Hạ Tưởng không lo lắng áp lực trong quan trường, với trí tuệ chính trị của hắn có thể hóa giải được áp lực chính diện khá dễ dàng, nhưng nói thật bàn tay tội ác ngầm của Nga Ni Trần khiến cho người ta khó lòng phòng bị, thật sự khiến cho người ta đau đầu. Chủ yếu là hắn không thể chỉ huy lực lượng cảnh sát, bởi vì hắn không phải người đứng đầu, đối phó xã hội đen hoàn toàn là công việc do người đứng đầu bố trí sắp xếp. Hắn thân làm Phó thị trưởng thường trực, bàn tay không với dài được như vậy.
Cho dù có thể gây khó dễ với Lộ Hồng Chiêm trong quyền hạn của mình, tuy nhiên chỉ là kế sách thích nghi tạm thời, chỉ có xây dựng thành viên nòng cốt trong hệ thống công an mới là bước thứ hai để hắn mở ra cục diện ở thành phố Lang.
Vấn đề là, bước đầu tiên đoàn kết vài ủy viên thường vụ, hắn gần như đã làm được. Nhưng mở ra cục diện bên trong hệ thống công an, tuy đã có Anh Thành hỗ trợ, dường như vẫn chồng chất khó khăn.
Tâm tư Hạ Tưởng lơ lửng, trong lòng cứ nghĩ mãi, chẳng biết ngủ thiếp đi tự bao giờ. Ngủ tới nửa đêm đột nhiên bị tiếng điện thoại dồn dập làm tỉnh giấc, vừa với tay cầm điện thoại lên xem thì thấy không ngờ là Lý Lý gọi điện tới.
Vừa nhìn thời gian đã hơn 1 giờ sáng, Lý Lý không phải người không biết điều, gọi điện thoại tới muộn như vậy chẳng lẽ đã xảy ra việc gì?
Sau khi bắt máy, bên kia truyền đến âm thanh hoảng hốt, lúng túng của Lý Lý:
– Phó thị trưởng Hạ, không ổn rồi, xe của tôi bị người ta đập vỡ, hơn nữa cửa sổ cũng bị dùng gạch ném vỡ rồi, lại nhận được một cú điện thoại đe dọa, cảnh cáo tôi tránh xa ngài một chút, nếu không có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng…
Được lắm Nga Ni Trần, thật sự là vô cùng hung hăng, càn quấy.
Hạ Tưởng cố nén tức giận:
– Hãy báo cảnh sát, ghi lời khai trước rồi nói sau. Trước tiên không phải sợ, toàn bộ sự việc sẽ có ngày được đòi lại.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Hạ Tưởng liền nghe được một tin, Cổ Hướng Quốc phải đi thành phố Yến tham gia hội nghị Thị trưởng toàn tỉnh. Vì do thông báo trễ nên khá gấp rút, Cổ Hướng Quốc chỉ giải thích qua loa vài câu rồi lên đường.
Cơ hội đã tới, Hạ Tưởng đã quyết định chủ ý, hắn thân làm Phó thị trưởng thường trực, trong lúc Thị trưởng đi công tác sẽ có trách nhiệm thực hiện quyền hạn của Thị trưởng. Chờ Cổ Hướng Quốc đi khỏi sẽ lập tức triệu tập hội nghị thường vụ chính phủ, bố trí triển khai một đợt hành động đánh vào hoạt động mại dâm và tội phạm trong phạm vi toàn thành phố, yêu cầu hệ thống công an phục tùng mệnh lệnh của Ủy ban nhân dân thành phố, phối hợp thống nhất hành động.
Lộ Hồng Chiêm đã dự thính hội nghị.
Lộ Hồng Chiêm muốn phản đối nhưng lại bị ánh mắt thờ ơ của Hạ Tưởng nhìn y một cái, lập tức lại nuốt lời nói vào bụng. Y đúng là Ủy viên thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật nhưng y cũng là Cục trưởng Công an, Cục trưởng Công an phải nghe lời sai khiến của Ủy ban nhân dân thành phố, bây giờ Hạ Tưởng như đại diện cho Thị trưởng, mệnh lệnh của hắn phải nghe theo.
Quét ổ mại dâm, bắt tội phạm chính là quét ổ mại dâm của Nga Ni Trần, bắt tội phạm của Nga Ni Trần. Rất rõ ràng là hành động phục thù Hạ Tưởng đặc biệt chĩa vào Nga Ni Trần. Lộ Hồng Chiêm liếc mắt nhìn mấy vị Phó thị trưởng một cái, phát hiện ngoại trừ Thiệu Đinh hơi có chút tức giận và có khả năng phản đối ra mấy người khác đều không nói câu nào thể hiện sự đồng ý.
Sau khi trải qua sự kiện Đồ Quân trong hội nghị thường vụ lần trước, tuy rằng không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy là việc làm của Hạ Tưởng, nhưng tiếng tăm của Hạ Tưởng lại trở nên lớn mạnh, quyền lực trong Thành ủy tăng lên rất nhanh. Hiện tại trong bộ máy chính quyền hắn lại là Ủy viên thường vụ duy nhất, Cổ Hướng Quốc đi công tác, Đồ Quân nghỉ tĩnh dưỡng, lời của hắn ai dám phản đối?
Lộ Hồng Chiêm ấp ủ tâm tư hồi lâu, cuối cùng đánh bạo hỏi một câu:
– Có cần phải xin chỉ thị của Thị trưởng Cổ hay không?
– Thị trưởng Cổ đang họp, không cần phải mọi chuyện đều làm phiền ông ấy. Tôi trước đó đã xin chỉ thị của Bí thư Ngả, Bí thư Ngả không phản đối.
Một câu nói của Hạ Tưởng đã khóa chặt đường lui của Lộ Hồng Chiêm. Có sự chấp thuận của Ngả Thành Văn, cho dù Lộ Hồng Chiêm không bằng lòng thì y cũng phải điều động lực lượng cảnh sát.
– Thế nào, nếu Chủ nhiệm Lộ còn muốn xin chỉ thị của Thị trưởng Cổ, xin mời ông tự đi xin chỉ thị.
Lộ Hồng Chiêm cho dù muốn xin chỉ thị cũng chỉ có thể lén lút mà gọi điện thoại, chứ không nói ngay trước mặt Hạ Tưởng, nếu không sẽ tỏ ra y chẳng những coi thường quyền uy của Hạ Tưởng, mà ngay cả lời nói của Bí thư Ngả cũng không coi ra gì.
Hạ Tưởng bố trí xong, quyết định chọn vài nơi trọng điểm, khiến cho Lộ Hồng Chiêm âm thầm cười khổ. Tất cả đều là địa bàn của Nga Ni Trần, thậm chí ngay cả khách sạn Caesar và Kinh Tiên Cư cũng nằm trong danh sách kiểm tra đột kích. Hạ Tưởng thật sự là điên rồi, căn bản là sao chép toàn bộ cách làm của Nga Ni Trần.
Nga Ni Trần không tức điên mới là lạ.
Hơn nữa sau khi sắp xếp xong xuôi, Hạ Tưởng còn bảo Lộ Hồng Chiêm ở cùng một chỗ với hắn như hình với bóng, nói là vì mục đích an toàn yêu cầu Lộ Hồng Chiêm phụ trách bảo vệ sự an nguy của hắn. Lộ Hồng Chiêm tức giận đến muốn giậm chân nhưng hiện tại Hạ Tưởng đang sử dụng quyền lực của Thị trưởng, y chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
Kỳ thật trong lòng y hiểu rất rõ Hạ Tưởng bảo y theo sát chính là sợ y âm thầm mật báo cho Nga Ni Trần.
Hạ Tưởng quyết đoán, nói ra tay là ra tay, lập tức cùng với Lộ Hồng Chiêm tiến thẳng đến khách sạn Caesar. Vừa đến khách sạn, không nghe bất kỳ giải thích nào của Giám đốc đại sảnh, trực tiếp để công thương, thuế vụ và cán bộ công an cùng đi theo kiểm tra phòng cháy chữa cháy, kiểm tra an toàn, bắt mại dâm. Tóm lại, rất hung hăng, nhất định phải tìm ra vấn đề mới thôi.
Hạ Tưởng đích thân trấn thủ, nhân viên không dám lơ là, đều nghiêm túc làm việc. Trong khoảng thời gian ngắn, khách sạn Caesar được mệnh danh xa hoa nhất thành phố Lang trở nên hỗn loạn không tả nổi. Không ít người qua đường dừng chân nghe ngóng, trong ấn tượng của bọn họ, chưa từng có cảnh sát nào dám quấy rầy khách sạn Caesar.
Cùng lúc đó, Kinh Tiên Cư cũng bị Phòng vệ sinh an toàn tiến hành kiểm tra đột xuất.
Còn có rất nhiều phòng nhạc, sàn nhảy cùng với những nơi hoạt động lén lút ở thành phố Lang đều bị kiểm tra đột xuất. Gần như cùng lúc hơn sáu mươi phần trăm chỗ ăn chơi của thành phố Lang đều bị cảnh sát ghé thăm, gần như chỉ cần là khách sạn, quán ắn lẫn sàn nhảy dưới danh nghĩa Nga Ni Trần thì đều có người đến chiếu cố, thể hiện rõ đây là một hành động lớn cố ý nhằm vào việc kinh doanh của Nga Ni Trần.
Trong vòng nửa ngày, hành động của Ủy ban nhân dân thành phố liền được lan truyền ra khắp thành phố Lang. Tất cả người dân thành phố đều biết được một tin tức, Nga Ni Trần hoành hành ở thành phố Lang đã bao nhiêu năm cuối cùng cũng bị người khác ra tay chỉnh đốn.
Thật ra Hạ Tưởng biết rõ, đả kích thế lực đen tối ác độc không thể nương tay, nhưng hành động hôm nay chỉ là một lần cảnh cáo, chẳng qua lại chỉ là một lần đánh hồi chuông cảnh báo đối với Nga Ni Trần mà thôi.
Cuối cùng khách sạn Caesar vì thiết bị phòng cháy chữa cháy không đáp ứng tiêu chuẩn nên bị phạt tiền 500 ngàn tệ. Kinh Tiên Cư vì không hợp vệ sinh nên bị phạt tiền 300 ngàn tệ, các phòng ca múa nhạc lớn nhỏ khác đều lần lượt xuất phiếu phạt từ một trăm ngàn tệ trở lên, cộng tổng số lại số tiền phạt là hơn hai triệu tệ.
Hai triệu tệ đối với Nga Ni Trần mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề thể diện, là vấn đề thanh danh, là vấn đề hướng gió. Hành động này của Hạ Tưởng cũng coi như là tuyên bố với cả thành phố Lang, bắt đầu từ hôm nay lịch sử độc chiếm thành phố Lang không ai dám quản của Nga Ni Trần chính thức chấm dứt.
Lần ra tay này của Hạ Tưởng sắc bén mà mạnh mẽ, có phần khiến cho Nga Ni Trần cảm nhận được sự đau đớn.
Đương nhiên, phản kích của Nga Ni Trần cũng rất nhanh chóng.
Trên đường Hạ Tưởng quay về Thành ủy liền nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, vừa mở lời là một hồi chất vấn đầy tức giận:
– Phó thị trưởng Hạ, Chủ tịch Trần là hộ nộp thuế lớn của thành phố Lang, khách sạn Caesar của ông ta là niềm tự hào của thành phố Lang, là khách sạn hạng năm sao duy nhất. Anh hỏi cũng không hỏi rõ ràng, vừa đến đã điều tra loạn hết cả lên, anh có biết hành động của anh lỗ mãng như thế nào hay không? Sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực như thế nào cho thành phố Lang hay không? Anh quá tùy tiện quá kích động, khẩn trương rút lại đội ngũ kiểm tra, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Đồng thời, đưa ra một lời giải thích làm vừa lòng đồng chí Trần A, chờ tôi trở về thành phố Lang anh phải giải thích rõ ràng với tôi.
Ngay sau cú điện thoại của Cổ Hướng Quốc là điện thoại của Nga Ni Trần. Giọng điệu của Nga Ni Trần rất kiềm chế, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó:
– Phó thị trưởng Hạ, mọi việc cũng cần có chừng có mực, quá mức sẽ không dễ gặp lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |