Ông chủ của Bích Vân Thiên tên Chu Duy Thanh, khoảng 45 tuổi, người miền nam. Vóc dáng không cao, xương gò má cao, hốc mắt sâu, đôi mắt nhỏ nhưng vô cùng khôn khéo. Ngoài mặt y và Nga Ni Trần không có quan hệ gì, thực tế thì y là một cổ đông lớn trong công ty của Nga Ni Trần, cũng là nhân vật mưu trí mà Nga Ni Trần tín nhiệm nhất.
Đồng thời, Chu Duy Thanh cũng có lý lịch ở Bắc Kinh, đi lại thân thiết với Ma Dương Thiên, cũng có hợp tác làm ăn với nhau.
Trên thực tế, trong số sản nghiệp của Nga Ni Trần về cơ bản đều có cổ phần của Ma Dương Thiên, nhưng lấy Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa làm cầu nối, Ma Dương Thiên tham gia với mức độ sâu nhất, thậm chí có thể nói là, hai trung tâm tắm hơi ít cũng phải có một phần ba cổ phần của Ma Dương Thiên trong đó.
Đương nhiên, Ma Dương Thiên cũng có cổ phần trong các ngành nghề mà Nga Ni Trần tham gia vào, có điều Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa được coi là dự án hợp tác trực tiếp, lại bởi vì Chu Duy Thanh, La Phong có quan hệ mật thiết với Ma Dương Thiên, nên Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa mang ý nghĩa tượng trưng quan trọng, tương đương với việc làm chứng cho tình hữu nghị giữa Nga Ni Trần và Ma Dương Thiên.
Người đứng ra làm người đại diện pháp luật cho Phương Thảo Địa là La Phong. La Phong là một lão già gầy gò, bề ngoài không có gì bắt mắt, trên thực tế từ lúc Nga Ni Trần khởi nghiệp y đã trợ giúp cho Nga Ni Trần không ít, cũng là người hợp tác mà Nga Ni Trần kính trọng và tin tưởng nhất.
Hai người đều đã tẩy trắng rồi, ở thành phố Lang không những là người giàu nộp thuế nhiều, mà còn là người kinh doanh chính đáng hợp pháp. Đương nhiên, ai cũng đều rõ, phàm là người ở trung tâm tắm hơi thì đều không thể “sạch sẽ” không dính chút bùn nào, trung tâm tắm hơi lại không phải nơi lương thiện gì cả.
Danh tiếng của Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa không bé, bởi vì khách thường xuyên đến đây là khách Bắc Kinh, Thiên Tân, cộng thêm đến trung tâm tắm hơi đều cởi hết đồ. Một khi cởi sạch không bị quần áo che phủ, không có đồng hồ, phụ kiện đắt tiền phụ trợ, giữa người với người bình đẳng hơn nhiều. Rất nhiều nhà giàu lưng dắt bạc triệu cứ phải nhờ mặc quần áo hàng hiệu mới tự tin, cả tấm thân béo tròn ngâm mình trong nước, với người bình thường thu nhập tháng không hơn một nghìn tệ ở bên cạnh, ngồi bên nhau cũng chẳng thể hiện ra cao quý hay bất phàm.
Cho nên, trung tâm tắm hơi ít khi xảy ra các chuyện hỗn loạn.
Tuy nhiên do hai sản nghiệp siêu lợi nhuận nên vẫn có không ít kẻ thừa cơ gây rối. Do đó đại đa số lực lượng của Nga Ni Trần đều tập trung tại hai nơi này, phòng trừ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Bình thường cho dù có nhóm mười mấy người cũng không dám xem nhẹ làm loạn ở Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa, dù sao hai nơi đó ít thì cũng có khoảng trăm người trấn thủ. Trong mắt Nga Ni Trần, là phòng thủ kiên cố.
Hôm nay khách đến Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa cũng không ít, vừa mới đầu không có gì bất ổn cả. Sau đó có người chú ý đến có dị thường, bởi vì có khoảng ba, năm nhóm khách lục tục ghé quán, mỗi nhóm cách nhau khoảng mười phút, mỗi tốp khoảng năm, sáu người.
Lẽ ra khách tụm năm tụm ba cũng không có gì đáng để chú ý, đa số khách đến đây đều kết thành nhóm với nhau, ít khi đi đơn lẻ. Nhưng kinh nghiệm phong phú của bảo vệ đã phát hiện ra bất thường, bởi vì mấy tốp khách lục tục đến này có chung một điểm, bước đi chắc chắn, tinh thần khỏe khoắn, hơn nữa rất khí thế, chủ yếu là bọn họ đều rất trẻ.
Bình thường khách đến trung tâm tắm hơi đa phần là trung tuổi, và bọn họ cũng có đặc trưng giống nhau là cơ thể phát tướng, chân đi khệnh khạng, ánh mắt tán loạn. Còn mấy tốp khách vừa rồi ánh mắt tập trung, tinh thần khí lực rất sung, vừa nhìn đều không phải nhân vật thường hay phong lưu.
Đều là những người thế nào đây?
Bảo vệ còn chưa kịp đi báo cáo thì xảy ra chuyện.
Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa cách nhau bốn, năm ki lô mét, gần như xảy ra chuyện trong cùng một thời gian, hơn nữa quá trình sự việc diễn ra đều gần na ná nhau. Đầu tiên là khách lỡ tay làm rơi vỡ cốc nước, nhân viên phục vụ yêu cầu bồi thường 50 tệ một cốc, nói là cốc nhập khẩu từ Pháp. Khách không đồng ý, yêu cầu giám đốc ra gặp. Kết quả sau khi giám đốc ra, nói là cốc được vận chuyển hàng không từ Pháp về, còn tính thêm phí vận chuyển và phí hao mòn, tổng cộng là 250 tệ một cốc. Người khách tức giận, kêu chủ quán dám coi họ là một lũ ngốc, sau đó liền phát sinh tranh chấp.
Tranh chấp bắt đầu từ việc đẩy ngã, đầu tiên là khách làm vỡ bình hoa trong phòng, giám đốc yêu cầu đền 2500 tệ, cuối cùng làm khách giận sau đó phát tiết, bắt đầu ra tay đập phá đồ.
Dám đến Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa giương oai? Đến sai chốn rồi. Giám đốc hét to một tiếng, nuôi quân một ngày dùng trong một giờ, vô số đám tay chân chen nhau vào chuẩn bị ra tay đánh khách. Bất ngờ rõ ràng chỉ có bốn, năm khách thôi bỗng đột nhiên không biết từ đâu chạy đến một đám người, nhìn sơ qua khoảng hơn 50 người.
Nhưng Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa ỷ vào người đông thế mạnh, mỗi nơi gọi ra khoảng trên 100 tên chạy đến vây lấy tốp khách hơn 50 người. Mới vừa đánh nhau mới phát hiện ra đối phương rất mạnh, hơn nữa lại cứng như sắt tấm vậy. Đối phương người nào người đó một đánh ba, người của bọn chúng đông gấp đôi tốp khách, kết quả là không bao lâu đã bị đối phương đánh gục. Mấu chốt là, đối phương ra tay chuẩn xác lại kiên quyết, người bị đánh trúng không gãy tay thì cũng gãy chân. Một cước đá ra liền có một người mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng kinh động đến Chu Duy Thanh và La Phong. Tuy hai người không ở cùng nhau nhưng chỉ xem qua liền kết luận giống nhau, đối phương không phải người bình thường, chắc chắn là người của bộ đội, nếu không sẽ không thể có sức chiến đấu dũng mãnh như thế.
Chắc chắn là có lý lịch ghê gớm, cũng chắc chắn là có người đứng đằng sau chỉ đạo. Hai người đều rất bình tĩnh báo cáo lên Nga Ni Trần, sau đó báo cảnh sát.
Sau khi báo cảnh sát rồi, không quá 10 phút cảnh sát đã kịp tới. Nhưng ngoài dự kiến của hai người, cảnh sát đến không phải chỉ vài người mà là mười mấy người, không những ai ai cũng mặt mày nghiêm chỉnh, còn có không ít người súng vác vai như sắp lâm trận đến nơi.
Sau khi cảnh sát đến, tìm hiểu qua loa tình hình xong, lại tiếp xúc với khách, chỉ nói chuyện đơn giản vài câu liền lập tức thả người, cho tất cả khách rời đi. Đương nhiên Chu Duy Thanh và La Phong không chịu, cảnh sát giải thích đối phương là quân nhân đơn vị giữ bí mật, đến thành phố Lang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, bị bảo vệ quây làm lỡ mất thời gian quý báu của bọn họ. May là bọn họ còn giữ được lý trí, nếu không thì rút súng giết người, chết cũng phí.
Địa phương không quản lý được bọn họ, cho dù kiện lên tòa án quân sự, cuối cùng kết quả có thế nào đi nữa cũng sẽ không công khai ra bên ngoài. Địa phương cũng không có quyền can thiệp, chỉ có thể ngậm bồ hòn chịu thiệt. Cảnh sát còn chán chường nói với Chu Duy Thanh và La Phong, đối phương đã vô cùng kiềm chế rồi, nếu gây thêm chuyện thì bọn họ sẽ không ngăn lại, mặc cho nhóm người đó đập phá trung tâm tắm hơi.
Từ trước đến nay, ở thành phố Lang này Chu Duy Thanh và La Phong rất được người khác tôn trọng. Bên trên lãnh đạo Thành ủy, bên dưới lãnh đạo các Cục, ngay cả nhiều cảnh sát gặp hai người cũng phải gật đầu cúi người chào hỏi, đã bao giờ phải chịu cảnh giống như bị cảnh sát quát nạt thế này? Cả hai đều cảm thấy rất mất mặt, vô cùng khó chịu.
Nhưng không vui cũng chẳng còn cách nào cả. Những cảnh sát đến hiện trường đều là khuôn mặt lạ, hai người không biết một ai trong số đó. Lực lượng ngày trước của Cục công an thành phố gần như đều bị thay đổi lại toàn bộ, không có sự ủng hộ của lực lượng chính phủ thì quả là làm cho hai người cảm nhận được khó khăn trong bước đi.
Sau đó xảy ra một cảnh càng làm cho hai người họ trợn mồm há miệng là, trước khi người khách đánh nhau kỳ lạ rời đi thoải mái, còn liên tiếp ra tay ngay trước mặt cảnh sát và hai người họ, vô cùng kiêu ngạo đập mấy tên thuộc hạ vừa rồi rất ra sức đánh khách. Cảnh sát giả vờ không nhìn thấy, còn uy hiếp bảo vệ muốn ra tay đánh trả, rõ ràng là bênh vực bên cố ý gây rối, nên làm cho Chu Duy Thanh va La Phong giận dữ không kìm nén được.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sau khi khách thong dong rời đi, cảnh sát ở lại, gần 50 cảnh sát ở lại Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa trấn thủ, nói là dựa vào khách hàng tố cáo, Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa có buôn bán thuốc phiện và mại dâm nên cảnh sát phái tiến hành kiểm tra khám xét.
Trung tâm tắm hơi lớn nhất thành phố Lang đang kinh doanh bình thường, bị người của quân đội đánh bị thương hơn 70 bảo vệ, còn bị cảnh sát đòi kiểm tra hoạt động mại dâm và buôn bán thuốc phiện, cứ như là đi tiểu lên đầu Nga Ni Trần.
So với việc bị tát trước mặt mọi người thì càng không thể nhịn nhục hơn.
Chu Duy Thanh và La Phong gọi điện cho nhau, sau đó lại gọi điện cho Nga Ni Trần báo cáo tiến triển mới.
Nga Ni Trần nổi trận lôi đình, mới biết là Hạ Tưởng không chỉ là nhắm vào mấy phòng nhảy ca hát của y, mà còn nhắm vào hai trung tâm tắm hơi kiếm được nhiều tiền nhất. Đập phá một trận trước đã, rồi để cảnh sát thả người ngay trước mặt người của y, lại còn lấy lý do có buôn bán ma túy mà lưu lại tiếp tục khám xét, can thiệp vào việc kinh doanh của y.
Căn bản là cưỡi lên đầu y, đánh vào mặt Ma Dương Thiên.
Nga Ni Trần bạo cơn thịnh nộ, Hạ Tưởng, mày ức hiếp người quá đáng rồi. Y lập tức quyết định triển khai một loạt hành động trả thù.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |