Đó là cảm xúc của Dương khi bước vào khe nứt không gian, hiện ra trước mắt hắn là một tòa kiến trúc khổng lồ như một ngọn núi. Dù ở thế giới cũ hắn cũng chưa thấy tòa kiến trúc nào to lớn đến vậy.
Tòa kiến trúc được xây bằng đá tảng phủ đầy rong rêu, trông tựa như một ngôi đền thần khổng lồ, không gian xung quanh rất rộng và trống trãi, mọc toàn cỏ lau.
Không chỉ Dương mà tất cả mọi người khi bước vào đều có chung cảm giác choáng ngợp.
“Đùa sao? Đây có thật là bí cảnh của Chúa Tể không? Sao hoành tráng như Thần mộ thế này?”
“Kiểu này chắc là mộ của Hoàng Đế nào đó! Ngon trym rồi!”
Đứng xem xét một hồi, từng nhóm bắt đầu tiến vào từ cổng đền, bọn Dương cũng tiến vào.
Quái lạ thay, cánh cổng thì to hoành tráng nhưng bên trong chỉ có độc một con đường hẹp đủ 2 người đi song song, hai bên bị tường đá chắn kín, không hề có cửa phòng như các kiến trúc thông thường.
Cả đoàn chỉ có cách đi thẳng, dù tò mò nhưng chẳng đứa ngu nào dám phá tường, đây là kiến trúc của Chúa Tể đó nha, còn bọn hắn cao nhất là Linh Úy cấp 10, người ta đánh rắm một cái cũng đủ làm cả đám nổ banh xác, nói gì đến việc đây là nơi người ta yên nghỉ, há lại để cho bọn hắn dễ dàng quấy phá?
Dương đi một lúc lâu thì đến trung tâm ngôi đền, đây là một căn phòng tròn đường kính khoảng chừng 10 mét, tường xung quanh phòng có 12 cửa nhỏ trải đều ra mọi phía, tất cả đều giống nhau.
Nhìn các nhóm dần tách ra đi theo khắp các hướng, Dương thầm hỏi Google: “Ê 12 hướng giờ đi hướng nào mậy?”
“Hướng nào cũng được!” Google đáp.
“Hướng nào đi an toàn nhất?”
“Đứng 1 chỗ hoặc đi ra khỏi đây!”
“Hướng nào nhiều của quý nhất?”
“12 hướng như nhau!”
“Hướng nào nguy hiểm nhất?”
“12 hướng như nhau!”
“Mẹ! Cho cái bản đồ coi!” Dương mất kiêng nhẫn quát thầm trong lòng.
Google vẽ vào trí nhớ của Dương bàn đồ của ngôi đền, chỗ bọn hắn đang đứng là trung tâm, ngôi đền hình vuông, 12 hướng dẫn đến 12 căn phòng rộng lớn, trái với tưởng tượng của Dương, cả 12 phòng đều không có cạm bẫy hay kho báu, mỗi phòng chỉ có một bức tượng người cao khoảng 3 mét.
“Thế là thế nào? Kho báu đâu?”
“12 sứ tướng, dẹp loạn xưng hùng!”
Google đọc một câu đơn giản nhưng khiến Dương bừng tỉnh.
“Đinh Tiên Hoàng! Đây là mộ Đinh Tiên Hoàng!”
“Sao vậy Dương?” Thấy Dương cứ đứng suy tư, My lo lắng hỏi.
Dương liếc quanh, tất cả cả đua nhau đi tranh kho báu, chỉ còn Nguyệt và My đứng cùng hắn. Dương thì thào: “Ta nghi rằng đây là mộ của Đinh Tiên Hoàng – Đinh Bộ Lĩnh!”
“Nhưng không phải mộ các vị vua đa phần xây ở Bắc bộ sao?” Dương tự hỏi mình.
“Sao lại ở Bắc bộ? Mộ Đinh Tiên Hoàng ở Nam bộ mà?” My nói.
“Hả? Ờ ta lộn!” Dương lúc này mới nhớ ra đây là thế giới khác, lịch sử và địa danh tuy tương đồng nhưng bản đồ đất nước thì không bị thay đổi nhiều lần như bản đồ của thế giới hắn.
“Nhưng tại sao ngươi nghĩ đây là mộ Đinh Tiên Hoàng?” Nguyệt hỏi.
Dương chém gió: “Thứ nhất, ngôi đền này quá lớn, Chúa Tể bình thường chẳng ai đi xây cái đền to như vầy rồi đem giấu, nên ta nghĩ đây là lăng mộ của một vị vua nào đấy! Thứ hai, nơi đây chia làm 12 hướng, khả năng cao là ứng với 12 sứ quân mà Đinh Bộ Lĩnh đã dẹp tan! Thứ ba, xung quanh đền mọc toàn cỏ lau…”
“A! Đinh Tiên Hoàng lúc nhỏ lấy cỏ lau làm cờ chơi đánh trận!” My reo lên.
“Thông minh lắm!” Dương gật đầu, nổi hứng giơ tay định xoa đầu My nhưng nàng lui lại né tránh.
Dương lúc này không khỏi nghi vấn, My ngày xưa tuy e thẹn nhút nhát, nhưng rõ ràng là rất sùng bái hắn, còn dám chủ động hôn hắn. Sao giờ lại cứ tránh né và có vẻ như buồn bã khi thấy mặt hắn thế kia?
Nhưng phải công nhận một điều, My không còn là cô bé 13 tuổi nữa, gương mặt vẫn còn đó nét ngây thơ nhút nhát, đôi mắt vẫn tròn xoe nhưng đôi mi vốn đã cong giờ lại càng cong vun vút tạo nét mê hồn, đôi gò má tròn xinh cứ thoáng chốc lại hơi ửng hồng không cần đánh phấn, đôi môi hồng nhỏ nhắn mà đầy đặn khiến người ta chỉ muốn đem ngậm lấy không rời. Cơ thể nàng đã phát dục, vẫn đầy tươi trẻ đáng yêu nhưng lại ẩn hiện một khí chất quyến rũ phi thường, đôi gò vú tròn căng đầy đặn còn to hơn nhiều phụ nữ trưởng thành, làn eo nàng thon gọn thướt tha lướt xuống hai quả mông tròn trĩnh. Lại nói đến cặp đùi dưới váy ngắn, trắng nõn nà long lanh, lại thon dài lả lướt tạo cho người ta cảm giác chỉ muốn đem cái thứ ở giữa hai chân mình đem đút vào giữa cặp đùi nàng mà đẩy vào đẩy ra rồi tưới sữa vào đấy, sau đó nhìn dòng sữa đục chảy dọc theo làn da đùi trắng muốt mượt mà thì lại bắt đầu cương lên lần nữa… Nói chẳng ngoa, từng có một thằng ngu nào đó chỉ vì muốn mô tả nét đẹp của nàng mà vắt nát cả óc, hứng tình đỏ mặt nhưng vẫn không thể nào lột tả hết nét đẹp này.
Ngắm My thẹn thùng, bất giác nước bọt chảy dọc theo khóe môi mà Dương không hề hay biết, khiến Nguyệt xinh đẹp chẳng hề kém My đứng ngay bên cạnh nhìn hắn mà trong lòng nổi lên một cơn khó chịu không biết vì đâu.
“Giờ chúng ta đi đâu?” My hỏi.
“Hướng này đi!” Dương chỉ về hướng có đông người đang đánh nhất.
3 đứa đi một đoạn đã nghe tiếng ầm ỉ, vào thì mới thấy một nhóm vài chục đứa đang ầm ĩ bu quanh một pho tượng chiến tướng cao khoảng 4 mét, trước bụng bức tượng này khắc 3 chữ: Kiều Công Hãn, đúng là tên của 1 trong 12 sứ quân.
“Xem ra 11 nơi còn lại đều có 1 bức tượng như vầy!” Đứng xem đánh nhau, Dương giả vờ suy đoán.
“Có lẽ phải đánh bại cả 12 bức tượng mới vào được nơi giấu kho báu?” Nguyệt nghi vấn.
“Cũng không hẳn, tượng này cùng lắm chỉ khoảng Linh Tá cấp 3, chắc chỉ là màn khởi động để nhắc về chiến công của Đinh Tiên Hoàng, còn xa mới đến được kho báu!” Dương xoa cằm chém gió như thể đây là nhờ cái đầu thông minh tuyệt thế của chính hắn nghĩ ra, nhưng chờ hoài cũng không thấy My khen, còn bà Nguyệt hung dữ này thì đời nào thèm khen hắn.
“Ê tụi kia! Không đánh phụ đứng đợi hôi của à?” Ai đó thấy bọn Dương đứng xem như xem xiếc, tức giận quát.
“Ạch! Ừ thì đánh!” Dương xấu hổ xông vào, My và Nguyệt cũng theo hổ trợ, nhưng mới vào cào cào vài phát thì bức tượng Kiều Công Hãn đã hết linh lực lăn ra xỉu.
Trừ vài người thông minh, cả bọn còn lại mừng rỡ hoan hô vang trời rồi đứng nhìn quanh chờ cái kho báu nào đó hiện ra.
“Đi thôi!” Dương thầm gọi My và Nguyệt, dẫn nhóm trở lại căn phòng trung tâm.
Cũng không phải chỉ có mình Dương biết, từ các phòng khác cũng có người thông minh đoán ra cốt lõi nên đã tranh thủ đến phòng trung tâm đứng chờ sẵn ngay sau khi đánh bại bức tượng chỗ bọn hắn.
Khi nhóm Dương về đến thì đã có 8 tượng bị hạ, những nơi khác ít người hơn nên khá chật vật, nhưng cuối cùng cũng bị hạ. Thêm một lúc nữa thì tất cả đã nhận ra các phòng ngoài mỗi bức tượng ra không có gì khác và trở lại tập trung ở phòng trung tâm.
Lát sau, phần rìa nền phòng hình tròn đột nhiên sáng lên, tạo thành một vòng sáng trắng bao quanh căn phòng, rồi nền phòng từ từ sụp xuống làm cho nhiều người hoảng hốt la lên, nhưng không có gì nguy hiểm xảy ra, mà người bình tĩnh nhất là Dương, cảm giác chẳng khác nào đi thang máy trong thế giới của hắn, ngoài ra còn có cảm giác sướng vì My và Nguyệt trong phút hoảng sợ đã cùng nắm lấy tay hắn.
Nền phòng hạ xuống một lúc rồi từ từ dừng lại, lại là một căn phòng có nhiều cửa, nhưng lần này là 4 cửa chia ra 4 hướng, trước mỗi cửa lại đặt một bức tượng của một trong tứ đại linh thú: Long – Lân – Quy – Phụng, cả 4 tượng linh thú này đều quay mặt vào hướng cửa gần chúng nhất.
Bọn Long Ngạo lập tức chọn hướng Long mà đi, dù rất muốn đánh với Dương nhưng hắn biết đường đến kho báu còn xa, phải bảo toàn thực lực nên đánh nén lại.
Dương lại tra bản đồ, lần này là một mê cung rộng lớn.
“Quái! Mê cung gì mà ngu vậy? Có đến 4 cửa ra!” Dương thoáng bật cười khi phát hiện cái mê cung có vẻ bí hiểm này không ngờ lại xuất hiện đến 4 cửa ra và có nhiều tuyến đường thông đến cả 4 cửa vào, vậy còn chia cửa vào làm gì?
Thế là Dương quyết định chọn tuyến đường ngắn nhất mà đi, lúc này hắn mới phát hiện Google không ngờ còn có tính năng vẽ đường đi lên bản đồ, thế là hắn bảo bọn My, Nguyệt ngồi chờ trong khi bản thân ngồi chọn tuyến đường ngắn nhất như chơi trò giải mê cung.
Nếu người thiết kế ra cái mê cung khổng lồ này mà biết có người đem giải mê cung của hắn như trò vẽ mê cung trên giấy thì có lẽ sẽ đội mồ sống dậy rồi tức ói máu chết thêm lần nữa, dù biết không còn máu để mà ói.
“Rồi! Đi thôi!”
Dương tự tin đứng dậy, dẫn hai tiểu mỹ nhân tiến vào cửa Phụng.
Đây cũng không đơn thuần chỉ là một mê cung, dọc đường đầy rẫy cạm bẫy và những thủ hộ cấp Linh Tá, thậm chí là Linh Tướng, Linh Vương. Nhiều người sập bẫy, không đến nỗi chết nhưng cũng bị thương nặng nhẹ đủ kiểu. Một nhóm xui xẻo đụng phải một bức tượng cấp Linh Vương, kết quả cả nhóm 5 người bị hút cho khô máu.
Dương cẩn thận tiến từng bước trên con đường đến cửa ra, hai bên đường bị tường cao che kín, mùi ẩm mốc phả ra trong không gian âm u lành lạnh tạo cho người ta cảm giác ớn lạnh rợn người.
Dương tuy cũng lo lo nhưng gồng mình ra vẻ ta chẳng sợ gì, bởi có hai tuyệt sắc tiểu mỹ nhân đang theo sau hắn.
My và Nguyệt tiến theo sau Dương, trong lòng hồi hộp nhưng cảm giác đề phòng lo lắng trong hai nàng khi mới tiến vào bí cảnh mỗi lúc một giảm dần, thay vào đó là cảm giác khâm phục mỗi lúc một dâng cao. Dọc đường đi trong mê cung có đầy cạm bẫy nguy hiểm, cả những đoạn đường tắt ẩn giấu, vậy mà Dương hết lần này đến lần khác hóa giải một cách đơn giản như thể mê cung khổng lồ này chính là ngôi nhà quen thuộc của hắn, trí tuệ này một thiếu niên 16 có thể có sao?
Đi qua một ngã rẽ, Dương thấy một ngõ cụt rộng rãi, phía cuối ngõ có ánh sáng trắng.
“Đến rồi!” Dương mừng rỡ nói.
Đi đến cuối ngõ cụt có một gian phòng nhỏ hình tròn, giữa phòng đặt một bức tượng rùa giống hệt như bức tượng ở gian phòng trung tâm. Quanh nền phòng có một vòng sáng trắng, rõ ràng là thang máy dẫn xuống tầng dưới. Dương cẩn thận tra Google xem có cạm bẫy không rồi mới bước vào.
Binh!
“Ui da…”
Dương bị dội văng ra sau ngay khi chạm vào vòng sáng trắng, trán hắn sưng đỏ.
“Sao thế Dương?” My và Nguyệt lo lắng hỏi.
Dương xoa xoa cái trán đau nhói, gượng dậy nói: “Không biết nữa, hình như cái vòng sáng không cho ta vào…”
Nguyệt tiến lại, đưa ngón tay thon dài trắng như búp măng của nàng thử chảm nhẹ vào chỗ trống phía trên vòng sáng, một luồng lực đột nhiên phát ra đẩy tay nàng dội lại. My đến thử và cũng bị tương tự.
“Hình như phải tắt cái vòng sáng!” Dương suy tư, sau đó thử hỏi google vị trí đặt công tắc nhưng không có.
“Nhưng trong đây có tượng Quy linh này, lúc chúng ta đi là từ cửa Phụng linh cơ!” Nguyệt thắc mắc.
“A! Hay là đi từ cửa Phụng thì phải ra ở cửa Phụng?” My nói.
“Ừ nhỉ!” Dương sáng mắt, bảo sao hắn lại thấy cả 4 cửa đều thông nhau và có đến 4 cửa ra! Chẳng phải người ta xây ngu mà đây là một biện pháp lừa người, các ngươi thấy cửa ra thì nhào đến, nhưng tìm mãi không có cách nào mở cửa, vậy là tiếp tục phải liều mạng đi tìm cửa đúng.
Thế là Dương lại phải mở bản đồ tìm đường đến cửa Phụng. Bản đồ hiện ra trong đầu Dương, hiện cả những người đang di chuyển khắp mê cung, trong đó có 2 người đang đi về phía bọn hắn, mà một tên trong đó chính là Dục công tử Lê Phi, tên còn lại cũng là Linh Úy cấp 8.
Dương thầm than nguy hiểm, thế nào lại đụng bọn hắn trong ngõ cụt thế này, 1 tên thì Dương lo được nhưng có đến 2 tên, My và Nguyệt cùng là Linh Úy cấp 5, dù 2 chọi 1 thì cũng khó tránh thương tổn!
Thấy Dương suy tư, Nguyệt khẽ hỏi: “Sao thế Dương?”
“Có người đến!” Dương đáp, vừa đáp xong thì bọn Lê Phi bước qua ngã rẽ, xuất hiện trước mắt hắn.
Hai người Phi Lê giật mình khi thấy ở cuối đường có người, nhưng khi nhận ra chính là Dương và 2 cô gái, mặt Lê Phi lộ rõ nét dâm tà, liền quay sang nói với đồng bọn.
“Là ba đứa nhóc ta gặp bên ngoài, 2 đứa con gái xinh cực kỳ! Gặp đúng kèo thơm rồi!”
Tên đi cùng Lê Phi là Võ Văn Lưu, tuy cùng là Linh Úy cấp 8 nhưng không được xếp vào Tân Tinh bảng vì đã 22 tuổi, nhìn từ xa đã thấy hai cô nàng thướt tha xinh xắn, nghe Lê Phi nói lại càng hứng khởi, không khỏi liếm mép cười dâm: “Mày xử thằng nhóc, tao bắt 2 đứa con gái chờ mày xử xong rồi xơi!”
“Mẹ! Sao mày khôn thế! Mà cũng được!” Lê Phi mắng Văn Lưu nhưng mặt cười gian xảo, Văn Lưu không nói thì hắn cũng sẽ xung phong xử Dương.
Thấy hai người Lê Phi tiến lại, Dương lấy cây ba ton ra, vận linh lực chuẩn bị chiến đấu, đồng thời dặn dò My và Nguyệt: “Là thằng Lê Phi gặp ngoài cổng bí cảnh, cả hai tên đều khoảng Linh Úy cấp 8, chắc chắn không có ý tốt, ta ngăn chúng, 2 nàng tìm cách chạy trước.”
Nghe Dương nói, My và Nguyệt trong lòng dâng lên một chút cảm động, ngươi liều mạng mình bảo vệ chúng ta sao? Nhưng hai nàng từ đầu đã không có ý định chạy, bởi vì rất không vừa mắt tên Lê Phi.
“Chào hai người đẹp! Cúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là duyên trời định mà!” Lê Phi đến gần, nhiệt tình chào hỏi với vẻ vô hại.
“Ừ có duyên thật, cứ mỗi lần gặp bản mặt của ngươi là ta lại buồn đi vệ sinh!” Dương cười lạnh.
“Nào nào! Sao lại thúi mồm thúi miệng thế em trai!” Văn Lưu vừa nói vừa lấy trong nhẫn ra một cây côn sắt dài, Lê Phi bên cạnh cũng xòe quạt chuẩn bị tấn công.
“Lên!” Lê Phi hô to, sao đó hướng Dương xông tới.
Dương đã chuẩn bị trước, giơ cây ba ton cản đòn trong tư thế như đánh bóng chày.
Binh!
Cây ba ton phát ra lôi điện va chạm mạnh với cây quạt Phong hệ sắc bén, cùng bật ngược ra, ngang tài ngang sức!
“Linh Bảo cao cấp hệ Lôi?” Lê Phi mừng rỡ, tuy quạt của hắn cũng là Linh Bảo cao cấp, nhưng giá một món không hề rẻ, dù không xài thì đoạt lấy của Dương đem về bán cũng kiếm được kha khá.
Đột nhiên nghe binh binh hai tiếng, Lê Phi và Dương cùng nhìn lại, thì ra cây côn quá dài trong khi mê cung thì khá chật hẹp, Văn Lưu huơ côn lấy oai nhưng nào ngờ côn đập vào tường, dội lại vã vào đầu chính hắn một cái đau điếng. Đúng là gậy ông đập lưng ông!
Đúng lúc này, từ sau lưng Dương, Nguyệt và My đồng thời phóng tới tấn công Văn Lưu tới tấp.
“Cẩn thận!” Dương nhắc nhở rồi lui lại tránh một quạt của Lê Phi.
“Nhóc! Đưa cây gậy đó cho anh rồi cút khỏi đây! Anh tha mày một mạng!” Lê Phi nói, sau đó liếm môi cười dâm đãng nói tiếp: “Nhưng tất nhiên hai em ghệ của mày phải để…”
Binh!
Lê Phi chưa nói hết câu, Dương đã phóng tới giơ cây ba ton từ trên đầu hắn đánh xuống, khiên Lê Phi vội cúi mình cản lại.
Binh! Binh! Binh!
Dương liên tục lựa chỗ sơ hở của Lê Phi mà đập, khiến hắn chật vật chống đỡ.
“Mẹ nó! Thằng nhóc này sao lại đánh nhanh như vậy?” Lê Phi thầm nghĩ, rõ ràng Dương chỉ là thẳng nhóc non choẹt, thế nào tốc độ đánh lại khiến mình chật vật như thế, mà uy lực của từng cú đập cũng rất mạnh.
“Chẳng lẽ…” Lê Phi vỡ lẽ, vừa cản đòn Dương vừa hỏi: “Mày là Linh Úy cấp 8?”
“Không! Tao là Linh Úy cấp ông nội mày!” Dương đáp như mắng rồi tiếp tục đập, khiến Lê Phi liên tiếp bại lui.
“Sao trong Tân Tinh bảng không thấy ai giống mày?”
Lê Phi tuy bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong cùng cấp, hắn chưa từng sợ ai, bởi vì hắn là thiên tài Phong hệ, học được khinh không điêu luyện và một sát chiêu lợi hại.
Trong lúc cản đòn Dương, Lê Phi vận phong linh lực xuống chân, uyển chuyển lui lại rồi đạp đất lộn một vòng qua đầu Dương, lướt gió chạy tới chỗ cạnh thang máy rồi xoay người, quỳ một chân xuống, giơ chiếc quạt xòe về phía Dương, tay còn lại từ đuôi quạt kéo lui, y hệt như đang giương cung.
Không khí xáo trộn, tụ thành một mũi tên gió xoáy vô hình nhắm thẳng về phía giữa trán Dương.
“Vĩnh biệt!”
Xoẹtttt!
Không phải tiếng mũi tên bay đi, mà là âm thanh như lôi điện, chỉ trong chớp mắt, Dương như một tia chớp đen bắn tới chộp tay Lê Phi khiến hắn bắn mũi tên lên trần mê cung.
Lê Phi không tin nổi vào mắt mình, một tên nhóc con cùng cấp mình lại có một tốc độ di chuyển khủng khiếp như vậy: “Đây… đây là khinh công gì?”
“Sát Thần – Ngự Lôi Thuật!”
Bốp!
Dương đáp, cây ba ton trên tay đập mạnh xuống, va vào đầu Lê Phi, khiến hắn lăn ra đất ngất xỉu.
Dương thở hổn hển, thứ khinh công từ bộ Sát Thần tuyệt học này tuy lợi hại nhưng cũng hao tốn linh lực và thể lực khủng khiếp, hắn lại dùng Hắc ma đế lôi làm lực dẫn nên càng thêm tiêu hao.
“Xong rồi, giờ thì đến… Hả!!” Dương quay đầu, định xông vào giúp My và Nguyệt nhưng điếng hồn vì thấy Văn Lưu nằm ngay đơ ra đất, bị My và Nguyệt đạp đá túi bụi, chưa đã, Nguyệt còn lượm cây côn của Văn Lưu đem đập tới tấp vô mặt hắn. Dương sợ run cả dái.
Đánh đã tay, Nguyệt dùng ánh mắt hung ác nhìn tới chỗ Dương làm hắn sợ run người, nhưng ngay lập tức nét mặt xinh đẹp của nàng chuyển qua nét cười xinh xắn và có hơi thẹn thùng: “Ngươi không bị thương chứ?”
“Dạ em… à nhầm… Ừ! Ta không sao!” Dương lắp bắp đáp. Tưởng tượng ra cảnh mình là Văn Lưu, liền không khỏi rùng mình lần nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Cái thế giới này là sao vậy? Từ mẹ Diễm xinh đẹp quyến rũ, từ con bé Bảo Ngọc đang ngủ trong nhẫn với nét mặt hết sức ngây thơ đáng yêu, đến Như Nguyệt xinh xắn hoạt bát và thậm chí là cô nàng Diễm My nhút nhát e thẹn, khi tức giận lên đều có thể khủng bố như vậy sao?”
Đem hai thằng trói lại. Dương mất thêm mấy tiếng đồng hồ để dẫn My và Nguyệt tìm đường đến cửa Phụng của mê cung. Đứng trước gian phòng có bức tượng phượng hoàng ở giữa, Dương thử cho tay qua khỏi vạch sáng và thở phào khi không bị cản lại. Ba người tiến vào gian phòng, theo hướng dẫn của Google, Dương xoay bức tượng phượng hoàng một vòng 360 độ, căn phòng liền sụp xuống, hướng đến tầng tiếp theo của ngôi mộ.
Tầng tiếp theo là một không gian rộng lớn, không có tường bao bọc, chỉ có ánh sáng từ các đèn lồng tự bật lên khi thang máy đưa Dương xuống đến, giữa tầng có một bộ xương khô khổng lồ với xuông đuôi dài, cùng một cái sọ đầu trông như sọ đầu rồng nhưng không có sừng.
“Đó là xương con gì? Sao lại to thế kia?” Dương thắc mắc.
“Hình như là xương giao long!” My đoán
“Giao long?”
Google truyền cho Dương thông tin về loài giao long. Giao long tộc từng là một nhánh của Long tộc, sao đó kết hợp với Ngư tinh tộc và Hồ tộc làm phản, bị Lạc Long Quân diệt trừ, hiện tại chỉ còn lại rất ít. Bộ xương giao long lớn như một căn nhà thế này thì thời còn sống phải đạt đến cấp Chúa Tể.
“Chúa Tể? Cũng may là nó ngủm rồi!”
“Bộ xương này đã được ếm một loại nguyền rủa, tuy không mạnh được như lúc còn sống nhưng cũng mạnh ngang Linh Vương!” Google nói, làm Dương bủn rủn tay chân.
“Thôi đi về!” Dương vừa nghĩ trong đầu, chợt phía xa có một vệt sáng trắng từ từ hạ xuống.
“Có người xuống kìa!” Nguyệt nói.
“Hình như… là Long Ngạo!” My nhíu mày, tên Long Ngạo hung hăng này khiến cho ai cũng không muốn gặp hắn.
“Long Ngạo!” Dương bóp tay răng rắc, nhớ lần trước Long Ngạo là thằng hắn muốn đập nhất, nhưng lúc đó hăng quá dùng 1 chiêu đánh xỉu cả 3 thằng Long Ngạo, Hoài Bão và Sùng Hạo, kết quả chưa đánh đã tay đã kết thúc.
Long Ngạo cũng thấy bọn Dương, liền hung hăng tiến lại, hắn tự tin có thể hành Dương ra bã để rửa hận, bởi vì theo sau hắn là hai tên cận vệ, đều là Linh Úy cấp 10 đỉnh phong!
“Đã lâu không gặp.” Long Ngạo vô cảm nói, nhìn Dương với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ừ chào mày!” Dương đáp cộc lốc.
“Hỗn láo!” Tên cận vệ tức giận định xông lên đánh Dương nhưng bị Long Ngạo đưa tay cản lại.
“Vẫn còn bố láo? Mày tưởng đây còn là chỗ thi đấu sao?” Long Ngạo nghênh mặt nhắc.
“Ở đâu tao chả mạnh hơn mày?”
“Vậy sao? Mày tưởng còn như 3 năm trước?” Long Ngạo cười lạnh, cả người vận lực: “Tao bây giờ là Linh Úy cấp 9!”
Dương bật cười, tưởng gì chứ chỉ hơn 1 cấp thì hắn tin dư sức đánh thắng.
“Mày cười cái gì?” Long Ngạo hỏi.
“Linh Úy cấp 9 mà to sao? Dù mày cấp 11 tao cũng éo sợ!” Dương đáp, cánh tay phải vận lực, những tia lôi điện màu đen lóe lên.
“Hắc Ma Đế Lôi!” Long Ngạo và hai tên cận vệ giật mình, Lôi nguyên tố biến dị thì có nhiều nhưng màu đen thì chỉ có một loại, chính là Hắc Ma Đế Lôi, đế vương của Lôi hệ!
Trong lòng Long Ngạo dâng lên một tràng ghen tỵ khủng khiếp, Bá vương long thể, tiên vũ, giờ lại còn cả Hắc ma đế lôi, thứ mà Long Chúc Lôi cha hắn cũng thèm muốn không thôi, sao cái gì ngon nhất cũng vào tay thằng con hoang này? Trong khi hắn mới là người kế thừa tương lai chính thống của Long tộc, kẻ sẽ thống nhất đất nước!
“Nhưng sao mày khống chế được nó?” Long Ngạo chợt thấy có vấn đề, Hắc ma đế lôi là cái gì? Vua của hệ Lôi! Lôi hệ vốn cuồng bạo ngạo mạn, làm sao một thằng Linh Úy có thể khống chế nổi? Chưa kể lượng linh lực tiêu hao để điều khiển cũng vượt xa Lôi thuộc tính thông thường, có thể nói chỉ cần vận linh lực phóng xuất hắc ma đế lôi ra bàn tay vài giây cũng đủ rút cạn linh lực của Linh Úy cấp 8, sao Dương không có chút xuống sức thế kia?
Cái thứ hai thì có thể do linh lực của Dương dồi dào khác thường đi, vậy còn cái thứ nhất thì Long Ngạo nghĩ tuyệt đối không có khả năng! Long Ngạo còn nhớ cha hắn từng kể khi còn là Linh Vương đã gặp một tia Hắc ma đế lôi, thử thu phục và kết quả bị nó đánh cho liệt dương… à nhầm, liệt giường!
“Hả? Thì lụm cục Lôi thú hồn tâm hấp thu rồi nó lòi ra thôi!” Dương ngây thơ vô tội đáp.
Long Ngạo tức muốn ói máu, tùy tiện như vậy là ra đế lôi? Mà dù có hên tới vậy thì cũng tuyệt đối không thể thuần phục được nó khi mới là Linh Úy!
“Vậy làm sao mày điều khiển được nó?”
Dương nhíu mày nhớ lại: “Lúc đầu nó lì như trâu, nhưng dạy từ từ thì cũng biết nghe lời, mất cả năm lận!”
“Một năm! Con mẹ mày, bố láo bánh tét!” Long Ngạo tức phát khùng, giậm mạnh chân mắng, nước bọt bắn như mưa vào mặt Dương. Một thằng Linh Úy chỉ luyện 1 năm là khống chế được Hắc ma đế lôi, mẹ nó chứ dù là Linh Đế như cha hắn cũng mấy năm mới khống chế được một loại Lôi nguyên tố biến dị thông thường!
Đừng nói là Long Ngạo, dù cha hay ông nội hắn mà nghe Dương nói cũng tức đến lên máu lăn đùng ra mà chết.
“Con mẹ nó! Thật là tức chết tao mà!”
Long Ngạo cay cú liên tục giậm chân, nghiến răng ken két, hắn cũng chủ tu Lôi hệ, cha hắn đã dành riêng cho hắn một viên Lôi tinh thạch biến dị mạnh mẽ gọi là Hoàng Kim Ngạo Lôi, nhưng không cho Long Ngạo dung nạp liền mà yêu cầu luyện đến Linh Tá, kết hợp với trợ lực của cha và ông nội mới được phép dung nạp, còn hiện giờ chỉ dùng Lôi nguyên tố thông thường. Thế éo nào một thằng ất ơ lại nói là nó dung nạp bằng Lôi thú hồn tâm mà lại ra Hắc Ma Đế Lôi, còn trong 1 năm thành công khống chế?
Theo Long Ngạo biết, muốn có nguyên tố biến dị chỉ có 3 cách, 1 là dung nạp bằng tinh thạch mang nguyên tố biến dị đó, cách 2 là trực tiếp thu phục dạng biến dị đó ngoài tự nhiên, cách 3 là dung nạp hồn tâm của linh thú tu luyện nguyên tố biến dị đó. Nhưng đối với cách 3 thì tuyệt không có khả năng dung nạp ra Hắc ma đế lôi, bởi vì không có loại linh thú nào mang loại lôi đình bá đạo này trong linh hồn. Long Ngạo nghĩ chỉ có khả năng là Dương đang nói láo để trêu tức hắn, nhưng Hắc ma đế lôi trên tay Dương thì là thật!
Đừng nói là Long Ngạo, ngay chính bản thân Dương cũng không biết tại sao lại lòi ra Hắc Ma Đế Lôi, càng không nghĩ rằng bản thân 1 năm thu phục được tia lôi đình bá đạo này là một khoảng thời gian ngắn đến nghịch thiên! Tuy Linh Đế Long Chúc Lôi mất vài năm để thu phục một tia Lôi biến dị thông thường là do trong linh hồn hắn đã có vài tia khác mạnh tương đương, bọn lôi đình kêu ngạo không ai nhịn ai nảy sinh xung đột nên mới cần thời gian lâu như vậy, nhưng nếu là Hắc Ma Đế Lôi thì Linh Đế mất vài năm mới có thể thống trị hoàn toàn là sự thật!
Thấy Long Ngạo tức tối giẫm đạp như đứa trẻ hư bị giành mất đồ chơi, Dương đứng nghệt mặt ra, trong lòng thầm mắng: “Không phải mày lại đây kiếm chuyện sao? Giờ lại làm như tao cướp của ông nội nhà mày không bằng!”
Dương cười cười hỏi My và Nguyệt: “Nhìn thằng Long Ngạo tức lên cũng hơi hơi dễ thương nhỉ?”
“Dễ thương cái mả mẹ mày!” Long Ngạo thẹn quá mắng, rút ra một cây thương dài màu vàng kim đâm tới chỗ Dương.
Choang!
Dương đã thủ sẵn, liền giơ cây ba ton lên cản đòn, không ngờ cây ba ton chịu không nổi lực bị vẹo xuống, không gãy lìa nhưng cũng thành vô dụng.
“Tiên Bảo hạ cấp!” Dương vừa lui ra sau vừa nói, My và Nguyệt hai bên yểm trợ.
Long Ngạo không đáp, hất đầu ra lệnh cho hai tên cận vệ: “Hai ngươi cản trở hai đứa con gái, không cần quá tốn sức, thằng con hoang này để ta xử!”
“Vâng!” Hai tên đồng thanh đáp, theo Long Ngạo phóng tới tấn công nhóm Dương.
“Cẩn thận!” Dương quát lên, đồng thời tay vận Hắc ma đế lôi đỡ thấy một thương từ trên bổ xuống của Long Ngạo, tuy cản được nhưng hai tay hắn cũng tê rần vì dư chấn.
Lợi dụng uy thế của Tiên Bảo hạ cấp Hoàng Long thương, cùng với Long tộc thương pháp uy mãnh, Long Ngạo liên tục xung kích đánh lùi Dương.
“Mẹ nó! Lợi hại thật!” Dương bị đánh đến hai tay tê dại, tuy có Hắc ma đế lôi hỗ trợ nhưng thực chất với linh lực Linh Úy cấp 8, Hắc ma đế lôi không thể nào phát uy được uy lực bá đạo vốn có.
Dương trong lòng phân tích tình huống, thương pháp ngàn vạn năm truyền thừa của Long tộc quả thật lợi hại vô cùng, tấn công điên cuồng khiến đối phương chỉ còn cách chống đỡ mà lại không lộ chút sơ hở nào, trừ khi đang tấn công mà bị kẻ khác đánh lén sau lưng.
“Sau lưng!” Dương lóe lên ý tưởng, liền đồng thời vận Lôi linh lực xuống hai chân, xoẹt một cái đã né được một thương và bắn ra sau lưng Long Ngạo.
Binh! Xoẹt xoẹt!
Trong chớp mắt, tay Dương tụ một nắm hắc lôi đấm mạnh vào lưng Long Ngạo, làm chỗ áo của hắn thủng một lỗ lớn, nhưng Long Ngạo vẫn đứng yên!
“Tiên Bảo phòng ngự!” Dương nói, phát hiện ra trong chỗ áo rách của Long Ngạo có một lớp phủ kim loại không chút sứt mẻ .
Long Ngạo cười khinh khi, xoay người đập ngang một thương vào bụng Dương.
Binh!
Dương bị một thương đánh thẳng vào bụng, dù kịp đưa một ít linh lực lên phòng ngự nhưng vẫn bị chấn thương, lui ra sau mấy bước rồi khụy xuống. Hắn có một mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp bảo vệ, nhưng mảnh giáp nhỏ này chỉ đủ sức bảo hộ cho một đòn chí mạng nên Dương tuyệt đối không dùng với Long Ngạo, bởi vì còn có một giao long cấp vương đang nằm phía xa.
Đánh được một đòn đau điếng vào bụng Dương, Long Ngạo khoái trá chỉ mũi thương vào mặt Dương và nói: “Sơ hở sau lưng? Mày nghĩ ra thì Long tộc không nghĩ ra sao?”
“Mẹ kiếp!” Dương ôm cái bụng đau nhói thở hồng hộc, tay vận lực định dùng Cuồng đấm cho Long Ngạo một trận, nhưng lại nghĩ ngoài bộ giáp, Long Ngạo còn có khả năng cao sẽ mang theo vảy Long thần, muốn dùng Tiên Long hóa thì sau đó lại không còn sức đánh với bộ xương giao long kia.
“Mẹ kiếp? Muốn gặp mẹ sao? Ừ quỳ xuống lạy anh 100 lạy, anh cho mày về Long thành gặp mẹ lần cuối!” Long Ngạo khoái trá nói, thực tế hắn biết Dương còn khả năng Tiên Long hóa nhưng hắn không sợ!
“Mẹ tao, tao muốn gặp là gặp! Cần gì phải xin mày?”
“Muốn gặp là gặp? Ha! Ha ha!” Long Ngạo cười to: “Đừng nói là mày, cha mày có sống lại cũng không thể gặp Diễm!”
“Tại sao?”
“Tại vì! Diễm đã bị phong ấn trong cấm địa của Long tộc!”
Dương trợn mắt: “Tại sao lại bị phong ấn? Mẹ ta làm sai chuyện gì?”
Trong lòng Dương dâng tràn cảm giác thương nhớ, đây không phải là cảm giác thương nhớ vì tình yêu hay tình dục, mà hoàn toàn xuất phát từ tình mẫu tử! Đúng! Linh hồn Dương là một lão già 69 tuổi từ thế giới khác, nhưng cơ thể, não bộ là của Võ Phi Dương chân chính. Sống mấy năm trong cơ thể này, linh hồn Dương đã hòa hợp với cơ thể Phi Dương, cảm xúc, suy nghĩ và hành động của hắn cũng bị những ký ức ngủ yên trong não bộ Phi Dương ảnh hưởng, khiến nhiều lúc Dương còn nghĩ mình chính là Võ Phi Dương!
“Mẹ mày làm sai chuyện gì? Nàng ta phản bội gia tộc, đi kết hôn với loài người hạ đẳng! Nể tình là công chúa nên Long tộc mới cho nàng ở lại nuôi mày 13 năm, sau đó liền về cung nhận tội, giam cầm vĩnh viễn!”
Tim Dương như muốn rụng rời, một Linh Đế như mẹ nếu muốn bỏ trốn thì Long tộc dễ dàng bắt được sao? Rõ ràng là nàng vì tương lai tự do của hắn, vì 13 năm nuôi dưỡng hắn trong yên bình mà chịu giam cầm cả quãng đời còn lại! Đây là tình yêu cỡ nào? Đây là tình thương cỡ nào?
“MÀY NÓI LÁO!” Dương tức giận gầm lên, My và Nguyệt đang đánh với hai tên cận vệ nghe tiếng gầm liền lo lắng nhìn sang.
“Tao không nói láo! Từ khi mày nhập học đến giờ có gặp Diễm lần nào chưa?”
“Google! Nói cho tao biết Diễm đang ở đâu!” Dương tức giận tra khảo Google.
“Ở nhà!”
“NHÀ NÀO!” Dương gầm lên thành tiếng.
“Long cung – Long thành!”
“Mẹ ta ở đó làm gì?”
“Bị phong ấn trong cấm địa, chờ ngày phế bỏ linh lực rồi đem gả cho Long Ngạo!”
“CON MẸ MÀY SAO KHÔNG NÓI SỚM!” Dương mắng luôn Google.
Long Ngạo tưởng Dương mắng mình, càng khoái trá trước cơn tức giận của Dương, châm dầu vào lửa: “Cho mày biết, không lâu nữa, các trưởng lão sẽ đem linh lực của Diễm phế bỏ, sau đó cho tao cưới nàng! Khi đó mày sẽ có một đống em trai em gái toàn là Long thể bá vương nhé!”
Long Ngạo nói chính là suy nghĩ của hội trưởng lão Long tộc, những lão già cố chấp vẫn không tin rằng Long thể bá vương sinh ra là do Long thể – Nhân cốt, mà lý giải rằng Dương có Long thể bá vương là nhờ Diễm có Long thể hoàng gia, tương tự Long mẫu Thần Long có Long thể hoàng gia sinh ra Lạc Long Quân có long thể bá vương. Vì lẽ này đên bọn trưởng lão quyết định đem Diễm gã cho Long Ngạo, cho hai Long thể hoàng gia kết hợp để hy vọng sinh ra Long thể bá vương chân chính thuộc về Long tộc. Mà muốn làm điều này thì một là tự Diễm chấp nhận, hai là cưỡng ép bằng cách phế bỏ tu vi của nàng!
Lúc này, đã có thêm vài người xuống được tầng 3, cả bọn tiến lại chỗ bộ xương quan sát, thấy có đánh nhau nên nấp xem.
“Tên kia chẳng phải Hoàng gia kim long – Long Ngạo, hạng 6 Tân Tinh bảng sao?” Một người nói.
“Hắn đang bắt nạt ai kia? Mà hai cô nàng kia xinh quá, trông quen nhỉ?”
“Ừ hình như là hai tiểu mỹ nhân của học viện Nữ Thần!”
Dương đang tức sôi máu, lạnh lùng đứng dậy, vận Tiên Long hóa.
Quả cầu bóng tối bao trùm Dương rồi tan biến, lộ ra một cơ thể bọc vảy rồng đen, đôi cánh bóng tối xòe ra oai nghiêm cùng chiếc đuôi sắc nhọn ngoe nguẫy.
“Đó… đó là… Hắc vũ tiên long?” Một tên đang nấp xem run run nói.
“Chính là hắn! Biến mất ba năm, không ngờ lại gặp ở đây!”
Long Ngạo nhếch miệng: “Hắc Vũ Tiên Long thì đã sao! Cũng chỉ là Long hóa cấp độ 1! Cho mày biết, anh đã có thể Long hóa cấp độ 2 rồi!” Nói xong, Long Ngạo vận lực, lớp vảy óng ánh hoàng kim dần lộ ra, lần này không chỉ bao bọc ở ngực, tay chân mà còn bọc kín người, cả đầu cũng được bọc trong một chiếc mũ oai nghiêm, hai chiếc sừng mọc dài ra, vảy rồng toàn thân càng thêm cứng chắc, chiếc đuôi cũng dài hơn. Chỉ nhìn thôi cũng thấy lợi hại hơn Hắc vũ tiên long của Dương và cả Bạch long bá vương của Sùng Hạo, vì cả hai đều mới Long hóa cấp 1.
“Cấp 2 thì sao? Dù max cấp tao cũng giết!” Dương nói, khắp người nổi lên những tia hắc lôi cuồng bạo.
“Lôi Linh lực phóng xuất toàn thân! Mày giận quá rồi ngu sao?” Long Ngạo trợn mắt, đem linh lực phóng xuất ra toàn thân thì sẽ tăng sức mạnh lên khủng khiếp nhưng tiêu hao cũng khủng khiếp, đây còn là Hắc lôi linh lực, chẳng phải vừa vận lên là mệt xỉu liền hay sao? Long Ngạo không biết linh hồn của Dương khi đạt đến Linh Úy cấp 8 đã càng thêm khổng lồ, kết hợp với Tiên hóa thì đã trở nên lớn khủng bố.
Trong lúc Long Ngạo đang nghi vấn, Dương toàn thân chớp động bắn thẳng vào Long Ngạo, khiến hắn giật mình giơ thương ra đỡ.
Xoẹt! Choang!
Chỉ một lần va chạm, cây thương của Long Ngạo gãy đôi, chính hắn cũng bị đánh lui lại.
Xoẹt! Binh! Binh! Binh!
Cả người Dương cứ như tia chớp đánh vào rồi dội ra, làm Long Ngạo không kịp trở tay, liên tục trúng đòn, vảy rồng màu vàng kim bị đánh đến tróc ra từng mảnh.
“Thiếu tộc trưởng!” Hai tên cận vệ thấy Long Ngạo ăn hành, xông tới.
Binh! Binh! Xoẹt! Binh!
Hai tên cận vệ còn chưa kịp Long hóa, mỗi tên ăn mấy đòn liền văng ra xỉu.
“Mẹ kiếp! Sao linh lực nó dồi dào vậy?” Long Ngạo cay đắng!
Đám đang nấp xem cũng xanh mặt: “Mẹ ơi nó bá vãi! Ai cho tao biết lý do nó không được xếp trong Tân Tinh bảng coi!”
“Chắc nó mất tích đâu đó nên không ai biết thực lực! Mà xương con éo gì đây?” Một thằng đang nấp chỗ sọ đầu giao long, tò mò trèo lên vỗ vỗ cái sọ nghe bộp bộp. Chợt cảm thấy cái sọ run run liền mắng: “Đụ mẹ thằng nào lắc cái sọ!”
Vừa mắng xong, cái sọ đầu chợt bay lên làm thằng phía trên nghiêng ngả té xuống đất, cả đám chấn kinh! Bộ xương giao long đã tỉnh giấc!
GRAOOOOO!!!!!
Một tiếng gầm ghê rợn như phát ra từ quá khứ vang vọng vào linh hồn từng người, khiến Dương đang đập Long Ngạo cũng nhìn qua, bộ xương giao Long đang gượng dậy, còn một đám Linh Úy thì bắt đầu chạy loạn.
Khí thế khủng khiếp từ bộ xương phát ra đến chỗ xa như Long Ngạo cũng cảm thấy run rẫy:
“Linh… Linh Tướng?” Long Ngạo run run đoán, mình mẫy đầy máu me vì bị Dương hành hạ.
“Là Linh Vương!” Dương sửa lời Long Ngạo, bước đến chỗ bộ xương, không thèm liếc qua Long Ngạo, nói với hắn: “Tao tha mày một mạng! Về nói với ông nội mày, xong chuyện ở đây tao liền tới Long thành đòi người!”
“Đòi người? Ngữ như mày mà đòi người?” Long Ngạo cười độc địa.
Dương không thèm đếm xỉa, bước từng bước đến chỗ giao long khổng lồ đang điên cuồng gầm rú, My và Nguyệt tiến theo sau, Bảo Ngọc từ trong nhẫn bay ra ngồi lên vai hắn, tay cầm đoạn kiếm Nghịch Thiên.
“My, Nguyệt! Ta có điều này muốn hỏi hai nàng! Rất quan trọng!” Dương nói với giọng nghiêm trọng.
“Ngươi hỏi gì?” My và Nguyệt đồng thanh nói, hai nàng cũng đã nghe rõ chuyện về Diễm từ Long Ngạo nên biết trong lòng Dương đang có bão. Hai nàng hồi họp lắng nghe, Bảo Ngọc trên vai hắn cũng ngồi im không nhúc nhích.
“Ta muốn hỏi… con giao long này đánh thế nào?” Dương gãi đầu hỏi, làm My và Nguyệt đơ ra, Bảo Ngọc bật ngửa té khỏi vai hắn…
…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần - Quyển 1 |
Tác giả | Slaydark |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/05/2017 13:59 (GMT+7) |