– Phó thị trưởng Đồ đứng giữa trời như thế thì chắc chắn cũng đã mệt mỏi rồi, mời cô ngồi xuống nói chuyện. Nếu hôm nay các đồng chí cảm thấy hứng thú với đề tài tác phong sinh hoạt, không thảo luận đến việc chính nữa, cũng tốt, tôi sẽ vì mọi người mà nói về tác phong sinh hoạt của một ít nhân vật, đúng rồi, còn có cả về vấn đề kinh tế.
Giọng điệu của Hạ Tưởng đột nhiên nghiêm khắc lại, nét mặt cũng từ đang thoải mái biến thành nghiêm túc.
Đương nhiên, lời nói vừa rồi cũng có ý tứ châm chọc, ý tứ hàm súc dừng lại trong tai làm những người ở đây có những phản ứng khác nhau.
Sắc mặt của Cổ Hướng Quốc cũng phải thay đổi, cũng không biết là bởi vì lời nói của Hạ Tưởng sẽ đề cập về vấn đề tác phong hay vấn đề kinh tế, dù sao thì theo bản năng y phải liếc nhìn Đồ Quân một cái.
Đồ Quân vốn nghĩ rằng trước mặt Hạ Tưởng thì một lần nữa cô ta lại chiếm ưu thế, không nghĩ tới đột nhiên Hạ Tưởng thay đổi sắc mặt, thanh âm dằn xuống. Ngay lập tức cô ta thấy hoảng sợ, đứng có chút không vững nên phải đặt mông ngồi lại trên ghế, lập tức nghe được một trận cười khẽ trong phòng.
Tuy rằng là cười khẽ nhưng cũng khiến mặt cô ta như phát sốt, cảm giác vừa rồi cô ta mất sức chín trâu hai hổ mới chiếm được thế thượng phong, vậy mà chỉ tí chút thôi đã bị đánh cho trở lại nguyên hình. Đương nhiên, cô ta không cam lòng, vội mạnh mẽ đứng dậy.
– Tốt, vậy mời Phó thị trưởng Hạ nói ra. Nếu cậu nói không nên lời, trước mặt Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ thì cậu phải trực tiếp xin lỗi tôi.
Đúng là sự vô lý đến cùng cực, rõ ràng ngay từ đầu là cô ta chủ động khơi mào sự tình, công kích Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vừa mới phản kích một câu mà cô ta đã nghĩ đến việc làm cho Hạ Tưởng phải cúi đầu nhận thua với cô. Biểu hiện hôm nay của Đồ Quân đúng thật là rất chướng mắt.
Hạ Tưởng cũng không vội vã, nói chậm rãi:
– Vấn đề tác phong sinh hoạt của Phó thị trưởng Đồ thì thật ra trong lòng mọi người đều biết, tuy nhiên là không ai dám nói ra thôi. Nếu Phó thị trưởng Đồ nguyện ý công khai thì tôi cũng không khách khí.
Tất cả mọi người đều như mở to lỗ tai ra để nghe Hạ Tưởng nói cái gì. Không ngờ lời nói của Hạ Tưởng lại không tiếp tục mà từ bên ngoài truyền đến một loạt huyên náo, chợt nghe thấy thanh âm của một người phụ nữ bên ngoài hô lớn:
– Đồ Quân, mày ra đây cho tao.
– Dương Bân, mày lăn ra đây cho bà.
Thanh âm cực lớn làm đinh tai nhức óc, bên cạnh đó còn có tiếng người khuyên:
– Đồng chí này, không được cao giọng làm ồn ào. Nơi này là cơ quan Thành ủy, không phải là cái chợ.
– Tôi bất chấp đây là Thành ủy hay cơ quan gì. Cái con mụ xấu xa Đồ Quân kia ngủ với chồng của tôi, tôi sẽ không để yên cho cô ta. Đừng tưởng rằng cô ta là nữ Phó thị trưởng là có thể tùy tiện chơi đàn ông cấp dưới. Cô ta cũng có lãnh đạo, tôi muốn tìm lãnh đạo của cô ta để xin cái công đạo.
Giọng nói của người phụ nữ này rất lớn, bay vào trong phòng quanh quẩn mãi không thôi.
Toàn thể ủy viên thường vụ đang họp ở đây đều nghe được rõ ràng, ai nấy đều cả kinh trợn mắt há mồm. Nhìn bộ dạng của mọi người rất khoa trương, rất kinh ngạc, rất hài hước. Không nói đến việc làm thế nào mà người ta lại tìm đến được cơ quan Thành ủy thì đã không nói, lại còn cãi vã ở ngay bên ngoài hội nghị thường vụ? Tốt rồi, toàn thể ủy viên thường vụ đều nghe được Phó thị trưởng Đồ ngủ với chồng của người khác… Mà từ từ, là ai đây? Là lái xe đã từng bị một lần khai trừ vừa mới lần nữa quay trở lại làm việc, là Dương Bân?
Việc này có chính xác không? Khẩu vị của Phó thị trưởng Đồ thật sự nặng như vậy sao? Ngay cả lái xe cũng không buông tha. Không ít các ủy viên thường vụ đang suy đoán rốt cuộc ai là người mà Phó thị trưởng Đồ có quan hệ mờ ám thì đều không hẹn mà gặp, cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc bị ánh mắt không có chút ý tốt nào của mọi người nhìn đến thì trên mặt cũng phát sốt, không khỏi giận dữ:
– Người nào ở bên ngoài kêu thét lên vậy? Mau đi ra chỗ khác.
Lời nói của Cổ Hướng Quốc rất hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế thì trong lòng y đang âm thầm kinh hãi. Bởi vì nghe giọng nói thì y đã biết người này là ai, đó chính là vợ của Dương Bân, là Viên Lệ Lệ.
Dương Bân là bà con thân thích xa của Cổ Hướng Quốc, tất nhiên đối với Viên Lệ Lệ thì y dĩ nhiên biết. Dương Bân và Đồ Quân có tư tình với nhau, làm sao có khả năng như vậy? Trong con mắt của y thì việc này hoàn toàn không thể xảy ra. Chưa nói đến việc Đồ Quân có coi trọng Dương Bân hay không thì với hiểu biết của y đối với Dương Bân mà nói thì Dương Bân này rất chung thủy với vợ, điều này về cơ bản là một sự bịa đặt, phỉ báng.
Là thủ đoạn của Hạ Tưởng? Gã liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy Hạ Tưởng bất động như cây tùng, dường như không có phản ứng, nhìn vẻ mặt không ra được điều gì. Điều này khiến cho gã không khỏi có chút uể oải, Hạ Tưởng là người mà lòng dạ cũng quá sâu sắc, tuyệt đối không để biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Lại nhìn mọi người thì thấy ai nấy cũng mắt to mắt nhỏ, có người vui sướng, vui mừng khi người khác gặp họa, có người với vẻ mặt chờ mong. Đến ngay cả Ngả Thành Văn cũng hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên đối với sinh hoạt cá nhân của Đồ Quân cũng hiếu kỳ không kém, sự hiếu kỳ này vượt qua khỏi ngưỡng quan tâm của một lãnh đạo đối với cấp dưới của mình.
Cũng không phải là người tốt đẹp gì, Cổ Hướng Quốc giận dữ, đang muốn đập bàn để gây sự kinh sợ cho mọi người một chút thì lại nghe một tiếng “rầm”, Viên Lệ Lệ đẩy cửa tiến vào, không nói hai lời, đi tới trước mặt Đồ Quân rồi giơ tay lên, “Bốp” một tiếng bạt tai giòn giã.
Ai cũng thật không ngờ Viên Lệ Lệ lại hung hãn đến như thế, động tác của cô ta quá mau chóng, gần như tất cả mọi người đều không có phản ứng. Lúc này, trên mặt Đồ Quân đã nhanh chóng bị sưng đỏ, hằn lại trên khuôn mặt dấu vết của năm ngón tay.
Năm ngón tay này đỏ lựng như son vậy.
Đồ Quân bị đánh làm choáng váng, cô ta chưa từng chịu qua việc nhục nhã đến như vậy, vẫn đang còn kinh ngạc. Lúc cô ta vẫn còn chưa tỉnh táo lại thì Viên Lệ Lệ lại lần nữa đánh tới, đấm mạnh một cái vào phía dưới bụng của cô ta, lúc này Đồ Quân bị sức mạnh của cú đánh làm ngã về phía sau, cả người lẫn ghế ngã lăn lóc trên mặt đất.
Đồ Quân ngồi ở bên phải Lý Hiểu Lượng, bên trái cô ta là Lộ Hồng Chiêm, hai người đàn ông, một trái, một phải lại không ai kịp giơ tay ngăn cản Viên Lệ Lệ lại. Tuy nhiên, những người tinh ý thì sẽ nhìn ra việc Lý Hiểu Lượng ngay cả một chút cử động cũng không nhúc nhích, đã tự đè ép việc muốn ngăn cản lại. Còn Lộ Hồng Chiêm thì người như hạ thấp xuống một chút, tay như muốn giơ lên nhưng không biết tại sao lại thu tay ngồi yên như vậy.
Tóm lại, trong phòng họp thường vụ có mười mấy người, trước mắt mọi người như vậy mà Đồ Quân bị Viên Lệ Lệ đầu tiên là bạt tai, sau đó lại bị đấm cho một cái ngã lăn đùng xuống đất, sau đó cứ vậy cô ta khóc hu hu trên mặt đất.
Ngả Thành Văn vỗ bàn đứng dậy:
– Cái cô này sao thế nhỉ? Hội nghị thường vụ cũng dám xông vào, có biết rằng đây là đâu không?
Cổ Hướng Quốc cũng giận dữ không kiềm chế nổi:
– Những người bên ngoài làm ăn thế nào không biết, để cho người lạ cũng có thể xông vào phòng họp. Nếu có kẻ vô lại đi vào đây, có phải là cả lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban đều bị tận diệt sao?
Mọi người thấy Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc có thái độ bất đồng nhau khi nói về vụ việc đang xảy ra. Ai nấy cũng không tâm tư nào để ý đến việc phát uy của nhân vật số một, số hai mà trong lòng đều biết rằng có thể xông thẳng vào hội nghị thường vụ như thế này thì chắc chắn là có người đã sắp xếp, nếu không thì làm sao tạo ra cục diện như hiện tại?
Tâm tư của đại bộ phận người ở đây là kế tiếp phải xem diễn biến tiếp theo như thế nào đã.
Viên Lệ Lệ đối mặt với sự chất vấn của nhân vật số một, số hai thành phố Lang thì không có chút nào yếu thế, giơ tay lên ném ra một sấp ảnh chụp:
– Hai lãnh đạo, hai ngài phải làm chủ cho tôi. Chồng của tôi tên là Dương Bân, là lái xe, về tiền bạc thì chắc chắn không có, chỉ ỷ vào tuổi trẻ nên thân thể cường tráng, về phương diện kia thì có chút mạnh mẽ. Ngay cả chút ưu điểm này cũng được vị nữ Phó thị trưởng này coi trọng, các ngài nói xem ánh mắt của cô ta sao mà độc đáo đến vậy? Cô ta ngủ với ông xã tôi, tôi muốn các ngài cho tôi một cái công đạo, nếu không mỗi ngày tôi đều đứng ở trên đường để hô toáng, chửi đổng việc này lên.
Lời cô vừa thốt lên thì thiếu chút nữa vang lên một trận cười, cũng may là tuy rằng có không ít người mặc dù trong lòng đang rất buồn cười nhưng công phu biểu hiện ở bên ngoài rất tốt. Tất cả đều cố nén để kìm lại, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng không cười.
Tuy nhiên, ảnh chụp thì quăng tung tóe trên mặt bàn, có người cầm lên thì thấy đúng là hình chụp cảnh hẹn hò giữa Phó thị trưởng Đồ và Dương Bân. Tuy rằng cảnh chỉ thể hiện hai người ở đang hẹn hò nhau, nhưng xem bộ dáng âu yếm giữa hai người, nếu bảo là bọn họ đang thảo luận việc quốc gia đại sự thì bất kể là một thằng đàn ông điên rồ nào đi trên đường cũng không thể nào tin được, còn chưa nói tới lòng dạ khác nhau của mấy ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |