Mấu chốt là, Hồ Tăng Chu hiện tại cùng Vương Bằng Phi quan hệ nhanh chóng đến gần, hai người có cơ sở và triển vọng hợp tác. Nếu Trương Kiện có thể tiếp nhận chức vụ Bí thư, sau khi Vương Lâm Kiệt qua đó, dù là Phó chủ tịch thường trực huyện, hay là Phó chủ tịch huyện Ủy viên thường vụ, đều có thể cùng Trương Kiện đến gần.
Hơn nữa huyện An còn có Chung Nghĩa Bình có quan hệ với Hạ Tưởng.
Vương Bằng Phi suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Tưởng, mỉm cười:
– Tôi nghĩ cậu mượn cơ hội an bài Lâm Kiệt tới huyện An, khẳng định còn có ý tưởng khác, đúng không? Trọng điểm là, vị trí mà Giang Thiên đến nội thành?
– Không giấu gì Trưởng ban thư ký, tôi sẽ hướng Bí thư Hồ đề cử Giang Thiên tiếp nhận chức vụ Bí thư quận ủy quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng nói ra tình hình thực tế. Điều mà hắn cùng Vương Bằng Phi đề xuất không phải trao đổi, mà là thuyết phục.
Con người Giang Thiên, Vương Bằng Phi cũng rõ, năm đó ông ta lúc ở Thành ủy cũng có qua lại với Giang Thiên, đối với ấn tượng của Giang Thiên cũng được. Còn có một điểm cần suy xét chính là, Giang Thiên là thư ký tiền nhiệm của Trần Phong.
– Phó chủ nhiệm Trần công tác ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nghe nói cũng tồi?
Vương Bằng Phi đề tài vừa chuyển, đột nhiên hỏi một câu.
Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, Vương Bằng Phi giúp hay không giúp Giang Thiên, mặt mũi hắn phải nể, nhưng mấu chốt vẫn là thái độ Trần Phong quyết định việc Vương Bằng Phi ra tay, hắn liền gật đầu cười:
– Cũng ổn, tôi nghĩ, không bao lâu nữa, Phó chủ nhiệm Trần có khả năng sẽ chủ quản một phương. Tôi lần trước cũng nói cho Phó chủ nhiệm Trần biết điện thoại của ngài, nói không chừng ông ấy sẽ gọi điện thoại cho ngài
– Sao lại thế, sao có thể để lãnh đạo chủ động gọi điện thoại cho tôi, cho tôi biết điện thoại của Phó chủ nhiệm Trần, tôi sẽ gọi cho ông ấy.
Vương Bằng Phi biểu hiện ra mười phần nhiệt tình và thành ý, Hạ Tưởng cười hiểu ý, Vương Bằng Phi kêu ra một tiếng “Lãnh đạo”, liền chứng minh ông ta còn rất nể mặt Trần Phong.
Ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, trong gió thành phố Yến, đã hơi có một chút hơi thở mùa thu. Sắp phải rời khỏi thành phố Yến, nhưng con đường phía trước mờ mịt, khiến cho Hạ Tưởng trong lòng cứ có một tia cảm giác mờ mịt. Đạo lý dùng người, chính là giữa hư và thật, chẳng qua, lúc này đây là Thủ tướng ám chỉ cũng được, là người khác muốn thao túng hắn cũng được, cũng là giữ kín như bưng, ít nhiều tiết lộ cho hắn một chút tin tức, cũng tiện cho hắn chuẩn bị tâm lý mới tốt, hiện tại mắt thấy ngày rời khỏi sắp đến gần, nhưng một chút hướng gió cũng không có, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
Trở lại Quận ủy, vẫn chưa đi vào văn phòng, Trần Thiên Vũ vừa đúng lúc đi tới, vừa thấy mặt Hạ Tưởng liền nói:
– Bí thư Hạ, vấn đề Tập đoàn Tứ Ngưu xuất khẩu sữa bột, cần ngài phối hợp một chút. Mặt khác, Thị trưởng Phó tự mình chỉ thị, yêu cầu Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận vì trang trại chăn nuôi bật đèn xanh, cần người ra người, cần sức ra sức, đồng thời yêu cầu Ủy ban nhân dân quận đem một đoạn quốc lộ 5 km phía trước trang trại chăn nuôi trải nhựa lại, để lưu lại ấn tượng tốt cho nước ngoài.
– Được, không thành vấn đề, quận Hạ Mã ra tiền ra sức, toàn bộ gánh vác, nhưng có một điểm, phải có Thị trưởng Phó ký tên phê duyệt mới được.
Tính khí tốt của Hạ Tưởng khiến cho Trần Thiên Vũ bất ngờ, y còn cho rằng Hạ Tưởng sẽ lập tức từ chối, để Tập đoàn Tứ Ngưu tự mình nghĩ biện pháp, hoặc là giơ tay hướng Ủy ban nhân dân thành phố đòi tiền. Không ngờ tới, là lập tức đồng ý.
Hạ Tưởng ha hả cười, cũng không giải thích:
– Đợi Thị trưởng Phó tự tay viết chỉ thị tới quận, thì lập tức tổ chức đội công trình đi thi công, bảo đảm giao thông của trang trại chăn nuôi không bị cản trở.
Trần Thiên Vũ đáp ứng, nhưng không lập tức đi làm, mà là đi theo Hạ Tưởng tới văn phòng, sau khi ngồi xuống, vẻ mặt sầu lo nói:
– Bí thư Hạ, ngài thực sự phải rời khỏi quận Hạ Mã sao?
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, không nói gì, hắn nhìn ra nỗi lo lắng của Trần Thiên Vũ, rồi lại không tiện nói gì.
Quả nhiên, Trần Thiên Vũ lại nói:
– Nếu Chủ tịch quận Lý tiếp nhận chức vụ Bí thư, tôi lo lắng đối với sự phát triển sau này của quận Hạ Mã, sẽ mang đến bất lợi.
Hạ Tưởng suy nghĩ, an ủi Trần Thiên Vũ:
– Không cần lo lắng quá nhiều, phải tin tưởng cái nhìn đại cục và ánh mắt của lãnh đạo cấp trên.
– …
Trần Thiên Vũ há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành lắc lắc đầu, thở dài một tiếng,
– Nếu Bí thư Hạ còn ở đây thì tốt rồi, vẫn là cảm thấy đi theo ngài thì có lòng hăng hái hơn.
Đúng vậy, Hạ Tưởng cũng không muốn rời khỏi quận Hạ Mã, nhưng tình thế không do người, hắn vừa mới sáng lập cục diện ổn định cho quận Hạ Mã, kết cấu kinh tế vừa mới có dấu hiệu phát triển nhanh chóng, thì lại phải ra đi. Có lẽ sẽ có một chút không nỡ, có một chút không hiểu, nhưng ở trong mắt lãnh đạo cấp trên, mặc kệ là có người cố ý muốn khiến hắn chuyển dời vị trí cũng được, hoặc là có cương vị trọng yếu hơn để hắn đi nhậm chức cũng được, tóm lại hắn phải rời khỏi.
Đương nhiên, sớm truyền ra tin tức khiến hắn rời khỏi, lại không hề xác định xuống, liền cho hắn thời gian hoạt động cũng đủ dài, phỏng chừng cũng là một dụng tâm cực khổ đây, cũng là cho hắn có thời gian và tinh thần trước khi đi, vì quận Hạ Mã tạo ra một lớp cán bộ tốt cuối cùng.
Hoặc là nói, bày tốt bố cục cuối cùng.
Trần Thiên Vũ cuối cùng có chút mất mát mà rời khỏi văn phòng, Hạ Tưởng cũng là có chút không nỡ, nhưng người trong quan trường, thân bất do kỷ, phải chấp nhận sự an bài của cấp trên.
Cấp trên có an bài, hắn cũng không thể tùy ý để người khác bài bố mới được, cũng phải có sự an bài của chính mình. Hơn nữa, trước khi hướng đi của hắn chưa định, nói không chừng chính là cố ý dành ra một khoảng thời gian để hắn hoàn thành công tác cuối cùng. Về phần hắn có hoàn thành được không, thì toàn bộ phải xem năng lực cá nhân hắn. Có thể hoàn thành, thì người phía sau màn có lẽ sẽ hiểu ý cười, âm thầm gật đầu. Không hoàn thành, có lẽ còn có thể âm thầm lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng.
Cấp trên dùng người, có khi chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Anh có năng lực hoàn thành, thì sẽ được chú ý. Anh thất bại, thì phải cam chịu số phận bị lãng quên, nhất là Hạ Tưởng biết rằng, nếu có người cố ý an bài chỗ hắn đi, địa phương đó nhất định có rất nhiều mâu thuẫn đợi giải quyết, hắn là đi dập lửa hoặc là đi đốt lửa.
Ngày hôm sau, Thị trưởng Phó tự tay viết phê chỉ thị liền phát tới quận Hạ Mã. Sau khi Hạ Tưởng cầm đến tay, im lặng cười, thuận tay giao cho Trần Thiên Vũ:
– Trước mắt do anh bảo quản một thời gian.
Trần Thiên Vũ khó hiểu ý này, đành phải làm theo. Tuy nhiên y mơ hồ nghe nói Hạ Tưởng vì chuyện ai tiếp nhận làm Bí thư Quận ủy đã hoạt động khắp nơi, cũng là khiến y giải sầu không ít.
Giữa trưa, đoàn người Hạ Tưởng thị sát công trình sửa đường ở trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, đồng thời lại hướng trang trại chăn nuôi hiểu thêm bởi vì xuất khẩu cần thiết, toàn bộ trang trại chăn nuôi rực rỡ hẳn lên, trang trí lại mặt tiền và dọn dẹp môi trường.
Hạ Tưởng đối với công tác trang trại chăn nuôi tỏ vẻ khẳng định.
Chớp mắt đã tới ngày lễ quốc khánh, trong thời gian nghỉ lễ, Hạ Tưởng cũng không có một ngày nghỉ ngơi. Trước khi rời khỏi quận Hạ Mã, hắn muốn tất cả công tác đều làm đến hoàn mỹ, không muốn có chỗ sao nhãng. Trần Thiên Vũ, Phó Hiểu Bân cũng hủy ngày nghĩ, cùng Hạ Tưởng làm tốt công tác bố trí và kết thúc của các hạng mục. Chỉ có Lý Hàm, là nghỉ lễ theo lịch làm việc bình thường, chẳng những nghỉ ngơi, còn cố ý trở về quê nhà một chuyến, rất có hương vị áo gấm về quê nhà.
Bởi vì càng ngày càng có tin tức truyền ra, Bí thư Tỉnh ủy chỉ định để Lý Hàm tiếp nhận Bí thư Quận ủy, trên cơ bản Lý Hàm đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, đã là sự thật ván đã đóng thuyền, chỉ thiếu ban Tổ chức cán bộ công bố cuối cùng.
Trần Thiên Vũ lòng nóng như lửa đốt, mấy lần hỏi ý kiến của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đều không tỏ thái độ. Cũng không biết là Hạ Tưởng bất lực không thể ngăn cản áp lực của Bí thư Tỉnh ủy đã buông xuôi hoạt động, hay là dứt khoát không hề quan tâm đến việc này, dù sao thái độ của Hạ Tưởng ở trong mắt Trần Thiên Vũ, chính là không còn cách nào khác đành không đếm xỉa đến.
Sau lễ Quốc khánh, Hạ Tưởng đột nhiên lại bận rộn hẳn, cùng không ít lãnh đạo Thành ủy đều lui tới chặt chẽ, lọt vào trong mắt của Phó Tiên Phong, hiển nhiên chính là gia tăng hoạt động cuối cùng, còn muốn được ăn cả ngã về không, hòa nhau một ván cuối cùng. Phó Tiên Phong âm thầm cười lạnh, tuy rằng gã cũng không hy vọng Lý Hàm tiếp nhận chức vụ Bí thư, nhưng nếu Hạ Tưởng phản đối mãnh liệt, gã vẫn là giữ thái độ tán thành là được, hơn nữa gã cũng nghe nói, Hồ Tăng Chu cũng có thể không chống nổi áp lực của Diệp Thạch Sinh, cũng sẽ nghiêng sang Lý Hàm.
Đương nhiên, Hạ Tưởng thất bại trên sự kiện Lý Hàm, là kết quả mà Phó Tiên Phong mong muốn, nhưng cũng không phải điểm chủ yếu của gã, tinh lực chủ yếu của gã vẫn là bị ràng buộc bởi việc xuất khẩu sữa bột cùng việc góp vốn với thương nhân Mỹ. Bởi vì sữa bột Tập đoàn Tứ Ngưu sản xuất, đã dựa theo yêu cầu của thương nhân Mỹ đóng gói xong, đang chuẩn bị gởi sang Mỹ!
Xuất khẩu ngoại hối, nếu thương nhân Mỹ hài lòng, bước tiếp theo, chính là đầu tư lớn, Phó Tiên Phong không phải không có chút đắc ý mà suy nghĩ, cuối cùng xem như hãnh diện một lần, Hạ Tưởng, cũng sẽ không thể tính luôn sự tình Tập đoàn Tứ Ngưu xuất khẩu, vậy thì hắn quá thần kỳ quá xấu xa rồi.
Hai ngày trôi qua, sữa bột gởi qua Mỹ nhận được sự phản hồi của thương nhân Mỹ, hết thảy êm xuôi tốt đẹp, Tiên Phong và Dương Quốc Anh thở dài một hơi, xem như qua được cửa ải rồi. Không ngờ lại qua hai ngày sau, lại đột nhiên nhận được thông báo chính thức của thương nhân Mỹ, trong sữa bột kiểm tra thấy có chất phụ gia hóa học, thương nhân Mỹ chẳng những hướng Tập đoàn Tứ Ngưu đề xuất yêu cầu trả hàng, đồng thời còn đòi bồi thường một khoản kếch xù.
Tiền bồi thường lên đến 10 triệu đô la Mỹ!
Phó Tiên Phong quá sợ hãi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |