– Đồng chí Hạ Tưởng trong quá trình chống lũ, lấy thân mình làm gương tốt, tự mình đến tuyến đầu cùng cảnh sát và quân đội, nhảy vào trong dòng nước lũ, không để ý sinh mạng nguy hiểm, bảo vệ sông Hạ Mã được an toàn, nếu nói cậu ấy phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, thì toàn bộ cán bộ Đảng và chính quyền ở quận Hạ Mã phải tự nhận lỗi từ chức! Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận khi xử trí việc chống lũ, quả thật có một mặt chỉ huy kém, nguyên nhân chủ quan là quận Hạ Mã là mới thành lập, bộ máy lãnh đạo phối hợp không tốt, chính lệnh không nhanh chóng. Còn nguyên nhân khách quan là, trong lịch sử thành phố Yến không có xảy ra lũ lụt quá đặc biệt, cảnh sát và quân đội không có kinh nghiệm chống lũ, điểm chủ yếu là, vật tư chuẩn bị không được đầy đủ, tất cả vật tư của thành phố, đều bị điều động tới đập chứa nước Nam Sơn hết rồi…
Phó Tiên Phong lén lút trừng mắt nhìn Lý Hàm một cái, không nghĩ Lý Hàm lá gan không nhỏ, hiện tại dám trước mặt Thủ tướng mà giải vây cho quận Hạ Mã. Vì quận Hạ Mã mà giải vây, chính là làm xấu mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng là tát vào mặt gã.
Lý Hàm lại không để ý đến ánh mắt của Phó Tiên Phong, y cũng không thể để Thủ tướng và các lãnh đạo đang có mặt tin lời Hạ Tưởng, thật là muốn quận Hạ Mã gánh vác trăm phần trăm trách nhiệm, y và Hạ Tưởng cũng đừng có nghĩ tiền đồ chính trị còn gì nữa.
Lý Hàm cắn răng hạ quyết tâm, kể rõ việc quận Hạ Mã muốn vật gì tư gì cũng không có, cần cảnh sát và quân đội hỗ trợ thì cũng không có, đã như thế thì sao lại phải chịu trách nhiệm việc xả lũ của đập chứa nước Nam Sơn, có thể làm tốt công tác bảo hộ sông Hạ Mã cũng đã là cố gắng lớn nhất rồi.
Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ liếc nhau, hai người biết, nếu Lý Hàm đã nói ra toàn bộ tình hình thực tế, dù thế nào, sự kiện đại hồng thủy lần này, phải có một người nhận xử phạt, Thủ tướng chưa chắc sẽ can thiệp vào quyết định của Tỉnh ủy, nhưng tình hình trước mắt, hiển nhiên, Thủ tướng là muốn nhìn xem Tỉnh ủy xử trí sự kiện lũ lụt, rốt cuộc là có thái độ thế nào.
Thái độ của Thủ tướng có chút sâu xa, cho dù ông không có trực tiếp ám chỉ cái gì, nhưng Phạm Duệ Hằng trong lòng biết rõ ràng, để quận Hạ Mã nhận xử phạt, Thủ tướng sẽ không đồng ý!
Phạm Duệ Hằng khẽ gật đầu với Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ ngầm hiểu, mở miệng nói:
– Thủ tướng, trong sự kiện lần này Tỉnh ủy cũng có sai lầm không nhỏ. Đầu tiên là việc điều động cảnh sát và quân đội, hoàn toàn là theo Thành ủy, không có phái người đến Quận ủy. Tiếp theo, Tỉnh ủy không phái người tới đập chứa nước Nam Sơn phối hợp phụ trách công việc chống lũ, chủ yếu là do đồng chí Phó Tiên Phong không đợi Tỉnh ủy đưa ra quyết định, trước tiên chạy tới đập chứa nước Nam Sơn, sau đó khi Tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của cậu ta, đồng chí Tiên Phong khẳng định nói xin Tỉnh ủy yên tâm, mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Điểm cuối cùng cần phải nói rõ đó là, tôi và Chủ tịch tỉnh Phạm trấn thủ ở trang trại chăn nuôi, lúc tới nơi thì nước lũ đã đổ vào, cho dù có mấy chục cảnh sát và quân đội chiến đấu hăng hái mấy giờ đồng hồ, vẫn không bảo vệ hoàn toàn được trang trại chăn nuôi…
– Xin Thủ tướng phê bình tôi và Triêu Độ.
Phạm Duệ Hằng đúng lúc chen vào nói một câu.
Phó Tiên Phong toát mồ hôi, gã hiện tại biết, lãnh đạo ba cấp tỉnh, thành phố, quận tề tựu, mời dự họp là hội nghị truy vấn trách nhiệm, từ đầu đến cuối, dần dần đem việc làm sai lầm của gã to dần lên, rất rõ ràng, Hạ Tưởng đánh quân bài phong cách, Lý Hàm đánh quân bài bi phẫn, Hồ Tăng Chu lại đánh quân bài dũng cảm chịu trách nhiệm, mà Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ thì đánh quân bài qua loa, trên cơ bản nhìn từ bên ngoài của tất cả mọi người là tự mình nhận trách nhiệm, kỳ thật đều là tránh nặng tìm nhẹ, nhận vấn đề nhỏ mà buông tha vấn đề lớn.
Vấn đề lớn chính là, đầu sỏ là ai đã làm cho một loạt sự kiện xảy ra như vậy?
Cho dù Phó Tiên Phong cũng biết là mình có phần sai, nhưng trốn tránh vài phần trách nhiệm là vài phần, là thái độ bình thường trong quan trường. Chỉ là thấy trận thế trước mắt khiến gã hiểu được, gã càng ngụy biện, cố chống chế cũng không được gì cả, cái Thủ tướng cần chính là tất cả chỉ trích trực tiếp và gián tiếp sau cùng, đều rơi xuống người gã.
Mặc kệ là Hạ Tưởng tự nhận trách nhiệm, hay là Phạm Duệ Hằng tự phê bình, kỳ thật đều là một cái tát đánh vào mặt gã.
Cái tát giòn mà vang, nóng rát mà đau!
Phó Tiên Phong ướt đẫm mồ hôi, thế lực gia tộc có lớn hơn, hiện tại cũng là ngoài tầm tay với. Chỉ cần định ra rồi, muốn tìm người chịu tội thay là không có khả năng. Trong mắt gã rốt cục lộ ra một tia tuyệt vọng, Thủ tướng là người phản đối thế lực gia tộc, hiển nhiên là muốn mượn cơ hội này, mạnh mẽ đả kích một chút sự kiêu ngạo của thế lực gia tộc.
Quả nhiên Thủ tướng không để Phó Tiên Phong thất vọng, sắc mặt ông biến sắc, vẻ mặt tức giận chất vấn Phạm Duệ Hằng:
– Một tỉnh Yến, làm sao lại chỉ điều động mấy chục người cảnh sát và quân đội bảo vệ trang trại chăn nuôi?
Phạm Duệ Hằng vẻ mặt xấu hổ mà nói:
– Tỉnh Yến từ trước khô hạn, không có nhiều quân nhân và cảnh sát có kinh nghiệm chống lũ, hơn nữa đại bộ phận bị điều động tới đập chứa nước Nam Sơn rồi… Lúc ấy là đồng chí Tiên Phong khẩn cấp cầu viện với Tỉnh ủy, Bí thư Diệp và tôi đều đồng ý.
Phó Tiên Phong cúi gục đầu xuống, không nói được một lời. Hiện tại gã chỉ trông cậy duy nhất vào là Diệp Thạch Sinh có thể nói một câu giảng hòa, có lẽ sự tình còn vãn hồi đường sống. Bởi vì Thôi Hướng không có ở hội nghị, trong số lãnh đạo Tỉnh ủy, có quan hệ gần nhất và có khả năng vì gã nói giúp một câu tốt, chỉ có mình Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh cân nhắc trong chốc lát, lấy giao tình không sâu không cạn của ông và Phó gia, thay Phó Tiên Phong nói ngọt một câu, cũng là một phần ân tình rất lớn, nhưng tình thế hiện tại không để cho ông có lập trường trung gian, Thủ tướng bày rõ ra thái độ muốn Phó Tiên Phong chịu trách nhiệm, hơn nữa hiện tại mặc kệ là từ quận Hạ Mã hay là đến Thành ủy, thậm chí là Tỉnh ủy, Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ cũng là phối hợp ăn ý, mục tiêu của mọi người chỉ có một… Phó Tiên Phong!
Phó Tiên Phong hiện tại là tâm điểm của mọi người, hơn nữa cũng quả thật là vô cùng xác thực, ông cũng không có khiến mọi người đợi lâu, rốt cục vẫn là biểu lộ thái độ:
– Trong sự kiện vỡ đê này Tỉnh ủy cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, chủ yếu là do sắp xếp lực lượng không khoa học, nếu không phải đem đại bộ phận cảnh sát và quân đội điều tới đập chứa nước Nam Sơn, sông Hạ Mã cũng sẽ không thiếu chút nữa vỡ đê, trang trại chăn nuôi cũng sẽ không bị ngập. Tôi cho rằng, trong việc này đồng chí Phó Tiên Phong hẳn là phải chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu! Kế tiếp Tỉnh ủy sẽ đặc biệt tổ chức hội nghị nghiên cứu xem xét quyết định xử phạt đồng chí Phó Tiên Phong…
Vẻ mặt Phó Tiên Phong xám trắng, vẻ mặt ủ rũ như cha mẹ chết, gã chỉ biết cúi đầu, ai cũng không dám nhìn, cũng không có dũng khí đứng lên, trước mặt mọi người một lần nữa thừa nhận sai lầm. Hội nghị hôm nay tuy rằng không phải hội nghị truy vấn trách nhiệm chính thức, Thủ tướng cũng không có định ra nội dung, nhưng hiển nhiên cũng cố ý sắp xếp để gã khó chịu. Thị trưởng đã bị điểm danh phê bình, làm sao lại có cấp dưới ở đây, hơn nữa còn là Hạ Tưởng vốn cùng gã bất hòa, không phải bày rõ ra là để Hạ Tưởng nhìn sự náo nhiệt của gã và vui cười khi người gặp họa sao?
Phó Tiên Phong cố nén giận mà nghĩ, Thủ tướng khinh người quá đáng, chốc nữa để bác cả phát động một chút thế lực gia tộc, cho Thủ tướng đến thị sát một tỉnh mà Phó gia có ảnh hưởng, khiến ông cũng nếm thử kết cục bị lãng quên, cho ông ta biết, Thủ tướng cũng không thể muốn làm gì thì làm, có một số việc, cũng phải trả giá tương ứng mới được!
Thủ tướng thản nhiên nhìn Diệp Thạch Sinh một cái, ánh mắt lướt qua bóng dáng không nhúc nhích gì của Phó Tiên Phong, trong mắt một tia tức giận chợt lóe lên, theo sau lại thản nhiên như không mà gật gật đầu, không có thái độ làm khó dễ Phó Tiên Phong, cũng không có phát biểu bất cứ ý kiến gì về quyết định của Diệp Thạch Sinh, chỉ nói mọi người cố gắng, cuối cùng đề xuất:
– Tôi muốn đến quận Hạ Mã thăm một chút, đi một vòng, đồng chí Hạ Tưởng, có thời gian cùng tôi đi thăm sông Hạ Mã một chút hay không?
Thủ tướng đi thăm sông Hạ Mã, cũng không có nói là danh nghĩa thị sát, nhưng là ý nghĩa trọng đại, chẳng những là rất có sự trợ giúp với việc làm phấn chấn lòng dân quận Hạ Mã, đồng thời, cũng là khẳng định mặt tốt nhất trong biểu hiện của Hạ Tưởng trong công tác chống lũ.
Thủ tướng đi thăm sông Hạ Mã, tuy rằng điểm danh Hạ Tưởng cùng đi, nhưng Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và Bí thư Thành ủy, Thị trưởng tất nhiên phải đích thân đi cùng, nhưng lúc một đoàn của Thủ tướng tới quận Hạ Mã, người có chí liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ở trong số người hộ tống, người nên có đều có, thậm chí người không nên có cũng có, nhưng độc nhất chỉ thiếu Phó Tiên Phong.
Làm Thị trưởng thành phố Yến, Thủ tướng thị sát lại không đi cùng, liên tưởng đến thảm họa lũ lụt vừa mới xảy ra, người sáng suốt liền lập tức đoán được gì đó. Người có khứu giác chính trị linh mẫn, sẽ lập tức hỏi thăm mọi nơi xem xử phạt của Thị trưởng Phó có nghiêm trọng không.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |