Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 » Phần 25

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 - Dịch giả Meode

Phần 25

– Tiên sinh là ai?

Hạ Thanh Thanh quay đầu lại nhìn thấy một ông lão dáng vẻ tiên phong đạo cốt thâm tình đang nhìn mình, theo bản năng nắm lên Kim Xà kiếm để trên bàn, cảnh giác nhìn hắn.

Tống Thanh Thư đem mặt nạ kéo xuống, khôi phục diện mạo như cũ cùng tiếng nói.

– Là ngươi?

Thấy rõ dáng dấp của hắn, Hạ Thanh Thanh sững sờ, rất nhanh trầm giọng nói.

– Ngươi còn tới đây làm gì…

Tống Thanh Thư cũng không để ý, mỉm cười nói:

– Nếu sau này không gặp lại, vậy tại sao có người vẫn là lo lắng cho tại hạ sẽ có chuyện xảy ra, nên gửi hai thùng táo và đào ý ngầm bảo tại hạ “sớm trốn” đây?

Hạ Thanh Thanh đỏ mặt, nhắm mắt nói rằng:

– Là do ngươi nghĩ quá nhiều, chỉ là ở bên trong ta hạ độc, muốn độc chết ngươi mà thôi.

– Ai, cũng may nếu như ăn vào thì đã thật sự bị Viên phu nhân độc chết.

Tống Thanh Thư thở dài.

Hạ Thanh Thanh liếc mắt nhìn hắn:

– Nói thế chứ làm gì có độc…

Tống Thanh Thư cũng không trả lời, trái lại hỏi:

– Lúc trước Viên phu nhân đưa hai thùng táo đào cho tại hạ, tại sao không trực tiếp gặp tại hạ bảo chạy trốn, vạn nhất đầu óc tại hạ mù mờ, không biết để phản ứng, chẳng phải là phụ lòng tấm lòng thành của Viên phu nhân?

– Ta ở trong vương phủ, nhất cử nhất động đều có người giám thị, nên bất tiện, đành dùng biện pháp như vậy, lại nói…

Hạ Thanh Thanh mỉm cười.

– Ngươi gian xảo giống quỷ, không thể nào nhìn thấy mà không biết được…

– Được rồi, tại hạ coi như lời này là được khích lệ.

Tống Thanh Thư phiền muộn nói.

– Tại hạ có thể đoán được trong đó ý tứ, nhưng Hoằng Lịch cũng không phải là ngốc, lão tất nhiên cũng có thể đoán được, có thể giả vờ không biết chuyện của Viên phu nhân làm, nhưng âm thầm trong bóng tối hạ kịch độc lên bên trong hai thùng táo đào, muốn mượn tay Viên phu nhân giết tại hạ, vậy thì Viên phu nhân có biết hay không?

– Cái gì?

Hạ Thanh Thanh sững sờ, tuy rằng bây giờ Tống Thanh Thư vẫn bình an vô sự đứng trước mặt, nhưng nàng vẫn hoảng sợ khi nghe hắn nói thế.

– Lúc đó sau khi nhìn qua, tại hạ nghĩ là đồ vật của Viên phu nhân, nên cho rằng không có vấn đề, may là vào lúc đó có một người đã nhắc nhở tại hạ một câu.

Tống Thanh Thư khi đó Lạc Băng nói.

– Tuy rằng không hiểu được người nào tặng lễ cho ngươi, thế nhưng hai thùng hoa quả này khi đưa đến Dịch Phương quán, trên đường không biết kinh qua bao nhiêu tay người, tốt nhất là cẩn thận mới là tốt.

Tống Thanh Thư lúc này mới tỉnh táo, sau đó tìm người dắt tới một con ngựa, đem trái táo đút cho ngựa ăn, rất nhanh, ngựa liền trúng độc thân vong.

– Vậy tại sao ngươi lại tin tưởng không phải là chính ta hạ độc?

Hạ Thanh Thanh ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên cùng với nàng đối diện:

– Viên phu nhân tuy rằng nhẫn tâm rời bỏ tại hạ mà đi, có điều không đến mức phải hại tại hạ.

Hạ Thanh Thanh trong lòng mềm nhũn, đang muốn nói cho hắn biết chân tướng của chuyện mình, thì lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ, quay đầu nhìn, thì thấy Chu A Cửu đang nhìn hai người.

– Tuy rằng ta không muốn quấy nhiễu các ngươi, thế nhưng bây giờ thân đang trong hiểm địa, trước hết chúng ta phải là rời ra khỏi Vương phủ rồi hãy nói…

– A Cửu tỷ, đã lâu không gặp…

Nhìn thấy Chu A Cửu, nhớ lại cảnh tượng ngày xưa hai người tranh giành Vương Thừa Chí lại hiện lên, đáng tiếc hôm nay cảnh còn người mất, Hạ Thanh Thanh thở dài một hơi.

– Đã lâu không gặp…

Chu A Cửu cũng đồng dạng trầm mặc.

Nhìn hai mỹ nhân uyển chuyển đứng trước mặt, dung nhan hòa lẫn với nhau, một sáng rực rỡ, một thanh lệ vô cùng, nhưng trong tim thì cùng nhớ đến một nam nhân khác, Tống Thanh Thư trong lòng có cảm giác vô cùng khó chịu, mở miệng nói:

– Các người mau tẩu thoát đi.

Hạ Thanh Thanh vốn đã có lay động, nhưng vừa nhìn thấy Chu A Cửu, làm cho nàng nhớ lại Viên Thừa Chí rất rõ ràng, niềm tin báo thù trở nên càng kiên định hơn, nghe Tống Thanh Thư nói, lắc đầu:

– Ta sẽ không đi…

– Thanh Thanh, ta biết muội muốn vì Viên đại ca báo thù, nhưng chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp, bộ muội nhất định cứ phải dùng cách ngọc tan đá nát này sao? Viên đại ca trên trời có linh, chắc chắn cũng không muốn muội làm cách như vậy.

Chu A Cửu khuyên nhủ.

– Những đạo lý này muội đều biết, tỷ không cần tiếp tục khuyên.

Hạ Thanh Thanh dừng một chút.

– Còn việc báo thù, tỷ là tỷ, muội là muội, chỉ một mình muội cũng có thể báo thù được cho Viên đại ca.

Ngày trước, khi Hạ Thanh Thanh biết được Chu A Cửu cũng đã từng có ân ái gần gũi xác thịt với Viên Thừa Chí nên vô cùng ghen ghét, tuy rằng bây giờ vật đổi sao dời, Hạ Thanh Thanh cũng không còn như một cô nương ngày xưa điêu ngoa tùy hứng, thế nhưng trong lòng nàng vẫn canh cánh trong lòng, trong suy nghĩ của nàng, chỉ nàng mới đúng là thê tử của Viên đại ca, báo thù cho hắn mới là thiên kinh địa nghĩa, nếu như muốn mượn sức lực của Chu A Cửu, Hạ Thanh Thanh trong lòng không bao giờ muốn.

– Các ngươi cho rằng Bảo thân vương phủ là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Một tiếng hừ lạnh qua đi, một đám quan binh từ ngoài cổng vọt vào đông như cá, chính giữa đứng một người chính là Bảo thân vương Hoằng Lịch, thì ra lúc Tống Thanh Thư điểm huyệt giấu nha hoàn ở phía sau hòn giả thì bị người phát hiện, Hoằng Lịch nghe được tin liền mang người đến.

– Hóa ra là Vương gia, hạ quan đến nhà viếng thăm, trong lúc vô tình lại lạc đến nơi này, mong rằng Vương gia thứ tội.

Tống Thanh Thư chắp tay thi lễ, nhưng trong lòng suy nghĩ, bây giờ xem ra chỉ còn cách đối mặt chứ hết cách rồi.

– Tống đại nhân, được lắm… được lắm… đến nhà thăm hỏi, lại tìm đến nơi ở của Trắc phúc tấn của bản vương…

Hoằng Lịch lạnh cười lạnh nói.

Tống Thanh Thư biết mình không còn gì để nói, bề ngoài đúng là mình đang đuối lý, nên biết lúc này nhiều lời vô ích, hắn quay đầu lại nhìn Chu A Cửu.

– Đánh giặc phải bắt vua trước…

Nói xong thân hình liền như sương khói biến mất, hướng về Hoằng Lịch phóng tới.

Chu A Cửu cũng vận lên Thần Hành Bách Biến, phối hợp công tới.

Tống Thanh Thư tưởng rằng số đông cao thủ Vương phủ bị mình đánh lừa điều đến đánh với người Thần Long giáo bên kia, Hoằng Lịch sẽ không còn có bao nhiêu cao thủ tại nơi đây. Nào ngờ khi hắn đánh tới, hai bên Hoằng Lịch đột nhiên xuất hiện ra hai tăng nhân áo vàng, trong chớp mắt song phương giao thủ mười mấy chiêu, lại bất phân thắng bại, cuối cùng hai tang nhân hợp lực, một chưởng đánh cho Tống Thanh Thư chấn động quay ngược trở lại.

Chu A Cửu cũng bị một luồng chỉ lực sắc bén bức lùi về sau vài bước, Tống Thanh Thư tiếp tục vọt tới trước che chắn trước mặt Chu A Cửu, nhìn cao thủ xuất ra chỉ lực chính là một nhà sư lông mày ố vàng, trong lòng hơi động:

– Đại sư chẳng lẽ chính Kim cương chỉ Hoàng Mi lão tăng?

– Thiện tai… thiện tai, không ngờ thí chủ lại nhận ra bần tăng.

Hoàng Mi lão tăng gật đầu…

Tống Thanh Thư hơi nhăn mặt, quay đầu nhìn lại hai hòa thượng vừa cùng mình giao thủ, bọn họ võ công thậm chí còn cao hơn Hoàng Mi lão tăng, nghi hoặc hỏi:

– Hai vị đại sư là cao thủ từ đâu đến?

Hai hòa thượng niệm phật hiệu:

– Bần tăng Phủ Điền Thiếu Lâm Thiên Hồng…

– Bần tăng Phủ Điền Thiếu Lâm Thiên Kính bái kiến Tống thí chủ.

Thiên Hồng, Thiên Kính? Tống Thanh Thư thoáng cái không có kịp phản ứng.

– Người của nam Thiếu Lâm tại sao cùng cùng Vương gia Thanh quốc cấu kết cùng một chỗ? Chẳng lẽ các đại sư cũng bị danh lợi thế tục che phủ đôi mắt? Thật không biết các người niệm cái gì Phật…

Tống Thanh Thư cười lạnh nói.

– A di đà phật, vì giải cứu muôn dân trăm họ thiên hạ, thế nhân nếu không hiểu phỉ báng bất quá là cũng chỉ là thoảng qua như mây khói.

Thiên Hồng đại sư nhàn nhạt đáp, Vu Vạn Đình là đệ tử tục gia của nam Thiếu Lâm, bọn họ cũng coi như là sư huynh đệ, xem ra mưu kế của Vu Vạn Đình có cơ hội thành công tương đối lớn, vì khôi phục giang sơn người Hán, Thiên Hồng, Thiên Kính cũng nguyện ý trợ giúp cho Vu Vạn Đình một tay.

Tống Thanh Thư nổi danh từ trận chiến tại Tử Cấm Thành, do đó Vu Vạn Đình kiêng kỵ võ công của Tống Thanh Thư, khi biết được Tống Thanh Thư làm Khâm sai đại thần đi sứ Thịnh Kinh thành, liền dùng bồ câu đưa tin đến nam Thiếu Lâm, Thiên Hồng, nhận được tin tức, liền dẫn sư đệ Thiên Kính, cùng với Hoàng Mi lão tăng của Đạt Ma viện, một đường ngựa không dừng vó đến đây trợ giúp.

– Văn Tứ huynh thật sự là rất tốt phước nha, Lạc Băng phu nhân đau khổ cầu khẩn tại hạ tới cứu các người, lại không ngờ rằng các người lại cùng địch nhân bắt tay hợp tác, cùng một giuộc.

Tống Thanh Thư cười lạnh nói, nhưng trong lòng thì kinh nghi bất định, chẳng lẽ Lạc Băng cũng có mưu đồ.

– Lạc Băng bây giờ ra sao vậy?

Văn Thái Lai cả giận nói.

– Lạc Băng phu nhân tại nơi ở của tại hạ ăn ngủ rất tốt…

Xem ra Lạc Băng tựa hồ không biết rõ tình hình này, cho nên Tống Thanh Thư tình nói mập mờ nói.

– Ta sẽ giết ngươi!

Văn Thái Lai giận không kìm được, đang chuẩn bị phóng người bay tới, nhưng bị Vu Vạn Đình đưa tay ngăn lại.

Vu Vạn Đình mặt tràn đầy hắc tuyến, vốn kế hoạch của lão hoàn hảo, người của Hồng Hoa hội giả vờ bị Hoằng Lịch nhốt trong nhà lao, để cho Lạc Băng đánh động Tống Thanh Thư tới cứu người của Hồng Hoa hội, đến khi Tống Thanh Thư cứu mọi người ra, trong lòng chắc chắn cho rằng bọn họ mang ơn, đương nhiên sẽ không phòng bị, đến thời điểm này Vu Vạn Đình âm thầm liên hợp mời tới những cao thủ nam Thiếu Lâm, thừa cơ ám toán hắn, rất lớn có khả năng có thể nhất kích tất sát, đáng tiếc không ngờ lại bị Dư Ngư Đồng đã nghe được bí mật của mình, tuy rằng đã đánh nát tâm mạch của hắn, nhưng hắn đã đào thoát được, vì thế trong lòng lão lo lắng tin tức đã bị tiết lộ…

Chưa kịp cải biến kế hoạch, lại chợt nghe đến tin Tống Thanh Thư thần không biết, quỷ không hay đã lẻn vào Vương Phủ, đành phải vội vàng chạy tới.

Trần Gia Lạc tiến lên nổi giận nói:

– Tống Thanh Thư, lần trước trong Hoàng Cung ngươi làm hại người Hồng Hoa hội tổn binh hao tướng, sau đó lại dùng thủ đoạn hèn hạ bức hiếp Tứ đương gia, khoản nợ này, hôm nay sẽ tính một lượt với các hạ rồi.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn Trần Gia Lạc một cái:

– Hừ… từ trong đáy lòng, tại hạ rất xem thường Hồng Hoa hội của các người, từ lão tổng đà chủ trở xuống, ai cũng dựa vào việc bán đứng nữ nhân để thu hoạch lợi ích cho đại nghiệp của mình.

Nghe lời của Tống Thanh Thư nói, Trần Gia Lạc cũng không có gì, nhưng Vu Vạn Đình cùng Văn Thái Lai đều cảm thấy giống như bị tát vào mặt vậy, lập tức không kìm được cơn giận, liền lao đến.

Người của Hồng Hoa hội thấy hai người triển khai tiến công, cũng xuất thủ theo, Thiên Kính, Thiên Hồng, Hoàng Mi lão tăng cũng đồng thời công tới.

Lúc này trong mắt Tống Thanh Thư đã hiện lên vẻ điên cuồng, toàn thân chấn động, thanh kiếm giấu ở đằng sau lưng phóng lên trời, trong miệng quát lạnh lên.

– Ly kiếm thuật!

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Tuy rằng hắn còn không có sử dụng Lăng không ngự kiếm làm được như Dịch Thiên Hành tám kiếm cùng bay, thế nhưng khống chế một thanh kiếm thì không thành vấn đề, chỉ là khoảng cách khống chế có hạn chế, bây giờ hắn chỉ có thể dùng chân khí khống chế kiếm bao quanh thân thể mình tầm hai, ba trượng, đồng thời một tay còn có thể xuất ra Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Thật ra cùng lúc sử dụng như thế này, cũng có chút tương tự như Chu Bá Thông dùng chiêu Song Thủ Hỗ Bác, hắn phân tâm ra hai dùng hai loại võ công, kẻ địch so chiêu với hắn, tựa như đối mặt với hai Tống Thanh Thư vậy, một lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng chính diện đối địch, một cái bao quanh bốn phía, lấy Ngũ Nhạc Thần Kiếm tinh diệu tùy thời công kích, khiến người ta khó mà phòng bị.

Cao thủ Hồng Hoa Hội mới vừa xông tới, người nào công phu hơi yếu liền bị kiếm khí, chưởng phong ép văng ra, cuối cùng có thể cùng Tống Thanh Thư so chiêu chỉ còn có là Thiên Hồng, Thiên Kính, Hoàng Mi tăng, Vu Vạn Đình, Trần Gia Lạc, cùng với Vô Trần đạo nhân và Văn Thái Lai.

Bọn họ nhìn thấy cành đánh càng là kinh sợ, rõ ràng là mấy cao thủ vây công đánh một người, đối phương một đôi bàn tay tuy rằng chưởng pháp tinh diệu, cương mãnh cực kỳ, nhưng dù sao để một chọi lấy bảy, người kia rơi vào nguy hiểm, mấy người khác liên công vào Tống Thanh Thư để cứu, bắt hắn phải triệt chưởng về phòng vệ, thế nhưng Mộc Kiếm hắn sử dụng quá mức xuất quỷ nhập thần, khó mà có thể đoán được chiêu sau sẽ từ góc độ nào phóng tới.

Cũng không lâu lắm, trên người mấy cao thủ đã dính nhiều vết thương, hơn phân nửa thương thế đều là bị Mộc Kiếm gây nên thương tích.

Văn Thái Lai càng đánh càng uất ức, trong lòng đối với Tống Thanh Thư đầy cừu hận nên hắn liều lĩnh, lấy thân là mồi, muốn dùng huyết nhục chi khu kẹp lấy Mộc Kiếm, thế nhưng Tống Thanh Thư đã sớm đoán được phản ứng kẻ địch, thấy Văn Thái Lai muốn liều mạng đỡ đòn, hắn liền xuất Mộc Kiếm bắn tới lệch xuống, từ phần eo Văn Thái Lai búng ra một tia hoa máu, Văn Thái Lai nổi giận gầm lên, chắp hai tay, muốn đem thân Mộc Kiếm kẹp lấy, vậy mà Bôn Lôi Thủ vừa tiếp xúc với thân kiếm, thi lập tức một cơn đau đớn một hồi truyền đến, không nghĩ tới mặt trên còn che một tầng kiếm khí bén nhọn, song chưởng liền trở nên máu thịt be bét.

Hoàng Mi lão tăng sấn tới trong thời khắc Tống Thanh Thư phân thần, lão tăng vận lên Kim cương chỉ đánh về phía trước ngực Tống Thanh Thư. Ở trong dự liệu của Hoàng Mi lão tăng, chiêu này chính là đánh trong lúc Tống Thanh Thư lực cũ đã kiệt, lực mới chưa sinh, khiến cho Tống Thanh Thư chỉ có cách duy nhất làm được là tận lực tránh né để hạ thấp khả năng bị thương mà thôi. Nào ngờ thân ảnh Tống Thanh Thư đột nhiên biến mất, Kim cương chỉ của Hoàng Mi lão tăng đánh vào khoảng trống, lão tăng không khỏi sững sờ.

– Cẩn thận dưới chân!

Bên cạnh một tiếng thét kinh hãi truyền đến, đáng tiếc đã muộn, Tống Thanh Thư vận dụng thân pháp Xà Hình Phiên Ly cuồn cuộn trên mặt đất phiên ập tới, vận lên chân khí thu hồi Mộc Kiếm hướng về gân gót chân của Hoàng Mi lão tăng chém tới.

Hoàng Mi lão tăng dù sao cũng là cao thủ thành danh đã lâu, lúc nguy cấp vẫn kịp vội vàng tránh sang bên, tuy rằng né tránh gân chân không bị phế, thế nhưng đầu ngón chân vẫn bị kiếm khí bén nhọn cắt đứt mấy ngón, tiếp nối Tống Thanh Thư áp sát một quyền đánh vào trong lồng ngực của lão tăng, kích trúng ngay trước ngực.

Nhìn thấy Hoàng Mi lão tăng thổ huyết lùi gấp về sau, Tống Thanh Thư thầm thấy đáng tiếc, bởi vì còn chừa sức lực ứng phó mấy tên cao thủ khác, sức mạnh không dám dùng hết, chứ không đòn đánh này đủ lấy mạng của Hoàng Mi lão tăng rồi, có điều xem ra thì Hoàng Mi lão tăng cũng đã mất đi sức chiến đấu, Tống Thanh Thư biết vậy nên áp lực cũng giảm đi.

– Triệu Tam ca, sao lại không dùng ám khí tấn công đi…

Vũ Gia Cát Từ Thiên Hoành một bên lo lắng nhìn giữa trường chiến đoàn, vừa bên giật lấy ống tay áo Triệu Bán Sơn hỏi.

– Chúng ta Hồng Hoa Hội lấy nhiều đánh ít, đã không có vẻ vang gì, nếu như vào lúc này lại lấy ám khí hại người, việc này tuyền ra ngoài, thực sự mặt mũi không còn nữa trên chốn giang hồ.

Nhìn giữa trường người trẻ tuổi, Triệu Bán Sơn thở dài một hơi, lúc trước Tống Thanh Thư ở trong hoàng cung cứu hắn, hắn đối với Tống Thanh Thư rất có hảo cảm, hơn nữa đối phương nói bởi vì có một bằng hữu nhờ nên mới cứu, tuy rằng sau đó Văn Thái Lai nói Tống Thanh Thư cứu, là do Văn Thái Lai đáp ứng điều kiện ép buộc Lạc Băng, nhưng Triệu Bán Sơn tự trong đáy lòng, vẫn tin tưởng Tống Thanh Thư, hắn cảm thấy nếu như Văn Thái Lai không đáp ứng điều kiện đối phương, thì Tống Thanh Thư vẫn cứ sẽ cứu mình.

Nhìn Từ Thiên Hoành gấp như kiến bò trên chảo nóng, Triệu Bán Sơn nói tiếp:

– Lúc này bọn họ đang hỗn chiến, nếu ta phát ám khí càng dễ thương tổn đến người mình, trước tiên cứ quan sát rồi nói đi, chúng ta phải tin tưởng thực lực của Lão tổng đà chủ chứ.

– Hôm nay có thể nhìn thấy công phu kiếm pháp như thần, bần đạo thật là có phúc ba đời.

Vô Trần đạo trưởng sử dụng Thất Thập Nhị Truy Hồn Đoạt Mệnh Kiếm danh chấn giang hồ, từ trước đến giờ luôn được xem như là đệ nhất cao thủ trong Hồng Hoa Hội, kiếm pháp nhanh như thiểm điện, chiêu thức tàn nhẫn cực kỳ. Vô Trần đạo trưởng coi kiếm như mạng, cũng nhìn ra Tống Thanh Thư khai sáng một loại kiếm pháp hoàn toàn mới, trong lòng vừa khâm phục lại đố kỵ, cho nên trong lòng thôi thúc dùng tuyệt học liều mạng hướng về phía Tống Thanh Thư công tới…

Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, Vô Trần đạo trưởng tuy rằng thế công hung hăng, nhưng sơ hở rất nhiều. Truy Hồn Đoạt Mệnh Kiếm có công không thủ, hy sinh phòng thủ để sử dụng tốt nhất lực công kích, nếu là đối mặt với kẻ võ công thấp hơn mình, đương nhiên là sẽ có ưu thế áp đảo, nếu là võ công cùng đẳng cấp n, cũng có thể lợi dụng kiếm thức nhanh lẹ đánh đối phương trở tay không kịp, chiếm được tiên cơ.

Thế nhưng Tống Thanh Thư từ khi thông hiểu đạo lý tinh hoa của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, lại có được mấy lần so chiêu với các cao thủ đỉnh thiên hạ, đối với căn nguyên của kiếm pháp nhận thức được, Vô Trần đạo trưởng nếu là đừng có cố tốc chiến, có người cùng yểm hộ, Tống Thanh Thư trong một chốc sẽ không có cách nào trừng trị lão, nhưng Vô Trần đạo trưởng tham công liều lĩnh, lấy kiếm chiêu bén nhọn mạnh mẽ công nhanh tới, rơi vào trong mắt Tống Thanh Thư thì thấy sơ hở trăm bề.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vô Trần đạo trưởng, Tống Thanh Thư song chỉ duỗi thẳng ra, kẹp lấy mũi kiếm của chính mình, nương theo tốc độ thân kiếm cũng trượt theo, Vô Trần đạo trưởng muốn chuyển động lắc thân kiếm để tước lấy mất ngón tay hắn, lại bị Tống Thanh Thư mượn lực gập lại, “rắc…”một tiếng vang giòn qua đi, trường kiếm đã gãy thành hai đoạn, Vô Trần đạo trưởng còn chưa kịp phản ứng, thì hai ngón tay của Tống Thanh Thư còn kẹp lấy nửa đoạn kiếm gãy vung lên, liền cắt đứt cổ họng của Vô Trần đạo trưởng.

– Nhị Đương Gia!

– Đạo trưởng…

Người Hồng Hoa Hội kinh hoảng la lên, Triệu Bán Sơn không chờ đợi được nữa, hai tay giương lên, tung ra ám khí Thập Bát Đao Hồi Long Bích nhắm đến các yếu huyệt quanh thân Tống Thanh Thư đánh tới.

Tống Thanh Thư liền vọt đến bên cạnh Văn Thái Lai, gã kinh hãi biến sắc, muốn kháng cự, nhưng bị Tống Thanh Thư một trảo nắm bắt, đánh mất sức lực ném tới chống đỡ ám khí Thập Bát Đao Hồi Long Bích đang bay đến.

Triệu Bán Sơn giật mình, vội vã lại ném ra tiếp mấy chục mũi ám khí, ám khí phóng sau lại đến trước, từng cái đánh trúng ám khí Thập Bát Đao Hồi Long Bích đang bay lơ lửng, để cho Văn Thái Lai thoát khỏi, cùng lúc Triệu Bán Sơn bay vọt đến đỡ lấy Văn Thái Lai lôi ngược về…

Nhìn thấy Vô Trần đạo trưởng bị giết, Văn Thái Lai trọng thương, Trần Gia Lạc cực kỳ phẫn nộ, xuất đánh toàn công lực, không để ý đến quyền pháp phức tạp của Trần Gia Lạc, một chưởng Tống Thanh Thư ứng phó, quyền chưởng chạm vào nhau, Trần Gia Lạc cảm thấy cánh tay như sắp nứt, rên lên một tiếng, lui ra mấy chục bước, kinh hãi hai tay đã bị đối phương đánh cho chấn động trật khớp.

Tống Thanh Thư tuy rằng cực kỳ chán ghét Trần Gia Lạc, lên làm Tổng đà chủ Hồng Hoa Hội cũng không phải là có bản lĩnh, bởi vì có được thân phận đặc thù mà thôi, cho nên Tống Thanh Thư ra tay với hắn không chút lưu tình.

Trong nháy mắt, thất đại cao thủ kẻ chết người bị thương, chỉ còn lại Thiên Hồng, Thiên Kính, Vu Vạn Đình ba người mà thôi, đừng nói người của Hồng Hoa Hội mắt thấy choáng váng, ngay cả Chu A Cửu cùng Hạ Thanh Thanh cũng ngơ ngác, trong lòng cũng không biết đến tột cùng võ công của Tống Thanh Thư gì…

Thiên Hồng, Thiên Kính tu vi võ học dù sao cũng cao hơn bọn người kia một tầng, Vu Vạn Đình thì thiên tính cẩn thận, không tham công liều lĩnh, bởi vậy ba người quyền kiếm với Tống Thanh Thư, nên chống đỡ không ngã, nhưng nếu là người tinh tường đều có thể nhìn ra, bại cục của ba người đã định, phân ra thắng bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tống Thanh Thư cau mày, ba người này võ công đều là danh môn chính tông, căn cơ cực kỳ vững chắc, chiêu thức uy lực tuy rằng không lớn, nhưng mà sơ hở hầu như không có, nếu muốn thắng nhanh bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng, lúc này thân đang hãm sâu hiểm cảnh, nếu mà lãng phí quá nhiều công lực, đúng là không khôn ngoan.

Trong lúc Tống Thanh Thư còn do dự, từ phía sau lưng hắn, trong bụi cây đột nhiên hiện một hắc y nhân mạng mặt quỷ đánh chưởng tới, thân pháp cực nhanh, trong lòng bàn tay xen lẫn tiếng rít như phong lôi, nhìn qua võ công thì có vẻ cao hơn mọi người trong tràng một tầng lớn.

Hạ Thanh Thanh nhìn thấy, nhưng khoảng cách đứng quá xa, cứu viện không kịp, vội vàng từ trong tay áo phóng ra một thanh Kim Xà chùy hướng bóng đen vọt tới, nhưng cũng thấy rõ ràng không hề ăn thua gì.

Khác với với Hạ Thanh Thanh, Chu A Cửu đứng gần, trực quan đoán được võ công của người mặt quỷ, nàng đã từng nhìn thấy Trương Vô Kỵ xuất thủ, lúc này nhận thấy võ công của người mặt quỷ này không hề thua kém Trương Vô Kỵ.

Chu A Cửu tuy thấy võ công của Tống Thanh Thư biểu hiện thần kỳ, nhưng bị một siêu cấp cao thủ đánh lén, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, trong trong nháy mắt, Chu A Cửu kiếm cũng không kịp rút, bay người xông tới, ngăn tại giữa hai người Tống Thanh Thư và người mặt quỷ.

Ngay tức khắc Chu A Cửu liền bị trúng một chưởng ở trước ngực, nàng giống như con diều bị đứt dây hướng phía sau bay ngược lại.

Tống Thanh Thư mặt âm trầm, một quyền, một chưởng, một chân, tránh thoát được Thiên Hồng, Thiên Kính, Vu Vạn Đình ba người đang vây công, phi thân đến chụp lấy Chu A Cửu ôm vào trong ngực, tay kia khống chế Mộc kiếm tập trung toàn bộ chân khí đẩy về phía người mặt quỷ bắn đi.

Người mặt quỷ thần sắc ngưng trọng, vội vàng triệt thoái phía sau, c đã xuất hiện phóng lên chạm chân trên mái nhà, nhìn xem vết thương trên vai bị Mộc kiếm sướt qua, trầm giọng nói:

– Hảo kiếm pháp.

Đang chuẩn bị tiếp tục tái chiến, đột nhiên bên kia thành đông truyền đến pháo hiệu, người mặt quỷ sững sờ suy nghĩ: “Bên đó đang lưu lại Da Luật Tề cùng Gia Luật Nam Tiên theo dõi động tĩnh của Thần Long giáo, chẳng lẽ Thần Long giáo đã xảy ra chuyện? Nếu toàn bộ Thần Long giáo chết hết cũng không quan hệ, nhưng có một người không thể chết được, đó là hy vọng duy nhất của gia tộc mình…”

Người mặt quỷ không cam lòng nhìn Tống Thanh Thư nói.

– Tống thiếu hiệp kiếm pháp thần sầu quỷ khóc, lần sau có cơ hội lão phu sẽ lĩnh giáo.

Nói xong liền hướng về phía pháo hiệu bay đi…

Tống Thanh Thư nhìn xem trong ngực mỹ nhân chỉ còn hơi thở mong manh, sắc mặt âm tình bất định.

– Chuẩn bị bắn tên…

Giọng nói chỉnh tề vang lên, một đội Cung tiễn thủ theo từ cổng lớn tràn vào, giương cung đối nhắm vào phía Tống Thanh Thư, chỉ cần Bảo Vương gia ra lệnh một tiếng, lập tức Tống Thanh Thư sẽ bị bắn thành tổ ong.

Hạ Thanh Thanh thấy được trong lòng cả kinh, vội vàng giơ lên Kim Xà kiếm hướng Tống Thanh Thư công tới:

– Tặc tử nhận lấy cái chết!

Lúc chiêu kiếm phóng tới gần đến Tống Thanh Thư, thấy hắn ngạc nhiên nhìn, nàng thấp giọng nói:

– Cưỡng ép ta làm con tin, hộ tống các ngươi ra khỏi Vương Phủ…

Tống Thanh Thư lập tức hiểu ý, phối hợp cùng với Hạ Thanh Thanh, một chiêu liền chế ngự nàng, đem Kim Xà kiếm gác vào trên cổ nàng, nhìn qua Hoằng Lịch nói:

– Vương gia nếu cam lòng để ái phi cùng chết với hạ quan, thì cứ hạ lệnh bắn tên đi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 24/12/2019 03:36 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba