Một trận mưa xuân đêm qua khiến không khí sáng sớm vô cùng tươi mát. Trong trang viên Hạnh Hoa, mưa xuân còn đọng lại trên cánh hoa hạnh, cảnh sắc vô cùng mê người. Hạ Tưởng vươn vai, chậm rãi đi vào trong sân, làm vài động tác thể dục, khi đang chuẩn bị chạy chậm vài bước, Đường Thiên Vân đã đến.
– Lãnh đạo, mấy cuộc gặp gỡ hôm nay bị hẹn lại sau rồi.
Hẹn lại sau là việc đã nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, hành vi đầu cơ ngày hôm qua của Đông Phương Hiểu, khiến Lôi Trị Học đã biết có người khác ở Tấn Dương, Lôi Trị Học tất nhiên sẽ áp dụng phương sách phản ứng thích hợp. Tuy không làm ra chuyện ngu dốt là bố trí kiểm tra các khách sạn, nhưng cũng sẽ hành động để đề phòng hắn lén tiếp xúc với các lãnh đạo Tỉnh ủy. Quả nhiên, Lôi Trị Học lấy danh nghĩa tổ chức hội nghị, bố trí hạn chế lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy ra ngoài.
Khiến cho bố cục thứ hai của Hạ Tưởng, đã bị kiềm chế.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
– Đặt vé máy bay về Bắc Kinh.
Thời điểm đến đây, Hạ Tưởng lái xe một mạch đến đây, không qua sân bay, không dễ dàng bị phía chính phủ nắm giữ hành tung. Hiện tại lại phải đặt vé máy bay về Bắc Kinh, Đường Thiên Vân trong chốc lát không thể đuổi kịp suy nghĩ của Hạ Tưởng:
– Lãnh đạo… đặt mấy vé?
– Hai vé, tôi một vé, cậu một vé.
Hạ Tưởng cười ha hả,
– Đặt xong, cậu về Bắc Kinh trước, ngày mai tôi mới về.
Đường Thiên Vân hiểu ra điều gì, bừng tỉnh ngộ mà cười:
– Hiểu rồi, lập tức đi làm ngay.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
– Chuyện khác làm đến đâu rồi?
Đường Thiên Vân im lặng cười:
– Hết thảy đều thuận lợi, ngoại trừ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không tiếp ra, người khác, ý đồ đều rõ ràng.
Phó bí thư Hạ là muốn dương đông kích tây, cố ý bài bố mê trận, khiến Lôi Trị Học nghĩ rằng Phó bí thư Hạ đã không thành công. Trên thực tế, Phó bí thư Hạ ở Tấn Dương tuy rằng bề ngoài chỉ tiếp xúc với Đổng Văn Vũ, Đông Phương Hiểu, nhưng đã âm thầm tiếp xúc với rất nhiều người. Đương nhiên, chuyện âm thầm, là do hắn điều khiển một cách tỉ mỉ.
Đường Thiên Vân tự đáy lòng khâm phục Phó bí thư Hạ còn chưa chính thức đến tỉnh Tây nhậm chức mà đã mở ra cục diện đầu tiên ở tỉnh Tây. Ở bề ngoài, sau khi Phó bí thư Hạ nhậm chức khẳng định là Chủ tịch tỉnh yếu thế. Chưa đề cập tới Lôi Trị Học mạnh mẽ, cứng rắn, chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền cũng vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Hơn nữa nghe nói ông ta và Lôi Trị Học có quan hệ không bình thường, nói đúng hơn là, nếu Phó bí thư Hạ không phòng ngừa chu đáo, vừa lên đảm nhiệm, sẽ bị Lôi Trị Học và Vương Hướng Tiền liên kết dẫn đến mất quyền lực!
Cũng may dưới sự bố cục tỉ mỉ của Phó bí thư Hạ, đến lúc đó cũng chưa biết hươu chết về tay ai. Đường Thiên Vân vừa nghĩ tới sắp trình diễn một loạt đọ sức cấp cao ở tỉnh Tây, anh ta không tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Đường Thiên Vân vừa xoay người đi thì Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ đến báo cáo công tác.
– Báo cáo lãnh đạo, các bộ phận thế lực đen ở Tấn Dương không có gì khác thường.
Khác với Đường Thiên Vân phụ trách lực lượng trực diện chính là, Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ phụ trách theo dõi hướng đi của thế lực đen ở Tấn Dương.
Trong lòng Hạ Tưởng đã có tính toán, thế lực đen Tấn Dương tuy rằng cũng vô cùng khổng lồ, nhưng khác với thế lực đen ác ở Dương Thành. Thế lực đen ác ở Dương Thành là thế lực đen ác chính cống, buôn lậu thuốc phiện, cưỡng bức làm nghề mại dâm, không chuyện ác nào không làm, còn thế lực đen Tấn Dương chủ yếu là do vệ sĩ chuyên nghiệp của các chủ mỏ than lớn nhỏ tạo thành, nửa trắng nửa đen, bình thường cũng có công tác chính thức nhưng có khi vì cướp đoạt địa bàn cũng sẽ đánh đập tàn nhẫn, lấy nắm tay thu phục lòng người.
Hơn nữa đại bộ phận vệ sĩ cá nhân của chủ mỏ than đều có chứng chỉ hành nghề chính quy.
Tuy nhiên, ở trong nước bất luận là vệ sĩ gì cũng không cho phép đeo súng, nhưng gần như tất cả vệ sĩ của chủ mỏ than đều đeo thực súng thật đạn thật, cũng có đồ giả. Một số chủ mỏ than lớn có số vệ sĩ cá nhân lên tới hơn mấy chục người là nói không khoa trương chút nào, đã hình thành đội quân tư nhân có tính chất vũ trang.
Nói cách khác, chính là vũ trang phi pháp.
Chính phủ và cơ quan công an trên cơ bản mở một con mắt nhắm một con mắt đối với chuyện này, có khi tranh giành giữa chủ mỏ than, lên tới nông nỗi giải quyết bằng bạo lực, cơ quan công an cũng sẽ không tham gia. Hiện trạng như thế, cũng không có cách nào, quản cũng không quản tới được. Quan trọng chính là, chủ mỏ than đều có muôn vàn gút mắc lợi ích với cơ quan công an.
Hạ Tưởng chỉ gọi là thế lực đen mà không gọi là thế lực đen ác, chính là để lại một con đường. Đội vệ sĩ tư nhân tuy rằng lớn mạnh, mặc dù có khi cũng là nhân tố gây bất ổn xã hội, nhưng cũng có giá trị tồn tại tất yếu, đại bộ phận thời gian coi như tuân thủ kỷ cương pháp luật, ngẫu nhiên có xung đột, cũng khống chế ở trong phạm vi nhất định.
Nhưng không thể phớt lờ, hơn nữa tương đối mà nói, Hạ Tưởng mới đến, khó tránh khỏi sẽ không bị người có tâm lợi dụng đội vệ sĩ tư nhân, khiến Hạ Tưởng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cũng là băn khoăn khiến Hạ Tưởng muốn mang Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ đến Tấn Dương.
Đội vệ sĩ tư nhân không có gì khác thường, Hạ Tưởng liền hơi chút thả lỏng tâm tình, hắn cũng không muốn vừa lên đảm nhiệm liền đứng ở mặt đối lập với chủ mỏ than. Ở trước khi chưa hoàn thành chuyển đổi hình thức kết cấu kinh tế, công tác của chính phủ còn rất nhiều chỗ cần chủ mỏ than ủng hộ.
Tuy nhiên đội vệ sĩ tư nhân tạm thời không có gì khác thường không có nghĩa là về sau sẽ không có khác thường, cũng không có nghĩa là Giang An và Lôi Tiểu Minh không có gì khác thường. Hạ Tưởng lo nghĩ, hỏi:
– Có biết hướng đi của Giang An và Lôi Tiểu Minh hay không?
Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ cùng nhau lắc đầu:
– Không có, lực lượng không đủ, nhân sự quá ít, không có biện pháp truy được hành tung tung của Giang An và Lôi Tiểu Minh.
Tiêu Ngũ bổ sung:
– Chủ yếu là lực lượng vệ sĩ của Giang An quá hùng mạnh, chúng ta lại không quen thuộc với Tấn Dương.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu được Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ mới tới Tấn Dương bó tay bó chân, mới đến có thể bố cục đến trình độ hiện tại, đã là vô cùng giỏi rồi, hắn còn nói thêm:
– Tiếp tục đi sâu điều tra thực lực kinh tế thực sự của mỏ khai thác An Đạt, tôi muốn một con số xác thực, một con số có thể thu mua hoặc là sáp nhập mỏ khai thác An Đạt.
Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ hiện tại xem như toàn tài, trên cơ bản mặt kinh tế và mặt thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, hai người đều có thể ứng phó được…
Nga Ni Trần vừa nghe lời nói của Hạ Tưởng, giật mình không nhỏ:
– Lãnh đạo, chẳng lẽ muốn nuốt mỏ khai thác An Đạt sao?
Hạ Tưởng cười mà không nói, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Nga Ni Trần lĩnh ngộ được, cười ha hả:
– Nếu khống chế được mấy mỏ than và nhà máy điện của tỉnh Tây vào trong tay, giai đoạn thứ ba của kế hoạch lớn khống chế các sản nghiệp nguồn năng lượng, có thể bố trí trước thời hạn.
Sau khi Đường Thiên Vân, Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ đi, Hạ Tưởng mới mở điện thoại di động ra. Vừa mới khởi động máy, liền nhận được điện thoại của Đông Phương Hiểu. Có thể thấy được Đông Phương Hiểu vẫn luôn cố gắng gọi đến điện thoại di động của hắn.
– Phó bí thư Hạ, làm tôi lo lắng muốn chết, ngài ở đâu vậy?
Giọng nói của Đông Phương Hiểu cung kính hơn nhiều, còn có một ý thân thiết giả tạo rõ ràng.
– Tôi đang chuẩn bị về Bắc Kinh, cảm ơn Trưởng ban Đông Phương đã quan tâm, tối hôm qua bất chợt lại nảy sinh ý tưởng đổi sang một khách sạn yên lặng.
Hạ Tưởng ôn hoà trả lời một câu.
– Quay về sao?
Đông Phương Hiểu hơi giật mình, trong lòng khó hiểu Phó bí thư Hạ mới đến một ngày, làm sao lại vội vã về Bắc Kinh, cách ngày chính thức nhậm chức còn có hơn hai ngày, hoàn toàn có thể ở lại Tấn Dương một ngày. Chẳng lẽ nói Phó bí thư Hạ đã hoàn thành bố cục đầu tiên, nghĩ như vậy, tâm trạng của cô liền càng bức thiết
– Phó bí thư Hạ, tôi đưa ngài đi.
– Không cần phiền tới cô.
Hạ Tưởng cũng không phải là thực sự đi, chỉ có điều cố ý truyền ra tin tức mà thôi, hơn nữa hắn cũng có ý muốn đánh giá lại Đông Phương Hiểu,
– Tôi còn có chuyện phải xử lý, cũng không tiện lắm.
Lòng Đông Phương Hiểu trầm xuống, muốn lại thể hiện một chút nhiệt tình, rồi lại không thể nói ra, lo nghĩ, cảm thấy hay là báo cáo một chút động thái ở Tỉnh ủy để tỏ vẻ có thành ý, liền nói:
– Cũng được, vậy chúc Phó bí thư Hạ thuận buồm xuôi gió. Cũng đúng lúc Bí thư Lôi mời họp hội nghị thường vụ, yêu cầu tất cả ủy viên thường vụ đều ở Tỉnh ủy chờ thông báo, cho dù tôi nghĩ đưa Phó bí thư Hạ đi, sợ là cũng không đi ra được.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng cười ha hả, Đông Phương Hiểu kín đáo ám chỉ với hắn sách lược đối phó của Lôi Trị Học, tuy rằng hắn đã biết từ lâu, nhưng là thể hiện Đông Phương Hiểu đã có thay đổi.
Chỉ mong Đông Phương Hiểu có thể kiên định lập trường, không bị lay động.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-20-full/
Tỉnh ủy.
Buông điện thoại với Hạ Tưởng, Đông Phương Hiểu đi qua đi lại vài bước ở trong phòng, tâm trạng bực bội khác thường.
Hiện tại tình thế đã vô cùng rõ ràng, Lôi Trị Học hạn chế ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ra ngoài, mục đích chính là vì ngăn cản ủy viên thường vụ khác giống như cô lén gặp Hạ Tưởng, để tránh cho Hạ Tưởng hoàn thành bố cục trước thời hạn. Tuy rằng thủ pháp rất thẳng thừng, thô bạo, nhưng Bí thư Tỉnh ủy là nhân vật số một, có quyền lực trói buộc từng vị lãnh đạo Tỉnh ủy.
Hơn nữa lý do của Lôi Trị Học lại rất đầy đủ, là vì truyền đạt tinh thần chỉ thị của trung ương, vì thống nhất nhận thức, mời họp một lần hội nghị quan trọng vì nghênh đón Hạ Tưởng đến nhận chức.
Đều là cô nhất thời hồ đồ gây ra họa, nếu không phải cô có tâm tư đầu cơ trục lợi, nếu không phải cô mật báo với Lôi Trị Học, Lôi Trị Học làm sao có thể nghĩ ra biện pháp phản kích Hạ Tưởng?
Một bước sai, bước tiếp theo cũng sẽ sai, hiện tại Hạ Tưởng càng lạnh nhạt hơn đối với cô, khiến cô gần như thấy không rõ phương hướng.
Làm sao bây giờ? Đông Phương Hiểu vốn định lại gọi điện thoại cho Diệp Thiên Nam, nghĩ lại hay là thôi đi, mọi chuyện đều đi thỉnh giáo Diệp Thiên Nam, cũng có vẻ cô rất không có năng lực.
Đột nhiên, Đông Phương Hiểu trước mắt sáng ngời, nhớ tới một điểm đột phá nhất, chính là Trần Diễm.
Trần Diễm trẻ tuổi xinh đẹp, nhân nghĩa. Chị cả của Tấn Dương Trần Diễm, từng đảm nhiệm Phó chủ tịch quận, Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc đương nhiệm Trần Diễm, tuyệt đối là một điểm tựa tuyệt hảo. Trong thời gian cô ở đảm nhiệm Phó chủ tịch quận, Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc chưa bao giờ đi làm một ngày, lại từ đầu đến cuối ngồi ăn không, mười mấy năm qua, ít nhất cũng ăn không hơn một trăm ngàn tiền lương từ tài chính quốc gia.
Hơn một trăm ngàn không phải là gì lớn, không đáng kinh động nhiều người, nhưng sau lưng việc Trần Diễm ăn không lương, cùng với việc cô có thể đảm nhiệm Phó chủ tịch quận và Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, liên lụy tới không phải một người, mà là rất nhiều nhân vật quan trọng.
Đúng, liền bắt tay vào từ Trần Diễm.
Tin tưởng cô tung ra một viên đạn thật lớn, Phó bí thư Hạ khẳng định có thể một tay đón được, sau đó dựa theo thế mà đánh ra lực, từ đó làm tan rã Lôi Trị Học nắm Tỉnh ủy tỉnh Tây kín không một kẽ hở trong tay.
Đông Phương Hiểu lập tức cầm lấy điện thoại:
– Tiểu Ngô, đến văn phòng tôi một chuyến.
Ngô Khải 30 tuổi là thư ký của Đông Phương Hiểu, cũng là thân tín cô tín nhiệm nhất.
– Tiểu Ngô, có một chuyện, cần cậu tự mình xử lý một chút.
Đông Phương Hiểu còn chỉ bảo nghiêm túc,
– Cần phải cam đoan không làm sai.
Ngô Khải lập tức trở nên nghiêm túc:
– Dạ, tôi nhớ kỹ rồi.
Buổi chiều, tin tức thứ nhất đột nhiên xuất hiện trên internet. Số lượng từ của tin tức cũng không nhiều, chỉ có trên dưới một trăm chữ, tin tức lộ ra cũng không kinh người, chỉ là một vị nữ Phó chủ tịch quận mười mấy năm làm việc ăn xén của công, nhưng trong đó đã có một câu ám chỉ rõ ràng, ngay lập tức khiến tin tức bùng nổ trên internet.
– Nghe nói, nữ Phó chủ tịch quận là tình nhân của một vị quan lớn Tỉnh ủy!
Đông Phương Hiểu cũng không ý thức được chính là, sự kiện cô châm ngòi không phải một viên đạn thật lớn, mà là một quả bom tấn uy lực thật lớn!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |