Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 51

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 51

Một khu vực vắng vẻ giữa biển Đông.

Mặt biển gợn sóng nhẹ nhàng, bầu trời trong xanh bình yên, không ai hay biết có một trận chiến dữ dội kéo dài suốt nhiều ngày đang diễn ra ở nơi này, và chỉ vừa kết thúc…

Trong một kết giới giữa biển Đông, nơi mà không ai có thể nhìn thấy hay tiếp cận trừ khi được phép, những cột sóng biển cao hàng trăm mét đóng thành băng đá, những hồ dung nham nóng rực cháy bùng trên băng, bầu trời âm u mịt mù đầy tuyết trắng cùng bụi than nóng đỏ, không gian rạn nứt trông chẳng khác gì một khối pha lê sắp vỡ…

Giữa vùng không gian đó, một mỹ nhân tuyệt thế đang đứng dang tay cố gắng vá lại những vết nứt, lưng nàng mang sáu chiếc cánh đỏ rực…

Một bóng người già nua lướt về phía cô gái mang cánh đỏ, gương mặt lão lộ rõ mệt mỏi và toàn thân đầy thương tích, Kim Quy.

“Thế nào rồi?” Cô gái hỏi.

Kim Quy thở dài và lắc đầu: “Có tên đã trốn thoát, chúng dùng cách nào đó để lẫn tránh khiến ta không thể truy ra… Còn vết nứt này…”

Cô gái gật đầu: “Đã kiểm soát được, cũng nhờ Hà Phương trợ giúp.”

“Hà Phương? Cô ta đâu?” Kim Quy hỏi.

Cô gái đáp: “Cô ta đã đi tìm giúp Hồng Ảnh và Hàn Tuyết.”

Kim Quy gật đầu: “Có cô ta thì yên tâm hơn rồi…”

Cô gái hỏi: “Còn chuyện đứa nhóc kia?”

Kim Quy đáp: “À! Theo lời người, ta đã truyền thông điệp về tộc. Sùng Hạo rất thông minh, có lẽ dù ta không nói thì hắn cũng đoán ra nguyên nhân tại sao ta biết hắn đã phá thêm một tầng xích…”

Người mang sáu chiếc cánh đỏ là Xích Vũ Tiên Tử – Âu Cơ, mẹ ruột của Sùng Hạo, người tiết lộ cho Kim Quy biết Sùng Hạo đã phá được tầng Phong Hồn Xích thứ tư.

Âu Cơ gật đầu và không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt không giấu được niềm thương nhớ đứa con trai út ngàn năm xa cách.

Kim Quy ngập ngừng rồi nói: “Còn có chuyện này… Ta nghĩ rằng Sùng Hạo có một Thiên Phú đặc biệt…”

Âu Cơ gật đầu: “Nhiều năm trước, có một người đã phát hiện ra điều này và căn dặn ta kềm hãm sức mạnh của nó…”

“Tiên Hậu?” Kim Quy đoán.

Âu Cơ gật đầu và kể: “Tiên Hậu nói rằng loại Thiên phú mà Hạo sở hữu là một trong các Thiên phú thượng đẳng, ngang hàng với Tước Đoạt của Lãm.”

Kim Quy gật gù: “Ta đã đoán vậy khi nhận ra Sùng Hạo có thể lĩnh ngộ vượt cấp, một thiên phú có khả năng phát triển tự do?”

Âu Cơ lắc đầu: “Thiên phú của Sùng Hạo còn hơn cả sự tự do và có lẽ còn chưa bộc lộ…”

“Chưa bộc lộ?” Kim Quy ngạc nhiên.

Âu Cơ gật đầu: “Từ năm thứ 13 sống trong vỏ trứng, Hạo đã tự mình tu luyện mà không hề có một công pháp nào… Nhưng tiên hậu nói, giống như Tước Đoạt của Lãm, Hạo cần một công pháp phù hợp để phát triển thiên phú…”

“Công pháp đó là gì? Ta sẽ tìm về cho hắn!”

Âu Cơ lắc đầu: “Không thể, vì công pháp này chưa từng tồn tại…”

“Vì sao?”

“Vì công pháp này cần tự bản thân Hạo tạo ra, đúng như tên thiên phú của hắn, Sáng Tạo.”

“Hạo chỉ có thể mạnh mẽ hơn khi tự đi bằng đôi chân của bản thân, và khi vượt qua được sự kềm hãm của Phong Hồn Xích, phát triển thiên phú của bản thân đến cực hạn, có lẽ Hạo sẽ sánh ngang và thậm chí là vượt qua Lãm…”

“Vượt qua Long Quân? Có thể sao?”

Âu Cơ mỉm cười: “Lãm cô độc, Hạo thì không! Nếu ba kẻ mang thiên phú thượng đẳng cùng đoàn kết thì chúng ta không phải sợ bất kỳ thế lực nào ngoài kia…”

Trong lúc Âu Cơ nói, có hai người bay đến, một là Hàn Tuyết lạnh lùng như băng tuyết, một là Hồng Ảnh, gương mặt nàng có phần hơi đỏ như vừa bị phát hiện điều xấu hổ.

Âu Cơ thấy Hàn Tuyết và Hồng Ảnh liền hỏi: “Còn Hà Phương đâu?”

Hàn Tuyết liếc sang Hồng Ảnh, thấy nàng còn vẻ xấu hổ nên quay sang đáp lời Âu Cơ: “Sư phụ đã đi rồi…”

“Đi vội như vậy? Có chuyện gì sao?”

Hàn Tuyết lắc đầu: “Không có, chỉ là… phát hiện cơ thể sư muội có vấn đề nên đã… đi truy tìm hung thủ…”

“Sư tỉ!” Hồng Ảnh xấu hổ kéo tay áo Hàn Tuyết để ngăn nàng nói.

Bằng ánh mắt tinh đời, Âu Cơ dễ dàng đoán ra nguyên do, nàng nhẹ cười và nói: “Vết nứt nơi này đã ổn định, thật sự rất cảm ơn các vị đã trợ giúp.”

Hàn Tuyết lịch sự gật đầu, Hồng Ảnh đáp: “Chúng ta chẳng khác nào người một nhà, người không cần phải cảm ơn…”

Kim Quy gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, tình hình đã ổn nên ta phải sớm trở về hồ Hoàn Kiếm thôi…”

Hàn Tuyết và Hồng Ảnh cũng từ biệt Kim Quy và Âu Cơ rồi rời đi, họ là những người bảo vệ phong ấn của Lạc Long Quân…

Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/12-nu-than-quyen-2/

Cổ Loa thành.

Sau khi chứng kiến Dương hy sinh cánh tay còn lại để đánh nát bộ xương Chân Long, Lưu Mông quyết định ra tay, gã đáp xuống quảng trường trung tâm Cổ Loa thành và nhìn quanh với vẻ mặt ngạc nhiên: “Ồ! Hắc Vũ Tiên Long, Bạch Long Bá Vương và Vô Sắc Tiên Vũ! Quả là anh hào hội tụ, thật là hân hạnh cho kẻ hèn này khi được chứng kiến sức mạnh khủng khiếp vừa rồi.”

Dương định giả vờ gãi đầu xấu hổ, nhưng tay đã nát không cử động được: “Hề hề… Ăn may thôi.”

Lưu Mông đột ngột đổi giọng: “Ăn may? Chứ không phải nhờ sức mạnh của ác quỷ trong người các ngươi hả? Lũ Sát Thần!”

Biết rõ là Lưu Mông, thực ra là Long Mưu, chỉ bịa ra cái danh từ Sát Thần thôi, nhưng Dương và Hoài Bão không khỏi cảm thấy nhồn nhột vì gã bịa có phần trúng.

Dương vẫn cứ giả nai: “Sát Thần? Ngài nói gì vậy?”

Lưu Mông hừ lạnh: “Đừng giả vờ ngây thơ nữa! Có biết ta là ai không?”

“Ai cơ?” Dương tròn mắt.

Lưu Mông nghiêm trang đáp: “Ta là Long Mưu, thống lĩnh của lực lượng gìn giữ hòa bình và công lý quốc gia!”

Ở một góc khuất, cha con nhà Đặng Đô, Đặng Vô Tâm đang theo dõi tình hình, nghe Long Mưu giới thiệu, Đặng Vô Tâm tròn mắt thốt lên: “Đù! Có cái lực lượng đó luôn hả? Nghe ngầu vãi!”

Đặng Đô gõ đầu con trai và mắng: “Thằng ngu! Nó bịa ra đó, thằng mặt lìn Long Mưu này sủa còn kinh hơn cả Leng Keng nhà mình!”

Dương cũng đang bối rối trước trình tự sướng vô biên của Long Mưu, chưa kịp giải bày thì đã bị Long Mưu chặng miệng: “Lũ Sát Thần gian ác, nhân danh công lý, ta phán các ngươi tội tử hình!”

“Kinh! Ta có tội gì chứ?” Dương thốt lên, hoàn toàn bội phục trình tự kỷ của Long Mưu.

Long Mưu đáp: “Ngươi gây ra bao nhiêu tội lỗi mà vẫn còn giả nai ư? Khôn hồn thì tự thú để chịu một cái chết êm đẹp! Còn không ư? Ta đang giữ bằng chứng 800 vụ án do ngươi gây ra, còn gì để chối cãi!”

Hít một hơi như để lấy lại bình tỉnh, Dương nói: “Ha… Không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng sau khi chứng kiến ta đánh bại xương Chân Long mà vẫn mạnh miệng như vậy sao?”

“Mạnh miệng ư?” Long Mưu cũng có phần e sợ Dương còn ẩn giấu sát chiêu nên quyết định dùng An Dương Vương để thử phản ứng của Dương: “Ngươi rất mạnh, nhưng ta được một vị vua anh minh thần võ hỗ trợ!”

Vừa nói vừa nhìn nét mặt Dương, thấy Dương kinh ngạc và lùi lại liền thở phào cho rằng Dương thật sự đã hết chiêu.

“Vua? Chẳng lẽ…” Dương run run nói sau khi e dè lùi bước.

“Phải! Là An Dương Vương.” Long Mưu đắc thắng nói.

Dương ngã bẹp xuống đất: “An Dương Vương? Thật sự là ngài sao? Đừng tin lời Long Mưu! Hắn bịa đặt!”

“Bịa đặt? Những gì ta nói về ngươi đều được An Dương Vương bệ hạ tận mắt chứng kiến, không tin ta thì đi tin kẻ ác ôn nhà ngươi ư?”

Dương hoảng loạn giải thích: “An Dương Vương! Nếu ngài thật sự ở đó thì hãy tin ta! Chẳng lẽ ngài đã quên rằng, vì tin lầm người mà mất Cao Lỗ, mất nỏ thần, mất Cổ Loa, mất ngai vua và mất luôn con gái hay sao?”

Đáp lại Dương, một giọng nói vang vọng như u hồn phát ra từ Long Mưu: “Đúng vậy… Ta đã tin lầm, cho nên giờ ta chỉ tin vào những gì tận mắt chứng kiến… Và những gì Long Mưu nói về các ngươi đều đúng! Ngươi là kẻ vừa tàn ác vừa tham lam, hãm hại đồng bọn để chiếm đoạt nỏ thần!”

“Ặc!” Nghe có phần đúng nên Dương không có cách phản bác, liền giả vờ như nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi! Ngài nhớ thứ này chứ!”

Dương lấy ra tấm thẻ An dương hành bảo mà Cao Lỗ cho bọn hắn: “Đây, ta là người đã liên lạc với ngài bằng thẻ này! Ta đã từng gặp Cao Lỗ!”

“NÓI LÁO!” Long Mưu gầm lên giận dữ: “Bệ hạ! Tấm thẻ đó là Cao Lỗ đại nhân truyền cho ta! Sáu năm trước ta đã vô tình tìm được nơi ẩn mình của Cao Lỗ đại nhân, người trao cho ta tấm thẻ và dặn dò ta mang đến trao lại cho bệ hạ!”

Long Mưu bật khóc: “Sáu năm! Suốt sáu năm ấp ủ, ta khổ cực tìm bệ hạ mà chưa từng nghĩ đến công lao hay phần thưởng, chỉ muốn đáp lại niềm tin tưởng của Cao Lỗ đại nhân… Vậy mà hắn tham lam đoạt lấy hòng chiếm đoạt công lao và từ đó chiếm lấy nỏ thần làm phần thưởng cho sự dối trá của hắn!”

“Má! Thằng này lên thánh con mẹ nó rồi!” Dương chửi thầm.

Thiếu điều muốn quỳ lại tài chém gió của Long Mưu, Dương lấy ra một mảnh kim loại đưa ra: “Hắn nói láo! Đây mới là kỷ vật Cao Lỗ nhờ ta đưa cho ngài, ngoài ta còn có Nguyễn Hoài Bão và Phong Linh Nhi có mặt ở đó!”

Dương chỉ qua Phong Linh Nhi và Hoài Bão, trên mặt Hoài Bão là một nùi nghi hoặc, hắn biết Dương có thể lập tức lật mặt Long Mưu, sao phải bày trò kéo dài thời gian làm gì?

Long Mưu liền hét lên: “Chính nó! Bệ hạ, chính là kỷ vật Cao Lỗ gửi ngài!”

“Vậy ngươi biết trên đây viết những gì không?” Dương giơ mảnh kim loại lên cho Long Mưu xem.

Long Mưu đương nhiên không biết, liền chống chế: “Ta và Cao Lỗ đại nhân có một hợp đồng, ta không được phép đọc trộm thư của ngài ấy gửi cho bệ hạ.”

“Kinh nhờ! Không đọc thì sao ngươi biết Cao Lỗ tướng quân gửi cho bệ hạ?”

“Tàn hồn Cao Lỗ đại nhân nói cho ta biết!”

Đến đây thì bộ mặt của Long Mưu đã bị lật, ít ai biết tuy là một thiên tài giả kim và chiến trận nhưng Thạch Thần Sư Cao Lỗ khi còn sống chỉ luyện đến cấp Tướng, không thể lưu lại tàn hồn như cấp Chúa Tể.

“Vậy sao…” Dương nhếch môi cười và kích hoạt tấm thẻ, hư ảnh Cao Lỗ hiện ra và lặp lại những câu nói mà Dương, Hoài Bão và Phong Linh Nhi từng nghe…

Cao Lỗ nức nỡ: “Nào ngờ… nghe tin… Cổ Loa đã thất thủ… Đại vương đã… tự vẫn… Ta… ta…”

Lắng nghe những di ngôn của Cao Lỗ, tàn hồn An Dương Vương rời khỏi người Long Mưu, mặt ngài rưng rưng nước mắt: “Tên ngốc! Khi đó ta được Thần Kim Quy cứu giúp chứ nào đã tự vẫn…”

Cao Lỗ vẫn nói: “Là tại ta ích kỷ… nếu ngày đó ta không giận đại vương, không bỏ mặc ngài…”

An Dương Vương cắn răng: “Nào phải tại ngươi! Chi vì ta ngu ngốc không tin ngươi mà đi tin người ngoài…”

Cao Lỗ tiếp tục nói như không hề nghe biết những lời đáp của An Dương Vương: “Vua mất, ta tìm đến mộ người để tự kết liễu mạng mình tạ tội… Nhưng lại biết tin khác, thành Cổ Loa cùng mộ của đại vương đã biến mất!”

An Dương Vương thở dài: “Năm đó, Triệu Đà chiếm được Cổ Loa, nhưng vì tò mò đã giải thoát Bạch Kê vốn bị Thần Kim Quy giam cầm. Sau đó Bạch Kê chiếm xác Triệu Đà và chiếm lấy Cổ Loa đưa vào không gian khác để lẫn trốn chờ ngày hồi phục toàn lực. Ta là chủ nhân của Linh Quang Thần Cơ, được Thần Kim Quy trợ giúp đã đánh bại Bạch Kê trong thân xác Triệu Đà và phong ấn ả ở nơi này… Ta cũng mất đi cơ thể trong trận chiến năm ấy và quyết định tự giam mình cùng với Bạch Kê để canh giữ phong ấn và cũng để sám hối cho những sai lầm đã gây ra…”

Nước mắt hư ảo rơi lả chả, An Dương Vương quỳ xuống: “Cao Lỗ! Ta có lỗi với ngươi! Ta không xứng với nghĩa quân – thần và cũng không xứng với tình bạn của chúng ta!”

Mất sự hỗ trợ của An Dương Vương, Long Mưu lắc đầu thất vọng: “Hừ… Kế mượn dao giết người này đúng là con dao hai lưỡi… Cứ tưởng sẽ tiết kiệm chút sức…”

Nghe tiếng Long Mưu, An Dương Vương tức giận: “Tên khốn giả dối! Dám xúc phạm vong linh Cao Lỗ! Ta giết ngươi!”

“Ê! Từ từ đã nào…” Long Mưu không chút lo ngại, giơ trên tay ra viên huyết trân châu.

“Vậy làm sao ngươi có viên huyết trân trâu của Mỵ Châu?” An Dương Vương hỏi.

Long Mưu thản nhiên đáp: “Từ kho tàng của Long tộc. Trước đây ta nhận trọng trách trà trộn vào Âm Đạo hội để điều tra về di cốt của một vị tổ tiên…” Nhìn tro bụi còn lại từ bộ xương rồi nhìn Dương và Sùng Hạo, Long Mưu thở dài: “Ài… Bị hai thằng con hoang kia đánh hỏng mất rồi!”

Long Mưu nói tiếp: “Trong quá trình điều tra, ta phát hiện vị trí di cốt có một phong ấn khá giống phong ấn Cổ Loa được ghi lại trong hồ sơ mật của Long tộc. Đoán rằng nơi này chính là phong ấn Cổ Loa, nơi cất giấu Thần Bảo Linh Quang Thần Cơ nên ta đã về Long thành báo cáo. Sau đó ta được giao di vật của Mị Châu để nếu có cơ hội thì chiếm đoạt lòng tin của ngươi rồi từ đó đoạt lấy nỏ thần…”

“Ài… Ta tìm cách mãi nhưng không thể giải phong ấn, sau đó Âm Đạo hội sinh biến, ta lén tiêm thuốc vào con bé này định gây náo loạn một phen để mang di cốt tổ tiên về Long thành, nào ngờ bọn con hoang này xuất hiện…”

“Quả nhiên là mày…” Hoài Bão gượng đứng dậy, dù không còn sức và cũng không thể dùng thêm một lần Thần Ma Vô Lệ, nhưng hắn vẫn muốn lập tức đập chết Long Mưu…

Long Mưu cười lạnh: “Gọi người lớn bằng mày, lũ nhóc chúng bây thật là mất dạy!”

Hoài Bão không thể dùng Thần Ma Vô Lệ liên tục, nhưng Thiên Địa Hữu Tình cho phép Dương làm điều đó, dù vậy, cái giá phải trả cho lần thứ 3 này rất lớn…

Để trả thù cho Phong Linh Nhi, trả thù Long Hán, Dương bất chấp…

Thấy Dương hướng về phía mình, Long Mưu bật cười: “Què quặt! Không có tàn hồn An Dương Vương thì tao vẫn là Linh Đế nha thằng con hoang! Hay mày nghĩ An Dương Vương sẽ giúp mày?”

Dứt câu, Long Mưu thực hiện Long hóa cấp độ 2 thành một toàn long giáp thể màu nâu như phân rồi dùng sức ném viên huyết trân châu làm từ máu của Mỵ Châu đi thật xa.

“Tên khốn!” An Dương Vương mắng một câu rồi vội đuổi theo viên trân châu.

“Đừng!” Dương can ngăn, nhưng đã muộn…

ẦM!

Ngay khi An Dương Vương chụp được, viên huyết trân châu chợt nổ tung, tàn hồn An Dương Vương vốn đã mờ ảo, giờ trúng phải vụ nổ văng đi và càng thêm mờ nhạt.

“Võ Phi Dương! Hôm nay ta mang đầu ngươi về tặng cha và Long Địch!” Long Mưu đắc thắng nói rồi xông đến…

Dương lúc này đã trở lại hình người với cánh tay mềm nhũn bê bết máu. Tưởng như vô dụng, nhưng cả người hắn chợt bị phủ lên bởi một làn khí đen tối mang dáng hình mỹ nữ…

“Thiên Địa Hữu Tình – Dạ Vũ Biến!”

Long Mưu vẫn có đề phòng, ngay khi Dương biến đổi liền giậm chân định bỏ chạy vì biết sức mạnh của Dương có giới hạn, nhưng…

“Ngự Ám Thần Thuật!”

Đôi mắt đen tối của Dương nhìn xuống chân Long Mưu, và ngay lập tức, một vòng tròn bóng tối hiện ra dưới mặt đất rồi lớn dần, Long Mưu đứng ngay trung tâm vòng tròn đen, kinh ngạc nhận ra bản thân không để động đậy, gã ngã khụy xuống và bị những sợi dây bóng tối quấn chặt…

Vẫn còn có thể cọ cựa, Long Mưu kinh ngạc thét lên: “Khốn khiếp! Đây là thuật phong ấn gì mà lợi hại vậy? Hệ bóng tối? Làm sao mày có?”

“Nhờ chịch gái đó!” Dương thầm đáp, liếc mắt sang Hoài Bão và Phong Linh Nhi rồi quay lưng…

Hoài Bão và Phong Linh Nhi hiểu ý Dương, cả hai nhìn nhau, Phong Linh Nhi định xông lên nhưng Hoài Bão nắm tay giữ nàng lại: “Để ta!”

Long Mưu không còn gào thét được nữa, chỉ còn đôi mắt hoảng sợ nhìn Hoài Bão như hung thần đang tiến đến…

“Cần mượn kiếm không?” Sùng Hạo hỏi, tay giơ Thuận Thiên kiếm ra.

Hoài Bão mắng: “Tên khốn! Biết ta không xài được nên mới cho mượn hả? Ta có kiếm!”

Truy Phong thánh kiếm là quá đủ…

Long Mưu không thể cử động cả cơ thể lẫn linh hồn, chỉ còn cách trơ mắt nhìn Truy Phong của Hoài Bão chém đến, đầu lìa khỏi cổ…

“Cho xin cái đầu tặng Long Hán và Long Địch!” Dương nói khi nghe tiếng đầu lăn lông lốc, hắn đã mất trạng thái Dạ Vũ Biến…

Chợt có một bóng đen từ trên trời rơi xuống, Dương ngước nhìn lên, và ngay sau đó có cảm giác hai chiếc răng sắc lạnh cắm phặp vào cổ hắn…

Máu bị hút nhưng Dương không còn sức chống cự…

Mọi thứ trước mắt mờ dần, Dương nghe tiếng Hoài Bão gào lên: “Nguyễn Phí! Cứu hắn!”

Rồi có tiếng Đặng Vô Tư hét lên: “Cha mau cứu ảnh!”

Có tiếng đánh đấm, Phong Linh Nhi dường như vừa bị đánh văng nên rên một tiếng đau đớn…

Trước mắt Dương tối đen…

Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/12-nu-than-quyen-2/

Chàng trai trẻ giật mình tỉnh giấc, tim đập mạnh và thở dồn dập…

“Bình Thường! Dậy trễ nha!”

Bình Thường nhìn quanh, nhận ra đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong gian phòng đơn sơ quen thuộc, phía chiếc giường đối diện có một thanh niên đang thay áo.

Bình Thường đặt tay lên tim để tự trấn an: “Đỗ Đạt sư huynh!”

Gã sư huynh nhìn Bình Thường và hỏi: “Sao vậy nhóc? Lại mơ làm siêu anh hùng à?”

Bình Thường hẽ gật đầu: “Ta lại mơ về Võ Phi Dương…”

Đỗ Đạt bật cười: “Bình Thường ơi là Bình Thường! Đây là năm 2021 rồi! Võ Phi Dương đã chết từ năm ngoái! Ngươi hâm mộ hắn thì cũng vừa phải thôi!”

Bình Thường phản bác: “Nhưng ta mơ rất thật! Hắn bị một gã ma cà rồng hút máu đến chết…”

Đỗ Đạt nhướng mày: “Ta thấy ngươi ngày càng giống thánh dự tự thông rồi đấy!”

“Thánh dự tự thông?” Bình Thường hỏi.

“Tự thông là tự sướng đấy! Thường thì các truyện có những tình tiết lộ rõ mồn một nhưng vẫn có một số thánh phân tích như thể tình tiết đó do hắn tự tạo ra rồi kết luận bản thân có tài dự đoán! Ngươi cũng giống vậy, cái chết của Võ Phi Dương đăng ầm ầm trên các báo, còn được nhà báo nổi tiếng Đăng Thất Thiệt chứng kiến thì ngươi mơ thấy có gì lạ? Ngươi cho rằng hắn báo mộng cho ngươi? Hay ngươi nghĩ ngươi là kiếp sau của hắn?”

Bình Thường im lặng, hắn biết hắn không phải Võ Phi Dương, cùng tuổi, nhưng người ta là thiên tài xuất chúng, còn hắn là đệ nhất phế vật, thể chất kém cỏi, linh hồn yếu ớt, nếu không được Vô Lực bang thu nhận thì hắn còn chẳng thể tồn tại nổi trên đời…

Đỗ Đạt thấy Bình Thường suy tư, tưởng Bình Thường thật sự nghĩ mình là Võ Phi Dương chuyển thế, liền bật cười: “Ha ha! Ngươi tự soi gương đi! Mai Linh sư muội từng gặp qua Võ Phi Dương, nếu ngươi là Phi Dương chuyển thế sao muội ấy không nhìn ra? Hơn nữa Võ Phi Dương mất tay phải, còn ngươi vẫn lành lặn thế kia!”

Đỗ Đạt tiến đến vỗ vai Bình Thường: “Thôi! Thay quần áo rồi ra sân luyện niệm, biết đâu kẻ không có thể lực lẫn linh lực nhà ngươi lại có ngày trở thành thiên tài dùng niệm! Ha ha!”

Bình Thường ngồi dậy, thay quần áo rồi tiến ra sân tập. Hắn tên Bình Thường, là đệ tử của Vô Lực bang, bang phái kì lạ nhất Việt Nam, không chú trọng luyện thể cũng không chú trọng luyện hồn, mà luyện niệm. Ý niệm, ý chí, tinh thần!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba