– Cảm ơn.
Mạt Lỵ Vàng thì vui vẻ cười:
– Cảm ơn Phó thị trưởng Hạ đã nể mặt, tôi có một bí mật muốn nói cho ngài biết…
Khi nói, cô ấy đột nhiên có cử chỉ mạnh dạn kề sát tai Hạ Tưởng nói nhỏ gì đó, sau đó cười hi hi, rồi nắm tay Mạt Lỵ Bạc đi khỏi.
Hạ Tưởng hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.
Về đến Thành ủy, liền lập tức nhận được thông báo phải họp hội nghị thường vụ. Lý Tài Nguyên đặt điện thoại xuống, vẻ mặt lo lắng nói với Hạ Tưởng:
– Phó thị trưởng Hạ, Bí thư Ngả nổi giận rồi!
Trong phòng họp hội nghị thường vụ, hầu như tất cả các ủy viên thường vụ đều đến đông đủ chỉ có Ngả Thành Văn và Lưu Nhất Lâm vẫn chưa có mặt.
Từ bên ngoài còn văng vẳng vọng đến tiếng Ngả Thành Văn đang tức giận, nhưng lại không nghe tiếng của Lưu Nhất Lâm đáp lại. Tuy còn chưa hiểu rõ con người Lưu Nhất Lâm nhưng Hạ Tưởng vẫn có thể đoán được Lưu Nhất Lâm sẽ phản bác lại Ngả Thành Văn với thái độ không vội vàng, không hấp tấp.
Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là vì việc đề cử Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính.
Cổ Hướng Quốc với vẻ mặt điềm đạm ngồi ở vị trí thứ hai, khi Hạ Tưởng quay sang nhìn ông ta thì bất ngờ ông ta khẽ gật đầu với Hạ Tưởng, giống như ra hiệu, lại giống như chào hỏi khiến cho không ít người thấy ngạc nhiên.
Biểu hiện của các Ủy viên thường vụ khác đều nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, người thì yên lặng, người thì không tập trung, còn có người như đang ở cõi trên, có người thì nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, chỉ có thái độ của Trương Anh Tịch rất đáng suy nghĩ, y ngồi ngay ngắn bất động, thái độ nghiêm túc nhưng lại chơi với cây bút bi, dường như chơi rất nhập tâm.
Trương Anh Tịch là Phó bí thư Thành ủy, trong tay nắm quyền nhân sự nhưng khi Ngả Thành Văn và Lưu Nhất Lâm đang tranh cãi thì lại không thèm đếm xỉa đến, khiến cho người khác thấy khó hiểu. Chỉ cần đề cập đến nhân sự thì ý kiến của y rất quan trọng, bất luận là nghiêng về phía Ngả Thành Văn hay Lưu Nhất Lâm cũng sẽ đem đến áp lực cho người kia, giờ đây với một dáng vẻ thoải mái. Là do việc không liên quan đến mình hay cố ý làm cho người khác xem?
Thực ra trong hội nghị thường vụ, tuy có nhiều Ủy viên thường vụ nhưng về vấn đề nhân sự chỉ có vài người có quyền phát ngôn. Nếu chỉ là bổ nhiệm nhân sự trong Thành ủy thì ngay cả Hạ Tưởng cũng không có quyền phát ngôn, nhưng nếu là điều động nhân sự trong phạm vi Ủy ban nhân dân và nằm trong quản lý của hắn thì hắn cũng có quyền đề nghị.
Lại vài phút trôi qua, Ngả Thành Văn và Lưu Nhất Lâm người trước người sau đi vào. Ngả Thành Văn với vẻ mặt tức giận, vừa vào đã trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Lưu Nhất Lâm thì vẫn vẻ mặt đó, thản nhiên và điềm tĩnh, hầu như không hề bị dao động tinh thần.
Hạ Tưởng lại nhìn thấy lồng ngực Lưu Nhất Lâm hơi phập phồng, trong ánh mắt như có sương mù, xem ra cũng đang tức giận. Tuy nhiên cô ấy kiềm chế rất giỏi, từ ngoài cửa đi vào chỗ ngồi chỉ vài mét, chờ đến khi ngồi yên thì gần như đã lấy lại bình tĩnh.
Thật không đơn giản, Hạ Tưởng cũng thầm tán thưởng.
Ánh mắt Ngả Thành Văn nhìn quanh, uy nghiêm mà lạnh lùng, không thiếu vẻ uy quyền của một Bí thư, là một người rất chú trọng kiểu cách và oai phong nhất trong số những nhân vật số một mà Hạ Tưởng từng gặp.
Khi ánh mắt của Ngả Thành Văn và hắn nhìn nhau, Hạ Tưởng cảm giác được rất rõ sự bất mãn và chất vấn trong ánh mắt của Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng không thèm để ý, hắn đã gặp không ít lãnh đạo Tỉnh ủy, đối với ánh mắt cố ý tỏ vẻ uy nghiêm của Ngả Thành Văn thì chẳng cảm thấy có chút áp lực nào cả.
Khi ánh mắt của Ngả Thành Văn nhìn Trương Anh Tịch, thì lại có chút bất đắc dĩ… nhạy bén nắm bắt được chi tiết này khiến cho Hạ Tưởng có thêm một chút suy đoán.
Nếu thuận lợi thì hôm nay là lần đầu tiên hắn so chiêu trong hội nghị thường vụ sau khi đến thành phố Lang, nói không chừng là giao đấu mặt đối mặt, là thời cơ tốt để hắn phân biệt rõ các bè phái và lập trường của mỗi người!
Nói trắng ra đây là dụng ý của việc hắn mượn cớ đề cử chức Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính, chính là muốn gảy vào sợi dây đàn then chốt của thành phố Lang, chờ xem rốt cuộc có thể gảy nên một khúc nhạc làm lay động lòng người hay không.
Ngả Thành Văn thắng giọng, nói tiếng phổ thông hơi lái giọng địa phương:
– Các đồng chí, đề tài thảo luận chủ yếu trong hội nghị ngày hôm nay là về việc đề cử chức Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính… Phó thị trưởng Hạ đã đến cục Tài chính thành phố để thị sát và có đề cập đến ứng cử viên của chức Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính khiến cho Cục trưởng Lệnh Hồ rất kinh ngạc, nhưng Phó thị trưởng Hạ lại muốn các vị Phó cục trưởng bày tỏ thái độ, những vị Phó cục trưởng vì bất đắc dĩ nên đã đề cử La Khánh. Đồng chí La Khánh đã làm việc ở cục Tài chính đã mười mấy năm là cán bộ lâu năm của cục Tài chính, trước giờ làm việc rất cần cù chăm chỉ nhưng cũng có chút thiếu sót, anh ta có thích hợp làm Phó cục trưởng thường trực hay không thì xin các đồng chí phát biểu ý kiến.
Thực ra đề cử Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính không cần thiết phải thảo luận trong hội nghị thường vụ, hoàn toàn có thể quyết định trong cuộc họp Bí thư. Đưa ra thảo luận trong hội nghị thường vụ, hơn nữa lại do Bí thư đích thân đề xuất thì đã chứng minh một điều, Bí thư, Phó bí thư cùng với Trưởng ban Tổ chức cán bộ đã có ý kiến quá khác biệt về ứng cử viên, không tìm được ý kiến chung trong cuộc họp Bí thư.
Cuộc họp Bí thư tượng trưng cho quyền lực của Bí thư là lớn nhất, cũng là thể hiện ý chí của Bí thư, trên cơ bản dựa trên ý kiến của Bí thư là chính, cho dù có ý kiến khác nhau cũng đều sẽ được giải quyết trong cuộc họp Bí thư, không dễ gì đưa những ý kiến bất đồng quá lớn vào đề tài thảo luận trong hội nghị thường vụ, nếu trong hội nghị thường vụ ý kiến của Bí thư không được chấp hành là thất bại lớn nhất trong quyền lực của Bí thư.
Theo cơ chế cải cách chính trị, vì muốn tiến thêm một bước trói buộc quyền lực bành trướng và độc đoán của Bí thư, Trung ương quy định rõ ràng đề tài thảo luận trong cuộc họp Bí thư không được xem là nghị quyết, cuộc họp Bí thư không phải cơ cấu quyết định. Hơn nữa trong hội nghị thường vụ khi thảo luận vấn đề không được đem ý kiến thảo luận trong cuộc họp Bí thư ra để tránh ảnh hưởng đến các ủy viên khác phát biểu ý kiến, nếu đa số ý kiến của các đồng chí không giống với ý kiến trong cuộc họp Bí thư và nếu hợp lý thì sẽ bác bỏ ý kiến trong cuộc họp Bí thư, tiếp nhận ý kiến của mọi người.
Lời phát biểu của Ngả Thành Văn vừa rồi tuy không lộ rõ thái độ của ông ta, nhưng trong lời nói cũng tỏ ra rất không hài lòng vì Hạ Tưởng đã làm việc thừa thải, hiển nhiên cũng có ý muốn mượn cớ mở hội nghị thường vụ để mỉa mai Hạ Tưởng trước mặt mọi người.
Ngả Thành Văn vừa nói xong, mọi người ai cũng nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng xem như không có việc gì, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ ghi chép xuống bàn, không chút hoang mang nói:
– Cục Tài chính nắm hết tài chính của toàn thành phố, là một phòng ban quan trọng, nếu Cục trưởng Lệnh Hồ việc gì cũng phải tự mình giải quyết thì sẽ rất mệt, tôi chỉ muốn giảm bớt gánh nặng cho ông ấy, đề nghị một đồng chí trẻ tuổi khỏe mạnh đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực. Lúc đó chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không ngờ lại lập tức được các vị Phó cục trưởng nhiệt liệt hưởng ứng, cho thấy tổ chức Đảng ở cục Tài chính cũng rất thông cảm cho Cục trưởng Lệnh Hồ, các đồng chí đều quan tâm đến sức khỏe của Cục trưởng Lệnh Hồ, không muốn ông ấy quá gắng sức. Tôi nhìn thấy mái tóc bạc phơ của Cục trưởng Lệnh Hồ, cũng thấy không đành lòng…
“Khịt” Một tiếng, Phó thị trưởng Đồ Quân không nhịn được nên cười ra tiếng. Hạ Tưởng xấu thật, nói với vẻ rất hàm súc nhưng trong lời nói có ý châm biếm, vừa chỉ ra Lệnh Hồ Bách chuyên quyền độc đoán không được lòng người, lại ám chỉ Lệnh Hồ Bách tuổi đã cao. Thật ra Lệnh Hồ Bách chỉ 45 tuổi, không phải là quá già nhưng đầu tóc đã bạc phơ, thật khiến cho người khác để ý, lại bị Hạ Tưởng liên tưởng đến là do quá vất vả, đúng là tài thật.
Không chỉ có Đồ Quân không nhịn được cười, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lữ Nhất Khả, Tư lệnh quân khu Điền Tuệ Thư cũng cười thầm nhưng họ giữ thái độ tốt hơn một chút, chỉ có ý cười trong ánh mắt còn sắc mặt thì vẫn bình thường.
Ngả Thành Văn không ngờ Hạ Tưởng phản kích trực tiếp đến như vậy, tuy là nói với giọng từ tốn nhưng cũng có thái độ không chịu nhường bước. Ông ta muốn nổi giận, muốn mượn uy quyền của Bí thư để đàn áp Hạ Tưởng, để tránh sau này Hạ Tưởng việc gì cũng chống đối thì sẽ rất phiền toái, đảo mắt nhìn thì vô tình nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của Cổ Hướng Quốc, còn có vẻ mặt của Trương Anh Tịch thì cười nhạt như đang cười trên nỗi đau của người khác… Cuối cùng bàn tay mà ông ta đưa lên không vỗ xuống bàn mà với lấy tập hồ sơ của La Khánh, giả vờ nhìn sơ qua rồi nói:
– Đồng chí Hạ Tưởng vừa nhậm chức đã chăm chỉ làm việc, biết nhìn xa trông rộng, bắt tay làm từ việc nhỏ, tác phong vững chắc, thật đáng khen ngợi.
Ông ta còn cố tình nhìn Hạ Tưởng gật đầu mỉm cười, sau đó đưa tập tài liệu đang cầm trên tay lên:
– Các đồng chí cứ tiếp tục phát biểu ý kiến, cứ nói thoải mái, hội nghị thường vụ là một cơ cấu quyết định dân chủ, số ít phục tùng số đông.
Cổ Hướng Quốc sửng sốt, Ngả Thành Văn khống chế cảm xúc để không nổi giận, việc này nằm ngoài dự kiến của ông ấy, ông ấy và Đồ Quân nhìn nhau trong ánh mắt toát lên vẻ thất vọng.
Mọi người đều thấy sự thay đổi thái độ rất kịch tính của Ngả Thành Văn, mọi người đều đã hiểu rõ, biết được Hạ Tưởng là muốn lợi dụng việc đề cử La Khánh làm dấy động lợi ích sống còn của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, từ đó để đạt được mục đích của hắn.
Lữ Nhất Khả cười ha hả sau đó liếc nhìn Hạ Tưởng một cái:
– Tôi tin vào con mắt của Phó thị trưởng Hạ, nếu đã là người mà anh ta đích thân đến cục Tài chính để chọn thì tôi sẽ bỏ phiếu tán thành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |