Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Hạ Tưởng muốn để thành viên tổ chức chính trị và thành viên tổ chức kinh tế đạt tới mục tiêu mong đợi, dự đoán lạc quan, vẫn cần ước chừng mười năm nữa.
Đối với người ở trong quan trường năm năm một nhiệm kỳ mà nói, mười năm chính là thời gian của hai nhiệm kỳ.
Mười năm nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nếu tất cả thúc đẩy thuận lợi, thì có thể gây dựng chính trị đi theo hướng của tương lai. Nếu có chút sai lầm, có lẽ sẽ trở thành việc sắp thành lại hỏng. Bởi vì không chỉ có Hạ Tưởng mạnh mẽ thúc đẩy tình thế theo hướng có lợi cho phương hướng phát triển của hắn. Lực lượng bên ngoài, cũng mạnh mẽ thúc đẩy tình thể theo hướng phát triển trái ngược với Hạ Tưởng.
Có thể nói, đều cùng một lúc tiến tới, đều đang gắng sức sắp đặt, đều đang bồi dưỡng tinh lực nhân tài hậu bị.
Tuy nhiên, so với Cổ Thu Thật, ưu thế của Hạ Tưởng vẫn vô cùng nổi bật.
Ưu thế của Hạ Tưởng không ở chỗ so về đối thủ bao nhiêu tuổi, mà ở chỗ bước đi của hắn bỏ ra so với bạn cùng lứa tuổi càng lớn, càng vững chắc. So với Cổ Thu Thật, tuổi bước vào Phó Bộ của hắn mặc dù chỉ trước hai năm, nhưng so với cùng phe phản đối sớm đã nhằm vào bố cục của Cổ Thu Thật – phe phản đối mặc dù cũng có nhằm vào sự sắp đặt của hắn- nhưng rõ ràng, nếu so sánh với nhau thì thấy, Lôi Trị Học quả thật sẽ thành đối thủ cực kỳ mạnh của Cổ Thu Thật, mà Chu Hồng Cơ thân là lực lượng hậu phương được bồi dưỡng, hiện tại đã là rớt sau hắn hai bậc rồi.
Nói đúng ra, Chu Hồng Cơ cho tới bây giờ, đã không còn là đối thủ tiềm năng chủ yếu của hắn.
Lời càng to rộng hơn, mở mắt nhìn khắp trong nước, có lẽ phe phản ánh đối cố ý khiêm tốn, vừa có lẽ phản ánh đối đối với thực tế vẫn không tìm thấy đối thủ thích hợp cùng tuổi cùng tầng lớp với hắn. Tóm lại sau Chu Hồng Cơ, thế lực trưởng thành của Hạ Tưởng rất mãnh liệt. Một con đường thẳng với cao trào, không thể ngăn cản.
Tất nhiên, Hạ Tưởng cũng không thể lạc quan mù quáng, cho rằng phe phản đối không thể bồi dưỡng một đối thủ đồng thời cùng hắn tiến bước như bồi dưỡng Lôi Trị Học. Bất luận là ở trong sáng hay tối, nhất định sẽ có, có lẽ có một ngày đợi lúc Hạ Tưởng bỗng nhiên chuyển mình thì sẽ phát hiện ra, không biết từ khi nào sau hắn có nhiều đối thủ cùng một cấp bậc cùng tuổi tác cùng một loại bình tĩnh.
Nếu trở về mấy tháng trước, Hạ Tưởng có lẽ trong lòng sẽ không tự tin đối với kế hoạch vây đổ mà phe phản đối bố trí phía sau đối với hắn. Nhưng hôm nay, khi Hạ Tưởng đứng trước mặt lão Cổ, đứng trước mặt đám người Triệu Minh Khắc và Hứa Quan Hoa, đứng trước mấy chục vẻ mặt nóng bỏng. Khi trước mặt binh sĩ khí ngất trời của quan quân, trong lòng không chỉ là tình cảm dào dạt, mà còn có nhiệt huyết sục sôi từ trước tới nay chư từng có.
Người lính, phong cách sống của người lính khá thẳng thẳn, người lính sôi nổi, trong lồng ngực của người lính có chính nghĩa. Khi đứng trước mặt, tinh thần và sức lực tỏa sáng trên cơ thể quả nhiên rất khác biệt so với binh lính càn quấy. Trên bản thân họ, Hạ Tưởng cảm nhận được là nhiệt huyết và cống hiến, là tinh thần xung phong mà từ trước tới giờ chưa từng có, là sức mạnh vì non sông không sợ gian khổ. So sánh với tính quan liêu còn lưu lại trên người Ngô Hiểu Dương với khí chất tầm thường, hoàn toàn không thể giống nhau.
Trong nháy mắt, Hạ Tưởng đã bị lực lượng và lòng nhiệt tình của họ nhen nhóm, cảm giác dũng khí cháy hừng hực trong lồng ngực có thể vượt qua tất cả khó khăn.
Chẳng trách người nắm quyền trong quân đội, mới có khí thế du ngoạn sơn thủy, hóa ra sĩ khí vừa nói, quả thật có thể khích lệ ý chí chiến đấu của một người, nhất là người trẻ tuổi giống như Hạ Tưởng, nhiệt huyết vẫn chưa nguội lạnh.
Hội nghị, ngoài dự đoán của mọi người do lão Cổ tự mình chủ trì.
Hạ Tưởng nguyên tưởng rằng hội nghị do Triệu Minh Khắc và Hứa Quan Hoa chủ trì thì còn có thể, không nghĩ là ông lão lại tự mình ra trận, đủ thấy mức độ coi trọng hội nghị lần này của ông lão.
Hội nghị tương tự hội nghị bàn tròn. Lão Cổ ngồi chính giữa, Hạ Tưởng ngồi bên trái, Hứa Quan Hoa ngồi bên phải, Triệu Minh Khắc không ngồi, chịu trách nhiệm là nhân vật phối hợp ở giữa. Có thể thấy hắn ở trong cảm nhận của lão Cổ, giống như vị trí của Bộ tổng tham mưu.
Mọi người đang ngồi, đều là thân tín do một tay lão Cổ đề bạt. Không nói khoa trương chút nào, mỗi người tham dự hội nghị đều trung thành và tận tâm với lão Cổ, tuyệt đối không hai lòng, người có hai lòng, cũng không thể xuất hiện tại hiện trường.
Đương nhiên, mấy chục người đang ngồi cũng không phải là toàn bộ lực lượng của lão Cổ. Lão Cổ chinh chiến cả đời, kinh doanh mấy chục năm, không thể chỉ có mấy chục thân tín. Những người không được mời hoặc là năng lực bản thân còn thiếu, hoặc là mức độ trung thành không đủ, hoặc là cấp bậc quá thấp, không có triển vọng phát triển. Tóm lại, mỗi người quan quân đủ khả năng tới hội trường, đều là lực lượng được lão Cổ tán thành.
Hoặc là nói cách khác, đều là lực lượng được lão Cổ cho rằng có thể phụ giúp Hạ Tưởng thăng tiến lên địa vị cao hơn.
– Hôm nay mời mọi người tới đây, chính là để giới thiệu một người với mọi người.
Lão Cổ trước mặt toàn bộ thuộc hạ, hoàn toàn không hiền hòa như lúc trước mặt Hạ Tưởng, mà là vẻ mặt uy nghiêm.
– Hai hội sắp sửa tổ chức, ở bề ngoài hội nghị không liên quan gì với mọi người, trên thực tế, cũng liên quan mật thiết tới vận mệnh bản thân của mọi người, nhất là đại hội toàn quốc lần thứ 18 mấy tháng sau, càng là sự việc liên quan tới tính mệnh nhân thân của mọi người.
Lời nói của lão Cổ không phải là khoa trương, cũng không phải là lời nói ra vẻ khinh người. Đối với người quân dân có lý tưởng có khát vọng mà nói, là lúc cả đời sống trong hòa bình cùng nhau tính kế sống quãng đời còn lại, vẫn là đổ máu nơi chiến trường bảo vệ Tổ quốc, thực sự là vấn đề trọng đại liên quan tới vinh dự. Lão Cổ có nói, quan văn không tham tài, quan võ không sợ chết, quốc gia mới có thể hưng thịnh. Tình trạng hiện nay thì ngược lại, quan văn tham tài, quan võ càng tham tài, hơn nữa còn cực kỳ sợ chết.
– Hội nghị ngày hôm nay, mọi người cần phải làm không lan truyền tin đồn, không tin các tin đồn, không thông qua tin đồn. Ai nói lung tung ra bên ngoài, bị tôi biết, tôi tự mình bắn chết người đó!
Râu tóc lão Cổ đều dựng lên, uy phong lẫm liệt.
– Nếu cảm thấy đi theo người khác có tiền đồ hơn, vậy bây giờ hãy lập tức rời đi, tôi không cưỡng ép. Nhưng nếu bây giờ không rời đi, sau này, vĩnh viễn không thể rời đi, có thể làm được hay không?
Đừng xem lão Cổ tuổi đã già, nhưng khí tiết mười phần vẫn thế. Hét một tiếng, tựa như sét đánh.
Gần như không có bất cứ lưỡng lự gì. Mọi người ở hội trường đều đồng thanh hô to:
– Có thể!
Lão Cổ hài lòng, gật gật đầu vui mừng:
– Mọi người đều là binh lính của tôi, tôi đã già rồi, không có con cái, chỉ có một cháu gái, rất nhiều người trong các anh, tôi luôn đối đãi giống như những người con của mình. Chỉ cần một ngày tôi chưa chết, thì tôi hy vọng mọi người đi càng xa hơn, đứng chỗ càng cao hơn. Đây là ước nguyện ban đầu của tôi hôm nay khi triệu tập mọi người cùng ngồi tại đây.
Một câu tình sâu nghĩa nặng, khiến không ít người ở hội trường có ánh mắt ấm áp. Cũng quả thật cả đời lão Cổ chinh chiến, mặc dù nghiêm khắc, nhưng ông luôn dùng tâm đối đãi với binh lính của ông. Những người đang ngồi ở đây không có mấy người không được ông đánh chửi, nhưng không có người nào không tôn trọng cách đối nhân xử thế của ông. Luôn kính lão Cổ như bề trên!
– Một chính trị gia ưu tú, không những phải có đồng minh chính trị, tổ chức thành viên kinh tế, còn phải có một đám quân nhân đi theo sau bằng lòng vì hắn máu chảy đầu rơi. Năm nay Hạ Tưởng vị thế càng mạnh, cấp Thứ trưởng. Không ngoài dự kiến, tôi và mấy người nữa muốn đề cho hắn tiến một bước, khiến hắn năm nay tạo ra một sự kiện lịch sử! Tin rằng mọi người cũng hiểu rõ. Với vị trí và tuổi tác hiện tại của Hạ Tưởng, còn có hắn là lực lượng trọng tâm của bốn gia tộc lớn. Là lực lượng dự bị được tổng bí thư coi trọng nhất, còn là phái trẻ được Quan Viễn Khúc tin tưởng và dựa dẫm, cũng là bạn tâm đầu ý hợp của Cổ Thu Thật. Con đường đi của hắn sau này, nhất định là mênh mông vô tận.
– Tôi già rồi, người không thuận theo tuổi già không được, nói không chừng lúc nào đó sẽ có thể quy thiên. Tôi đi rồi, mọi người không được năm bè bảy mảng, không thể bị người khác tiêu diệt từng bộ phận. Trong quân đội, có thể có Hứa Quan Hoa và Minh Khắc phối hợp, nhưng muốn tiến xa hơn một bước, Trung Ương không có ai, nửa bước cũng khó đi. Cho nên nói, sau này có chuyện lớn gì phát sinh, lời nói của Hạ Tưởng, sẽ không khác nào lời nói của tôi!
– Vì sao phải để mọi người đi theo Hạ Tưởng, mọi chuyện nghe theo sự chỉ huy của Hạ Tưởng? Chỉ có một lý do… Hạ Tưởng tiến càng cao thì càng nhanh, lý tưởng của mọi người càng có khả năng thực hiện sớm. Mọi người đi theo Hạ Tưởng, không phải vì một mình Hạ Tưởng, cũng không phải vì bản thân mọi người, mà là vì tương lai của quốc gia và dân tộc.
Trên mặt lão Cổ tinh thần tràn trề từ trước tới nay chưa từng có. Vẻ mặt dứt khoát, ung dung hơn nữa đang nắm chắc tri thức quý báu.
Vừa dứt lời, trong hội trường, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thừa nhận, bài phát biểu của lão Cổ thực sự có tính chất uyển chuyển nhất định. Từ các góc độ để mọi người cân nhắc lợi hại, mà không phải là một mệnh lệnh đơn thuần truyền đạt xuống cấp dưới, hơn nữa còn có tình có lý, khiến mọi người vui lòng phục tùng.
Ai nói lão Cổ không có trí tuệ chính trị? Trong tâm trí Hạ Tưởng luôn khâm phục thủ đoạn của lão Cổ. Lão Cổ có vô số người đi theo, tự nhiên ông cũng có chỗ hơn người.
– Phía dưới, xin mời Hạ Tưởng nói vài câu.
Lời mở đầu của lão Cổ thực sự đã đem toàn bộ vấn đề nói rất rõ ràng. Để Hạ Tưởng lên tiếng, Hạ Tưởng trực tiếp tiếp nhận là được, hoàn toàn không cần lo lắng.
Cũng phải cảm tạ lòng quý trọng của lão Cổ với hắn.
Hạ Tưởng nhận micro, im lặng một hồi. Trong hội trường im lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều dừng ở hắn, khiến hắn cảm nhận được áp lực uy nghi khó hiểu. Cũng phải, hắn thật sự chưa từng phát biểu trước mặt một đám tướng quân.
– Thực sự lão Cổ đã nói hết những lời trong lòng tôi. Tôi hầu như không còn lời nào để nói, nhưng không nói vài câu, xem ra cũng không được. Vậy thì, tôi sẽ nói một câu.
Hạ Tưởng tươi cười vẻ mặt ôn hòa, tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn của hắn là tài sản lớn nhất.
– Trong chính trị, quan niệm của tôi là vì nước vì dân. Trong kinh tế, hướng suy nghĩ của tôi là dân giàu nước mạnh. Trong quân sự, ý nghĩ của tôi là…
Hạ Tưởng bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy tất cả mọi người đều tĩnh tâm lắng nghe, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trở lên nghiêm khắc:
– Mượn thơ để phát biểu ước mong, mười năm mài một kiếm, lưỡi đao chưa từng thử. Hôm nay đem chuyện quân ra bày tỏ, ai có chuyện bất bình?
Hạ Tưởng vừa nói xong, hội trường liền truyền tới tiếng vỗ tay như tiếng sấm.
Nếu nói lực lượng nòng cốt của thế lực gia tộc và lực lượng dự bị được Tổng bí thư nhận định, là nền móng trong chính trị của Hạ Tưởng. Như vậy lấy Liên Nhược Hạm đứng đầu thành viên tổ chức kinh tế, là hắn có khả năng thiết kế cơ sở hạ tầng kinh tế. Mà bắt đầu từ hôm nay, hắn chính thức được lão Cổ đề cử thành nhân vật lãnh đạo quân đội của thế lực quân đội. Từ đó đặt ra nền móng lực lượng quân đội phía sau con đường không giống bình thường của Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |