Dựa vào công nghệ của Thần Kim Tháp cùng sự hỗ trợ của các bậc tiền bối, Thiên Kim đã tạo cho mình một lớp giả nam chân thật đến mức đánh lừa hầu hết người xung quanh, chính vì vậy mà người Lương Diệt nhìn thấy không phải một Lương Thiên Kim yêu kiều tuyệt diễm, mà là một Lương Thế Kim anh dũng tuấn tú.
Thất Bảo Thế Kim, thiên tài xếp hạng bảy Hùng Vương Bảng đương thời, người có sức chiến đấu tiệm cận Thế Hệ Hoàng Kim và được đánh giá cao hơn hẳn một kẻ không vào nổi tốp mười như Lương Diệt. Gặp một đối thủ như vậy thì Lương Diệt làm gì có ý chí mà chiến đấu?
“Thế Kim! Chúng ta đều cùng mang họ Lương, hà cớ gì cứ tương tàn?” Biết không đánh lại, Lương Diệt chỉ có thể tìm cách thuyết phục.
Thiên Kim cười lạnh đáp: “Kèo nào thơm thì của Lương Diệt, của Tân Bảo Xưởng, kèo nào thối thì lại xưng họ hàng, mặt ngươi dày hơn lớp giáp mà ngươi đang mặc rồi đó!”
Lương Diệt lắc đầu chối: “Ta không có ý đó! Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, nếu muốn đánh thắng ta thì cái giá ngươi bỏ ra không nhỏ đâu.”
Thiên Kim hừ một tiếng rồi nói: “Mặt dày lại còn lươn lẹo. Vừa hay ta có tạo ra một thứ để trừng trị kẻ lươn lẹo!”
Nói đoạn, Thiên Kim lấy ra một cây roi, dây roi làm bằng kim loại sáng lấp lánh và toát ra khí thế khiến Lương Diệt có cảm giác e sợ, cảm giác giống như một đứa trẻ sắp chịu đòn roi của cha mẹ.
“Bán thần bảo!” Lương Diệt kinh nghi nói, hơn hai năm trước hắn có nghe tin tức về trận so tài giữa Lương Thiên Kim và Bình Thường, kết quả tuy thua nhưng Thiên Kim vẫn tạo ra một bảo vật vượt qua thánh bảo và tiệm cận thần bảo.
Đả Dương là cái tên chính thức mà Thiên Kim đặt cho món bảo vật này.
Cầm Đả Dương trên tay, dường như cảm xúc ùa về khiến Thiên Kim tức giận vung roi một phát khiến bầu không khí như bị cú quật roi chẻ đôi.
Trước uy thế của Thiên Kim, Lương Diệt rất muốn bỏ chạy, nhưng hắn biết nếu quay lưng chạy lúc này thì chỉ là đưa lưng cho Thiên Kim đánh, vậy nên không còn cách nào khác, Lương Diệt chỉ có thể tiếp chiến.
Một bên là anh trai của tháp chủ Thần Kim Tháp, một bên là người thừa kế của Tân Bảo Xưởng, trận chiến của Lương Thế Kim và Lương Diệt có sức hấp dẫn không hề kém cạnh so với trận chiến giữa các thiên tài Thế Hệ Hoàng Kim, không phải về sự kịch tính hấp dẫn, mà vì những bảo vật lợi hại mà hai người sở hữu. Tiếc là trận chiến lần này không có mấy người được chứng kiến.
Lương Diệt lấy ra một bộ giáp sắt, tuy bộ giáp khá cồng kềnh nhưng được thiết kế đặc biệt nên Lương Diệt mặc vào rất nhanh. Kết hợp với bộ giáp là một vũ khí dạng nỏ trông như hàng nhái của Linh Quang Thần Cơ.
Cầm cây nỏ trên tay, Lương Diệt khoe khoang nói: “Cây nỏ này có tính năng không hề thua kém Linh Quang Thần Cơ, thậm chí còn có điểm vượt trội! Ta vốn muốn dùng để bán cho Cửu Huyền Ngân Hà, nhưng thôi, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của nó!”
Thiên Kim chỉ cười lạnh, bằng tài năng và hiểu biết về giả kim của nàng, nhìn qua liền biết cây nỏ này là một thánh bảo cao cấp, nhưng chỉ là hàng hạng bét trong các thánh bảo cao cấp, uy lực nỏ chỉ lớn khi đối thủ yếu thế.
Nhưng Thiên Kim chẳng thèm vạch trần, thay vào đó, nàng vận linh lực xuống chân và truyền vào đôi giày đang mang.
Không khí dưới chân Thiên Kim lập tức dao động, đôi giày xáo động không khí để tạo ra lực đẩy cực mạnh đưa Thiên Kim phóng thẳng về phía Lương Diệt với tốc độ cực nhanh.
Khi Thiên Kim phóng tới, Lương Diệt liền tích tụ linh lực vào nỏ và nhắm bắn, một chùm mũi tên nhọn hoắt phóng thẳng về hướng Thiên Kim.
Lúc chuẩn bị va chạm, sau lưng Thiên Kim xuất hiện một thứ trông như cánh quạt, cánh quạt này xoay mạnh tạo lực đẩy giúp Thiên Kim xoay người chuyển hướng né khỏi những mũi tên và lướt đến dùng roi Đả Dương đập thẳng vào Lương Diệt.
Một âm thanh chát chúa vang lên, roi của Thiên Kim quất vào lớp giáp của Lương Diệt khiến chỗ va chạm vỡ hằn một vết roi.
Hoảng sợ trước uy lực của chiếc roi, Lương Diệt lấy một chiếc túi mở ra và một thứ trông như người sắt cao gần ba mét xuất hiện, Lương Diệt nhảy vào cánh cửa sau lưng người sắt, lớp giáp trên người hắn kết hợp với cấu tạo bên trong người sắt một cách hoàn chỉnh.
Nếu Dương nhìn thấy người sắt, hắn sẽ nhận ra ngay người sắt này là phiên bản nhỏ hơn của tên người sắt mà hắn đụng độ khi vượt ngục ở Thế Giới Ngầm. Cũng dễ hiểu vì cả hai đều là sản phẩm của Tân Bảo Xưởng, là hàng nhái ăn theo Hắc Phù Đổng của Dương.
Có lớp giáp dày bảo vệ, Lương Diệt tự tin hơn hẳn, hắn liền điều khiển người sắt bước đi khiến mặt đất chấn động rôi vung nắm đấm to tướng về phía Thiên Kim.
Đối mặt nắm đấm nặng nề, Thiên Kim hơi lui lại rồi quất roi đáp trả.
Dây roi kim loại va vào lớp tay sắt dày và chỉ để lại một vết hằn không đáng kể, nhưng điều đáng nói là dây roi Đả Dương lúc này giống như một con rắn, nó bò quấn quanh cánh tay người sắt và không ngừng dài ra, chỉ chốc lát đã quấn lấy khớp tay và khớp cổ của người sắt, khiến hắn không thể nào chống cự.
Chưa hết, dây roi dần đỏ rực lên và tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp khiến những điểm tiếp túc của bộ giáp với dây roi bị nung chảy, cùng với đó, dây roi phát ra một luồng điện mạnh mẽ, luồng điện truyền qua bộ giáp giật cho Lương Diệt tê người, vội mở cửa chạy ra, nhưng cánh cửa đã bị đóng băng.
Thiên Kim đã sớm đến phía sau lưng người sắt, tay nàng lúc này đang đặt tln cánh cửa trên lưng người sắt, trên tay nàng lúc này còn có một chiếc găn tay, găng tay này tỏa ra một luồng khí lạnh giá khiến cánh cửa bị đóng băng.
Bị giam bên trong người sắt, Lương Diệt kinh hãi hỏi: “Tại sao? Làm sao ngươi có thể dùng được cả bốn hệ Phong, Hỏa, Lôi, Băng?”
“Ta gọi đó là bí thuật!” Thiên Kim thần bí đáp lại, đương nhiên nàng sẽ không tiết lộ bí mật này cho Lương Diệt.
Thực tế đây là một công nghệ giả kim mới do chính Thiên Kim phát minh ra, cảm hứng của công nghệ này lấy từ Dương, kẻ chế tạo thành công Băng Hỏa Luân Hồi và dùng cùng lúc hai hệ Băng – Hỏa trong cuộc chiến Long Thành.
Đa số bảo vật mang thuộc tính phi nguyên tố đều không yêu cầu người dùng có hệ linh lực tương ứng, nhưng hầu hết bảo vật mang thuộc tính nguyên tố đều yêu cầu người sử dụng có thuộc tính nguyên tố tương ứng để sử dụng đầy đủ tính năng, trừ một số bảo vật có công nghệ thất truyền hoặc nguyên liệu siêu hiếm, Băng Hỏa Luân Hồi là một ví dụ.
Nhưng bằng vào trí tuệ siêu đẳng cùng tính ham học hỏi, tìm tòi, Thiên Kim đã tạo ra những bảo vật có thể tạo ra băng, hỏa, lôi, phong mà không cần đến linh lực nguyên tố. Ví dụ như muốn có gió thì làm cánh quạt, muốn có lửa thì tăng nhiệt độ, muốn có sét thì tạo ra điện, muốn có băng thì hạ áp suất. Từ đó Thiên Kim đã sáng tạo và nâng cấp bảo vật của mình để tạo ra thuộc tính nguyên tố bằng khoa học thay vì linh lực học, tất nhiên vẫn cần linh lực vô hệ của Thiên Kim để tăng uy lực của bảo vật.
Lương Diệt muốn phá cửa xông ra nhưng chiếc roi Đả Dương sau khi quấn chặt cơ thể người sắt còn tạo ra một phong ấn mạnh mẽ. Lương Diệt ở trong không gian kín, muốn phá phong ấn này phải dùng sức mạnh rất lớn và có thể khiến chính hắn trọng thương, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Khi Thiên Kim đang nghĩ xem phải làm gì tiếp theo với Lương Diệt thì một cánh cổng không gian hiện ra và Như Nguyệt xuất hiện trước khi cánh cổng biến mất.
Lóp giả trang của Như Nguyệt không quá đặc biệt nên từ đầu Thiên Kim đã biết nàng là nữ giả nam, còn Như Nguyệt vốn là thiên tài về ảo ảnh và ảo giác nên cũng đoán ra Thế Kim là nữ. Cũng vì điều này mà cả hai dễ dàng kết bạn với nhau trên đoàn tàu trong lòng đất.
Thấy Như Nguyệt, Thiên Kim ngạc nhiên hỏi: “Cánh cổng không gian đó là sao?”
Như Nguyệt giải thích cho Thiên Kim mọi chuyện và thuyết phục Thiên Kim theo nàng đến khối không gian vũ trụ ảo để họp mặt cùng bọn Dương.
Không hẳn là tin tưởng, nhưng Thiên Kim đủ thông minh để nhìn ra sự chân thật của Như Nguyệt, vậy nên nàng dễ dàng gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, khi Dương đã cứu được bọn Độc Hành thì Thục Trinh lại mở cổng cho Như Nguyệt và Thiên Kim, mang theo cả tên tù binh Lương Diệt đang năn nỉ ỉ ôi.
Dương đang rén vì bị Ngân Hà tập kích, giờ lại thấy Như Nguyệt dẫn Thiên Kim về, độ rén tăng gấp đôi.
Nhìn thấy Dương lấm la lấm lét, Thiên Kim liền nheo mắt lại, mối hận xưa lại dâng trào, sát khí bốc lên.
Như Nguyệt đứng cạnh thấy vậy liền lờ mờ đoán ra huyền cơ, sát khí cũng bốc lên.
Ngân Hà vừa mới được Hồng Trần dỗ, thấy Thiên Kim và Như Nguyệt, sát khí lại bốc lên.
Thục Trinh tuy ngây thơ nhưng cũng có thể phát hiện bất thường, liền nhìn sang Dương, mắt nàng hơi nheo lại.
Hồng Trần nhìn bốn luồng sát khí, hai mắt long lanh của nàng trợn lên và nhìn về Dương với vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Dương lúc này co rúm lại, trong lòng thầm chửi thề, đầu năm con hổ gặp ngay năm con hổ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần - Quyển 2 |
Tác giả | Slaydark |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/08/2022 03:39 (GMT+7) |