Long Chúc Lôi và Long Chúc Phong tất nhiên muốn trở về, nhưng ngay cả tộc trưởng lẫn các trưởng lão cũng bất lực, họ biết họ trở về cũng vô dụng.
Với Phan Phúc Pháp, hắn muốn cùng Dương lập ra Hắc Đạo để báo thù, nhưng mối thù hắn mang cũng tương tự mối thù Dương mang, hắn muốn khiến Long tộc khiếp sợ và hối hận, chứ không muốn hủy diệt chủng tộc của chính mình.
Với Dương, lúc này trong đầu hắn không có thù hay không thù, không có thừa cơ đạp đổ, cũng không muốn làm anh hùng ra tay giải cứu, hắn chỉ thấy lo lắng, lo cho những người hắn từng tiếp xúc ở Long Thành, những người ở Lâm gia trang, những người ở hội giả kim.
Dương nhìn sang Phúc Pháp và thấy Phúc Pháp cũng đang nhìn mình, ánh mắt cả hai như đang hỏi nhau nên làm gì tiếp theo?
Lúc này, Dương lại chợt nghĩ, nếu hắn dẫn những người ở Hắc Đạo tiến đến Long Thành, dù để cứu giúp hay đạp đổ thì đều khác nào dẫn họ vào chỗ chết, chết vì một cuộc chiến không liên quan gì đến bản thân họ?
Cuối cùng, có lẽ, Dương sẽ tìm cách lần nữa xuống Long Thành, một mình.
Vừa suy nghĩ, Dương vừa vô thức rời phòng đi lúc nào không hay.
Dương rời khỏi khu y tế, hắn tiến đến một mảnh vỡ khác rộng lớn hơn và xa xôi hơn, trên mảnh vỡ này trồng một khu vườn đủ loại rau củ xanh mướt.
Dương lang thang quanh vườn rau, đến một ngã rẽ và vô tình va phải một cô nàng mang kính cận xinh xắn đang mải mê vừa đi vừa đọc một quyển sách hướng dẫn làm vườn.
Khi nhìn thấy người va chạm mình, theo ấn tượng đầu tiên của Dương thì đây là một cô nàng xinh xắn, tuy nhan sắc không quá nổi trội nhưng lại toát ra một loại khí chất khiến Dương có cảm giác như nàng đang ẩn giấu một vẻ đẹp tuyệt thế khuynh thành.
Mà khi nhìn thấy người mình va phải là Dương, cô nàng trông như hóa đá, ánh mắt và gò má xinh ửng hồng lộ rõ rằng nàng đang vô cùng bối rối.
Rồi vô tình y như sắp đặt, đó là khi cả Dương và cô nàng cùng cúi xuống nhặt quyển sách bị rơi lên và vô tình chạm tay vào nhau.
Cô nàng giật mình rụt tay lại rồi quay lưng chạy đi bỏ lại quyển sách.
“Em gì ơi quên sách nè!” Dương gọi với theo.
Nghe Dương gọi, cô nàng dừng một lúc rồi quay lại, vừa đi vừa cúi đầu như thể sợ bị Dương sờ trúng sẽ có thai.
Vừa trao quyển sách vào đôi bàn tay trắng nõn, Dương vừa hỏi: “Em tên gì?”
Cô nàng ôm quyển sách vào ngực rồi ấp úng đáp: “Ta… e… em… tên… Tử Yên…”
Đáp xong, cô nàng chạy biến đi, để lại Dương ngơ ngác nhìn theo, trong lòng thầm hỏi sao trên đời này lại có cô nàng nhút nhát đến vậy, không thua kém gì Dạ Vũ.
Thật ra Dương thế éo nào biết được, rằng trên đời chỉ có người khác sợ cô nàng kính cận này, còn nàng cũng chỉ nhút nhát với một mình hắn.
Trở lại một thời gian ngắn trước khi Dương rời khỏi Địa Tâm Cảnh…
Một bóng hình xinh đẹp lặng lẽ ngồi nhìn màn đêm, đôi mắt tím buồn ma mị ẩn chứa nỗi buồn.
Sau lưng nàng, một người khác cũng xinh đẹp không kém lặng lẽ bước đến bên cạnh.
Nhìn Tử Linh, Thiên Như Ý thấy rõ một nỗi cô đơn vô tận đang ẩn chứa trong lòng nàng.
Thiên Như Ý hỏi: “Lần trước Vy Ái kịp phong ấn ngươi lại, lần này ngươi tiếp tục thiêu đốt linh hồn, còn sống được bao lâu nữa?”
Tử Linh không đáp, ánh mắt buồn của nàng khiến người ta có cảm giác sắp rơi lệ dù khô ráo.
Thở dài, Thiên Như Ý nói: “Ta không biết giữa ngươi và Diễm Kiều ai ngốc hơn ai…”
Lần này Tử Linh cất tiếng hỏi: “Chẳng phải chính người cũng từng dùng mạng mình để đánh đổi sao?”
Thiên Như Ý gật đầu: “Phải, cả ta và Minh Châu đều đã từng, nhưng khi đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, lý trí buộc Minh Châu phải chọn cái chết, cảm xúc khiến ta phải cản đường kiếm. Nhưng ngươi và Diễm Kiều thì khác, các ngươi không nhất thiết phải làm như vậy.”
Không đồng tình cũng không phản biện, Tử Linh chỉ lặng lẽ nói: “Nếu mọi thứ quay ngược trở lại, ta vẫn sẽ làm vậy…”
“Và ngươi sẽ tiếp tục chấp nhận vĩnh viễn sống cùng nỗi buồn?” Thiên Như Ý hỏi.
Tử Linh không gật đầu, đương nhiên là nàng không muốn. Nhưng nàng đâu biết làm thế nào cho hết buồn?
Thiên Như Ý nói tiếp: “Hãy xem Bích Diệp an nhiên sống cuộc sống mình thích, hãy xem Thiên Hương dù biết vô vọng nhưng vẫn kiên cường chống lại số phận… Ngươi cũng có thể…”
“Bằng cách nào?” Tử Linh hỏi.
Thiên Như Ý đáp: “Vy Ái từng trở thành Thiên Ý, Thiên Hương và Lam Ngân từng trở thành Kiều Vô Song và Lý Lung Linh…”
Thiên Như Ý cười đầy thâm ý và nói tiếp: “Lặp lại nhiều quá thì không hay ho gì, nhưng riêng với ngươi thì ta tin sẽ ngoại lệ.”
Từ sau đó, Hắc Đạo có một cô gái tên là Tử Yên, và trở lại hiện tại thì nàng đang nấp vào một góc, gương mặt đỏ bừng, tay xinh đặt lên bộ ngực sữa đang phập phồng để ngăn con tim loạn nhịp chì vì một cái chạm tay vô tình từ ai kia…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần - Quyển 2 |
Tác giả | Slaydark |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/08/2022 03:39 (GMT+7) |