Cho dù bọn họ không chịu “bán”, chỉ cần Hồng Toàn thấy ưa mắt thì hắn ta đều giở đủ thủ đoạn đột phá tuyến phòng thủ của đối phương trước, làm cho đối phương không thể tự thoát ra được, sau đó sẽ rơi bế tắc và trở thành công cụ kiếm tiền cho Nga Ni Trần. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà Nga Ni Trần vô cùng xem trọng, đồng thời để hắn ta phụ trách Cuộc Hẹn Hoa Hồng.
Không thể không nói, Nga Ni Trần cũng có tài năng biết cách dùng người, để cho thuộc hạ của y phát huy hết khả năng của bản thân. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Nga Ni Trần có thể làm lớn và hô mưa gọi gió ở thành phố Lang. Không những bản thân y có tài, có thủ đoạn, y còn có một đám thuộc hạ trung thành, tận tâm.
Chỉ có điều làm cho Nga Ni Trần không ngờ tới là, một đêm tuyết lớn, thuộc hạ y tin cậy nhất, lực lượng trung kiên nhất trong nháy mắt đã chịu tổn thất một nửa khiến y đau đớn, suýt chút nữa phát điên muốn tìm Hạ Tưởng liều mạng.
Nga Ni Trần có một đám thuộc hạ trung thành, tận tâm thì Hạ Tưởng cũng có một đội ngũ vào sinh ra tử. Nếu bàn về chiến đấu riêng biệt, đội ngũ của Hạ Tưởng có lẽ không phải là đối thủ của thuộc hạ của Nga Ni Trần, chỉ tiếc là, luận về mưu lược, bố cục, quan sát đại cục và mượn thế lực thì Nga Ni Trần kém xa Hạ Tưởng.
Cộng thêm bản thân Hạ Tưởng làm việc ngay thẳng, chính đáng, lại đường đường chính chính là cán bộ chính phủ, bởi vậy trong cuộc chiến lần này, một phát đã đánh trúng bảy phần của Nga Ni Trần.
Hồng Toàn vừa ra khỏi cửa liền cảm giác không ổn, bởi vì bên ngoài một màn hỗn loạn, hơn nữa y ngửi thấy có mùi khói cháy, cháy sao? Hồng Toàn kinh hãi, phòng nhảy là nơi tập trung người dày đặc, sợ nhất là xảy ra hỏa hoạn.
Hắn ta đi từ tầng ba xuống, vừa đến chỗ quẹo thì thấy mấy người vội vàng đi lên tầng. Thấy lạ mặt nên y hỏi một câu:
– Mấy người là ai? Tầng trên là văn phòng, khách không được lên.
Một người trước mặt đột ngột hỏi lại:
– Anh là Giám đốc Hồng Toàn?
Do giọng điệu của đối phương rất hòa thuận, cũng có một chút ý cung kính, trong lúc cấp bách Hồng Toàn liền không nghĩ nhiều, gật đầu nhận:
– Không sai, là tôi, xin hỏi mấy người là…
Đối phương tổng cộng có ba người, người trước mặt vừa phất tay, hai người kia liền kẹp chặt cánh tay của Hồng Toàn. Hồng Toàn đang định hét lớn liền bị người ta chặn miệng lại, xông vào mũi y một mùi hắc hắc, hắn lập tức kinh hãi, là ê te.
Hồng Toàn dùng ê te làm hôn mê rồi cưỡng bức không ít các cô gái, nên đương nhiên rất quen thuộc với mùi vị của loại thuốc này. Y muốn chống cự, chỉ là không có sức bằng đối phương, một lát sau liền bất tỉnh nhân sự.
Dưới tầng, một cảnh hỗn loạn. Thật ra không có cháy, chỉ là không biết khói từ đâu bay ra, đợi khi mọi người phát hiện tình hình không nguy hiểm thì lại không biết rằng Hồng Toàn đã bị người ta thừa cơ bắt đi mất.
Sau khi Hồng Toàn biến mất, khoảng một tuần sau mới có tin tức, có điều hắn ta đã trực tiếp đến Cục công an tự thú, khai toàn bộ sự thật những năm qua y lừa tiền lừa sắc như thế nào, sau cùng bị phán ở tù chung thân. Còn về vì sao y tự thú, là do phát hiện lương tâm hay là bị bức ép thì không ai biết nội tình cả.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensex.moe/quan-truong-quyen-8-full/
Thành Bắc có một trang viên với diện tích rộng lớn, tên là Trái Tim Thời Gian, người trong giới ở thành phố Lang, lẫn Bắc Kinh, Thiên Tân đều gọi đó là Trái Tim Thiếu Nữ. Bởi vì ở Trái Tim Thời Gian không kể là ngồi bàn hay rời khỏi bàn, thậm chí là phục vụ bưng bê đều là những cô gái xinh đẹp, trẻ trung, không ai quá hai mươi hai tuổi.
Nếu gọi đây là trại tập trung các thiếu nữ thì cũng chẳng quá.
Trái Tim Thời Gian cách Cửa Hào Công Quản không xa lắm, là điểm giải trí mà Nga Ni Trần chuyên môn xây lên để đối kháng với Cửu Hào Công Quản. Khác với ba phòng nhảy ca hát thuần túy là Thời Gian Duy Mỹ, Đoàn Tụ Sum Vầy lẫn Cuộc Hẹn Hoa Hồng ở chỗ, Trái Tim Thời Gian vừa có phòng nhảy, lại có khu vui chơi giải trí, còn có phòng trà bồi dưỡng tình cảm. Dùng nguyên lời của Nga Ni Trần mà nói, thì đây là nơi tuyệt mỹ “vừa làm kỹ nữ vừa phải lập đền thờ”.
Đương nhiên, lời châm chọc trên là hắn ta dùng để trào phúng Cửu Hào Công Quản của Vương Sắc Vi.
Mặc dù Trái Tim Thời Gian có ý chống lại Cửu Hào Công Quản, những vẫn là không cướp được bao nhiêu mối làm ăn của Cửu Hào Công Quản. Định vị của hai bên vẫn là một trời một vực. Đa số khách đến Cửu Hào Công Quản là quan to quyền quý, chơi theo kiểu tình ý mờ ám. Đến Trái Tim Thời Gian là khách nho nhã cầm thú, bề ngoài ngụy trang âu phục, bên trong là ác hổ săn mồi.
Người quản lý Trái Tim Thời Gian tên Tiêu Viêm, năm nay 38 tuổi, là một trong những nhân vật trong tầng quyết sách trung tâm của Nga Ni Trần, cũng là một Phó tổng giám đốc công ty Trác Việt, có cổ phần công ty và quyền phát biểu nhất định.
Con người Tiêu Viêm lạnh lùng, lúc đi đường thường hay ngó đông ngó tây, uy phong. Ngày trước y đến miền nam làm ăn, kiếm được tiền nhưng cũng bồi thường nhiều, sau này suýt nữa bị kẻ thù đánh chết. Nga Ni Trần ra tay cứu y, nên y quyết một lòng đi theo Nga Ni Trần, cũng lập được công lao hiển hách cho Nga Ni Trần.
Ngày xưa gia cảnh Tiêu Viêm cũng khá, sau khi bị sa sút, bị bạn gái bỏ rơi không thương tiếc, từ đó tính cách y thay đổi, vô cùng căm hận đàn bà, cũng từ đó y trở nên quái gở, dị thường, bên cạnh không có lấy một người phụ nữ.
Ngoài mặt Tiêu Viêm không giết người, cũng không phạm tội lớn gì, nhưng sau này mối tình đầu của y bị mắc bệnh hiểm nghèo, tuy bác sĩ kiểm tra chứng minh cô bị hạ thuốc độc mãn tính, nhưng khi người chết rồi thì cũng không giải quyết được việc gì.
Còn có mấy người từng đắc tội với Tiêu Viêm, hoặc là cửa nát nhà tan một cách kỳ lạ, hoặc là đột nhiên bị người ta lật lại nợ cũ, cuối cùng phá sản, người hiểu chuyện đều biết là do Tiêu Viêm âm thầm chơi xấu.
Cho nên người trong giới liền biên một câu vè thuận miệng “Thà đắc tội với tên khốn khiếp, cũng không thể đắc tội Tiêu Viêm”. Y tứ đương nhiên là Tiêu Viêm còn khốn nạn hơn kẻ khốn nạn.
Hôm nay tuyết rơi nhiều, khách đến trang viên Trái Tim Thời Gian ít hẳn đi. Tiêu Viêm nhàn rỗi, không có việc để làm liền nghe một khúc nhạc, lại gọi người đến đấm bóp, chuẩn bị đi ngủ sớm. Y dùng đến trí óc quá độ, không như Phương Vân, Trang Vĩ dùng sức quá độ tinh lực quá thịnh, người dùng trí óc dễ bị hao tổn tinh thần nhất, nên hay buồn ngủ.
Còn chưa kịp vào giấc liền bị điện thoại gọi dậy, là của đối thủ kinh doanh gọi tới cầu xin y, bởi vì việc làm ăn của đối phương bị trò ngấm ngầm của y bức ép tới bước đường cùng rồi, nên đề ra với y điều kiện trao đổi.
Tiêu Viêm là loại người thấy người đang bệnh nên thừa cơ lấy mạng người, không có tí lòng trắc ẩn nào trước sự cầu xin tội nghiệp của đối phương:
– Một giá, một triệu tệ, Giám đốc Mã quyết định đi rồi gọi điện cho tôi.
Người được gọi là Giám đốc Mã tức giận, giọng run run:
– Cơ nghiệp mười triệu tệ của tôi ông chỉ trả một triệu, ăn mày đuổi đi thì cũng phải có thành ý chứ, Giám đốc Tiêu.
Tiêu Viêm nói hời hợt:
– Là ông đang cầu cứu tôi chứ không phải tôi. Xin lỗi nhé Giám đốc Mã, tôi buồn ngủ rồi nên ngủ trước đây.
Giám đốc Mã khó thở:
– Giám đốc Tiêu, mong rằng ông không gặp ác mộng.
– Yên tâm, hàng ngày tôi đều ngủ rất ngon, người có tâm thanh thản sẽ không gặp ác mộng đâu.
Tiêu Viêm cười ha ha rồi cúp máy, lại lắc đầu nói một câu:
– Tự rước lấy nhục.
Vừa nằm xuống không lâu, vẫn chưa vào giấc thì điện thoại lại vang lên. Tiêu Viêm ghét nhất là trong lúc chuẩn bị ngủ bị người khác làm phiền, thấy gọi đến là điện thoại nội bộ của Trái Tim Thời Gian, y bực mình nghe điện:
– Chuyện gì?
Từ điện thoại truyền đến giọng dồn dập của người phụ trách tiếp đón khách:
– Giám đốc Tiêu, vừa rồi có một tốp khách tới, yêu cầu 20 em dưới hai mươi còn zin tới, người ta đặt luôn một triệu tệ tiền mặt…
Bỗng chốc Tiêu Viêm tỉnh hẳn ngủ, một triệu tệ tuy cũng lớn, nhưng chưa đến nỗi làm hắn ta quá kinh ngạc. Làm y thấy kinh ngạc chính là đã lâu Trái Tim Thời Gian không có đoàn khách cùng nhau đặt yêu cầu, hôm nay là ngày tốt gì vậy, gió từ đâu tới sao lại thổi đến một đại gia lớn có phẩm vị như thế?
Hai mươi trinh nữ không dễ tìm được nhưng cũng không phải chuyện quá khó khăn gì, cái khó chính là khẩu vị của khách hàng hơi khó khăn. Không những đòi trinh nữ, lại còn phải dưới 20 tuổi nên có độ khó nhất định. Độ khó càng cao thì Tiêu Viêm càng hứng thú, y vội vàng ngồi dậy:
– Đợi đó, tôi đến ngay đây.
Khi Tiêu Viêm đến phòng nhảy, thấy một người bộ dạng nông dân ngồi trên ghế sô pha, toàn thân toát ra mùi nhà giàu mới nổi dung tục. Y hơi chau mày, rồi tiến lên trước, chủ động đưa tay ra:
– Chào anh, tôi là Giám đốc Trái Tim Thời Gian Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm không biết rằng, hôm nay, hắn ta đúng là gặp phải cơn ác mộng lớn nhất đời mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |