Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 72

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 72

Gió lùa qua làm khói bụi tan đi, để lộ ra một thanh niên anh tuấn phi phàm với mái tóc đen dài. Trên tay hắn cầm một thanh kiếm có hình dạng đơn giản mà cực kỳ tinh tế, phần lưỡi kiếm gần như trong suốt nhưng có một luồng khói đen u ám phiêu phù bên trong.

Gã thanh niên quay lại nhìn Bình Thường, Bình Thường nhận ra gương mặt này trông không khác gì gương mặt của Sùng Hạo mà hắn từng thấy trên báo chí, nhưng thêm vào đó lại tạo cho Bình Thường một cảm giác thân quen đến lạ kỳ.

Chợt gã thanh niên được gọi là Bạch Long Bá Vương lên tiếng: “Không có thời giờ để nghĩ ngợi đâu! Muốn an toàn rời khỏi đây hay muốn cứu bạn bè ngươi?”

Nghe câu hỏi, còn chưa rõ nguyên do, Bình Thường lập tức hỏi lại: “Bạn bè ta? Họ gặp chuyện gì?”

Bạch Long Bá Vương đáp: “Tất cả chúng sẽ chết, và hiện tại người cứu được chúng chỉ có một mình ngươi, nhưng rất có thể ngươi sẽ phải bỏ mạng trước khi cứu được chúng. Nhưng ta có thể giúp ngươi an toàn rời khỏi nơi này, một mình.”

Bạch Long Bá Vương nói thêm: “Ta cho ngươi chọn lựa không phải để thử thách lòng can đảm hay nhân từ của ngươi, mà vì ngươi có quyền chọn lựa! Nói đi, muốn sống hay muốn cứu người?”

Sống hay cứu người? Hơn ai hết, Bình Thường vừa trải nghiệm qua sự đáng sợ của cái chết ngay trong chưa đầy một phút trước. Biết cái chết đáng sợ như thế nào nên hắn càng không muốn người khác, nhất là Mai Linh sư tỷ, phải chịu cảm giác như vậy.

Không cần phải đắn đo, Bình Thường hỏi Bạch Long Bá Vương: “Xin cho tôi biết làm sao để cứu họ?”

Nghe Bình Thường nói, trên mặt Bạch Long Bá Vương lộ rõ nét ngoài ý muốn, sau đó hắn chỉ tay về hướng một tượng phật khổng lồ nghiêng ngả phía cuối chân trời và nói: “Giữa trán bức tượng đó có một tâm nhãn, hãy chạy đến lấy tâm nhãn đó ra rồi đặt về đúng vị trí mà ngươi vừa lấy, càng nhanh càng tốt!”

“ĐI NGAY!”

Bình Thường chưa kịp hỏi gì thêm, Bạch Long Bá Vương bất ngờ gầm lên, đạp đất lao thẳng về phía Bình Thường và đá vào bụng hắn một cú cực mạnh làm Bình Thường đau điếng văng xa.

Mục đích của cú đá là cứu Bình Thường thoát khỏi một bụi gai nhọn hoắc tạo thành từ thứ chất lỏng đen hôi thối dưới đất đâm lên.

Bị đá bay vài chục mét mới rơi xuống đất, Bình Thường tuy đau đớn nhưng đã nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, liền quay lưng cắm đầu chạy về hướng bức tượng phật, trong lòng sợ hãi nhưng cũng không quên lo lắng cho vị Bạch Long Bá Vương kia.

Thấy Bình Thường cắm đầu bỏ chạy, đứa bé gái cười lạnh: “Hắn chỉ là một kẻ yếu đuối đến cùng cực, ngươi có thể giữ mạng cho hắn được bao lâu?”

Bạch Long Bá Vương không đáp, vung kiếm chém đứt một trận mưa gai nhọn hoắc nhắm đến Bình Thường, nhưng vừa chém xong trận này lại mọc lên một trận khác, mưa gai mọc lên liên tục trên đường chạy của Bình Thường còn Bạch Long Bá Vương thì lao theo điên cuồng chặt chém để bảo vệ hắn.

Đứa bé bước theo, trông như từ tốn nhưng vẫn bắt kịp Bình Thường và Bạch Long Bá Vương, miệng không động đậy mà âm thanh vẫn phát ra đều đều: “Tên này chạy quá chậm, chỉ sợ ta chưa giết được hắn thì ngươi đã xong đời rồi.”

Bình Thường thì cứ cắm đầu chạy, tuy được Bạch Long Bá Vương bảo vệ nhưng vẫn không tránh khỏi thương tích. Dù là những thương tích ngoài da nhưng thứ nước đen ngấm vào khiến hắn ngứa rát khủng khiếp, ngứa đến mức Bình Thường vừa chạy vừa gãi như cào xé da thịt mà không hết ngứa, càng cào xé càng nhiều vết thương và càng thêm ngứa rát, càng thêm ngứa rát lại càng cào xé mạnh hơn, chạy được ba phần tư quãng đường thì toàn thân Bình Thường đã đầy máu, da thịt trên người nhiều chỗ rách nát như đống vải vụn.

Chứng kiến Bình Thường vừa chạy vừa kêu gào vì cơn đau khủng khiếp, Bạch Long Bá Vương đang điên cuồng bảo vệ phía sau lo lắng nói: “Bỏ cuộc đi, ngươi thế này chưa chạy đến nơi thì đã chết vì mất máu…”

“KHÔNG!” Bình Thường kiên quyết từ chối, hắn cũng thôi kêu gào và cắn răng chạy về phía trước. Thực tế thì hắn không quan tâm đến tính mạng bọn Siêu Phàm, Trác Việt, thậm chí hắn rất, rất muốn bỏ cuộc, nhưng khi nghĩ đến Mai Linh, nàng từng chấp nhận hy sinh cả tính mạng lẫn danh dự để hắn sống, thì hắn không muốn bỏ cuộc nữa, vì nỗi đau khi để nàng chết còn đau hơn nỗi đau hiện tại gấp nhiều lần.

Một người cắm đầu chạy, một kẻ lạnh lùng truy sát và một còn lại điên cuồng ngăn cản, để lại phía sau một còn đường màu máu.

Bình Thường không biết rằng, nếu không nhờ có Sinh Mệnh lực âm thầm bảo hộ thì hắn đã chết từ sớm, nhưng dù có biết thì có lẽ lúc này điều đó với hắn cũng không còn quan trọng, bởi khoảng cách càng gần, bức tượng phật kia càng hùng vĩ và sự tuyệt vọng cũng lớn dần theo kích thước bức tượng. Hóa ra đó không chỉ là một bức tượng khổng lồ, mà là một bức tượng cực kỳ khổng lồ, dù nghiêng hẳn sang một bên và sứt mẻ đáng kể nhưng bức tượng này vẫn không khác nào một ngọn núi hùng vĩ với chiều cao không dưới nghìn mét.

Chạy còn không nổi, giờ còn phải trèo lên bức tượng nghìn mét với sự truy sát dữ dội phía sau.

“Mình phải chết ở đây sao?” Bình Thường tự hỏi, dù tuyệt vọng nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Chợt hắn vấp ngã…

Thôi rồi, dù là Bạch Long Bá Vương cũng khó cứu được hắn lần này…

Bình Thường quay đầu lại nhìn cái chết chực chờ ập đến…

Nhưng không đến, bởi trước mắt Bình Thường, vị anh hùng theo sau bảo vệ hắn cùng kẻ truy sát hắn đều đã gục xuống và bị Bình Thường bỏ lại một quãng gần trăm mét.

Thấy Bình Thường nhìn mình, Bạch Long Bá Vương quát: “Tiếp tục chạy!”

Vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, Bình Thường gượng dậy và lê bước về pho tượng khổng lồ.

Nhìn Bình Thường chạy xa dần, đứa bé tức giận mắng: “Đáng ghét!”

Bạch Long Bá Vương bật cười: “Ha ha! Thì ra ngươi cũng đã kiệt sức.”

Cơ thể đứa bé lúc này giống như đang tan chảy dần và hóa thành một khối chất lỏng đen, chỉ còn đôi mắt trừng to nhìn Bạch Long Bá Vương: “Đáng cười? Không rõ chuyện gì đang xảy ra khiến ta suy yếu, nhưng ngươi nên nhớ, lấy được tâm nhãn là một chuyện, sống sót để trở ra lại là chuyện khác…”

Dứt câu, đứa bé hóa thành vũng nước và tan vào mặt đất.

Còn lại một mình, Bạch Long Bá Vương đứng yên lặng nhìn về bóng lưng đẫm máu của Bình Thường…

Bình Thường không còn chạy nữa, chỉ đủ sức gượng từng bước chân mang thân hình đẫm máu bước đi trong đau đớn cực cùng. Không còn bị đuổi giết nhưng hắn cũng không dám lơ là vì biết đâu đứa bé kia có thể hồi sức và đuổi đến bất cứ lúc nào.

Bước, bước, bước…

Cuối cùng hắn cũng đến được chân tượng…

“Làm sao để trèo lên?” Bình Thường tự hỏi, cơ thể hắn đã rã rời, trừ khi được giúp sức, bằng không hắn khó mà trèo lên được.

Bình Thường cũng từng có thắc mắc tại sao Bạch Long Bá Vương không tự mình đi lấy cái tâm nhãn gì đó, hoặc cõng hắn chạy đi chẳng hạn? Nhưng đó chỉ là thắc mắc chứ không hề có ý đòi hỏi trông chờ, trong lòng Bình Thường vô cùng cảm kích Bạch Long Bá Vương vì đã bảo vệ hắn suốt quãng đường dài.

Nhưng vẫn còn một cách.

Vị sư phụ thần bí của Bình Thường đã dạy hắn một bí kỹ đặc biệt tên là Quỷ Thủ, theo nguyên văn vị sư phụ kia mô tả trong bí kíp cua gái thì Quỷ Thủ là bí kỹ siêu hạng, người luyện thành sẽ sở hữu cánh tay phải ngầu như chó và cực kỳ mạnh mẽ.

Thực chất đó là phương pháp long hóa, nhưng Bình Thường không hề biết bản thân mình mang long thể bá vương cùng cánh tay chân long, Dương cũng không muốn tiết lộ điều này cho Bình Thường biết sớm nên đã đặt cho cánh tay này tên là Quỷ Thủ.

Vận lực để biến cánh tay phải thành một cánh tay bọc vảy đen mạnh mẽ, Bình Thường hướng đến đỉnh đầu tượng phật cao ngút trời rồi bắt đầu trèo lên bằng một cánh tay duy nhất.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Bình Thường vô tình vẽ lên thân tượng phật một vệt máu dài. Không ngừng cố gắng, hắn đã trèo lên đến tận vai rồi bấu vào cổ tượng để trèo lên tai, rồi từ tai trèo sang mắt và trán tượng.

Cuối cùng Bình Thường cũng đến được mi tâm ở giữa trán tượng. Nhìn từ xa thì đây chỉ là một chấm nhỏ trên trán tượng phật, nhưng khi tiếp cận mới thấy đây là một tấm gương rất lớn.

“Tấm gương này là tâm nhãn?” Bình Thường thầm hỏi, hắn không biết tấm gương này có gì đặc biệt, chỉ thấy hình ảnh thê thảm của bản thân phản chiếu trong gương.

Nhưng rồi mặt gương lóe sáng, nguồn sáng xuất phát từ vị trí trái tim của Bình Thường phản chiếu trong gương.

Bình Thường nhìn xuống ngực mình thì thấy ngực mình không hề phát sáng như trong gương nên lại đưa mắt nhìn vào gương, điểm sáng nơi trái tim hắn trong gương giờ đây xuất hiện một hạt nhỏ trông giống như hạt sen bằng vàng.

Không cần ai chỉ dạy, Bình Thường đương nhiên đoán ra hạt sen này mới chính là thứ hắn cần lấy…

Một tay bám vào trán tượng, tay còn lại của Bình Thường thử đưa vào gương, nhưng khoảnh khắc cánh tay Bình Thường đi xuyên qua gương không xảy ra như hắn tưởng tượng, hạt sen vàng vẫn lơ lửng ở một khoảng không trước ngực trái Bình Thường trong gương.

Cách thứ nhất không được, Bình Thường thử đưa tay trước ngực mình và ngạc nhiên nhận ra hạt sen trong gương cũng bị bàn tay hắn che khuất. Biết mình đã làm đúng cách, Bình Thường canh vị trí bàn tay và nắm lại, bàn tay trong gương Bình Thường nắm lấy hạt sen và hắn cũng cảm giác được hạt sen đã nằm trong lòng bàn tay.

Giơ tay ra, Bình Thường có thể nhìn rõ hạt sen vàng đã nằm trong lòng bàn tay. Hắn vui mừng định đặt hạt sen về vị trí cũ theo lời Bạch Long Bá Vương, nhưng lúc này thì trạng thái Long Hóa đã không duy trì được nữa, tay hắn trở lại bình thường và không thể bám vào tượng phật lâu hơn nữa, Bình Thường rơi xuống…

Bình Thường hoảng hồn tưởng mình chết chắc, nhưng chợt hạt sen trong tay phát ra ánh sáng vàng kim phủ lấy hắn và chỉ trong khoảnh khắc, Bình Thường phát hiện ra hắn không còn bị rơi mà đang đứng giữa một đám đông người.

“A! Bình Thường, đêm qua đến giờ ngươi đi đâu?”

Một giọng nữ có phần quen thuộc vang lên sau lưng khiến Bình Thường giật mình nhìn lại, là Xuất Trần.

“Sư tỷ!” Bình Thường mừng rỡ nói, sau đó mới nhận ra mình đang đứng bên cạnh Mai Linh, và Siêu Phàm, Trác Việt cũng có mặt.

Nghe tiếng Bình Thường, Mai Linh cũng vui mừng: “Bình Thường! Đêm qua đi đâu mà không báo, có biết ta lo lắm không?”

“Ta…”

Bình Thường đang suy nghĩ xem có nên kể lại sự tình bị chết oan hay không, thì chợt nhận ra tiếng la ó trong đám đông có phần quen thuộc: “GIẾT THẰNG DÂM TẶC CHÓ MÁ ĐÓ ĐI!”

Không tin nổi vào tai mình, Bình Thường nhìn về phía trước, nơi một người đàn ông trung niên đang bị trói chặt chờ thời khắc chém đầu.

“Người đó là mình?” Bình Thường tột cùng hoảng sợ, và hắn cũng nhận thấy ánh mắt kẻ đó đang nhìn về phía mình, cũng nét mặt hoảng sợ tột cùng.

Rồi kẻ đó gào lên, tuy không nghe ra âm thanh trong đám đông nhưng bằng khẩu hình miệng, Bình Thường đoán được những từ đó chính là những từ hắn đã nói: “XUẤT TRẦN, MAI LINH SƯ TỶ! ĐỆ LÀ BÌNH THƯỜNG ĐÂY! ĐỆ BỊ OAN! Đệ bị…”

Rồi ánh mắt hai người nhìn nhau, một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng Bình Thường, hóa ra cái kẻ Bình Thường mà hắn gặp trước khi bị chém đầu không phải kẻ giả mạo mà là chính hắn!

Rồi giống như những âm thanh mà Bình Thường mơ màng nghe được trước khi tỉnh lại, ai đó gào lên: “THẺO DÁI NÓ! DÁM HIẾP DÂM TIỂU THƯ NHÀ LÀNH!”

Rồi một đao chém xuống, đầu tên dâm tặc bay xuống…

“ĐẬU MÓA CHỜ TAO HIẾP LẠI RỒI HÃY CHÉM!” Một tiếng gào thét vang lên đúng như Bình Thường nhớ, nhưng không phải tiếng gào thật sự mà là âm thanh trong đầu Bình Thường, tựa như đây là một phần ký ức ấn tượng mà hắn mơ hồ nhớ ra được…

“Thật ra đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Đâu là thật đâu là giả?” Lúc này, Bình Thường cực kỳ hoang mang…

Chợt Bình Thường cảm giác được hạt sen trong tay lóe sáng, là cảm giác được mà không cần nhìn thấy, và một luồng ý niệm từ hạt sen truyền vào đầu Bình Thường.

Và từ luồng ý niệm, Bình Thường kinh ngạc nhận ra hạt sen vàng này gọi là Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm, còn nơi này chính là Phật Cảnh, Phật Cảnh thật sự!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba