Ma Phàm đập vỡ kính chắn gió của xe Audi, phá hỏng cửa kính của xe mà vẫn còn chưa hết giận, y tiếp tục cầm cái gậy trong tay xông vọt tới Hạ Tưởng, vẻ điên cuồng như rất có vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lao về phía Hạ Tưởng để đánh.
Hồ Quốc Lập đang muốn ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Tôn Bí chặn lại, mà Tôn Bí thì y không thể trêu vào. Thôi vậy, y giả bộ như không phát hiện ra việc này, đành phải bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác. Trong lòng y than thầm hôm nay nếu thật có việc lớn xảy ra, cái họa này khẳng định sẽ do y gánh. Hôm nay thật xui xẻo, tự dưng lại gặp phải chuyện này?
Hạ Tưởng chắc chắn là không để Ma Phàm đánh trúng, hắn tránh sang một bên, một tay giữ chặt cánh tay của Ma Phàm, chân nhẹ nhàng đá quét một cái. Ma Phàm lập tức mất thăng bằng, không đứng vững được, té ngã xuống đất với tư thế như chó đang gặm cứt vậy.
Sau khi bị đánh ngã thì y lập tức khóc rống lên:
– Đánh người, có người đánh tôi, có người hành hung tôi. Mau, mau bắt lấy hắn!
Đúng là kiểu dáng của một gã vô lại lưu manh, thật biết làm trò
Nhưng thông thường thì người kêu oan sẽ tranh thủ được sự thông cảm của người khác. Đồ Quân từ trên xe bước xuống, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức giận tím mặt lại. Cô ta vội vàng chạy nhanh tới đỡ Ma Phàm đang nằm trên mặt đất dậy rồi trợn mắt nhìn Hạ Tưởng mà nói:
– Hạ Tưởng, cậu ức hiếp một đứa trẻ con như thế này thì có bản lĩnh gì? Đường đường là một Phó Thị trưởng thường trực thành phố Lang, từ thành phố Lang đến Bắc Kinh lại tranh giành tình nhân với một đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên? Cậu đã suy nghĩ đến hậu quả của việc này nếu rơi vào trong tai của Bí thư Ngả chưa vậy?
Vẻ mặt của Hạ Tưởng bình tĩnh, đối mặt với sự chỉ trích của Đồ Quân thì hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
– Phó Thị trưởng Đồ, Ma Phàm có phải là đứa trẻ vị thành niên hay không thì chưa cần nói đến, nhưng cô bảo tôi ức hiếp cậu ta? Cô nhìn thử xem, xe công vụ của Ủy ban nhân dân thành phố Lang đã bị cậu ta đập tan tành thành cái gì đây? Nếu chụp ảnh cái xe này rồi tung lên mạng, thêm vào mấy lời thuyết minh cường điệu vạch ra việc con trai của Phó Thị trưởng của Bắc Kinh đập phá mà ra nông nỗi này, chưa kể đến việc cậu ta lại còn uy hiếp Phó Thị trưởng thường trực của thành phố Lang, nếu vậy thì cô nói xem hậu quả sẽ thế nào?
Đồ Quân trong phút chốc trở nên sửng sốt, cô không nghĩ tới Hạ Tưởng có thể ứng đối một cách bình tĩnh như thế này, không ngờ còn có thể nghĩ ra thủ đoạn sẽ tung việc này lên mạng. Tuy nhiên, Đồ Quân cũng không phải là người nhát gan và sợ phiền phức, cô ta cười vẻ lạnh lùng:
– Nếu trên mạng cũng có những tin rằng Phó Thị trưởng thường trực thành phố Lang và một nữ sinh viên có quan hệ mờ ám thì anh nói xem sẽ có kết quả gì?
Đối chọi gay gắt, không nhượng bộ một chút nào? Hạ Tưởng cười ha hả, giơ tay ra chỉ Tống Nhất Phàm:
– Phó Thị trưởng Đồ, nữ sinh viên như lời cô nói đây chính là em gái của tôi. Nếu cô muốn nói xấu tôi và em gái tôi có quan hệ mờ ám thì tôi cũng không thể phản bác được. Để em gái tôi tự mình nói xem tôi và cô ấy có quan hệ như thế nào.
Tống Nhất Phàm chớp chớp mắt, liếc qua Đồ Quân một cái để đánh giá rồi nói:
– Nghe nói cô là dì của Ma Phàm? Phiền chị quản cháu của dì cho tốt, hằng ngày cậu ta đều quấn quít lấy tôi, muốn tôi trở thành bạn gái của y. Cậu ta nghĩ rằng có một người bố và một người dì là Phó Thị trưởng là có thể hoành hành ngang ngược, muốn ai là bạn gái của cậu ta thì người đó phải làm như vậy. Bố tôi đã từng nói với tôi rằng phải xem anh Hạ Tưởng đây như người anh ruột của mình, kể cả việc tôi chọn bạn trai như thế nào, hình dáng ra sao là toàn bộ do anh ấy quyết định.
Đồ Quân bị lời nói của Tống Nhất Phàm làm cho nổi giận, cô ta mỉm cười nói:
– Ba cô, ai là ba của cô, đúng là thật ngốc…
Vẻ mặt của Tống Nhất Phàm lập tức trở nên nghiêm túc.
– Cô tên là Đồ Quân, đúng không? Là Phó Thị trưởng thành phố Lang, có đúng không vậy?
Đồ Quân không thèm để ý đến, trả lời luôn:
– Đúng vậy, mà sao?
– Tôi sẽ nói lại việc này cho ba của tôi, nói rằng Phó Thị trưởng thành phố Lang Đồ Quân nói ông ta là đồ ngốc.
– Đúng ông ta là hơi ngốc nghếch, làm sao lại có thể đưa con gái của mình ra cho người đàn ông khác, lại còn để hắn làm anh của cô… Mà ông ta làm việc ở đâu vậy?
Đồ Quân cũng biết Ma Phàm thay bạn gái xoành xoạch, mà cô ta cũng không biết Tống Nhất Phàm là người có thân phận ra sao. Hơn nữa lúc vừa rồi cô ta đang vội vàng xử lý công việc tại Bộ Nông nghiệp, đối với việc va chạm kịch liệt giữa Hạ Tưởng và Ma Phàm thì mặc dù có nghe thấy, nhưng cũng không biết được tỉ mỉ, cũng không nắm rõ được cô gái trước mắt rốt cuộc có thân phận gì.
– Ba của tôi công tác ở Ủy ban nhân dân, dường như chức tước của ông ấy to hơn cô một chút. Ông ấy tên là Tống Triêu Độ, có lẽ cô cũng đã nghe qua tên ông ấy.
Đôi mắt to của Tống Nhất Phàm nháy mắt vẻ nghịch ngợm, nét mặt như cười cười nhìn Đồ Quân.
Vốn Đồ Quân đang muốn châm chọc khiêu khích thêm mấy câu, nghe thấy câu nói này lập tức sững sờ tại chỗ, cái miệng dường như bị cái gì đó chẹn lấy cổ họng, mặt đỏ lên, tóc tai như dựng đứng, trong lòng bỗng chốc trở nên cực kỳ hối hận. Mình sao vậy, sao lại không lựa chọn từ ngữ cho thích hợp, ngay trước mặt nhiều người như vậy lại nói thẳng rằng Phó Chủ tịch thường trực tỉnh là đồ ngốc. Cho dù Tống Triêu Độ rộng lượng đến mấy, có thể không để trong lòng, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở đây mà lại nói con gái của ông ta, con gái của Phó Chủ tịch tỉnh Tống có quan hệ mờ ám với Hạ Tưởng thì….
Kể cả thực sự Hạ Tưởng và con gái của Phó Chủ tịch tỉnh có quan hệ mờ ám, cho dù tất cả mọi người trong tỉnh Yến đều biết, nhưng đã là người trong chốn quan trường thì ai cũng không dám nói việc này ra trước mặt người khác. Bình luận sau lưng lãnh đạo thì ai cũng đều đã từng làm, nhưng khi ở trước công chúng thì không ai dám nói rằng lãnh đạo không tốt, nếu không thì chính là người không biết làm người.
Người không biết làm người, ở trong mắt lãnh đạo chính là không biết làm quan
Bây giờ Đồ Quân muốn hối hận cũng đã muộn, Tống Triêu Độ là người xếp đầu tiên trong danh sách các ứng cử viên vào vị trí Chủ tịch tỉnh. Trên cơ bản, việc ông ta ngồi lên ngai vàng Chủ tịch tỉnh là chuyện thật, như ván đóng thuyền rồi. Mặc dù cô ta có hậu trường ở Bắc Kinh, tuy vậy việc làm đắc tội với nhân vật số 2 tương lai của tỉnh Yến cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Vẻ mặt Đồ Quân rất khó xử:
– Tôi, tôi… không biết cô là thiên kim tiểu thư của Phó Chủ tịch tỉnh …
– Kể cả là cô có muốn biết thì tôi cũng không nghĩ tới việc phải làm quen với cô.
Tống Nhất Phàm phất tay.
– Anh Hạ, xe anh hỏng rồi, làm sao bây giờ?
– Ai làm hỏng thì người đó phải đền.
Ánh mắt của Hạ Tưởng nhìn thẳng vào Đồ Quân, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Đồ Quân lo lắng về việc này như thế nào.
Đồ Quân trong lúc nhất thời do dự, không nói gì. Ma Phàm đứng ở bên cạnh liền nói:
– Dì, không thể buông tha thằng này như vậy được. Hôm nay kiểu gì cháu cũng phải tiêu diệt hắn, ai cũng không ngăn cản được cháu.
Khi nói chuyện, Ma Phàm còn giơ tay như muốn xông lại đánh, Tôn Bí vội vàng giơ tay ngăn Ma Phàm lại. Y cũng đã nhìn ra không khí lúc này có vẻ không đúng, sự kiện rất đơn giản là Ma Phàm theo đuổi Tống Nhất Phàm đã tăng cấp lên thành cuộc đối đầu giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân. Lúc này Ma Phàm không thích hợp xông vào gây thêm náo loạn nữa.
Hạ Tưởng không chút để ý, liếc mắt nhìn Đồ Quân một cái.
– Phó Thị trưởng Đồ, biểu hiện của Ma Phàm thì chị cũng đã nhìn thấy rồi đấy, đúng hay sai thì đã có công luận.
Đồ Quân suy nghĩ rồi nói:
– Vậy cậu nói xem sự tình hôm nay làm như thế nào thì mới xong việc được?
Hôm nay hắn và Đồ Quân ngay giữa ban ngày ban mặt so chiêu với nhau, lại giành được lợi thế. Hôm nay là cơ hội tốt nhất để thử xem điểm giới hạn chịu đựng của Đồ Quân đến mức nào.
– Thứ nhất là chịu mọi phí tổn cho việc sửa chữa. Thứ hai, là phải xin lỗi Tống Nhất Phàm, cam kết là từ nay về sau không được quấy rầy Tống Nhất Phàm nữa.
Yêu cầu của Hạ Tưởng rất vừa phải, không thể nói là quá đáng được, nhưng Đồ Quân lại do dự, không dám đáp ứng liền. Bởi vì cô ta biết rằng, cô ta mà đồng ý thì chẳng khác nào là cô ta phải cúi đầu nhận thua trước mặt Hạ Tưởng cả. Mà cô ta thì lại luôn luôn cho rằng mình luôn cao hơn Hạ Tưởng một cái đầu, làm sao lại có khả năng nhận thua với hắn được.
Nhưng phía sau Hạ Tưởng lại còn có một Tống Triêu Độ.
Cho dù Tống Triêu Độ không vì một chuyện nhỏ như thế này để làm khó cô ta, nhưng chắc chắn ông ta đối với cô ta cũng sẽ ghi lòng tạc dạ, nói chung đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |