Mỏ than An Đạt là một trong những ngành chủ yếu dưới danh của gã, nhưng lại không phải là sản nghiệp kiếm tiền nhiều nhất. Chỗ thông minh của Giang Cương là như thế, dựa vào mỏ than An Đạt để ngụy trang, khiến nhiều người không biết căn nguyên lợi nhuận chủ yếu nhất của gã kỳ thực là nghành điện lực.
Không sai, Giang Cương nắm giữ không ít cổ phiếu than đá hoặc công ty điện gió trong tỉnh Tây.
Ngành điện lực là ngành quốc kế dân sinh, lợi nhuận ổn định không bị thua lỗ. Muốn nắm giữ cổ phiếu ngành điện lực, không dễ dàng, nhất là quyền cổ đông nội bộ. Giang Cương là Giang Cương, thủ đoạn của gã phi thường, thành công trong âm thầm di chuyển tiền vốn, không đem trứng gà đều để ở trong cùng một cái giỏ.
Giang Cương không những nắm giữ cổ phiếu công ty điện lực, lại còn đan xen cổ phần khống chế của một số ngành khác. Người biết tình hình bên trong của gã, đối với ánh mắt đầu tư của gã khen không ngớt lời.
Trên thực tế, xuất thân thật sự của Giang Cương còn hơn rất nhiều so với bộ phận công khai bên ngoài. Cái danh giầu nhất tỉnh Tây của gã thực là của gã, tài sản của gã nhiều hơn Vương Thắng Soái xếp thứ ba năm tỷ nhân dân tệ. Nói cách khác, so sánh giữa Vương Thắng Soái và gã, hoàn toàn không phải là đối thủ cấp số lượng.
Nhưng Vương Thắng Soái lại trở thành chiếm được lòng tin, Giang Cương không tránh khỏi cười nhạt đối với vọng tưởng hão huyền của Vương Thắng Soái.
Cả tỉnh Tây, ai có thể lấy mất địa vị giầu nhất của gã.
Đương nhiên, Giang Cương không biết được là, gã tự cho rằng thủ đoạn ẩn nấp sâu vô cùng, trong mắt một người, lại không có bí mật gì đáng nói, thậm chí rất nhiều người tỉnh Tây không hiểu Giang Cương rốt cuộc chen chân vào bao nhiêu ngành nghề rồi. Nhưng người đó không những biết rõ ràng, còn dường như đem tình hình bên trong của gã xếp thành một bảng biểu, sau đó dựa vào trình tự bảng biểu đó, chuẩn bị tiêu diệt các bộ phận. Nếu để Giang Cương biết bí mật của gã đã bị người khác hoàn toàn phá giải, có lẽ gã sẽ kinh ngạc không biết vì lí do gì. Nhưng bây giờ, gã chỉ là đang tức giân tột đỉnh, chỉ nuôi dưỡng mà không giáo dục, là sai lầm của bố, Giang An khiến gã quá thất vọng khiến gã quá đau lòng.
Cho dù gã có thoát thân từ Cục thành phố là kết quả can thiệp của Lôi Trị Học, nhưng nói đi phải nói lại, gã không cho rằng một cú điện thoại của Lôi Trị Học lại có giá năm phần trăm cổ phiếu mỏ than An Đạt. Huống hồ dưới tình hình từng bước ép sát của Hạ Tưởng, Lôi Trị Học lại không ra tay ngăn cản Hạ Tưởng thúc đẩy chuyển hình kinh tế mô hình nguồn năng lượng. Hơn nữa nghe Vương Hướng Tiền nói, Lôi Trị Học cũng muốn ngồi thu lợi của ngư ông, muốn giẫm lên vô số xác ông chủ ngành than để kiếm chác chiến tích, dễ dàng đội lên vòng sáng gia nhập vào Cục chính trị.
Nhân vật chính trị đều biết bản lĩnh trở mặt không nhận người, Giang Cương xem như lĩnh giáo rồi.
Chính là bởi vì thế, Giang Cương một lòng cho rằng Lôi Tiểu Minh là dâng mạng của Lôi Trị Học, thông qua Giang An đòi cổ phần của Giang Cương. Lôi Trị Học thật dám mở mồm, lòng tham thật là kinh người. Ngày trước gã từng trước sau tặng không ít cổ phần, thêm nhiều đối tác làm ăn, áp dụng phương pháp thôn tính sát nhập, khiến Lôi Trị Học khống chế chí ít bảy mỏ than.
Chỉ dựa vào lợi nhuận của bảy mỏ than, dưới một năm chính là con số thiên văn, lại thêm Lôi Trị Học ăn mặc ở do quốc gia lo, không cần tiêu một đồng nào, gã còn muốn thế nào đây?
Lòng tham của con người làm sao vẫn không đủ?
Giang Cương bây giờ đầu mục nát, bức bách của Hạ Tưởng, áp lực của Lôi Trị Học, thằng con ngốc không chịu thua kém, còn có Vương Thắng Soái như hổ đang rình mồi, lại thêm gã bây giờ thân vùi lấp trong vụ vệ sĩ, có thể nói là tứ bề khốn đốn.
Thậm chí Vương Hướng Tiền còn nói, nghe nói, Trương Bình Thiếu đang tính kế nhằm vào một lần hành động lớn với vệ sĩ tư nhân, có khả năng ra đòn mạnh với vệ sĩ tư nhân, mỏ than An Đạt chính là đối tượng đầu tiên đứng mũi chịu sào đả kích!
Giang Cương muốn nổi trận lỗi đình rồi, nợ cũ của Giang An bị Hạ tưởng đánh một trận còn chưa tính sổ rõ ràng, Hạ Tưởng lại muốn kết oán mới với gã. Lẽ nào nói, Hạ Tưởng muốn ép gã đến tuyệt lộ?
Sản nghiệp mấy chục tỷ, có thể đấu với Chủ tịch tỉnh căn cơ không ổn định sao?
Huống hồ còn là quyền Chủ tịch tỉnh chưa được đại biểu Hội đồng Nhân dân thông qua!
Giang Cương tức giận rồi, nếu như Hạ Tưởng bắt nạt người quá đáng, gã lấy 10 tỷ nện xuống đại biểu Hội đồng Nhân dân, không tin không thể khiến Hạ Tưởng trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tháng ba năm sau rớt tuyển.
Có gì giỏi chứ, một Chủ tịch tỉnh không được tuyển chọn, chính kẻ thất bại trên chính trị.
Giang Cương mới quyết định chủ ý muốn đối kháng đến cùng với Hạ Tưởng, gã không có đường lui, làm kẻ thu lợi ích hiện trạng tỉnh Tây, một khi lui thì muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Có một tên Vương Thắng Soái lại hướng với Hạ Tưởng vẫn còn chưa đủ, cho dù chính sách của nội các chính phủ chính thức công bố, cũng là một trang rỗng. Trên có chính sách dưới có đối sách, gã không dừng tay, Hạ Tưởng lẽ nào còn có thể ăn được gã?
Ngẫm một chút, Giang Cương gọi cú điện thoại đầu tiên:
– Chuẩn bị một trăm triệu vốn lưu động.
Bước đầu tiên, điều động một trăm triệu tiền mặt thành lập trung tâm nghiên cứu khai thác than kiểu mới, dựa vào nghiên cứu quốc tế hóa, tiêu chuẩn hóa quy trình khai thác than làm ngụy trang, đưa doanh nghiệp than có tiếng tỉnh Tây tổ chức trong khung sườn của trung tâm nghiên cứu. Gã xuất tiền xuất lực xuất kế hoạch, muốn đem tất cả doanh nghiệp than tỉnh Tây liên hợp lại mà phản đối Hạ Tưởng chuyển hình kinh tế, sức đoàn sách lược tập thể, không tin Hạ Tưởng chỉ có một mình Vương Thắng Soái quy phục, có thể mở toàn bộ giang sơn của ngành than tỉnh Tây.
Bước thứ hai, tăng cường hỗ trợ thêm các doanh nghiệp than lớn, hữu tình các nhân thêm mạnh, đan chéo cổ phần khống chế, các nơi tiếp tục thúc đẩy. Giang Cương lại liên tục gọi mấy cú điện thoại nữa, đưa ra các loại điều kiện, muốn thay thế cổ phiếu hoặc mua trực tiếp với các doanh nghiệp than. Tóm lại, gã không yêu cầu cổ phiếu khống chế của công ty khác, chỉ hy vọng trong sự hiểu biết của các doanh nghiệp than đều có một vị trí nhỏ, khi quyết định loại chuyện trọng đại, gã đều có quyền lên tiếng.
Bước thứ ba là như… Trần Diễm.
Tặng năm phần trăm cổ phần, nếu như không phải là Giang An càn quấy, gã mới không đồng ý cầm năm phần trăm cổ phiếu đến để nhờ Trần Diễm đối phó Hạ Tưởng…Trần Diễm đến bây giờ vẫn chưa đắc thủ, lẽ nào nói không muốn động thủ hay là động thủ rồi lại không động vào được Hạ Tưởng?
Không thể được, tiền của gã từ trước tới giờ chưa từng thả trôi trên nước, nếu như Trần Diễm không thể đưa ra bản lĩnh thật sự, sẽ phải phun ra tiền của gã. Tiền của gã rất gai góc, không phải là ai cũng tiêu được, huống hồ Giang Cương có lý do tin rằng, khi Trần Diễm từ trong tay Giang An lừa lấy được năm phần trăm cổ phiếu, đã lừa một Giang An còn nhỏ đồng thời tâm hồn đơn giản.
Giang Cương nói cây cỏ tinh khiết, Trần Diễm thì nói là ngu dại.
Điện thoại của Trần Diễm vừa gọi đã thông, giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, như là chim sơn ca sáng sớm:
– Tổng giám đốc Giang, có gì chỉ giáo?
Nếu là trước kia, Giang Cương chưa biết chừng còn đùa với Trần Diễm vài câu, bây giờ gã lửa cháy đến lông mày rồi, một chút tâm tình cũng không có, liền trực tiếp nói:
– Chỉ giáo thì không có, yêu cầu thì có.
Trần Diễm lập tức nghe ra trong giọng nói không tốt của Giang Cương:
– Tổng giám đốc Giang không cần lo lắng, trong lòng lo lắng không ăn được đậu phụ nóng, tôi và Hạ Tưởng đã có tiếp xúc sơ bộ. Vâng, có thể lộ ra chút ít hàm súc, là tiếp xúc đến gần, nhưng tiếp xúc tiêu cực, còn kém một chút trình độ lão luyện. Hạ Tưởng không phải người dễ dàng tin người khác, đối với phụ nữ cũng vậy, hắn thích tiến hành theo chất lượng.
Yêu tinh… Giang Cương đối với Trần Diễm vừa đẹp như rượu lại âm thanh như liễu có tâm lý bản năng tiếp xúc, không phải gã ý chí kiên định, mà là gã chịu thiệt thòi vì loại đàn bà này, liền nói:
– Được, nhưng ý như cô đã nói, đừng trách tôi nói lời khó nghe. Trần Diễm, tiền, cô đã cầm trong tay rồi, nhưng nếu không thực hiện được lời hứa, xin lỗi, khi giả tiền, đoán chừng sẽ thành vay nặng lãi.
– Tổng giám đốc Giang quá coi thường người rồi, chị cả Tấn Dương có khi nào lỡ tay không? Hay là, tôi diễn một lần trước trên người ngài?
– Miễn đi, miễn đi.
Giang Cương cười ha ha, trong tiếng cười có mấy phần trốn tránh:
– Vậy tôi đợi tin tức tốt lành của cô, nhưng đừng để tôi đợi lâu quá, Hạ Tưởng bây giờ từng bước áp sát, tôi đều không có đường lui rồi.
– Tổng giám đốc Giang sao lại không có đường lui? Đừng đùa nữa, tôi bên này đắc thủ cũng không phải là chuyện một câu nói, chi bằng chúng ta cùng nhau động thủ, tiến hành đồng bộ, có thể nhìn thấy thu được lợi ích càng nhanh.
Trần Diễm đột nhiên tung ra mồi nhử.
Giang Cương nghĩ một chút, e sợ là kế, lại sợ bỏ qua cơ hội tốt, liền nói:
– Nói nghe coi.
– Kỳ thật Giang An và Lôi Tiểu Minh quan hệ tốt như vậy, nhưng Lôi Tiểu Minh hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới quyết sách của Lôi Trị Học, còn có một điểm….
Trần Diễm cố ý dừng lại một chút, kéo lên lòng ham muốn của Giang Cương về sự cố tan nạn mỏ, giằng co mâu thuẫn giữa mạng lưới điện địa phương và mạng lưới điện quốc gia, đều có thể dùng làm đề tài, để bôi đen lên mặt Hạ Tưởng…
Đúng rồi, Giang An thiếu chút nữa nhảy dựng lên rồi, nói Trần Diễm là con yêu tinh thật không sai, ý đồ rất xấu, không hổ thẹn là chị cả Tấn Dương, thật có hai con dao. Không, chín con dao, dựa vào một ý tưởng tươi đẹp lúc nãy, năm phần trăm cổ phiếu đáng giá lắm! Giang An giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, một chút cảm giác thấy trước mắt bầu trời vô tận, tâm tình thoải mái vô cùng, cười ha ha
– Tống giám đốc Trần cao minh.
– Tôi không cao minh, tôi chỉ là một tiểu nữ nhu nhược nhát gan.
Trần Diễm cười ha ha, trong tiếng cười có sức quyến rũ nói không thành lời.
Trong lòng Giang An nhảy dựng, vội hít sâu mấy hơi. Buông điện thoại của Trần Diễm xuống, gã mới thoải mái không ít, trong lòng mới ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Tiến hành đồng bộ, đúng, một mặt do Trần Diễm chầm chậm ra tay, một mặt, gã thành lập liên minh phản kháng Hạ Tưởng, thêm mặt khác, từ tai nạn mỏ than và mâu thuẫn giữa mạng lưới điện địa phương và mạng lưới điện quốc gia, cũng có thể đào một cái hố thật to để Hạ Tưởng nhảy xuống.
Nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy Giang An không có bộ dạng khó ưa như vậy, dù thế nào cũng là con ruột của gã, Giang Cương do dự một lát, vẫn gọi điện cho Giang An:
– Giang An, như thế này nhé, con và Tiểu Minh cùng đến gặp bố một lại, sự việc đã thương lượng xong rồi.
– Mười phần trăm cổ phiếu của con, do con tùy ý xử lý, bố không được nhúng tay vào.
Chắc chắn Giang An uống rượu, miệng lưỡi rất lớn.
– Được, nghe con.
Giang Cương lùi sau một bước, bây giờ gã cảm thấy thằng con cũng không phải chẳng có chỗ nào đúng, ít nhất nó cũng quan hệ mật thiết với Lôi Tiểu Minh. Sau khi kéo Lôi Tiểu Minh xuống nước, Lôi Trị Học không muốn xuống nước cũng phải xuống.
– Vậy được, con liên hệ với Tiểu Minh, sẽ mau chóng qua đó.
Giang Cương cuối cùng tự mỉm cười, Hạ Tưởng bao vây tứ phía với gã, khiến gã tứ bề khốn đốn. Gã cũng không phải là cho không, gã cũng có diệu kế, sắp đột phá vòng vây, đồng thời trả Hạ Tưởng một niềm vui bất ngờ.
Sau khi làm xong thể thao mềm người, Trần Diễm chỉ mặc bikini ở trong phòng, chân trần đi lại, trên mặt đầy mồ hôi, thân thể khỏe đẹp không chút tỳ vết, hoàn mỹ mà cân xứng. Dường như cô ta nhớ ra chuyện gì, đột nhiên cười:
– Phó Bá Cử thị sát, sản nghiệp than đá nhà họ Phó tiến quân tỉnh Tây, Hạ Tưởng thêm vội vàng thu mạng lưới, muốn đem Giang Cương làm điển hình phản diện, Giang Cương liều chết phản kháng, hươu chết về tay ai? Xin lỗi nhà Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng, ngài và Giang Cương ai thắng ai bại đối với tôi mà nói chẳng quan trọng, quan trọng là, ai có thể vì tôi mà đem đến lợi ích lớn nhất, tôi giúp người đó!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |