Nhưng tra đi tra lại vẫn không tra ra được bất kỳ manh mối nào, lại liên tưởng đến số tiền bồi thường lớn cho thương gia Mỹ, lần này y lại không hề nghĩ đến đó là hành động của Hạ Tưởng, mà đột ngột lóe lên một ý tưởng trong đầu là: Thời gian mạng sữa bột xuất hiện cùng với việc thương gia Mỹ đòi bồi thường gần như là cùng một lúc đã chứng minh một điều, nói không chừng đấy là cái bẫy do chính thương gia Mỹ cố ý đặt ra.
Phó Tiên Phong thân là người tiếp quản của gia tộc, sau này không những phải nắm giữ nguồn tài nguyên chính trị của gia tộc, còn phải quản lý mạch kinh tế của gia tộc. Do đó, tuy rằng y thường hay phải hứng chịu sự lạnh nhạt của bác cả và chú ba, có điều hai người đó lại thường xuyên có ý truyền đạt thủ đoạn chính trị và kiến thức sách lược về mảng kinh tế cho y, cũng là tiến hành chỉ dẫn có ích lợi cho y.
Phó Tiên Phong có nghe qua tin tức không ít chính quyền địa phương trong nước bị doanh nghiệp nước ngoài lừa gạt, mặc dù chính quyền địa phương đều che đậy, đánh nát răng cũng cố nuốt vào bụng, nhưng vẫn là có không ít tin tức không thể che giấu được, huống chi nhà họ Phó cũng có nỗ lực tại khắp nơi trên toàn quốc, nên cũng rất rõ mưu mẹo ở một số địa phương.
Phó Tiên Phong còn từng khịt mũi khinh thường chính quyền địa phương bị thương gia nước ngoài lừa gạt, cho rằng bọn họ vừa ngu vừa ngốc, sao lại có thể bị thương gia nước ngoài lừa được? Lẽ nào nhân vật số một, số hai của Đảng chính phủ đều là óc heo? Bây giờ thì tốt rồi, chuyện đã xảy đến với bản thân y, y mới biết rằng, thủ đoạn của thương gia nước ngoài cao tay hơn, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Bây giờ đến lượt y ngồi khóc không ra nước mắt rồi.
Hơn nữa, hiện giờ phải đối mặt với thương gia nước ngoài cực kỳ lợi hại, trong tay nắm giữ đầy đủ chứng cứ, sữa bột có vấn đề vẫn đang ở Mỹ, một khi mà thật sự công bố ra ngoài, gây chấn động ở Mỹ thì danh tiếng của Tập đoàn Tứ Ngưu hoàn toàn tiêu tan rồi. Lại nếu như làm cho nước Mỹ đưa ra kháng nghị về sự kiện này, trở thành tranh cãi quốc tế thì câu chuyện đã đi quá trớn rồi.
Có thể che đậy được bao nhiêu thì cố che bấy nhiêu, không sợ đền tiền, chỉ cần thương gia nước ngoài chịu ngậm miệng thì điều kiện gì cũng đồng ý!
Phó Tiên Phong hạ quyết tâm:
– Đệ trình báo cáo tường tận lên Ủy ban nhân dân thành phố Thành ủy. Nguyên nhân bồi thường thì viết mịt mờ một tí, hoặc tìm một lý do cá biệt.
Dương Quốc Anh lập tức ngầm hiểu, tiếp đó ổn định thương gia Mỹ. Sau khi triệu tập Ban giám đốc, trong số các phương án kế hoạch của tập đoàn để Phó Tổng giám đốc đích thân viết là tốt nhất, thông qua Ban giám đốc phê chuẩn rồi trình một bản báo cáo bồi thường lên Ủy ban nhân dân thành phố.
Sau khi Phó Tiên Phong nhận được báo cáo, lập tức báo cáo lại với Hồ Tăng Chu.
Hồ Tăng Chu kinh ngạc, không ngờ dưới mắt ông ta Tập đoàn Tứ Ngưu lại để xảy ra chuyện lớn như vậy. Bồi thường gần trăm triệu tệ? Không phải là chuyện đùa. Tuy rằng ông ta là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, những dự án mấy trăm triệu qua tay ông đều có, nhưng vì có Hạ Tưởng cảnh báo trước, số tiền trăm triệu của Tập đoàn Tứ Ngưu giống như một thanh bảo kiếm sáng loáng, chiếu sáng khiến mắt ông ta chói đau, khiến mắt ông ta phải nheo lại, trầm tư một hồi lâu chưa dám đặt bút phê chỉ thị.
– Chuyện trọng đại, ý kiến của tôi là báo cáo lên Tỉnh ủy.
Hồ Tăng Chu liền có ý đùn đẩy, hiển nhiên là sợ phải gánh chịu trách nhiệm.
– Không tốt đâu…
Trong lòng Phó Tiên Phong có chút bực dọc, thầm chửi Hồ Tăng Chu một chút chịu trách nhiệm cũng không có, chuyện gì cũng đẩy lên Tỉnh ủy thì còn cần Thành ủy làm gì nữa? Huống chi thành phố Yến lại là thành phố cấp phó tỉnh, Hồ Tăng Chu ông là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, lại không có dũng khí tự mình quyết định, đúng là lãng phí ngai vàng của bí thư thành ủy,
– Ý kiến của tôi là, thảo luận Hội nghị thường vụ Thành ủy một chút là được rồi, chuyện gì cũng xin chỉ thị của Tỉnh ủy thì Thành ủy quá là không có chủ kiến rồi.
Hồ Tăng Chu trầm lặng một lúc:
– Thế này, mở cuộc họp văn phòng Bí thư nghiên cứu một chút, tôi thì không phát biểu suy nghĩ nữa, chủ yếu là lấy ý kiến phía Chính phủ, anh nên thống nhất tư tưởng bộ máy chính phủ trước đi.
Con cáo già, hoàn toàn là thái độ buông tay mặc kệ. Phó Tiên Phong nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ phải làm lỡ thời gian trên Hội nghị thường vụ. Hơn nữa lý do của Hồ Tăng Chu cũng rất đầy đủ, Bí thư là nhân vật số một, muốn kiểm soát công tác toàn diện thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhúng tay vào sự vụ chính phủ, không muốn gánh vác trách nhiệm thì có thể lấy lý do không tiện tham gia vào sự vụ hành chính để đứng ngoài cuộc. Chỗ lợi của nhân vật số một chính là để anh làm gì thì anh làm cái đó. Làm tốt rồi thì là công lao của nhân vật số một, làm không tốt thì xin lỗi, là anh không có quán triệt ý của lãnh đạo, năng lực không đủ, oan ức tự gánh chịu.
Phó Tiên Phong bất mãn thì cứ bất mãn, nhưng trong việc của Tập đoàn Tứ Ngưu thì y thật sự không còn đường lùi. Hồ Tăng Chu cũng quả thực là từ lúc bắt đầu nhậm chức đã không mấy hứng thú với Tập đoàn Tứ Ngưu, thị sát không được mấy lần, lại không nhúng tay vào việc của Tập đoàn Tứ Ngưu, càng không vươn tay đòi lợi lộc từ Tập đoàn Tứ Ngưu. Bây giờ ông ta đứng ngoài cuộc thì cũng là thích đáng.
Phó Tiên Phong cũng không có thời gian để cãi lý với Hồ Tăng Chu, bây giờ y chính là nhân viên phòng cháy chữa cháy, chậm một bước là có thể để lửa lan tràn ra, cuối cùng bị lửa bén vào người thì quả là không thỏa đáng rồi.
Buổi chiều liền triệu tập Họp văn phòng Bí thư, trong lúc họp Hồ Tăng Chu chỉ nghe Phó Tiên Phong nói ý kiến, sau đó nói là tôn trọng quyết định của bộ máy chính phủ, các Ủy viên thường vụ khác cũng không có phát biểu quá nhiều, cuối cùng cuộc họp đã hình thành được nhận thức chung. Trên nguyên tắc đồng ý vấn đề của Tập đoàn Tứ Ngưu giao lại cho bên Chính phủ toàn quyền xử lý.
Phó Tiên Phong trịnh trọng ký tên lên báo cáo của Tập đoàn Tứ Ngưu, đồng ý kế hoạch bồi thường của Tập đoàn Tứ Ngưu.
Cái mà Phó Tiên Phong không biết là, chữ ký của y sẽ trở thành nét bút thảm bại trong đời chính trị của chính y.
Sau chuyện đó, Phó Tiên Phong nghĩ ngợi, giở trò đem báo cáo trình lên Tỉnh ủy, nhưng không trực tiếp giao nộp cho Diệp Thạch Sinh, cũng không đưa cho Phạm Duệ Hằng mà đưa cho Thôi Hướng. Sẽ do Thôi Hướng thay y kéo dài thời gian thêm một chút, tránh Tỉnh ủy chặn ngang tay, nếu cản trở quyết định của Tập đoàn Tứ Ngưu, một khi khiến thương gia nước ngoài khai báo thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Chủ yếu là Phó Tiên Phong không thể gánh vác nổi đả kích chí mạng mà toàn ngành sữa bột phải gánh chịu. Ngành sữa bột trong nước lợi nhuận phong phú, là một trong những nguồn kinh tế chủ yếu của nhà họ Phó, chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu nếu bị công bố ra ngoài, không chỉ là một mình Tập đoàn Tứ Ngưu chịu ảnh hưởng mà là cả thị trường sữa bột.
Hai ngày sau, Tập đoàn Tứ Ngưu chuyển tiền đến tài khoản mà thương gia Mỹ chỉ định, đồng thời ký hiệp nghị bảo mật với thương gia Mỹ. Thương gia Mỹ lấy được tiền bồi thường xong, vui vẻ ra mặt, thề son sắt bảo đảm sẽ không tiết lộ ra bên ngoài nửa câu, và khen ngợi doanh nghiệp Trung Quốc rất có chữ tín, hiệu suất làm việc cao. Nếu ở Mỹ mà muốn lấy được tiền bồi thường, khỏi cần nói cũng phải kiện cáo nhau mấy năm mới xong.
Dương Quốc Anh niềm nở cười theo, nhưng trong lòng lại chửi thương gia Mỹ nhặt được của hời lại được khoe mẽ. Da trắng nhưng lòng đen, xấu xa đến tột cùng. Có điều cô cảm thấy vui mừng chính là người Mỹ luôn làm việc cứng nhắc, nói một là một. Nếu đã đồng ý rồi thì sẽ không truy cứu lại, vấn đề sữa bột có lẽ qua được rồi.
Bình an vô sự là tốt rồi, không có di chứng về sau là tốt rồi, không phải chịu xử lý là tốt rồi. Còn về tiền bồi thường, sau này lấy đông bù tây, vay mượn cũng được, hoặc là xin chính sách ưu đãi từ chính phủ cũng được, tóm lại vấn đề tiền thì dễ giải quyết.
Sau khi tiền bồi thường vào tay thương gia Mỹ, bọn họ cũng không ở lại thành phố Yến nữa, lập tức bay về Mỹ. Thời khắc xác nhận được máy bay thương gia Mỹ cất cánh, trái tim của Dương Quốc Anh mới thật sự được yên ổn, rủi ro cuối cùng cũng tiêu tan, bỏ tiền để mua bình an.
Giữa tháng chín, mạng sữa bột khiến người ta trông ngóng mòn mỏi cuối cùng cũng không phụ lòng hi vọng của mọi người công bố tên nhà máy sản xuất sữa bột có vấn đề. Hai nước Mỹ, Trung, lại chỉ liệt kê ra được tên một nhà máy ở Trung Quốc. Dòng chữ to đen thẫm ghê người ghi chú rõ chính là: Tập đoàn Tứ Ngưu!
Càng làm cho người dân chấn động chính là, mạng sữa bột cùng lúc còn công bố, 10 tấn sữa bột có vấn đề được Tập đoàn Tứ Ngưu xuất khẩu sang Mỹ hiện đang được lưu giữ tại Mỹ, có khả năng sẽ thay hình đổi dạng mà đem ra tiêu thụ tại Mỹ.
Mây gió gào thổi, mưa lớn không ngừng.
Mặc dù lúc này mạng sữa bột bị trong nước dùng kỹ thuật phong tỏa, không thể đăng nhập như bình thường nhưng vẫn có không ít người vượt tường lửa đăng nhập, đưa tin tức từ mạng sữa bột gửi lên các diễn đàn lớn. Tuy rằng lực lượng hơi mỏng nhưng lại như những tia lửa, bắt đầu được truyền tải trên mạng với tốc độ cực nhanh, một truyền mười, mười truyền trăm đến tất cả mọi người.
Cuối cùng là kinh động đến Bộ Thương mại, Bộ trưởng Dịch Hướng Sư nghe báo cáo tình hình liên quan xong, gọi điện thoại đến Ban tuyên giao Trung ương. Sau khi Ngô Tài Dương nghe điện thoại của Dịch Hướng Sư xong, trong vòng chưa tới nửa tiếng đồng hồ, tất cả các loại tài liệu và tin tức được tập hợp lại, sai người đưa đến Bộ Thương mại… hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, hoặc là nói, đã sớm chờ đợi ngày hôm nay đến.
Ngô Tài Dương đưa đến Bộ Thương mại là những tài liệu công khai trên mạng internet, không giấu diếm một cái gì, cũng không có thêm thắt bất kỳ cái gì. Còn về việc Phó Bá Cử yêu cầu y kiểm soát báo chí trong nước từ đầu đến cuối y đã tuân theo ước hẹn, không lộ ra nửa chữ, cũng chính là muốn Phó Bá Cử không bới móc được y một lỗi nào. Y hoàn toàn không làm bất cứ chuyện trợ giúp gì, chỉ là phối hợp công việc với Bộ Thương mại mà thôi.
Dịch Hướng Sư sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc xong, lập tức báo cáo lên Thủ tướng, Thủ tướng nghe xong giận tím mặt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |