Đồ Quân đã không thể kiềm chế nổi cơn nóng giận, lại đập bàn đứng lên:
– Hạ Tưởng anh không nên ngậm máu phun người, tôi và Dương Bân không phải thuê phòng khách sạn ở mà là gặp mặt nói chuyện. Lúc ấy ở trong phòng còn có người khác, anh còn dám nói xấu tôi, tôi sẽ không để yên cho anh.
Hạ Tưởng thấy đã đủ lửa, không chờ Cổ Hướng Quốc kịp nói chen vào ngăn Đồ Quân lại, cũng đập bàn đứng lên:
– Bị người khác chụp ảnh lại còn không chịu thừa nhận mà còn hùng hồn? Một nam một nữ lén lút trước cửa phòng khách sạn, không phải quan hệ nam nữ bừa bãi chẳng lẽ là thảo luận quốc gia đại sự? Còn nói trong phòng còn có người khác, chị lại còn muốn lấy ai ra để ngụy trang lừa gạt mọi người?
Đồ Quân nổi giận lôi đình, nổi điên lên, bỗng xông tới đánh Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, tôi xé nát cái miệng thối của anh… Lúc ấy trong phòng còn có Thị trưởng Cổ và Nga Ni Trần, tôi không có lên giường với Dương Bân. Anh còn dám nói tôi, tôi… Tôi sẽ liều mạng với anh!
Khi thấy Đồ Quân sắp xông tới trước mặt Hạ Tưởng theo nguyên tắc đàn ông không đánh nhau với phụ nữ mà né qua một chút, Đồ Quân liền té bổ nhào. Đồ Quân liếc mắt thấy chiếc ly trên bàn Hạ Tưởng liền vội với lấy chiếc ly, dương tay tạt vào Hạ Tưởng.
Cú né vừa rồi của Hạ Tưởng vừa hay đứng ngay cửa, thấy Đồ Quân tạt nước đến, để không bị bà ta xối ướt thì phải né sang hai bên, vừa vặn đang đứng ở cửa, không ngờ lúc hắn vừa mới né người đúng lúc cánh cửa bị đẩy ra, có hai người đứng ở cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị tưới ướt cả người.
Người đứng ở phía trước là thê thảm nhất, chẳng những bị tạt ướt cả người, trong miệng còn có một lá trà, vô cùng xấu hổ.
Đồ Quân đang nổi nóng, vừa thấy hai người không quen biết, tuy rằng là bị bà ta tạt nước, bà ta còn tưởng rằng là nhân viên làm việc ở dưới lầu nên nói vô cùng khí thế:
– Các anh ở đâu tới? Có biết phòng họp chính phủ không thể tùy tiện đi vào hay không? Đến cửa cũng không gõ đã vội đẩy cửa tiến vào, có biết lễ phép hay không?
Hạ Tưởng lại vội vàng đưa tay lấy lá trà xuống giúp người đó, xin lỗi mà cười:
– Rất xin lỗi hai vị đồng chí, thật ra vừa rồi Phó thị trưởng Đồ muốn tạt nước vào tôi, không ngờ lại tạt phải hai vị, thật ngại quá. Xin hỏi hai vị tìm ai?
Thái độ của Hạ Tưởng khiến hai người họ bớt lúng túng, liền gật gật đầu chào hỏi Hạ Tưởng, lại vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Chúng tôi tìm đồng chí Đồ Quân.
Đồ Quân sửng sốt:
– Các anh là người của đơn vị nào, tìm tôi làm cái gì?
Sắc mặt của Cổ Hướng Quốc lại thay đổi, bởi vì y ý thức được có chuyện lớn xảy ra rồi, sao có thể? Sao lại có thể nhanh như vậy?
Kể cả Thiệu Đinh cùng mấy vị Phó thị trưởng cũng đều biến đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ ý thức được điều gì đó từ trong thần thái và giọng điệu của hai người kia, đều liếc nhìn nhau, nghĩ thầm rằng Phó thị trưởng Đồ thật sự không may, tạt ai không tạt mà lại tạt cả đồng chí Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Người đứng phía trước sắc mặt lạnh lẽo:
– Hoá ra bà chính là đồng chí Đồ Quân sao? Lễ gặp mặt vừa rồi rất đặc sắc, cũng chứng minh đồng chí Đồ Quân quả thật có tính cách. Sau đây tôi xin chính thức thông báo một chút, đồng chí Đồ Quân, chúng tôi là Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xin mời cùng chúng tôi đi một chuyến, hỗ trợ điều tra.
Đến bây giờ Đồ Quân mới tỉnh lại, làm rơi ly trà đang cầm trong tay xuống đất vỡ tan, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang đứng trước mặt:
– Ủy ban Kỷ luật tỉnh? Không thể nào, các anh không có chứng cớ, tại sao lại muốn bắt tôi? Tôi không đi, tôi không theo các anh đi, các anh không thể bắt tôi đi được… Thị trưởng Cổ, cứu tôi với!
Vừa rồi Đồ Quân lỡ lời nói ra lúc bí mật gặp mặt Dương Bân là Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần đều có mặt khiến cho Cổ Hướng Quốc rất bất mãn, bởi vì y đã chú ý thấy mấy vị Phó thị trưởng bao gồm cả Thiệu Đinh đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn y một cái, hiển nhiên là cảm thấy có hứng thú và hiếu kỳ đối với việc y thân là Thị trưởng đã bí mật đi gặp mặt Đồ Quân, lại còn có sự có mặt của Nga Ni Trần, chắc chắn cũng có hoài nghi đối với y.
Nếu trong trường hợp y công khai gặp mặt với Nga Ni Trần thì không có gì, nhưng lại là gặp mặt bí mật, hơn nữa chẳng những có Đồ Quân ở đấy còn có sự góp mặt của Dương Bân, sự kết hợp lạ kỳ như vậy thì không thể không khiến cho người ta hoài nghi ý đồ chân chính của việc mấy người cùng họp lại với nhau, khiến cho hình ảnh của Cổ Hướng Quốc mất điểm rất lớn.
Nga Ni Trần là thế lực ngầm của thành phố Lang, trong lòng ai cũng biết rõ, Cổ Hướng Quốc cũng biết rõ không ít người của Thành ủy có qua lại thân thiết và vướng mắc về lợi ích với Nga Ni Trần. Nhưng qua lại là một chuyện, ở mặt ngoài vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định với Nga Ni Trần, dù sao thân là Thị trưởng có gặp mặt bí mật với một thương nhân xã hội đen truyền ra ngoài thì nghe thật không hay.
Cổ Hướng Quốc không khỏi vô cùng nóng giận, Đồ Quân trước kia vẫn rất đáng tin cậy, làm sao mà sau khi Hạ Tưởng đến đây, chưa nói là bà ta luôn phạm sai lầm mà còn phạm một sai lầm vô cùng đơn giản? Qúa tệ, nếu chẳng may bị bà ta kéo xuống nước thì coi như xong.
Đang lúc bà ta tức giận lại đột nhiên có nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đẩy cửa tiến vào thì càng làm cho Cổ Hướng Quốc kinh ngạc, sao có thể làm việc nhanh chóng như vậy? Rõ ràng lúc y họp ở tỉnh chẳng có chút phong phanh gì truyền ra, làm thế nào mà y vừa mới trở lại thành phố Lang nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đã theo sát đuổi tới sau đó, hơn nữa còn mang Đồ Quân đi trong lúc đang họp, rõ ràng là ở tỉnh không tín nhiệm đối với thành phố Lang, không tín nhiệm đối với chính bản thân y.
Cổ Hướng Quốc vừa tức vừa phẫn nộ, lại có chút hoang mang. Tính tình của Đồ Quân đáng lo ngại, lại dễ không kiềm chế được cảm xúc, nếu chẳng may sau khi bà ta bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi nói hết toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn thì phải làm thế nào đây?
Lúc đang ngây người ra, Lữ Nhất Khả lại cùng hai nữ đồng chí từ bên ngoài tiến vào, lấy tay chỉ Đồ Quân:
– Vị này chính là đồng chí Đồ Quân.
Hai nữ đồng chí hiển nhiên cũng là nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hai người tiến đến một trái một phải đứng ở bên người Đồ Quân:
– Mời Phó thị trưởng Đồ phối hợp công tác với chúng tôi.
Ý là, nếu không phối hợp công tác, sẽ ép buộc Đồ Quân đưa đi.
Đồ Quân sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên lại tỉnh táo lại, ngoan ngoãn gật đầu:
– Được, tôi sẽ phối hợp công tác với các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật, xin hãy yên tâm.
Sau đó lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Cổ Hướng Quốc một cái đầy thâm ý, ý là bà ta biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cuối cùng ánh mắt của bà ta lại đặt lên người Hạ Tưởng, lạnh lùng mà nói một câu:
– Đừng vui mừng quá sớm, Phó thị trưởng Hạ, thành phố Lang không phải là thành phố Yến, tôi sẽ trở về.
– Xin hai đồng chí thứ lỗi cho Phó thị trưởng Đồ, bà ấy không phải cố ý tạt nước vào các anh đâu.
Hạ Tưởng không để ý đến sự khiêu khích của Đồ Quân mà bắt tay với hai đồng chí của Ủy ban Kỷ luật, trịnh trọng căn dặn:
– Tới thành phố Yến, thay tôi hỏi thăm Chủ nhiệm Lý, nói Hạ Tưởng mong có cơ hội sẽ lại giáp mặt báo cáo công tác với ông ấy.
Đồng chí Ủy ban Kỷ luật đứng phía trước vừa nghe Hạ Tưởng tự giới thiệu lập tức vẻ mặt vui mừng:
– Ngài chính là Phó thị trưởng Hạ? Thật tốt quá, tôi còn nói đến thành phố Lang phải đến gặp Phó thị trưởng Hạ. Bí thư Biện nhắc tới rất nhiều lần, mỗi lần đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều nói về ngài ra sao như thế nào, khiến chúng tôi đối với tên tuổi của ngài cứ như sấm bên tai.
Biện Tú Linh trước kia công tác ở văn phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thường quay về Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng dễ hiểu, không ngờ cô ấy còn có nghĩa vụ tuyên truyền về hắn, Hạ Tưởng liền khiêm tốn khoát tay:
– Khách khí, khách khí, cũng thay tôi hỏi thăm sức khỏe Bí thư Biện.
Mấy đồng chí của Ủy ban Kỷ luật vừa mới truyện trò vui vẻ với Hạ Tưởng xong, quay người lại, vẻ mặt lại nghiêm túc nói với Đồ Quân:
– Phó thị trưởng Đồ, xin mời!
Đồ Quân giận dữ, nhưng cũng biết thái độ của bà càng không tốt thì càng không được đối xử tốt, đành phải nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm chế nổi phải trừng mắt nhìn Hạ Tưởng vài lần, Hạ Tưởng làm bộ không nhìn thấy, tiễn mấy người ra khỏi cửa.
Hội nghị bị ép buộc gián đoạn, hơn nữa lại mang Đồ Quân đi ngay trước mặt tất cả cán bộ chính phủ, bất kể Đồ Quân cuối cùng có thể bình an trở về hay không, uy danh của bà ta ở bộ máy chính phủ hoàn toàn mất sạch, không còn khả năng có thể làm lại lần nữa. Cổ Hướng Quốc ngồi tại chỗ không nói được một lời nào, sắc mặt u ám, vẫn không hiểu vì sao Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại ra tay nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến y không ý thức được tình hình đã nghiêm trọng tới mức trực tiếp ra mặt mời Đồ Quân phối hợp điều tra.
Chẳng lẽ nói, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã nắm giữ chứng cứ xác thực rồi hay sao?
Nói chung, Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà ra mặt mời cán bộ Đảng viên đi hỗ trợ điều tra chín phần mười là đã nắm giữ chứng cứ xác thực rồi, trên cơ bản là kết cục có đi mà không có về. Vả lại nói, cho dù ngẫu nhiên mà có một hai con cá lọt lưới, đầu tiên là tình hình ảnh hưởng của vấn đề tác phong sinh hoạt của Đồ Quân còn chưa bị xóa bỏ lại bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời đi, trên cơ bản cuộc sống chính trị của bà ta ở thành phố Lang đã tuyên bố kết thúc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |