“Bình Thường? Tên nhóc té núi nữa năm trước được Đỗ Đạt đưa về?”
“Không phải hắn là phế vật sao?”
“Nhưng chính bang chủ Ngộ Thông đã thông báo trên bảng tin của Chính điện.”
“Còn Vô Thanh, tên bợm nhậu mù đường của khu tục gia cũng đâu lý nào có thể trở thành trưởng lão? Hắn có thể là thiên tài luyện hồn, nhưng khả năng luyện niệm còn chưa bằng đệ tử chính tông chúng ta!”
“Xong rồi! Vô Lực bang tắp tàn rồi! Phế vật trở thành đệ tử chân truyền, bợm nhậu lên làm trưởng lão!”
Đó là tình hình ở khu vực chính tông, đâu đâu cũng có tiếng bàn luận về Bình Thường và Vô Thanh. Còn ở khu tục gia, đám đệ tử mừng rỡ ra mặt, vì trước đây không có trưởng lão và đệ tử chân truyền nên đệ tử tục gia luôn bị xem thường và bắt nạt, hiện nay đã khác, một người làm quan cả họ được nhờ.
Nhưng vui mừng là phụ, một phế vật như Bình Thường lại trở thành đệ tử chân truyền khiến cho lòng ganh đua trong đám đệ tử tục gia trỗi dậy, Bình Thường có thể, sao chúng không thể? Vậy nên không ai nói ai, tất cả cùng hăng say luyện tập.
Bình Thường cũng luyện tập theo lịch trình của vị sư phụ bí ẩn viết ra, đó là luyện Kim Cang Thể. Khác với luyện hồn có phân chia cấp bậc, cảnh giới rõ ràng, luyện niệm lại mơ hồ hơn rất nhiều và trình độ của một người chỉ có thể được xác định bằng cách so sánh với người có niệm tương đương hoặc do người có niệm mạnh hơn đánh giá. Về các kỹ năng dùng niệm cũng vậy, hầu hết kỹ năng đều không yêu cầu phải đạt đến một điều kiện nhất định nào đó, ví dụ một Tiểu Tăng cũng có thể luyện được Kim Cang thể, nhưng đương nhiên rất khó luyện và độ cứng tối đa của Kim Cang thể sẽ phụ thuộc vào chất lượng của niệm và mức tiêu hao khá lớn khiến cấp Tiểu Tăng chỉ có thể duy trì Kim Cang Thể trong thời gian rất ngắn. Mà khi toàn tâm luyện Kim Cang thể sẽ đình chỉ luyện niệm, cho nên ít người luyện Kim Cang Thể sớm mà chú tâm luyện niệm đạt đến cấp cao hơn rồi mới bắt đầu luyện kĩ năng.
Bình Thường biết rõ điều này, thậm chí còn biết chắc chắn dù hắn có luyện thành Kim Cang Thể thì cũng chỉ Đồng Hóa được một giây rồi tắt lịm, cho nên khi Vô Thanh đưa ra những quyển sách này hắn đã thắc mắc vì biết không dùng nổi.
Nhưng hắn vẫn chú tâm đọc sách.
Đang đọc, chợt có hai thanh niên tiến đến sân tập và hỏi: “Cho hỏi… Ai là Bình Thường sư đệ?”
Hai thanh niên này trông khá điển trai và ăn mặc phong cách, để kiểu tóc Phan Đinh Tùng với gương mặt giống hệt nhau.
Sự xuất hiện của hai thanh niên khiến đám đệ tử tục gia xôn xao: “Đó là… anh em song sinh nhà họ Lỗ?”
“Đúng là họ rồi! Đệ tử chân truyền thứ hai và thứ ba!”
“Lại là đệ tử chân truyền?” Bình Thường lo lắng ra mặt, lần trước đắc tội Siêu Phàm, lần này lại bị hai đệ tử thứ hai và ba kiếm chuyện.
Bình Thường bước ra chắp tay chào: “Đệ là Bình Thường, không biết hai sư huynh có gì dặn dò?”
Hai anh em nhà họ Lỗ cũng lịch sự chào lại rồi giới thiệu: “Chào thất sư đệ, huynh là đệ tử chân truyền thứ hai, tên là Lỗ Nhị.”
“Còn huynh là đệ tử chân truyền thứ ba, tên là Lỗ Hậu.”
Rồi hai tên cùng đồng thanh như có diễn tập từ trước: “Nghe nói Bình Thường sư đệ tài năng xuất chúng, được đặc cách trở thành đệ tử chân truyền thứ bảy nên hai huynh đây đến để thỉnh giáo…”
“Thỉnh giáo? Đệ…”
Hai tên họ Lỗ đồng thanh ngắt lời Bình Thường: “Đệ không cần khiêm tốn, bọn huynh cũng biết đệ và Siêu Phàm có một trận so tài, vậy chọn ngày đó chúng ta cùng thử sức luôn nhé?”
“Dạ…”
Bình Thường ấp úng, chưa biết phải từ chối thế nào thì có một giọng trong trẻo hỏi: “Mày là thằng phế vật Bình Thường?”
Bình Thường giật mình nhìn sang thì thấy một thằng nhóc lùn tịt trông như khoảng 13 tuổi, còn chưa vỡ giọng đã đứng kế bên mình từ lúc nào không hay.
“Đệ là…”
Bình Thường không biết tên nhóc là ai nên thử hỏi thì bị thằng nhóc đá một cú vào chân và nói: “Hỗn láo! Tao là lục sư huynh của mày nha! Tao dậy thì muộn thôi chứ thật ra tao 18 tuổi rồi!”
“Lục sư huynh?” Bình Thường kinh ngạc lần nữa, lại là một đệ tử chân truyền, người này là Trác Việt, đệ tử chân truyền thứ sáu của Vô Lực bang.
“Tao đó! Nghe thằng Siêu Phàm bảo mày hống hách lắm hả? Dám tuyên bố sáu đệ tử chân truyền không ai ra gì, chỉ có mày xứng đáng hả? Nên tao đến để đập mày một trận!”
Trên một thân cây gần đó, Vô Thanh nốc cạn chai bia rồi lắc đầu, luyện niệm như luyện tâm, tâm có tĩnh thì niệm mới mạnh, vậy mà thế hệ đệ tử chân truyền hiện tại của Vô Lực bang toàn những kẻ tầm thường sân si, chẳng qua hơn người là nhờ đãi ngộ cao cấp và hậu thuẫn của người thân, đúng với câu thứ nhất hậu duệ, thứ nhì quan hệ…
Lúc Trác Việt sấn tới định đánh Bình Thường, một nụ cười quyến rũ cất lên và theo sau đó là một giọng nói ngọt ngào: “Trác Việt, thị uy kiểu bắt nạt coi chừng phản tác dụng đó!”
Lần này thì cả sân trở nên im lặng, người vừa nói là mỹ nhân nổi tiếng của Vô Lực bang, đệ tử chân truyền thứ tư, Xuất Trần.
Bình Thường nhìn sang Xuất Trần, nói về nhan sắc, nàng có thể nói là không hề thua kém Mai Linh, lại hơn về phần dáng vẻ yểu điệu và quyến rũ, nói về tài năng thì hơn hẳn Siêu Phàm và Trác Việt…
Xuất Trần đi như lướt về phía Bình Thường, nàng tóm áo Trác Việt kéo hắn ra rồi chăm chú ngắm khắp cơ thể Bình Thường với ánh mắt tò mò: “A! Người đúng như tên nha! Nhưng mà…”
Xuất Trần liếc mắt, mỉm một nụ cười khiến Bình Thường run lên vì quá mê hoặc, nàng nói tiếp: “Khi tất cả mọi người đều cố tạo ra sự đặc biệt thì kẻ bình thường nhất chính là kẻ đặc biệt nhất!”
Tinh nghịch nháy mắt với Bình Thường, Xuất Trần nhìn hắn và nói thật to: “Vậy nên sư tỷ thích đệ!”
Tim Bình Thường như muốn rụng trước cái liếc mắt đầy tình tứ của Xuất Trần, đồng thời cả cơ thể hắn trở nên lạnh buốt như cảm giác có hàng trăm ánh mắt ghen tỵ từ cả bọn đệ tử tục gia lẫn ba tên nam đệ tử chân truyền đang chỉ thẳng vào hắn…
Tranh Mai Linh với Siêu Phàm, giờ lại cướp lấy Xuất Trần, hai mỹ nhân mà mọi đệ tử đều mơ ước. Hỏi ai mà nhịn nổi hắn?
Thôi rồi… hắn bị Xuất Trần hại rồi… nhưng nàng xinh quá, nên hắn thầm nghĩ có nên cố chịu đấm ăn xôi hay không?
“Đêm nay phải hỏi ý sư phụ xem sao!” Bình Thường thầm nhủ.
Thấy Bình Thường bối rối, Xuất Trần cười: “Nhưng mà… sư tỷ không thích kẻ yếu đuối đâu! Cho nên đệ phải đánh bại được tỷ… sau khi đã đánh bại Siêu Phàm và Trác Việt nha!”
Nói xong, Xuất Trần quay lưng đi, để lại cho Bình Thường một làn hương mê hoặc…
“Cần gì chờ, tao đập nó ra bã ngay đây!” Trác Việt xoắn tay áo định sấn tới đấm Bình Thường nhưng bị Lỗ Nhị nắm tai kéo đi, tức giận quát: “Thả tao ra! Để tao đập nó!”
Mặc kệ Trác Việt, Lỗ Nhị và Lỗ Hậu cùng đồng thanh nói với Bình Thường: “Bình Thường sư đệ, nhớ ngày hẹn giữa chúng ta!”
Đám đệ tử chân truyền rời đi, để lại một Bình Thường đang suy sụp, gì chứ, năm trong sáu đệ tử tục gia cùng thách đấu với hắn, rõ ràng không thể gọi là thách đấu mà là làm nhục hắn. Cùng lắm thì người ta chỉ mang tiếng bắt nạt, còn hắn phải chịu năm lần nhục nhã và rất rõ ràng, cái danh phận để tử chân truyền thứ bảy cũng thành trò cười cho thiên hạ.
“Nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức từ bỏ chức đệ tử chân truyền và tự giác rời khỏi Vô Lực bang.”
Là Siêu Phàm vừa nói, hắn cố tình tung tin để gây bất hòa giữa Bình Thường và các đệ tử chân truyền rồi đến xem cảnh Bình Thường rước nhục.
“Từ bỏ? Rời khỏi?” Bình Thường cảm thấy điều này đúng, nhưng không nên, bởi nếu hắn từ bỏ thì sẽ phụ hai điều kiện của Vô Thanh, phụ lòng tin của Phương Trang và để mất Mai Linh.
Hắn nhớ lại câu nói của nàng: “Biết đâu hôm nay ngươi là phế vật nhưng tương lai ngươi sẽ trở thành anh hùng!”
“Đúng, mình sẽ không từ bỏ!” Bình Thường đứng vững lại, hiên ngang nhìn Siêu Phàm và đáp lời hắn: “Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ từ bỏ ư? Đáng tiếc ngươi không phải là ta! Ngươi hèn nhát còn ta thì sẽ không!”
“To gan! Dám xúc phạm sư huynh!” Bị Bình Thường chửi là hèn nhát, Siêu Phàm tức giận liền chắp tay niệm chú để trừng trị Bình Thường.
“Lần này ta sẽ không chịu thua!” Bình Thường cảm thấy cơn đau đầu ập đến, liền ngồi xuống thiền niệm để giữ cho tâm an tĩnh, chống chọi cơn đau.
“Tao xem mày chịu được bao lâu!” Siêu Phàm cười lạnh, khoảng cách chênh lệch rất lớn nên hắn tin chắc Bình Thường không thể chống cự, thậm chí nếu hắn muốn, có thể niệm chí khiến Bình Thường đau đến mức phải vừa quỳ vừa khóc xin tha.
Nhưng đó là khoảng cách trước khi Bình Thường tu luyện trong cấm địa…
Còn hiện tại, dù đau nhức nhưng Bình Thường đã đủ sức kháng cự, ít nhất là không đến mức phải khóc lóc quỳ lạy như Siêu Phàm tưởng tượng.
Lý do là gì? Giả sử có hai đệ tử cùng tư chất, cùng cấp niệm, một người luyện bên ngoài, một người luyện trong cấm địa, thì tốc độ người luyện trong cấm địa nhanh gấp năm lần người luyện bên ngoài. Và kết hợp hỗ trợ từ Nghịch Thiên kiếm thì con số gấp năm lần này sẽ gấp thêm mười lần nữa, tức là gấp năm mươi lần người cùng tư chất! Bình Thường chuyên tâm luyện một đêm bằng người khác luyện năm mươi ngày. Chưa kể đến sự thật rằng tư chất của hắn được Vô Thanh đánh giá là không thua gì Siêu Phàm nên chênh lệch thật sự còn khủng khiếp hơn nhiều…
Nhưng khoảng cách vẫn là khoảng cách, kháng cự được một lúc thì Bình Thường bắt đầu toát mồ hôi và sắp hết chịu đựng nổi.
“Ta tưởng đệ tử chân truyền không được tự ý đánh nhau?”
Vô Thanh lại cứu Bình Thường một lần nữa, khi gã xuất hiện thì Siêu Phàm liền tức giận bỏ về dù không hề cam tâm.
Nhận thấy cơn đau đầu dần tan đi, Bình Thường cảm ơn Vô Thanh cứu giúp rồi trong lòng thầm nghĩ: “Đêm nay nhất định phải nhờ người kia chỉ cách chống lại kiểu niệm chú này!”
Và sau khi thực hiện đúng như lời sư phụ bí ẩn chỉ dạy (và được Phương Trang lén hôn một cái sau khi được hắn tặng hoa) thì Bình Thường vào cấm địa tiếp tục tu luyện.
Lần này Bình Thường thử giấu quyển sổ trong nhẫn ba lô để chắc chắn rằng không ai có thể lấy sổ ra trừ hắn, nhưng kết quả sau khi khởi động Nghịch Thiên kiếm và tỉnh dậy, Bình Thường giật mình khi thấy tay mình đang đặt trong quần và quyển sổ cùng cây bút đã rời khỏi nhẫn. Lật ra, Bình Thường sợ tới mức quăng quyển sổ đi vì thấy ngay dòng chữ: “Giấu giấu con kẹc!”
Trấn tỉnh lại, Bình Thường nhặt sổ và đọc tiếp: “Đối phó kiểu niệm chú của Siêu Phàm ư? Cho nó niệm thoải mái, lúc nó lo niệm thì cứ chịu đau xông vào vả banh mặt nó là được!”
Bình Thường lại đọc dòng dưới: “Em Xuất Trần xinh đó, nhìn dâm dâm mà cũng gian gian nên chắc khó xơi, nhưng xơi được thì phê phải biết! Để ta bày ngươi cách giả nai ăn thịt ẻm!”
“Đầu tiên là…”
Đọc đến đây thì hết trang, Bình Thường lật sang trang kế và thấy trang giấy không có một chữ, lật sang các trang sau cũng không thấy.
Lý do là vì trong lúc mãi mê bày mưu cua gái rồi liên tưởng đến biểu cảm và động tác dâm đãng của Xuất Trần, Dương nổi máu dâm ngồi cho tay vào quần tuốt lươn, do Bình Thường vừa trải qua một trận đấu niệm với Siêu Phàm ban sáng chưa kịp hồi phục nên dẫn đến khả năng duy trì trạng thái thức tỉnh yếu đi. Kết quả là sư phụ mê gái ngất đi trong lúc đang quay tay mà chưa kịp dạy dỗ đệ tử điều gì. Bình Thường lại nghĩ là tên sư phụ này có việc đột xuất nên cũng không thử dùng Nghịch Thiên kiếm lần nào nữa, cứ thế mà xếp bằng luyện niệm cả đêm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần - Quyển 2 |
Tác giả | Slaydark |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/08/2022 03:39 (GMT+7) |