Tào Thù Lê nhăn mặt với Hạ Tưởng, nói nhỏ:
– Đúng thôi! Con của anh chính là con của khắc tinh.
Ngày hôm sau trời sáng ngời, Hạ Tưởng liền cáo biệt mọi người, đi ô tô tới thành phố Yến, tham gia một cuộc họp phi chính quy. Cuộc họp tuy rằng không không chính quy, nhưng có ý nghĩa trọng đại, là một sự sắp xếp quan trọng trong cuộc đời của hắn. Thành công, trước mắt sẽ bằng phẳng, đặt nền móng cục diện trong một đoạn thời gian tương đối dài sau này.
Thất bại, có lẽ chính là một lần ngã quỵ của toàn bộ thế cục, nhưng nếu lão Cổ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, là núi đao hay là biển lửa, hắn đều phải bước nhanh xông lên trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |