Lòng người ở Tỉnh ủy và Thành ủy dao động, có người tích cực báo cáo công tác với Hạ Tưởng, để tỏ rõ cho Hạ Tưởng thấy lập trường của họ sẽ không bị dao động. Cũng có người chuẩn bị xong báo cáo phụ, chờ Lôi Trị Học vừa đến sẽ đệ trình lên, tỏ rõ lập trường muốn theo sát Lôi Trị Học.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Lôi Trị Học vừa quay lại Tỉnh ủy liền không muốn gặp ai, chỉ gặp một mình Hạ Tưởng, thảo luận bí mật hơn một tiếng đồng hồ.
Thế sự ở Tấn Dương, nghiêm trọng hơn so với dự đoán của Lôi Trị Học.
Nếu chỉ là biến cố ở Cục công an Thành phố, cũng không đến mức khiến Lôi Trị Học kinh hãi như thế. Chủ yếu là ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bắt đầu từ chuyện Tang Thiên Lương, ông ta đã dự đoán Trương Bình Thiếu sẽ mượn chuyện của Cục công an Thành phố để gây khó dễ.
Cục công an Thành phố từ lâu đã không nghe theo chỉ thị của Trương Bình Thiếu lắm, từ lâu y đã muốn ra tay với Cục công an Thành phố rồi.
Nhưng vấn đề là, điều đầu tiên Lôi Trị Học không phán đoán tới là, điều đầu tiên là Trương Bình Thiếu lại quyết đoán như vậy, trực tiếp đình chỉ công tác của Tiêu Lôi ở Cục công an Thành phố.
Điều thứ hai không phán đoán tới là, vụ án của Tang Thiên Lương đã chính thức chuyển giao cho Cơ quan Tư pháp. Kết quả điều tra cho thấy không ngờ còn liên quan tới mạng người!
Liên quan tới mạng người còn chưa nói, Địch Quốc Công còn lẩn trốn. Càng làm ông ta khiếp sợ chính là, Địch Quốc Công lại là kẻ đứng sau sai khiến Tang Thiên Lương sát hại Lý Hướng Văn. Nói rộng hơn nữa, Tiêu Lôi cũng không rũ khỏi liên quan tới vụ án Lý Hướng Văn. Nếu muốn truy cứu tới cùng, Tiêu Lôi đừng nói có thể phục chức, không bị truy cứu mà cho miễn chức là còn may.
Quả thật là thủ đoạn đang dần tinh vi hơn, Lôi Trị Học đoán chắc kẻ đứng sau chính là Hạ Tưởng, nếu không, dựa vào tính khí và thủ đoạn của Trương Bình Thiếu, chắc chắn không thể bày ra một thế cục kín đáo, chặt chẽ như thế.
Những điều trên đây, vẫn chưa đủ khiến Lôi Trị Học kinh ngạc. Điều khiến Lôi Trị Học tức giận hơn nữa là, Hạ Tưởng không những kinh động tới lợi ích của hiệp hội liên minh than đá ở tỉnh Tây, còn dấu đinh ở dưới, thành công mở ra một lỗ hổng lớn.
Suy xét cẩn thận hơn nữa, từ khi Hạ Tưởng nhậm chức, cho đến hàng loạt sự việc phát sinh đến hiện tại, hoàn toàn có thể rút ra một kết luận. Hạ Tưởng muốn đạt được điều gì, đều từng bước chắc chắn thực hiện tới cùng.
Giỏi cho Hạ Tưởng, thật có đầu óc tính toán!
Trước kia, Lôi Trị Học không coi Hạ Tưởng là đối thủ, là do không muốn hạ thấp bản thân. Nhưng thế cục thay đổi, sau khi ông ta một lần nữa xem xét lại quan hệ với Hạ Tưởng ở tỉnh Tây, bỗng phát hiện, Hạ Tưởng quả đúng là đối thủ đáng gờm.
Nhất là sau khi Vương Thắng Soái trở thành xí nghiệp thí điểm đầu tiên, Giang Cương bị Cục công an Thành phố mời đi phối hợp điều tra sự việc vệ sĩ tư nhân, thật sự có thể được xem là một thủ đoạn thần kỳ, thành công phá vỡ sự liên kết giữa các xí nghiệp than ở tỉnh Tây. Lại đánh động đến những ông chủ xí nghiệp có thái độ mỉa mai trong việc chuyển đổi kinh tế như Giang Cương.
Giang Cương bị Cục công an Thành phố mời đi điều tra, sự việc liên quan tới việc vệ sĩ tư nhân của ông ta tấn công nhân viên Nhà nước đang làm nhiệm vụ, đồng thời có ý đồ trợ giúp Tang Thiên Lương chạy trốn.
Giang Cương bị Cục công an Thành phố bắt đi, tuy rằng khá im lặng, Cục công an Thành phố đã rất tôn trọng y, đã cố ý chọn buổi tối, nhưng vẫn có người làm lộ tin đồn, làm dậy sóng trong các xí nghiệp than ở tỉnh Tây.
Giang Cương dù sao cũng là người giàu nhất tỉnh Tây, là lá cờ đầu của tỉnh, y luôn được tung hô, tôn trọng. Cứ coi như phạm chút sai phạm, cũng không kinh động đến mức phải tự mình tới Cục công an Thành phố phối hợp điều tra. Nhưng Cục công an Thành phố nhất định mời y tới bằng được, hơn nữa còn không lâu sau khi Tiêu Lôi bị đình chỉ công tác, sự việc còn có ý sâu xa.
Không ít người đều đoán được một điểm, sợ Tiêu Lôi bị ngã ngựa rồi, sợ Giang Cương bị xui xẻo rồi. Ông chủ hầm than dù có lớn mấy đi nữa nhưng không có ô che thì cũng bị ướt đầu, bình thường trên người có than bụi sợ nhất gặp nước, chỉ cần ướt một chút, cả người liền đen như mực.
Cuộc gặp mặt của Lôi Trị Học và Hạ Tưởng, chính là cuộc hội ý về thế cục tỉnh Tây, công tác thị sát của Phó Bá Cử và động tĩnh ở Tấn Dương.
Hội ý thì hội ý, nhưng không đạt được ý kiến thống nhất.
Lôi Trị Học đề xuất, phải cực kỳ lưu ý tới thân phận cũng như ảnh hưởng của Giang Cương ở tỉnh Tây, cố gắng hết sức không động tới Giang Cương. Cho dù Cục công an Thành phố có điều tra ra vệ sĩ của Giang Cương gây chuyện, cũng không thể chứng minh chuyện gì, tốt nhất yêu cầu Cục công an Thành phố lập tức thả người, tránh cho tình hình nghiêm trọng thêm.
Hạ Tưởng đề xuất phản đối, chỉ ra rằng cho dù Giang Cương là người giàu nhất tỉnh Tây, chỉ cần bản thân có vấn đề, nhất định phải xử lý theo pháp luật. Hạ Tưởng còn nhấn mạnh, không thể dung túng hiện tượng vệ sĩ tư nhân có xu hướng phát triển ngày càng nghiêm trọng, không những có thể trở thành hiểm họa trị an ở tỉnh Tây, mà còn có khả năng mang đến những nhân tố gây mất ổn định an ninh xã hội.
Vấn đề vệ sĩ tư nhân nếu không quản lý chặt chẽ, cứ kéo dài như vậy, có khả năng phát triển thành tập đoàn tội phạm. Từ việc dám có thủ đoạn bạo lực cướp mất Tang Thiên Lương từ Ủy ban Kỷ luật, đã nên cần nâng cao cảnh giác. Vệ sĩ tư nhân, hiện tại đã có xu hướng phát triển thành tập đoàn võ trang tư nhân rồi.
Lôi Trị Học muốn mượn cơ hội thảo luận bí mật này, để hạn chế hành động của Hạ Tưởng, muốn nhắc nhở Hạ Tưởng một chút. Không ngờ Hạ Tưởng không những không có ý nhượng bộ, ngược lại còn muốn tiến lớn hơn, có ý định từ hiện tượng vệ sĩ tư nhân ra tay, muốn triệt để làm tan rã câu kết của cán bộ ở tỉnh Tây.
Lôi Trị Học suy nghĩ mất ba phút, mới thông qua những việc gần đây phát sinh ở tỉnh Tây, đưa ra ba chỉ thị tinh thần.
– Thứ nhất, Tỉnh ủy tiếp tục đào sâu những việc đằng sau Tang Thiên Lương. Lấy vụ án của Lý Hướng Văn và sự mất tích của Địch Quốc Công làm cơ sở, triệt để điều tra rõ ràng chân tướng sự việc.
– Thứ hai, chính sách xí nghiệp thí điểm của Nội các Chính phủ, Ủy ban nhân dân tỉnh tiếp tục quán triệt sâu sắc.
– Thứ ba, Giang Cương là người nổi tiếng, Thành ủy khi xử lí vấn đề liên quan tới y, nhất định phải suy xét tới khả năng sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực tới xã hội.
Hạ Tưởng gật đầu, dùng một câu nói khách sáo để kết thúc cuộc trò chuyện giữa hắn và Lôi Học:
– Vâng, xin theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Lôi mà làm.
Lôi Trị Học từ thái độ kiên định phản đối ngay từ đầu, đến cuối cùng gần như ba chỉ thị tinh thần đều nằm ở lập trường trung lập. Chuyển biến nhanh như vậy, cũng phần nào nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng dường như đã đoán được điều gì đó.
Quả nhiên, Lôi Trị Học đợi khi hắn đứng dậy cáo từ, lại gọi lại:
– Hạ Tưởng, cùng nhau ăn bữa cơm trưa, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.
Hạ Tưởng chần chừ một lúc, liền đồng ý:
– Được.
Buổi trưa, toàn bộ nhân viên ở tòa nhà Tỉnh ủy không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Lôi Trị Học và Hạ Tưởng khoác vai nhau tới nhà ăn, thư kí số một số hai Tỉnh ủy cùng đi theo sau, vừa nói vừa cười.
Cảnh tượng khiến người ta đáng phải suy nghĩ như vậy trong mắt những người có dụng tâm, không tránh khỏi khiến người ta phải dao động. Trong thời gian Lôi Trị Học ở tỉnh Tây, chưa bao giờ ăn cơm với Chủ tịch tỉnh, lại càng không thể ăn ở nhà ăn. Nếu Lôi Trị Học cùng Hạ Tưởng ra ngoài ăn, cũng không khiến cho nhiều người phải suy đoán. Nhưng đường đường là Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh cùng tới nhà ăn, từ trụ sở làm việc tới nhà ăn không xa, đi bộ mấy phút là tới, cũng không thể gặp quá nhiều người.
Nhưng không tới mười phút, tin tức nhân vật số một và số hai cùng đến nhà ăn, đã lan truyền đến từng ngõ ngách trong tòa nhà Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng cũng tưởng Lôi Trị Học sẽ tới nhà khách Tỉnh ủy ăn cơm, không ngờ ông ta lại sắp xếp tới nhà ăn. Hạ Tưởng liền kinh ngạc, biết ẩn ý trong lời mời ăn cơm trưa của Lôi Trị Học, chẳng những có chuyện quan trọng muốn nói, còn có ám chỉ mạnh mẽ cho những kẻ đứng đầu trong Tỉnh ủy tận mắt thấy.
Nhà ăn Tỉnh ủy có phòng riêng cho lãnh đạo, Hạ Tưởng và Lôi Trị Học lần lượt ngồi xuống ghế. Trần Hạo và Đường Thiên Vân còn do dự không biết có nên ngồi xuống hay không, Lôi Trị Học liền nói:
– Trần Hạo, anh và Thiên Vân sang phòng khác đi.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nghĩ thầm bữa cơm hôm nay chắc chắn sẽ không thoải mái. Vấn đề Lôi Trị Học muốn nói, không những rất riêng tư, hơn nữa còn rất quan trọng.
Quả nhiên, Lôi Trị Học không đơn thuần là ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng rồi thôi, nhìn thẳng Hạ Tưởng, đột ngột hỏi một câu:
– Hạ Tưởng, anh thấy so Trần Phong với Mai Thái Bình, ai quyết đoán hơn?
Hạ Tưởng nheo mắt, lập tức đoán được mục đích thực sự của bữa cơm hôm nay, hắn hơi suy nghĩ, nói lấp lửng:
– Tôi và Bí thư Trần, Chủ tịch tỉnh Mai tuy rằng đều đã cùng làm việc, nhưng đã mấy năm không tiếp xúc rồi.
Lôi Trị Học muốn hỏi chính là, Trần Phong và Mai Thái Bình, ai có tư cách gia nhập cục chính trị hơn, Hạ Tưởng trả lời là hắn cũng không biết.
Ánh mắt Lôi Trị Học hơi nheo lại, vô tình liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, thở dài nói:
– Hạ Tưởng, tôi tới Bắc Kinh, nghe được tin không tốt mấy, tâm trạng rất không vui, hy vọng cậu có thể cho tôi một số ý kiến mang tính xây dựng.
– Bí thư Lôi…
Hạ Tưởng biết Lôi Trị Học muốn thảo luận vấn đề nhập cục, hoặc là, Lôi Trị Học muốn ném đá dò đường, nhưng hắn quả thực không muốn đề cập tới chuyện đó. Thứ nhất là hắn còn cách tầng lớp Ủy viên bộ Chính trị một khoảng nhất định, không tiện phát biểu ý kiến. Thứ hai là ba người trong giai đoạn cạnh tranh hiện nay, với hắn không ít thì nhiều cũng có quan hệ, hắn chỉ có thể có thái độ không quan tâm, nếu không, bất luận ý kiến thế nào, đều đắc tội với bên còn lại.
– Tôi quả thực không tiện nói nhiều.
Lôi Trị Học rốt cuộc là có ý gì, hắn không cần suy nghĩ nhiều, dù sao chỉ cần không tỏ thái độ, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, dự tính của Lôi Trị Học chắc chắn thất bại.
Lôi Trị Học lại đem chuyện nhiệm kỳ mới và gia nhập cục chính trị làm gợi ý, thấy Hạ Tưởng không chịu hưởng ứng, cũng đành bỏ, lại chuyển đề tài về chuyện ở tỉnh Tây.
– Chuyện chính sách xí nghiệp thí điểm của Nội các Chính phủ, tôi ở Bắc Kinh cũng nghe tới, Ủy ban nhân dân tỉnh Tây đã định ra xí nghiệp thí điểm đầu tiên, là chuyện tốt, nhưng phải lấy tiêu chí không ảnh hưởng tới sự ổn định đoàn kết ở tỉnh Tây làm điều kiện tiên quyết. Ổn định áp đảo tất cả, trước kỳ họp thứ mười tám, có thể chuyển đổi kinh tế là một trọng trách nặng nề, cũng phải đảm bảo không xảy ra nhiễu loạn, nếu không, nếu như vì việc chuyển đổi ở tỉnh Tây mà ảnh hưởng đến kỳ họp thứ mười tám, cả tôi và cậu đều không gánh nổi trách nhiệm.
– Như vậy, tôi đề nghị, do đồng chí Vương Hướng Tiền đảm nhiệm công tác xí nghiệp thí điểm của Nội các Chính phủ, Phó chủ tịch thường vụ tỉnh dẫn đầu, cũng tiện thể hiện việc Ủy ban nhân dân tỉnh coi trọng chính sách của Nội các Chính phủ. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân tôi, sắp xếp cụ thể, phải do Hội nghị thường vụ quyết định.
Một bữa cơm, ăn hơn nửa giờ đồng hồ, lời thì thực ra không nhiều, ngoại trừ việc Hạ Tưởng cố ý không đề cập tới việc gia nhập cục chính trị. Câu chuyện phía sau, mới là thu hoạch lớn nhất sau bữa cơm này, cho thấy lập trường của Lôi Trị Học đối với vấn đề chuyển đổi kinh tế năng lượng tỉnh Tây là nấp ở đằng sau, buông rèm chấp chính, lấy Vương Hướng Tiền làm quân tốt, muốn tiếp tục kế sách chi phối nguồn kinh tế năng lượng ở tỉnh Tây.
Chẳng lẽ, đối mặt với khả năng việc gia nhập cục chính trị sẽ thất bại, Lôi Trị Học rốt cục hạ quyết tâm, muốn mượn kế chuyển đổi kinh tế năng lượng, tranh thủ cho chính bản thân ông ta món lợi lớn?
Hôm sau, công tác thị sát tỉnh Tây của Phó Bá Cử đã được chờ đợi đợi từ lâu, cuối cùng cũng đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |