Đó không phải là đố kị mối quan hệ tốt đẹp giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, mà là khiến y không dễ làm việc. Thực tế, việc điều động Hạ Tưởng vẫn đang trong phạm vi quản hạt của Thành ủy, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chỉ là phối hợp một chút, qua lại mà thôi. Nhưng Mai Thái Bình lại ngược lại, đích thân đến khiến y khóc dở mếu dở.
Càng làm cho Khâu Tự Phong ngượng ngùng chính là, trong lúc chờ đợi Hạ Tưởng đến, Mai Thái Bình ngồi trong văn phòng làm việc của y không nói một lời, dường như không muốn bắt chuyện với y, làm cho y ngồi cũng không phải, đứng cũng không đúng, càng không dám giả vờ xem văn kiện. Cách xem văn kiện là thủ đoạn chuyên dùng khi lãnh đạo lạnh nhạt với cấp dưới, bây giờ y là cấp dưới, Mai Thái Bình mới là lãnh đạo.
Cũng may là Hạ Tưởng đến đúng giờ.
Hạ Tưởng vừa vào cửa, hai người trong phòng đang ngại ngùng, lập tức sinh động hẳn lên.
Sau khi bắt tay với từng người, Mai Thái Bình vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, trên mặt lộ vẻ phức tạp:
– Hạ Tưởng, đến thành phố Lang làm chức Phó có thấy thiệt thòi gì không?
Bình thường khi Trưởng ban Tổ chức cán bộ đến tìm nói chuyện, thường hay trực tiếp thông báo kết quả cho người đó, sau đó là nghe bạn phát biểu lòng trung thành, biểu thị bạn phục tùng sự sắp xếp của tổ chức là được rồi, đâu có Trưởng ban Tổ chức cán bộ nào vừa đến là liền hỏi xem bạn có thiệt thòi không? Hạ Tưởng cũng quen với sự bất ngờ của Mai Thái Bình, cười ha ha:
– Tôi hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
– Được rồi, ở đây không có người ngoài, đối với tôi Khâu Tự Phong là một nửa người ngoài, còn với cậu cũng không tính là người ngoài.
Mai Thái Bình khoát tay, cũng không để ý sự ngại ngùng của Khâu Tự Phong mà nói tiếp:
– Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang, cũng được, còn lớn hơn chức ủy viên thường vụ Phó thị trưởng một chút. Có một số người có lòng tốt quan tâm đến cậu, nhưng lại không hoàn toàn làm đến nơi đến chốn. Thật muốn cho cậu làm lớn một trận, gạt thẳng Cổ Hướng Quốc ra ngoài để cậu lên làm Thị trưởng thì tốt biết mấy.
Lời này không nên là lời của Trưởng ban Tổ chức cán bộ nói ra, Khâu Tự Phong không nhịn nổi nên ho khan vài tiếng.
Hạ Tưởng cũng đoán được là hắn chắc chắn được điều chuyển ngang, bởi vì Bí thư và Thị trưởng thành phố Lang đều mới nhận chức chưa lâu, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì cục thế cực kỳ vững vàng, hơn nữa hai người đều không có lý lịch để tiến cao lên một bước. Do đó hắn mà đến đó, không làm Phó thị trưởng ủy viên thường vụ thì là làm Phó thị trưởng thường trực, cũng có thể là làm Phó bí thư, nhưng khả năng không lớn.
Đương nhiên hắn cũng nghĩ qua khả năng đến đó làm Phó thị trưởng, sau đó hắn lại nghĩ, vẫn là cho rằng người muốn hắn đến đó dập lửa hoặc châm lửa cũng sẽ không cho hắn vào Hội nghị thường vụ, quá là nhỏ mọn rồi. Một Phó thị trưởng bình thường, trong con mắt thành phố Lang vượt qua cả Tỉnh ủy chỉ trông ngóng về Bắc Kinh, chỉ có phần lót nền, không có bất kỳ quyền phát biểu và chấp hành.
Phó thị trưởng thường trực… cũng tốt, cũng được, không cao không thấp, không trên không dưới, vừa đúng là chức vụ có thể tiến có thể lùi, cũng xác minh được lòng tốt của ai đó. Là tôi luyện hắn cũng được, là khảo nghiệm hắn cũng xong, dù sao hắn bị kẹp ở giữa Bí thư, Phó bí thư Thành ủy và Thị trưởng, là vị trí có thể dựa dẫm Bí thư, cũng có thể là điểm quan trọng một lòng với Thị trưởng.
Vừa có thể trở thành lính đi đầu nắm chặt bộ máy chính phủ cho Thị trưởng, cũng có thể trở thành con tốt hóa giải quyền uy Thị trưởng cho Bí thư Thành ủy. Đi đâu về đâu, đứng vào hàng ngũ thế nào không ai chỉ rõ cho cả, toàn bộ phải dựa vào đôi mắt thông minh tìm hướng đi của hắn.
Nói là hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, thực ra ai lại không có chút suy nghĩ và oán giận? Nhưng cho dù là có, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cho dù Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong là xuất phát từ quan hệ cá nhân, không để ý đến lời của hắn, hắn cũng phải thận trọng cư xử với bọn họ. Dù sao hai người trước mắt hắn hiện giờ là đại biểu cho hai cấp Ban tổ chức cán bộ.
Cũng may là Khâu Tự Phong kịp thời giải vây:
– Đến thành phố Lang cũng tốt, Bí thư Ngả ở đó dễ nói chuyện.
Không nói đến thì thôi, vừa nói đến Ngả Thành Văn, Mai Thái Bình liền nổi nóng:
– Con người Ngả Thành Văn cậu đâu có biết rõ, hắn ta và Hạ Tưởng mà hợp nhau mới là lạ…
Khâu Tự Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
– Không nói đến nữa, không nói đến nữa. Với năng lực của Hạ Tưởng, đến thành phố Lang chắc chắn có thể thuận lợi mở ra thế cục ở đó, thoải mái thể hiện mình.
– Toàn nói những lời vô dụng, hiện trạng của thành phố Lang chúng ta ở xa nhìn không rõ, nhưng cũng biết được ít nhiều tin đồn… Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc đều mắt nhìn cao qua đỉnh, mười hai vị Ủy viên thường vụ, ai ai cũng đều có lý lịch ở Bắc Kinh, không phải là nơi tốt đẹp gió yên biển lặng gì cả…
Mai Thái Bình phất tay, rất không khách khí phản bác lại Khâu Tự Phong:
– Tôi nói thẳng, có người phái Hạ Tưởng đến thành phố Lang, thực ra chính là cho hắn đến quấy phá thế cục. Đương nhiên bọn họ có cách nói dễ nghe là, mài dũa. Ngọc không mài không sáng, nhưng lại không hứa hẹn gì với Hạ Tưởng cả, quá là không phải phép rồi.
Trước thái độ bất bình thay mình của Mai Thái Bình, Hạ Tưởng chỉ mỉm cười, trong lòng hắn không thể nói là không có chút oán giận nào, nhưng hắn cũng rõ, có đôi khi đến lúc đường cùng, không thể cảm nhận được sự tuyệt diệu của chết đuối vớ được cọc. Hơn nữa đấu sức trong chính trị có lúc đấu trong sáng, có lúc đấu trong tối. Trước khi hắn chưa trở thành ngài quan to quản lý cả một phương, mài dũa bản thân thích hợp cũng là một việc tốt.
Nhìn chung, lý lịch phần đông các quan trấn giữ biên giới đều có những lúc một mình chiến đấu với sóng dữ ngoài khơi.
Vả lại, coi như là một lần thực sự tu luyện bản thân cũng tốt, người làm quan có lúc phải nhẫn tâm, không nhẫn tâm với chính bản thân mình thì khó mà nhẫn tâm với đối thủ được. Không nhẫn tâm với đối thủ, chính là không có trách nhiệm với bản thân. Bởi vì, việc đọ sức thực sự trong chính trị chưa chắc luôn là mưa thuận gió hòa, Phó Tiên Phong còn có phần văn minh, có thể có đối thủ thô bạo trắng trợn, uy hiếp, nhưng chúng vẫn có thể leo lên địa vị cao trên quan trường, bạn có thể làm gì được chúng?
Lấy thô bạo chế thô bạo, ăn miếng trả miếng hoặc chính là thủ đoạn cuối cùng.
Thành phố Lang không phải đầm rồng hang hổ, nhưng tuyệt đối là nơi thị phi. Một thành phố cấp thị xã của tỉnh Yến, lại ngày ngày hướng mắt trông về Bắc Kinh, thường hay vâng dạ nhưng không làm theo chỉ thị của Tỉnh ủy, hoặc toàn vượt mặt Tỉnh ủy đi lại với Bắc Kinh, là nơi trời trong nắng ấm mới là lạ.
Tiếp đó, Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong theo lệ lướt qua, coi như đã nói xong chuyện.
Lướt qua hết xong, Mai Thái Bình nghĩ ra gì đó, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn, hỏi:
– Hạ Tưởng, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu nói thật với tôi. Đằng sau sự kiện Tập đoàn Tứ Ngưu có phải là có bàn tay của cậu không?
Câu hỏi thật đúng không dễ trả lời, nhưng Hạ Tưởng cũng biết, hắn động vào nguồn gốc lợi lộc của gia tộc nhà họ Phó, cũng đụng chạm vào nơi kiêng kỵ nhất của thế lực gia tộc rồi, Mai Thái Bình cũng vậy, Khâu Tự Phong cũng đành, đều khó mà không có lòng đề phòng hắn.
Tuy nhiên cho dù quan hệ giữa hắn và hai người khá, cũng chắc chắn là không nói ra sự thật, liền lắc đầu cười:
– Tôi là Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã, đi xa nhất cũng không ra khỏi thành phố Yến, thường xuyên quanh quẩn hai bên bờ sông Hạ Mã, khoảng cách với nước Mỹ xa hàng ngàn dặm, tay tôi đâu có dài đến thế, nhàn hạ cũng không nhiều như vậy.
Giải thích cũng ra dáng lắm, có điều Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình liếc nhau, trong mắt hai người đều có vẻ nghi ngờ.
Mai Thái Bình vẫn là nói ra sự lo lắng trong lòng:
– Có những phạm vi, giới hạn không thể vượt qua, Hạ Tưởng, trong lòng cậu phải tự biết, giao tình có tốt hơn nữa cũng không tốt bằng lợi ích lớn như trời.
Lời nói của Mai Thái Bình rất xác thực, cũng rất thực tế, trong lòng Hạ Tưởng khẽ xao động, biết lời nói của Mai Thái Bình đại diện cho lập trường của nhà họ Mai, cũng là lập trường của nhà họ Khâu, là lời nhắc nhở, cũng là tiếng chuông cảnh báo. Cảnh cáo hắn không nên vượt qua giới hạn, nếu không, mối quan hệ dù có tốt đẹp thì cũng có lúc sẽ trở mặt.
Trời lớn đất lớn, lợi ích lớn nhất. Trong lòng Hạ Tưởng cũng rất rõ, quan hệ giữa hắn và Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong khá tốt, tiếp xúc nhau luôn hòa hợp, chính là bởi vì không can thiệp vào lợi ích cơ bản của các bên. Chỉ cần có xung đột về lợi ích, thì sẽ không có khung cảnh vui vẻ chuyện trò như bây giờ.
Lợi ích cơ bản của gia tộc không thể động chạm vào, động vào một chút thì hắn có khả năng sẽ bị bốn đại gia tộc liên hợp áp chế. Đến lúc đó, hoàn cảnh của hắn thật đúng là nguy hiểm rồi. Bốn nhà mà liên hợp với nhau, với căn cơ của hắn hiện tại, một hiệp cơ bản là hắn sẽ bị tiêu diệt.
Tuy nhiên Mai Thái Bình cũng chỉ nhắc nhở đến vậy, không nói thêm nữa, sau đó lại nói vài chuyện linh tinh. Trước lúc rời đi, Mai Thái Bình nói một câu khiến Hạ Tưởng phải giật mình:
– Đợi khi nào cậu đến thành phố Lang nhận chức, tôi đưa cậu đi.
Hạ Tưởng kinh ngạc há to miệng, muốn nói gì đó lại bị Mai Thái Bình chặn lại:
– Cậu nói không tính, phải phục tùng quyết định của cấp trên. Với lại tôi cũng không phải là đưa cậu đi, mà là ghé qua, đến Thành ủy thành phố Lang thăm người bạn cũ, sau đó về Bắc Kinh một chuyến, đưa cậu đi chỉ là chuyện tiện thể mà thôi.
Ngay cả như vậy, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở đến nhận chức, được Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đích thân đi cùng, đừng nói là toàn thể Thành ủy thành phố Lang kinh sợ, mà cũng sẽ gây chấn động Tỉnh ủy tỉnh Yến, thậm chí Diệp Thạch Sinh sẽ lấy lý do không phù hợp quy củ mà ra mặt ngăn cản.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |