Sau khi Hạ Tưởng nhậm chức Phó thị trưởng thường trực cũng từng xuất hiện trên ti vi vài lần, nhưng nhà nghèo đến mức đến một chiếc ti vi cũng không có, Ngụy Hồng Thanh căn bản là chưa từng xem tin tức. Đương nhiên cô cũng từng nghe nói Phó thị trưởng thường trực tên là Hạ Tưởng, vốn dĩ không nghĩ gì nhiều, cho rằng chỉ là trùng tên mà thôi, không ngờ thật sự đúng là Hạ Tưởng, bạn học cùng lớp của cô.
Ngụy Hồng Thanh xúc động đến mức không nói được lời nào. Cũng đúng, muôn ngàn lời nói chẳng biết bắt đầu từ đâu, tuy rằng là bạn học nhưng sau khi bước vào đời, địa vị dần dần có sự chênh lệch, giữa mọi người sẽ không bao giờ có tình bạn trong sáng như xưa nữa. Cô ấy bây giờ ở tầng lớp thấp nhất của xã hội còn Hạ Tưởng lại đang giữ chức Phó thị trưởng thường trực quyền cao chức trọng, địa vị cách biệt một trời một vực, vì thế tuy rằng Hạ Tưởng là một trong những nam sinh thân thiết nhất với cô năm đó, lại khiến cô không thể có nổi dù là một chút cảm giác thân thiết.
Hạ Tưởng tới trước mặt Ngụy Hồng Thanh, hơi xúc động nói:
– Hồng Thanh, cậu… gặp khó khăn trong cuộc sống, tại sao lại không đến tìm mình? Đừng nghĩ mình là Phó thị trưởng thì sẽ xa cách bạn học, mình vẫn là một Hạ Tưởng hơi ngại ngùng, có phần hướng nội năm xưa mà thôi.
– Hạ Tưởng…
Hồng Thanh nhớ về thời gian học đại học.
– Hạ Tưởng…
Cô chỉ gọi một tiếng đã bật khóc, trong tiếng khóc có nỗi đau khổ và bất lực, có những gian khó trong cuộc sống, còn cả sự tố cáo của những bất công.
Hạ Tưởng vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Ngụy Hồng Thanh, năm đó hắn cũng từng có cảm tình với cô, bởi vì cô hoạt bát hơn Dương Bối, cô như một chú chim sơn ca trong vườn trường, thích ca hát, thường xuyên vừa đi vừa hát, nhưng sự vui vẻ cô từng có không chống chọi được sương gió của tháng năm, Ngụy Hồng Thanh làm sao còn được dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ năm xưa?
Chờ Ngụy Hồng Thanh khóc đủ rồi Hạ Tưởng mới đỡ cô ấy ngồi xuống, không có chút nào dáng vẻ phách lối của một Phó thị trưởng, đích thân rót nước cho cô ấy còn lấy kẹo ra cho Ngụy Lương, con của Ngụy Hồng Thanh. Chẳng bao lâu, bầu không khí liền dễ chịu hơn rất nhiều, Ngụy Hồng Thanh cũng lấy lại được bình tĩnh, câu được câu mất kể với Hạ Tưởng về cảnh ngộ của cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Ngụy Hồng Thanh được điều đến Ủy ban Xây dựng thành phố Lang công tác, phụ trách quản lý tài liệu, công việc cũng được coi là nhàn rỗi, không có quyền hạn gì, cũng không có tiền đồ gì quá rộng mở. Cô không có chỗ dựa nào, được điều đến Ủy ban Xây dựng làm việc cũng là nhờ vào mối quan hệ với Lý Tài Nguyên.
Thoáng một cái ba năm trôi qua, Ngụy Hồng Thanh vẫn còn độc thân, không kết hôn, vẫn chưa tìm được người thích hợp. Sau đó trong một cơ hội ngẫu nhiên cô quen một người Nhật Bản, người Nhật Bản ở thành phố Lang thì không thiếu, có những người đến từ Bắc Kinh, Thiên Tân, có những người là nhân viên quản lý phía Nhật Bản của công ty liên doanh sơn Occupy Trung – Nhật. Người Nhật Bản đó đối xử với cô rất tốt, cô chìm đắm trong tình yêu, tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được người đàn ông để nương tựa cả đời, không ngờ trong một đêm bỗng xảy ra biến cố.
Ngụy Hồng Thanh tuy rằng tư tưởng có đổi mới nhưng thực chất vẫn mang quan niệm truyền thống, khi yêu người Nhật Bản đó vẫn chưa từng đồng ý quan hệ về thể xác với đối phương, giữ mình như ngọc. Ai ngờ trong một buổi tối khi cô đang vội tới nơi hẹn với người Nhật Bản đó lại nhận được điện thoại của đối phương nói có việc đột xuất không tới được, cô liền một mình quay về, chẳng ngờ trên đường về bị người ta kéo vào một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó đã bị…
Sau khi bị cưỡng bức, cô vốn định báo cảnh sát nhưng một người quý trọng danh dự như chính tính mạng mình như cô ấy không muốn bị mọi người chỉ trỏ bàn tán, đành nín nhịn tất cả, cắn răng nuốt quả đắng chịu khổ sở. Cô vốn còn do dự có nên nói với người Nhật Bản đó không thì lại được cho biết người Nhật Bản đó bị triệu hồi về nước gấp, không biết lúc nào mới quay lại thành phố Lang.
Càng khiến cô không thể ngờ tới chính là cô đã mang thai, vốn dĩ cũng muốn bỏ cái thai nhưng nhất thời hồ đồ, cô lại muốn sinh đứa trẻ ra. Kết quả không cần nói cũng biết, bởi vì chưa kết hôn đã có con tạo ảnh hưởng không tốt đến cơ quan, cô bị đuổi việc, mà cha mẹ với quan niệm truyền thống không thể hiểu cho lựa chọn của cô, đuổi cô ra khỏi nhà, kết quả Ngụy Hồng Thanh một mình nuôi con, lại không có công việc chính thức, sống khổ sống sở, vô cùng vất vả.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-8-full/
Hạ Tưởng dường như đã hiểu ra điều gì, liếc nhìn Lý Tài Nguyên một cái, Lý Tài Nguyên khẽ gật đầu, càng khẳng định phỏng đoán của Hạ Tưởng, hắn liền hỏi thẳng:
– Hồng Thanh, cậu nói thật đi, cậu không báo cảnh sát, lại còn muốn sinh đứa trẻ ra, có phải là vì cậu biết người cưỡng bức mình chính là người Nhật Bản đó?
Ngụy Hồng Thanh thoáng sửng sốt, dòng lệ chợt trào ra, nhìn Hạ Tưởng rồi lại nhìn Lý Tài Nguyên, cuối cùng thì gật đầu:
– Mùi hương cơ thể của y, mình mãi mãi không thể quên được.
Từ trước đến nay vẫn là phụ nữ si tình nam nhi thay lòng đổi dạ quả nhiên không sai, mà người đáng thương hẳn cũng có phần đáng trách cũng không sai. Hạ Tưởng không có cách gì khuyên giải, an ủi Ngụy Hồng Thanh, còn cho rằng cô ấy gặp phải nỗi bất hạnh lớn như thế đều bắt nguồn từ lựa chọn của bản thân cô, khiến hắn không có gì để nói.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng còn có thể giải oan cho Ngụy Hồng Thanh, không ngờ là cô tự nguyện chịu đựng, khiến cho lòng sốt sắng của hắn đặt không đúng chỗ nên đành không nhắc tới nữa. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, huống hồ đối phương lại là một người Nhật Bản, đã không còn ở Trung Quốc nữa, có thể làm gì được y?
Hạ Tưởng liền hỏi thêm một câu:
– Sau khi y về nước thì không có một chút tin tức gì sao?
Ngụy Hồng Thanh muốn nói gì đó, một lúc sau mới nói nhỏ:
– Y hiện nay ở ngay tại thành phố Lang.
Hạ Tưởng sửng sốt:
– Y tên gì? Tại sao cậu không đi tìm y?
– Y tên Sato… hiện nay là Chủ tịch phía Nhật Bản của công ty sơn Occupy, mình không có chút bằng chứng nào làm sao dám đi tìm y? Có lẽ y sớm đã quên mình rồi, hậu quả một mình mình gánh chịu là đủ rồi, hà tất phải liên lụy thêm người khác.
Đúng là phụ nữ, Hạ Tưởng thầm lắc đầu, nếu như một người Trung Quốc cưỡng bức Ngụy Hồng Thanh mà không chịu trách nhiệm hắn có thể trực tiếp tới tìm y, nói với y, một là cưới Ngụy Hồng Thanh, hai là chịu tội. Nhưng đối phương lại là một người Nhật Bản, hơn nữa còn là Chủ tịch phía Nhật Bản của công ty liên doanh lớn nhất thành phố Lang, việc sẽ khó xử lý. Bởi vì công ty sơn Occupy là nguồn vốn nước ngoài lớn nhất mà thành phố Lang thu hút được, cũng là công ty góp vốn kinh doanh hiệu quả nhất hiện nay, mang lại lợi nhuận và tiền thuế lớn, thêm vào thói quen cố hữu nhẫn nhịn bạn bè quốc tế của người trong nước, muốn thay Ngụy Hồng Thanh đòi lại công bằng thật sự rất khó khăn.
Hạ Tưởng thở dài:
– Có khó khăn gì trong cuộc sống cần mình giúp đỡ không? Mình sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu giải quyết, nếu như cậu muốn lấy lại công bằng, nói thật, không hề dễ dàng, chỉ có thể từ từ đợi thời cơ thích hợp.
Dù nói đã nhậm chức được hơn một tháng Hạ Tưởng vẫn chưa từng gặp mặt Chủ tịch phía Nhật Bản của công ty sơn Occupy, đối phương cũng chưa đến ra mắt hắn, có thể thấy chức Phó thị trưởng thường trực này trong mắt đối phương cũng chẳng có trọng lượng là bao.
Nhưng điều Hạ Tưởng hiểu rất rõ chính là, kiếp sau đã từng vì vấn đề phóng xạ của nước sơn, công ty sơn Occupy bị đẩy lên đứng mũi chịu sào, thời gian đó có nguồn tin lưu truyền rộng rãi chính là tranh luận liên quan đến hàm lượng hợp chất hữu cơ dễ bay hơi VOC trong nước sơn.
Để bảo vệ môi trường và giảm mức độ ảnh hưởng đến cơ thể người xuống mức thấp nhất, đáng lẽ trong tiêu chuẩn quốc gia về nước sơn mới được đặt ra dự định là 100g VOC, nhưng ở thời điểm quyết định cuối cùng, người có quyền lực nhất trong ngành là công ty Occupy đã lên tiếng, cho rằng tiêu chuẩn quá cao không thể sản xuất được và vì đủ loại nguyên nhân mà không ai biết, tiêu chuẩn quốc gia buộc phải chịu sức ép từ công ty Occupy, nâng tiêu chuẩn quốc gia lên 200g VOC, cũng vì thế mà dẫn đến một loạt những tranh cãi về tiêu chuẩn. Trên thực tế, tiêu chuẩn VOC trong các xưởng sản xuất sơn của Âu Mĩ đã sớm khống chế ở dưới mức 50g, sơn dùng cho trẻ em còn ít hơn, gần như là 0g.
Bởi vậy dẫn đến một cuộc thảo luận quy mô lớn, đương nhiên, vì người tiêu dùng nghe các con số tiêu chuẩn như vịt nghe sấm, lại không nghiên cứu chuyên sâu, cuối cùng vẫn là một kết quả chẳng ra sao nhưng vấn đề sơn Occupy cũng vì thế mà lộ ra phần nào.
Vừa lúc lại vì cả cảnh ngộ của Ngụy Hồng Thanh, Hạ Tưởng liền quyết định có thời gian sẽ gặp Sato một buổi rõ ràng, một là trực tiếp hiểu thêm về con người y, hai là ngầm tìm hiểu xem sự thật về công ty sơn Occupy thực sự có dã tâm hay không, ba là tìm kiếm thời cơ thích hợp, đòi lại công bằng cho Ngụy Hồng Thanh.
Đã giải phóng gần sáu mươi năm rồi, còn để cho người Nhật ăn ngang nói ngược ở Trung Quốc, còn dám cưỡng bức phụ nữ Trung Quốc, hơn nữa còn là bạn học của hắn, Hạ Tưởng không khỏi đùng đùng giận dữ.
Mà câu nói của Lý Tài Nguyên càng giúp hắn hiểu rõ thêm về Sato, Lý Tài Nguyên nói:
– Phó thị trưởng Hạ, theo tôi biết, quan hệ của Sato và Nga Ni Trần rất tốt, hai người qua lại cực kỳ thân thiết, tất cả các công trình của Nga Ni Trần đều dùng sơn Occupy, hơn nữa tôi còn nghe nói y luôn có ý với chị em Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, mỗi lần nhìn thấy họ đều nhìn không rời mắt…
Một câu nói mà ngay lập tức khiến ánh mắt Ngụy Hồng Thanh chợt u tối, cúi đầu không nói gì.
Hạ Tưởng đập bàn:
– Hừ, xem ra cần phải dành thời gian gặp mặt ông Sato này một lần mới được.
Sau đó, Hạ Tưởng dặn Thang Hóa Lai sắp xếp một công việc cho Ngụy Hồng Thanh, yêu cầu làm việc trong cơ quan hành chính, công việc nhàn hạ, thu nhập cao. Vì người bạn học đáng thương, Hạ Tưởng cũng đi cửa sau chiếu cố một chút, hơn nữa dù gì hắn cũng là Phó thị trưởng thường trực, sắp xếp một chỗ làm là việc trong tầm tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |