Ngày trước, Lôi Tiểu Minh không có gọi điện thông báo cho Lôi Trị Học, y còn có chút sợ hãi sự nghiêm khắc của Lôi Trị Học, mặc dù y cũng biết kỳ thực trong sự nghiêm khắc của bố đối với y, tận trong sâu thẳm vẫn cưng chiều như xưa, chỉ là không phải yêu chiều theo kiểu nuông chiều dung túng, mà là yêu thương có điều kiện.
Lôi Trị Học đối nhân xử thể cẩn thận, vô cùng nghiêm khắc đối với bản thân. Đối với những người thân bên cạnh yêu cầu cũng hà khắc, yêu cầu duy nhất đối với con trai, ở ngoài mặt thì nghiêm khắc, kỳ thật vẫn còn mang tâm lý cưng chiều và dung túng. Không có cách nào, không có bố mẹ nào không cưng chiều con cái, chẳng qua mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi.
Nhưng bởi vì vấn đề Tống Nhất Phàm, khiến Lôi Tiểu Minh và Hạ Tưởng phát sinh xung đột ngoài ý muốn, khiến Lôi Trị Học căm giận Lôi Tiểu Minh không biết nặng nhẹ nghe theo bạn bè hư hỏng giật giây, cũng không tránh khỏi cảm thấy không vui chặn ngang tay với Hạ Tưởng.
Con đường thăng chức của Lôi Trị Học vẫn thuận buồm xuôi gió, dùng một bước lên mây để hình dung cũng không có gì là quá. Gã không có kinh nghiệm từ cơ sở mà lên như Hạ Tưởng, cũng không kinh nghiệm từ vị trí chính trị. Ở Bắc Kinh từ Chủ tịch quận rồi lên đến Trưởng ban, sau đó vừa ra khỏi Bắc Kinh thì thiên hạ đều biết, trở thành đại quan biên giới, thuận lợi làm, gần như không bất kỳ khúc chiết và đau khổ gì.
Cũng chính là bởi vì thế, Lôi Trị Học tại thành phố Dương trên vẻ mặt biểu hiện điềm đạm và khí chất ung dung, ngầm bên trong, là sự tự tin nắm trong tay tất cả không thể thua một lần.
Nhưng trong chuyện của Lôi Tiểu Minh, dưới khí thế hùng hổ hăm dọa người của Hạ Tưởng, mặc dù gã vẫn duy trì phong độ và bình tĩnh, trên thực tế, phẫn uất ở trong lòng đã dâng đầy trong ngực rồi.
Hạ Tưởng quá cuồng vọng rồi!
Quả nhiên là tuổi trẻ đắc chí, không biết trời cao đất dầy, ỷ vào có người làm chỗ dựa mà khiêu chiến chính diện với quyền uy của gã? Gã là ai? Gã là Bí thư Tỉnh ủy trẻ nhất, là lực lượng hậu bị, là người cầm lái tương lai quốc gia có Cổ Thu Thật sánh vai cùng.
Hạ Tưởng là cái thá gì? Cũng coi như Hạ Tưởng là đời thứ bảy gì gì đó, nhưng hắn cũng phải được đời thứ sáu tán thành mới có thể leo lên đến đỉnh. Chính là nói, Hạ Tưởng không thể lách qua gã mà gia nhập vào Bộ chính trị.
Đều nói Hạ Tưởng trẻ tuổi chín chắn, nhưng từ sự kiện Lôi Tiểu Minh và Giang An bị đánh bị nhốt, Lôi Trị Học đã thay đổi thái độ với cách nhìn của Hạ Tưởng. Cho rằng nghe đồn bên ngoài không thật, Hạ Tưởng đều không phải là người cẩn thận mọi chuyên đồng thời có lí trí, hắn có sự kích động mà một thanh niên hơn ba mươi tuổi nên có.
Chính là nói, hắn không giống với sự bình tĩnh như lời đồn của bên ngoài.
Lôi Trị Học thông qua tiếp xúc với Hạ Tưởng, đạt được ấn tượng trực quan đối với Hạ Tưởng – Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi có trí tuệ chính trị hơn người, nhỏ hơn gã mười ba tuổi, so với mười ba năm trước gã càng điềm đạm lại càng có thủ đoạn. Nhưng nếu như bây giờ kết luận Hạ Tưởng có thể có tương lai rộng lớn, cùng với cuối cùng sẽ có một ngày trèo lên tới đỉnh, vẫn còn quá sớm để nói.
Lôi Trị Học cũng không phải là hoàn toàn không xem trọng tiền đồ của Hạ Tưởng, y cũng biết có rất nhiều người đang nỗ lực thúc đẩy Hạ Tưởng phù chính vào năm nay. Đối với Hạ Tưởng đang trẻ trung thế này có hy vọng bước vào cửa Bộ trưởng, gã cũng không xem trọng… người nổi bật thì dễ bị ghét.
Nếu Hạ Tưởng thật muốn phù chính vào năm nay, gã thậm chí cho rằng Hạ Tưởng đang đi một nước cờ sai lầm lớn nhất.
Nếu như để Lôi Trị Học biết, Hạ Tưởng không những muốn phù chính trong năm, mà còn vừa mới dự họp hội nghị quân sự chưa có từ trước đến giờ ở thành phố Yến, gã không những rất kinh ngạc, mà còn có thể khiếp sợ không chừng, đồng thời có thể nhận định Hạ Tưởng tự tìm đường chết.
Sau khi gặp mặt Tống Triêu Độ xong, gã về nhà của Lôi Tiểu Minh thường ở ở Bắc Kinh, đợi Lôi Tiểu Minh về nhà. Trực tiếp nói với y, thuyết minh cuộc hội đàm bình thường giữa gã với Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ đối với việc giải quyết hậu quả của chuyện Lôi Tiểu Minh, mang thái độ bỏ qua không đề cập này, vậy thì dựa vào mối quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng và Tồng Triêu Độ, Tồng Triêu Độ sẽ bỏ qua chuyện cũ, Hạ Tưởng nhất định sẽ thả người.
Lôi Trị Học quả nhiên lợi hại, gã suy đoán hoàn toàn chính xác, mới ở trong nhà chờ không lâu, Lôi Tiểu Minh đã quay về rồi.
Thấy vẻ mặt Lôi Tiểu Minh đầy vết thâm, trên mũi còn dán băng gạc, một con mắt bị sưng lên, có bao nhiêu nhếch nhách thì đều có bấy nhiêu. Lôi Trị Học dưới sự châm biếm không nặng không nhẹ của Tống Triêu Độ vẫn chịu cơn tức, bỗng nhiên lại dâng lên vô cùng, lại thêm tức giận với Hạ Tưởng, làm sâu đậm thêm vài phần.
Đúng vậy, gặp mặt với Tống Triêu Độ, tuy rằng không khí tạm coi hài hòa, những rất rõ ràng, trong lời nói của Tống Triêu Độ hàm ý rõ châm biếm. Khiến Lôi Trị Học luôn thuận buồm xuôi gió làm mọi người hâm mộ rất bất mãn, lại không tiện biểu lộ trước mặt, dù sao gã cũng đuối lý, dù sao lý lịch và kinh nghiệm đều nông cạn.
Một chuyện nhỏ, om sòm đến mức con trai bị Hạ Tưởng đánh cho thê thảm, gã lại bị Tống Triêu Độ không nặng không nhẹ chỉ điểm vài câu, ngẫm lại thật khiến người phát hỏa. Vốn dĩ muốn gặp mặt Lôi Tiểu Minh mắng cho một trận, tuy nhiên thấy y trong bộ dạng không chịu nổi, Lôi Trị Học lại mềm lòng.
– Tiểu Minh, mày…. Sao lại có thể ở cùng cái loại người như Giang An thế?
Lôi Trị Học đứng dậy, vẻ mặt đau lòng:
– Mày làm mất mặt bố quá! Tống Nhất Phàm là con gái của Tống Triêu Độ, sao mày có thể làm càn vậy?
– Con không có làm càn!
Trong lòng Lôi Tiểu Minh cũng đang tức giận, vừa bắt đầu đã bị Lôi Trị Học mắng đổ ập lên đầu, gã không phục:
– Con là muốn tới thành phố Yến, muốn đến nơi Tống Nhất Phàm trưởng thành tỏ tình với cô ta, muốn cô ta ngạc nhiên, khiến cô ta cảm động, con thật lòng vì cô ấy, người khác con cũng không cần, con làm sai gì sao?
– Mày còn cứng mồm!
Lôi Trị Minh giơ tay ra bạt tai Lôi Tiểu Minh:
– Đừng quên rằng, Diệp Thiên Nam đã ngã xuống như thế nào, cũng chớ quên rằng, Phạm Duệ Hằng, Cao Thành Tùng đã ngã xuống như thế nào. Khuyết điểm chung của bọn họ là quá dung túng con trai, mới khiến Hạ Tưởng nắm được sơ hở, có phải mày muốn bị Hạ Tưởng cho thành nhân vật điển hình bị diệt trừ không hả?
– Hạ Tưởng, lại là Hạ Tưởng, sao mà ngày nào cũng nghe đến cái tên phiền phức đó thế?
Lôi Tiểu Minh cáu kỉnh không yên.
– Con không làm chuyện xấu, Hạ Tưởng chẳng qua mượn cơ hội sinh sự, cố ý hành hung đánh người. Bố, bố đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, tại sao lại sợ một tên Phó bí thư Tỉnh ủy chứ? Con thật không hiểu.
Lôi Trị Học không ngờ Lôi Tiểu Minh còn dám tranh luận với mình. Trước đây, Lôi Tiểu Minh tuy không phải là đứa trẻ vô cùng nghe lời, cũng không đến mức già mồm cãi cố thế này, gã biết, Lôi Tiểu Minh đích thực bị chịu oan ức.
Lôi Trị Học lại ngồi xuống:
– Tiểu Minh, mày không biết, quan trường như chiến trường, từng bước đi đều sợ, một nước cờ không thận trọng, cả bàn cờ đều thua. Bố bây giờ đã cố gắng khiêm tốn, nhưng vẫn thường tin tức truyền thông bới móc chuyện sau lưng bố, dù đào đến lên ba thước cũng muốn thăm dò rõ tình hình bên trong của bố. Nếu khiến Hạ Tưởng đưa chuyện của con ra làm om sòm lên, lại đổ lỗi cho ta không biết dậy con, mày nói xem, có thể tạo thành ảnh hưởng ác liệt biết bao nhiêu đối với danh tiếng của bố mày?
– Bố….
Giọng nói của Lôi Tiểu Minh cũng hạ xuống vài phần:
– Con thật không có ý muốn hại Tống Nhất Phàm, con yêu cô ấy còn không hết, sao lại có thể hại cô ấy? Chỉ có điều….
– Chỉ có điều cái gì?
Trong lòng Lôi Trị Học biết không hay.
– Chỉ có điều Giang An nói, phụ nữ dễ bị cảm động nhất, có lẽ đến thành phố Yến, tức cảnh sinh tình, lại thêm lời nói đường mật, Tống Nhất Phàm và Vệ Tân sẽ nhào vào ôm lấy…
Lôi Tiểu Minh là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi tràn đầy ảo tưởng và tính kích động với nữ giới. Có người đẹp ở trước mặt, chỉ cần có chút tia hy vong dụ dỗ cô ta, là có thể cố gắng hết sức.
– Hồ đồ!
Lôi Trị Học lại tức giận:
– Tống Nhất Phàm không phải là ngôi sao hạng hai hạng ba, cô ta là thiên kim tiểu thử của Bí thư Tỉnh ủy! Mày về sau ít qua lại với Giang An, Giang An là cái loại gì? Chỉ là một tên chủ đất nhát chết.
Lôi Trị Học vất vả dạy dỗ Lôi Tiểu Minh, cũng không phải gã ý thức nhạy bén đề việc gã phải trói buộc Lôi Tiểu Minh mới không khiến Hạ Tưởng nắm được chỗ sơ hở của gã, càng không phải gã biết gã sắp diễn cùng Hạ Tưởng một vở đụng độ vượt thế hệ, mà là xuất phát từ bản năng.
Đúng vậy, Lôi Trị Học đối với chuyển biến phương hướng và tình thế thay đổi sơ qua trên quan trường, có một loại gần như bản năng động vật phát hiện nguy hiểm tới gần.
– Giang An bây giờ thế nào rồi?
Lôi Trị Học tuy tức giận nhưng vẫn quan tâm, nhưng Giang Cương với tư cách là nhà giàu số một tỉnh Tây – có phải thật là nhà giàu nhất không tạm thời không nghiên cứu, với tư cách Bí thư Tỉnh ủy, gã cũng không dám nói có thể thăm dò ông chủ ngành than tỉnh Tây có bao nhiêu tiền – đối với sự phát triển kinh tế tỉnh Tây làm ra không ít cống hiến, cũng hữu dụng đối với việc nâng cao chiến tích của ông ta ở bước tiếp theo, cho nên thái độ thiết yếu, vẫn cần có.
– Không biết.
Lôi Tiểu Minh trả lời dứt khoát:
– Con không bị nhốt cùng cậu ta, chỉ là Giang An bị gãy xương sườn, hình như có người chữa bệnh cho cậu ta.
Nói đến chuyện bị giam giữ, Lôi Tiểu Minh lại tức giận:
– Bố, sự việc vẫn chưa coi như xong, con bị đánh lại còn bị giam giữ, bố là Bí thư Tỉnh ủy, không giải quyết được gì sao, sĩ diện để đi đâu hết rồi chứ?
..
Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương cùng nhau đi tới hội nghị Mặt trận Tổ quốc, kỳ thật cũng không phải là cố ý khoe khoang, cũng không phải muốn tạo chuyện để nói, mà là cùng đường mà thôi.
Tới hội nghị, Hạ Tưởng chia tay với Ngô Tài Dương, vội bận chuyện của bản thân. Ngô Tài Dương còn phải gặp Tổng bí thư, Thủ tướng, hắn thì gặp ông Trịnh, ông Quý. Cuối cùng quyết định vấn đề đãi ngộ cấp phó quốc của Tào Vĩnh Quốc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau hai cuộc họp, Tào Vĩnh Quốc có thể sẽ định cư tại Bắc Kinh.
Cuộc nói chuyện vô cùng thuận lợi với ông Trịnh, ông Quý, trên thực tế thời gian trước công việc đã sắp xếp rồi, lần nói chuyện này, chỉ là gia tăng thêm tình cảm, lại thêm ông Quý tự thân đến Bắc Kinh, chỉ vì thúc đẩy chuyện Tào Vĩnh Quốc tiến hành thuận lời, tình ý như thế, Hạ Tưởng cần phải ra mặt trịnh trọng đặc biệt tỏ vẻ cảm ơn.
Ông Quý đối với lời cảm ơn trịnh trọng của Hạ Tưởng không để trong lòng, chỉ hy vọng Hạ Tưởng sau hai cuộc họp, có thể làm lớn hơn. Nhưng thật ra ông Trịnh bây giờ lại càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Hạ Tưởng, nói một câu khiến Hạ Tưởng cảm thấy xúc động.
– Hạ Tưởng, quốc gia mười mấy năm nay không có chiến tranh, cũng mười mấy năm không xuất ra một nhân vật xuất thế. Tôi hy vọng ở thời tôi sinh, có thể gặp được một người trẻ tuổi có thể đảm đương, cuối cùng đứng trên vũ đài chính trị cao nhất, đưa Trung Quốc chính thức nổi danh ra thế giới!
Đối với tổ tiên của ông Trịnh, Hạ Tưởng vô cùng kính nể, hắn cho rằng tổ tiên nhà họ Trịnh là một trong những vị lãnh tụ vĩ đại nhất từ khi lập quốc đến nay, cũng là nhà thiết kết hoài niệm đáng giá nhất trong nước.
Theo sau, ông Quý lại nói đầy thâm ý:
– Ông Cổ nói với tôi rồi, ông ta chuẩn bị làm chủ cho cậu, cũng cổ vũ tôi và ông Trịnh làm tăng lợi thế cho cậu, tôi đã thương lượng với ông Trịnh rồi, quyết định….
Ông Trịnh cười ha ha:
– Không nên tạo nhiều áp lực qua cho Hạ Tưởng, để cậu ta tự dựa theo ý nghĩ của mình đi lên trước là được rồi. Tôi nói một câu, nghề rèn còn phải tự bản thân cứng rắn.
Ông Quý gật đầu:
– Từ bây giờ trở đi, trước nhiệm kỳ mới, vẫn còn thời gian nửa năm. Trong thời gian nửa năm, tôi và ông Trịnh sẽ đưa ra phán đoán cuối cùng đối với sự phát triển về sau của cậu, trước đó, tôi và ông Trịnh sẽ đưa cho cậu đáp án!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |