Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 181

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 181

Mềm mại, ấm áp.

Dương có cảm giác như đang dần thức dậy sau một giấc ngủ dài.

Mắt chưa thể mở ra, nhưng cảm giác trên làn da rất thật, không còn cảm giác mỏi mệt, đau đớn khi phải lê mình trên mặt đất lạnh lẽo.

Chẳng lẽ, cảm giác bị bỏ lại trong Địa Tâm Cảnh ấy chỉ là mơ?

Không, đó là thật, Địa Tâm Cảnh đã thực sự đóng lại, và Dương đã thực sự lê lết một quãng đường dài trước khi bất tỉnh.

Một bàn tay mềm mát rượi khẽ nhẹ nhàng vuốt lên mặt Dương. Mũi hắn bắt đầu ngửi được một làn hương da thơm nhàn nhạt.

Cảm giác ấy tuy lạ nhưng quen.

Dương chưa mở mắt ra được, nhưng trong đầu hắn hiện ra một khung cảnh rất thật của quá khứ. Trong một căn nhà đơn sơ, hắn cũng nằm hôn mê trên giường, cũng có một người len lén đưa tay âu yếm gương mặt hắn.

Dương nhớ quá khứ ấy, đó là sau khi hắn rời khỏi Vô Lực bang, hôn mê một quãng thời gian, đến khi hắn mở mắt ra, ngồi bên giường là một người xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt nàng dù cố tình che giấu nhưng vẫn để Dương nhìn ra một nét dịu dàng ngào ngọt.

Nàng là Kiều Vô Song.

Nhưng đó là quá khứ.

Còn hiện tại, Dương cũng dần mở mắt ra.

Cũng có một cô gái ngồi bên giường, nhưng không phải gương mặt của Kiều Vô Song, mà là Triệu Nhị, là Lý Lung Linh, chính xác hơn là Lam Ngân.

Nhưng dù là một gương mặt khác, nhưng ánh mắt dịu dàng kia thì Dương không thể nào nhìn lầm được. Nàng trong thân xác Lam Ngân, nhưng linh hồn là của Kiều Vô Song, của Thiên Hương.

Dương khi trong hình dạng Bình Thường đã từng tự hỏi vì sao nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tình cảm đến vậy. Lần này Dương trong hình dạng thật cũng vẫn thắc mắc cùng một câu hỏi.

Nhưng câu hỏi kia giờ đã không còn quan trọng. Sau khi can thiệp vào quá trình dung hợp linh hồn của Thiên Hương và Lam Ngân, cuối cùng Dương đã nhớ lại một phần ký ức lãng quên, một ký ức ngọt ngào…

Vẫn nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Thiên Hương, Dương gượng dậy, dang tay ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng.

Thiên Hương không kháng cự, người nàng cứng đờ, rồi dần buông lõng, cũng ôm lấy hắn…

Trong im lặng…

Ôm chặt lấy nhau, cảm nhận nhịp tim nhau, cả hai cùng chìm trong hồi tưởng…

Tất cả bắt đầu từ lúc Dương trong thân phận Bình Thường đối đầu với Siêu Quần rồi rời khỏi Vô Lực Bang.

Dương tỉnh dậy trong một ngôi nhà tranh đơn sơ với Kiều Vô Song ngồi bên cạnh.

Khi ấy, Dương đang trong giai đoạn dần hồi phục trí nhớ, hắn nhận ra Kiều Vô Song.

Một ngôi nhà tranh đơn sơ bên cạnh dòng sông xanh biếc, xung quanh là cánh đồng thơm mùi lá lúa.

Khi đó, vì bị thương rất nặng cộng thêm khả năng sử dụng linh lực chưa hoàn toàn phục hồi, Dương lấy cớ nấn ná để được ở lại cùng Kiều Vô Song, và nàng thì không hề có biểu hiện từ chối, không những vậy, nàng còn chăm sóc hắn tận tình.

“Vì sao nàng lại ở nơi này?”

“Vì sao nàng tốt với ta vậy?”

“Nàng biết ta là Võ Phi Dương đúng không?”

“Sao nàng lại liều mạng đỡ kiếm của Kinh Vô Nguyệt thay ta?”

Dương có rất nhiều thắc mắc, nhưng Kiều Vô Song không hề đáp lại. Vì nàng câm, hoặc vì nàng không muốn trả lời.

Sống cùng một mỹ nhân trong gian nhà nhỏ, Dương lương thiện chẳng được bao lâu thì bản chất dâm dê trỗi dậy.

Đêm đó, hắn trằn trọc khó ngủ, nằm lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ từ chiếc giường bên kia tấm vách mỏng, Dương đoán rằng Kiều Vô Song có lẽ đang ngủ say.

Một cuộc giằng xé nội tâm bắt đầu diễn ra trong đầu Dương.

“Nàng tốt với mình như vậy, mình làm nàng sướng để đền ơn thì có gì sai?”

“Mình lấy của nàng cái ngàn vàng, nhưng cũng đền cho nàng chục triệu tinh mà!”

Gọi là giằng xé, nhưng con quỷ dâm dục trong Dương hoàn toàn áp đảo chút xíu lương thiện nhỏ như cọng lông của hắn.

Cuồi cùng, hắn giơ mười ngón tay lên, bắn đầu đếm: “Không hiếp, hiếp, không hiếp, hiếp, không hiếp…”

Đến ngón thứ mười ngay chữ hiếp, Dương định bật dậy hành động, nhưng rồi lại nghĩ: “Không được! Phải đếm thêm lần nữa theo cách khác cho công bằng!”

Lần này Dương giơ năm ngón tay lên đếm: “Hiếp, không hiếp, hiếp, không hiếp, hiếp!”

“Hai lần đều là hiếp, số phận đã ép buộc ta rồi!”

Dương thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ rời giường để lén bước sang giường Kiều Vô Song.

Trên giường tre, Dương thấy một tấm chăn mỏng phủ kín cơ thể Kiều Vô Song, nàng vẫn phát ra tiếng thở nhẹ nhàng như đang say giấc.

Cơn hứng tình dần lên đến cực độ, Dương hóa liều cởi quăng quần áo lao đến giường, hắn kéo tấm chăn ra rồi lao lên giường đem khúc thịt cứng ngắc cắm thẳng vào vị trí mà hắn ước lượng là giữa hai đùi Kiều Vô Song.

Phập!

“UI DA!!!”

Dương hét lên đau đớn, hóa ra, trong chăn không có người, chỉ có một luồng không khí mô phỏng theo cơ thể người và giả tiếng thở. Khi Dương kéo chăn và lao ập vào, luồng khí tan ra, khúc thịt của Dương cắm thẳng xuống giường tre mỏng manh khiến chiếc giường thủng mất một lỗ.

Nghiến răng chịu đau rút dương vật bị tre kẹp lên, Dương chữa thương rồi mặc lại quần áo, thầm thắc mắc giờ này Kiều Vô Song lại bỏ đi đâu?

Tò mò, Dương ra khỏi nhà, hắn nhìn xung quanh nhưng trong màn đêm yên tĩnh không có chút gì khác lạ.

Đó là với người khác, còn với Dương, hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều khác biệt, quanh đồng lúa có một kết giới. Sở dĩ Dương nhận ra là vì kết giới này rất giống kết giới quanh nhà Hồng Ảnh, có lẽ là cùng một loại.

Dương âm thầm tiến vào.

Một cảm giác mát rượi lan khắp toàn thân khi Dương tiến vào kết giới, trước mắt hắn, Kiều Vô Song xinh đẹp như thiên tiên lơ lửng giữa trời sao, xung quanh nàng có những luồng gió lượn quanh như đám ong bướm vui đùa.

Lúc đó, đột nhiên có một luồng gió từ ngoài tiến gần, Dương cảm giác luồng gió này như một kẻ háu ăn đang xông vào xơi tái những luồng gió nhỏ.

Nhưng dường như vì sự có mặt của Dương khiến luồng gió quái dị kia đột nhiên biến mất.

Lúc này thì Dương đã đoán được rằng Kiều Vô Song đang tạo ra một cái bẫy để dụ luồng dị phong kia, và sự có mặt của Dương đã phá hư kế hoạch của nàng.

“Ta xin lỗi…”

Gió tan, Kiều Vô Song trở lại mặt đất. Trước lời xin lỗi của Dương, nàng chỉ khẽ cười, tỏ ý rằng nàng không hề trách hắn.

Cả hai trở vào nhà, Dương vừa đi vừa hỏi: “Thì ra nàng đến đây để thu phục dị phong sao? Đó có phải là dị phong Hỗn Độn không, loại dị phong có thể hấp thu dị phong khác?”

Kiều Vô Song khẽ gật đầu, rồi nàng sững lại khi nhìn lên chiếc giường của mình.

“Thôi chết mẹ rồi lúc nãy quên sửa giường lại!” Dương cũng hoảng hốt, chiếc giường lúc này đã thủng một lỗ.

Kiều Vô Song thoáng nhìn Dương, nàng phất tay tắt ngọn đèn linh lực rồi lên giường ngủ.

Dương không biết giải thích kiểu gì, đành xấu hổ trèo lên giường trằn trọc một đêm.

Không phải vì chiếc giường thủng lỗ, mà vì Dương biết cuộc sống bình yên này không kéo dài lâu, hắn phải đi, Kiều Vô Song cũng không ở mãi nơi này, nàng sẽ đi sau khi thu phục được dị phong Hỗn Độn, hoặc thất bại.

Dương vẫn luôn khó hiểu, Kiều Vô Song rất tốt với hắn, nhưng cũng rất xa cách, cảm giác giống như vừa thân vừa lạ…

Liên tục trải qua những khó khăn và biến cố khiến Dương biết những khoảnh khắc bình yên là điều xa xỉ. Hắn tiếc ngày chia ly, nhưng không thể ích kỷ kéo dài chuỗi ngày bình yên này vì ngoài kia còn có nhiều điều và nhiều người chờ đợi hắn.

Dương muốn thời khắc bình yên này càng thêm ý nghĩa.

Đó là những ngày rất đẹp.

Dương và Kiều Vô Song sống như hai người không có linh lực, sáng sớm, hắn rủ nàng trồng rau, nuôi cá, trưa về ăn một bữa cơm dân dã, chiều đi đào khoai, tối xuống nướng khoai bên đống lửa hồng.

Dường như từ trước đến nay Kiều Vô Song chưa từng từ chối Dương điều gì, nàng tò mò rồi dần tỏ ra thích thú trước những hoạt động bình dị mà Dương bày ra, nàng cười nhiều hơn, không phải nụ cười thoảng nhẹ thường thấy mà là những nụ cười thích thú khi nhìn thấy vườn rau nảy mầm, nụ cười bất ngờ khi Dương giật mình sợ hãi lúc đào khoai trúng một con giun to tướng, nụ cười khoái chí khi nàng câu được cá to còn Dương chỉ câu được rác dù hắn luôn mồm chém gió về tài câu cá của bản thân, và nụ cười hạnh phúc e thẹn khi Dương tự tay đút cho nàng mảnh khoai nướng thơm lừng…

Với Dương, Kiều Vô Song trải nghiệm một cuộc sống mà cả đời nàng chưa từng nghĩ đến. Cả đời nàng có bao giờ nghĩ rằng, đường đường là một trong 12 Nữ Thần cao quý lại bị người khác dẫn đi trộm gà? Đó là lần đầu Kiều Vô Song cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng lại vừa tức cười.

Dưới ánh trăng tròn, Dương một tay ôm gà, một tay kéo tay Kiều Vô Song chạy theo mình, phía sau là dân làng đang đuổi đánh.

Hai người trốn vào bụi cây, cùng hồi hộp nín thở sợ dân làng phát hiện, dù thực tế những dân làng này chỉ có cấp Linh Sõ, Linh Úy, rồi cùng thở phào khi dân làng đi khuất.

“Éc!”

Con gà nãy giờ bị Dương bóp cổ kêu lên làm cả hai giật bắn mình, sau đó hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

Trong đời, Kiều Vô Song chưa lần nào cười sảng khoái đến vậy…

Dương ngưng cười, say đắm ngắm nhìn gương mặt mỹ miều bên cạnh.

Bắt gặp ánh mắt si mê của Dương, tim Kiều Vô Song như giật thót, lúc này nàng mới nhận ra hai người đang kề sát vào nhau, tay vẫn trong tay…

Hắn nhận ra tay nàng thật mềm mại…

Nàng cảm thấy tay hắn quá ấm áp…

Ánh mắt si mê của hắn làm tim nàng loạn nhịp…

Gương mặt thẹn thùng của nàng làm lòng hắn lâng lâng…

Hơi ấm từ hắn lan vào da nàng…

Hương thơm từ nàng phả vào mũi hắn…

Muốn gần hơn…

Môi hồng như đang chờ đợi…

“Éc!”

“Đằng kia!”

Gà lại kêu lên, dân làng phát hiện và đuổi đến.

“Chậc!” Dương chậc lưỡi tiếc nuối khoảnh khắc đẹp, hắn liều lĩnh hôn thật nhanh vào làn môi tuyệt trần khiến Kiều Vô Song bất ngờ như rơi vào mê man. Dương vội bế lấy nàng và bỏ chạy.

Nằm trên tay Dương, Kiều Vô Song e thẹn chỉ Dương chạy về vùng kết giới nơi nàng tạo ra để bẫy dị phong Hỗn Độn.

Đối với Kiều Vô Song, đêm trăng này là cơ hội lớn nhất để nàng bắt được Hỗn Độn phong.

Gần đó, có một người đang lặng lẽ bước đến.

Hắn là thiên tài số một Hùng Vương Bảng, Nhất Ảnh Độc Hành.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba