So với sự trấn tĩnh của mấy nhân sĩ tài chính mắt xanh tóc vàng mà Liên Nhược Hạm đưa về từ nước ngoài, Lý Thấm tuy đã trải qua không ít cuộc chiến kinh tế, nhưng vẫn mang vẻ mặt nóng lòng muốn làm thử. Tính cách của một người rất khó có được thay đổi từ căn bản. Năm gần đây Lý Thấm đã có con, lại nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, vốn cho rằng đã nén lòng để giúp chồng dạy con, nhưng vừa có việc triệu tập, cô liền bỏ nhà mặc con, đích thân ra trận, từ trong xương tủy vẫn cháy lên ngọn lửa chiến tranh bừng bừng.
Lý Thấm hi vọng với tài năng của cô có thể trợ giúp Phó bí thư Hạ một tay, có thể thống nhất thị trường sản nghiệp thực phẩm trong nước, có thể lợi dụng ưu thế mấy chục tỷ đô la Mĩ, tiếp tục có ích trên vấn đề trợ lực về chính sách, mang đến trận chiến đánh lén sản nghiệp long trời lở đất ở trong nước.
Ngẫm lại khiến cô hưng phấn đến lạ thường, một hành động thống nhất một sản nghiệp, là khí thế ra sao, hùng tráng thế nào, là loại xưa nay chưa từng có!
Lý Thấm đã phá lệ khâm phục Hạ Tưởng, Phó bí thư Hạ không ra tay thi thôi, một khi ra tay nhất định là bút tích lớn. Đi theo Phó bí thư Hạ, tuyệt đối có thể có được nhân sinh rộng lớn mạnh mẽ.
Nhưng điều Lý Thấm không biết đó là, nhân sinh rộng lớn mạnh mẽ, phải trả cái giá tương ứng, có đôi khi giá phải trả nặng tới mức người ta không thể chấp nhận. Cô chỉ là thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng, chỉ biết mây mưa thất thường trên thị trường tư bản, nhưng lại không biết đằng sau mỗi một lần mây mưa thất thường ấy, Hạ Tưởng đầu tiên đã phải bỏ ra nỗ lực vô cùng lớn trên chính trị!
Ngay tại khi Hạ Tưởng lấy ra chứng cứ, cùng Vương Nhâm Cửu sắp lên sàn diễn cuộc va chạm đao thật kiếm thật, thì một nhân vật mấu chốt gần như bị người ta bỏ qua, lúc này đang ở Trung Nam Hải, nói chi tiết phía trước phía sau về cái chết của Khang Hiếu với mấy lãnh đạo quan trọng của Cục chính trị Trung ương bao gồm cả Tổng bí thứ, Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Không phải ai khác, chính là Diệp Thiên Nam.
Làm một phục bút khác của Hạ Tưởng, tác dụng của Diệp Thiên Nam là nhô lên vào thời khắc mấu chốt.
Trong hội nghị nội bộ do Tổng bí thư triệu tập lâm thời, Diệp Thiên Nam lần lượt không bỏ sót mà kể lại sự kết giao của Khang Hiếu Và Ngô Hiểu Dương. Quá trình thành bạn và thành thù, và lấy quá trình đích thân đã trải qua kể lại chuyện Khang Hiếu gặp phải ở nơi ở của Tỉnh ủy. Tiếp tục bổ sung nói rõ y đi cùng Khang Hiếu đến Bắc Kinh tiếp nhận trị liệu, bị bệnh viện nội bộ phía quân đội trực tiếp ở sân bay cướp người đi. Sau đó đã tuyên bố chân tướng Khang Hiếu không thể trị liệu và đã chết.
Cùng với việc kể lại của Diệp Thiên Nam, sự tức giận trên mặt của Tổng bí thư và Thủ tướng mỗi lúc một tăng thêm. Nhất là Thủ tướng, sắc mặt âm trầm đến kinh người.
Sắc mặt của Chủ tịch quốc hội cũng khó coi. Cái chết của một quan cao cấp Thứ trưởng, hơn nữa còn chết bất bình thường, nghi điểm trùng trùng, trực tiếp chỉ ra phía quân đội giết người diệt khẩu. Đồng thời Diệp Thiên Nam tương tự thân là cán bộ cấp Thứ trưởng, sự chỉ trích của y phân lượng rất nặng!
Sau khi Diệp Thiên Nam nói rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc, từ trên người lấy ra một đĩa CD:
– Qua điều tra và phỏng vấn, tư liệu chi tiết của bác sĩ và hộ lý phụ trách trị liệu chính cho Khang Hiếu đều ở trong này. Còn có dược vật trong cơ thể đồng chí Khang Hiếu, qua xét nghiệm, là một loại độc dược dùng để thi hành nhiệm vụ ám sát do quân đội đặc chế…
“Rầm” một tiếng, Tổng bí thư cuối cùng cũng đập bàn:
– Đồ bại hoại hại nước hại dân!
Thủ tướng bỗng nhiên đứng phắt dậy,
– Phản rồi, phản rồi! Không bắt lũ sâu bọ trong quân đội cả gan làm loạn này, thì sẽ vong đảng vong quốc!
– Không trừng trị Ngô Hiểu Dương đồ bại hoạt sâu mọt quân đội này, thì sẽ vong đảng vong quốc!
Hạ Tưởng tung ra tư liệu trong tay, rồi phân phát cho từng người có mặt ở đây.
Lão Cổ chỉ nhìn vài lần, liền tức giận đến mức toàn thân phát run, một đá đá lật chiếc bàn ở trước mặt.
Lão Quý vừa nhìn, vừa cố nén bi thương, phẫn nộ trong lòng. Không cam lòng và hối hận đan xen vào nhau, gần như khó tự kiềm chế được.
Mà lão Trịnh bao năm không hỏi đến thế sự, tự cho rằng thấy qua nhiều sự bất bình của thế sự hơn người khác. Sau khi nhìn thấy hình ảnh trên tư liệu, còn tức giận không kiềm nổi mà liên tục đập tay lên thành ghế:
– Hủ bại, hủ bại, không giết thì không đủ để làm dịu cơn phẫn nộ của người dân thường. Không giết, quốc gia không yên, dân tộc không thịnh!
Những phóng viên tham gia ở phía sau cũng truyền đến một trận tiếng xôn xao kinh hãi, đều bị sự thật mà hình ảnh ghi lại một cách xác thực làm cho kinh ngạc.
Vương Nhâm Cửu cũng đã kinh sợ.
Chứng cứ mà Hạ Tưởng giao ra, có cảnh tượng cuộc đối thoại giữa Ngô Hiểu Dương và Trương Lực, có hình ảnh Ngô Hiểu Dương và Thi Khải Thuận mưu đồ bí mật. Cũng có thời khác sinh tử mà Mộc Phong và Mạnh Tán truy đuổi nhau, còn có hình ảnh Tiêu Lương giáp mặt ngầm nhận Ngô Hiểu Dương chỉ thị y đến ám sát Hạ Tưởng. Còn có sự hung ác cự độ của Tiêu Lương hung hãn không sợ chết một lòng muốn giết Hạ Tưởng. Còn có cảnh tượng Tiêu Lương sắp chết muốn nổ mìn.
Không ít phóng viên khi thấy Quý Như Lan một người phụ nữ như hoa lâm quy không sợ, liều mạng muốn che mìn cho Hạ Tưởng, đều đã rơi nước mắt.
Tư liệu Hạ Tưởng cung cấp còn có hình ảnh mấy chục quan quân Quân ủy Dương Thành bao vây công kích bệnh viện. Toàn bộ tư liệu đều đã làm ra xử lý hậu kỳ, mỗi một quan quân xuất hiện trên màn hình, đều đã viết lên phụ đề, bên trên rất rõ ràng mà ghi rõ danh tính, tuổi tác, chức vụ, ở đâu chỗ nà vì sao lên chức của đối phương, người kí kết mệnh lệnh bổ nhiệm đều cùng một người là Ngô Hiểu Dương.
Đủ loại sự kiện, đủ loại chân tướng, đủ loại hình ảnh, toàn bộ đều chỉ một người… Ngô Hiểu Dương! Tư liệu sau khi qua biên tập tỉ mỉ, giống như một động mạch rất rõ ràng, làm cho nguyên nhân và hậu quả của sự việc được thể hiện vô cùng rõ ràng. Không những bộc lộ được chân tướng Ngô Hiểu Dương là hung thủ phía sau màn, cũng đã đem trò hề trong cơn điên cuồng của Ngô Hiểu Dương và sự hung ác vô cùng của thủ hạ của gã biểu hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn!
Hay cho một Hạ Tưởng chuẩn bị tuyệt đối không một sai sót! Vương Nhâm Cửu sau khi xem xong tư liệu, tự sâu trong lòng phát ra một hơi thở dài… chuyện hôm nay, thất bại thảm hại.
Nhưng mà điều Vương Nhâm Cửu không biết đó là, đâu chỉ chuyện hôm nay thất bại thảm hại. Vào thời khắc Quan Viễn Khúc đến Quân ủy, khi Diệp Thiên Nam trực diện trần thuật nguyên nhân và hậu quả của sự kiện Khang Hiếu với Tổng bí thư, Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng, một đại sự quyết định toàn quân đội quyết định vào lúc này. Vì ảnh hưởng lâu dài dẫn phát từ sự kiện Ngô Hiểu Dương, cách xa những gì Vương Nhâm Cửu có thể tưởng tượng.
Trầm mặc, toàn bộ hội nghị chìm vào trong sự yên tĩnh đáng sợ.
Vào lúc Vương Nhâm Cửu không biết nên mở miệng như thế nào, thu ký nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nhỏ tiếng báo cáo một câu gì đó với Vương Nhâm, cốc trà trong tay y lỡ tay bị rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng vỡ tan.
– Cái gì? Sao có thể?
Sao có thể? Vương Nhâm Cửu tuyệt đối không thể ngờ, Quan Viễn Khúc đến Quân ủy, bề ngoài không có một chỗ nào liên quan đến việc điều tra của Hạ Tưởng phối hợp với Quân ủy. Nhưng trên hội nghị nội bộ Quân ủy mà Quan Viễn Khúc vừa mới tổ chức đã truyền đạt tinh thần chỉ thị mới nhất của Tổng bí thư – qua chủ tịch Cao phê chuẩn, thành lập tổ lãnh đạo công tác kiểm toán toàn quân, có lợi cường hóa nguyên tắc kiểm toán do Đảng kiểm soát, có lợi cho việc cường hóa tác dụng chức năng kiểm toán, có lợi cho việc dựa pháp trị quân, chứng thực quán triệt từ phương châm nghiêm trị quân.
Quan Viễn Khúc là đến truyền đạt tinh thần chỉ thị, đồng thời cũng là thăm dò ở Quân ủy. Kết quả trong ba Phó chủ tịch Quân ủy, có hai người tán thành, một người không tỏ thái độ. Trên thực tế đã nói rõ, sự thành lập tổ lãnh đạo công tác kiểm toán toàn quân, phải thi hành!
Chức năng của tổ lãnh đạo công tác kiểm toán toàn quân có rất nhiều, nhưng mấu chốt nhất chỉ có một điều – cường hóa nguyên tắc kiểm toán do Đảng kiểm soát. Một lần nữa tỏ rõ tất cả tư tưởng tổng chỉ đạo của lãnh đạo Đảng, là một lần hồi ứng trực diện rất có sức mạnh đối với việc Ngô Hiểu Dương tham ô hủ bại kéo dài mãi không quyết, là một cử động trọng đại hết sức bất mãn của Trung ương đối với công tác kiểm toán gần như mất khống chế của quân đội.
Theo kế lâu dài, kiểm toán mà Đảng kiểm soát, sắp hữu hiệu ngăn chặn cơn gió bất chính đang lan tràn trong quân đội, sắp hình thành chế ước mạnh mẽ đối với việc quân cần mua đồ ăn, hậu cần tham ô. Theo kế trước mắt, lúc này chính sách kiểm toán do Đảng kiểm soát ra sân khấu, là đánh đòn cảnh tỉnh với bộ phận cao tầng mượn sự kiện Ngô Hiểu Dương điên đảo trắng đen, chỉ hưu bảo ngựa!
Vương Nhâm cửu gần như chống đỡ không nổi.
Hôm nay xem như cắm đầu ngã quỵ rồi. Hạ Tưởng không chỉ thắng ở trực diện, còn thắng cả về lâu dài. Từ những hưởng ứng của các phóng viên tham gia có thể thấy, Hạ Tưởng đã hoàn toàn giành được sự tín nhiệm của các phóng viên cùng tham gia, hành động phóng viên đến làm đen danh dự của Hạ Tưởng, lại bị Hạ Tưởng phản đòn lợi dụng, tương đương là cầm đá ném vào chân mình.
Ai cũng không ngờ được là, sự tình đến đây… vẫn chưa tính là xong.
Điện thoại của Vương Nhâm Cửu đột nhiên thúc giục mà vang lên.
Do dự một chút, Vương Nhâm Cửu vẫn nghe điện thoại. Vừa nhận, sắc mặt y thay đổi lớn, kinh hoàng kêu lên:
– Cái gì? Trương Lực nhảy lầu rồi sao?
Lời này vừa nói ra, Hạ Tưởng đột nhiên đứng phắt dậy, trợn tròn mắt.
Trương Lực… thật sự nhảy lầu rồi sao? Phút chốc đầu óc Hạ Tưởng quay cuồng bao nhiêu ý niệm. Hắn sở dĩ đích thân hiện thân ở Quân ủy, không phải là vì tẩy rửa tội danh của mình, nếu chỉ vì bản thân, hắn không cần phải tung ra phương pháp gì cũng có thể nhẹ nhàng thắng lợi, hắn là vì Hứa Quan Hoa, Mộc Phong và Trương Lực.
Cho dù Trương Lực có như thế nào, cho dù bất kỳ lí do gì cũng không có cách che dấu sự thật y giết người, nhưng Ngô Hiểu Dương tội ác tày trời, chết không đáng tiếc. Chí ít hắn có thể cố gắng nới bớt cho Trương Lực, Trương Lực sao không thể đợi thêm một chút chứ?
– Trương Lực bây giờ sao rồi?
Hạ Tưởng giọng run run, hỏi.
Vương Nhâm Cửu biết tình hình không thể dấu được nữa, vẻ mặt ảm đạm, xám trắng:
– Chết ngay tại chỗ rồi.
– Tôi vô cùng may mắn trong án nổ mìn đại nạn không chết, cố nén ốm đau đến Quân ủy nói rõ tình hình. Quân ủy không chỉ thêm ô miệt với tôi, tạo nặn sự thật, còn che dấu tội ác của Ngô Hiểu Dương, tôi muốn hỏi chủ nhiệm Vương một câu, pháp luật ở đâu, thiên lý ở đâu? Để chứng thực sự chỉ trích đối với tôi, quân đội ép chết Trương Lực. Chủ nhiệm Vương, Quân ủy nợ Trương Lực một mạng sống, nợ tôi một sự trong sạch, nợ Tỉnh ủy Lĩnh Nam một lời giải thích, nợ nhân dân toàn quốc một chân tướng…
Hạ Tưởng lửa giận ngút trời, nói rất nhanh, nói đến cuối cùng, dường như không thành câu ngữ. Đột nhiên, hắn phun ra một miệng máu tươi, sau đó lảo đảo ra sau, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bởi vì cách Vương Nhâm Cửu đủ gần, miệng máu của Hạ Tưởng lúc này phun lên khắp người Vương Nhâm Cửu.
Ba ông cụ lão Cổ, lão Quý, lão Trịnh ngồi ngay sau Hạ Tưởng, Hạ Tưởng nằm ra phía sau, ngoài lão Trịnh không thuận ra, lão Cổ và lão Quý cùng lúc đứng dậy, giơ tay đỡ lấy Hạ Tưởng.
Hay cho một nam nhi có tình có nghĩa, lão Cổ và lão Quý xuất phát từ sự đau lòng và yêu quý, hai mắt ngấn lệ.
Vương Nhâm Cửu ngây người tại chỗ, gần như mất đi khả năng suy tư.
Hội trường một mảnh hỗn loạn, trong hỗn loạn, có một phóng viên nước mắt rưng rưng, nhân lúc mọi người không chú ý, dùng cameras mini chụp lại cảnh tượng Hạ Tưởng nôn ra máu ngất xỉu.
Tin tức Hạ Tưởng nôn ra máu ngất xỉu, sau nửa tiếng đồng hồ đã truyền đến tai Tổng bí thư, Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng. Người truyền tin không biết có ý hay vô ý, đem nguyên nhân Hạ Tưởng bị nôn ra máu ngất xỉu nói thành dưới sự ô miệt và công kích của phía Quân ủy, làm vết thương cũ tái phát.
Hay cho một vết thương cũ tái phát, vết thương cũ, là Ngô Hiểu Dương gây nên!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |