Tống Thanh Thư như được đại xá, vội gật đầu.
Mấy ngày sau đó, Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết ở bên trong phòng cố gắng luyện tập, một tập trung dùng hết tâm trí giảng giải, một tiếp thu chăm chú nhập tâm, dù sao kế hoạch này không cho phép có một điểm nào sơ suất, nếu như Đông Phương Mộ Tuyết hóa trang không giống Khang Hi, thì tất cả nỗ lực sẽ hóa thành bọt nước.
Cuối cùng thì Đông Phương Mộ Tuyết cũng thành công học xong thuật dịch dung, nàng cực kỳ hưng phấn, hồi tưởng lại một đời lăn lộn giang hồ, cao hứng vì tu luyện thêm được bí tịch võ công không phải là không có, thuật dịch dung này nhất định là một trong số đó.
Đông Phương Mộ Tuyết vẫn chưa thỏa mãn chỉ đơn giản dịch dung thành Khang hi, nàng bắt đầu thử nghiệm dịch dung hóa thành những người khác, như là Chu Chỉ Nhược, Hạ Thanh Thanh, thậm chí giả trang ngay cả Tống Thanh Thư…
– Ta bây giờ mới phát hiện, đệ dụng tâm dạy ta thuật dịch dung, thì ra là phải có hảo tâm gì cả.
Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên tháo mặt nạ xuống, thần tình cổ quái nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư.
– Cái gì mà không có hảo tâm a?
Tống Thanh Thư không hiểu thấu nhìn nàng.
– Đệ có phải là đang mong đợi ta học được thuật dịch dung xong rồi, về sau có thể cải trang thành những nữ nhân khác mà đệ thích, tạo điều kiện cho ngươi thỏa trí mà vui đùa?
Đông Phương Mộ Tuyết cắn môi, lộ ra nụ cười quyến rũ.
– Ách… tỷ tỷ suy nghĩ… bậy bạ nhiều quá…
Tống Thanh Thư cảm giác hơi thở như đông cứng lại, bất quá khi tưởng tượng ra theo lời Đông Phương Mộ Tuyết nói, trong lòng vẫn có chút kích động.
– Thật không?
Đông Phương Mộ Tuyết đưa mặt tới sát gần mặt Tống Thanh Thư, nhẹ nhàng thổi thở ra một làn hơi.
– Chỉ cần đệ dỗ dành làm cho ta cao hứng, nói không chừng ta sẽ cố mà làm giả trang thành những nữ nhân xinh đẹp khác đấy, ví như những nữ nhân lừng danh tuyết sắc trong giang hồ ví như Hoàng Dung hoặc Tiểu Long Nữ… v… v… đệ có cảm thấy kích động không?
Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ? Tống Thanh Thư khuôn mặt cổ quái, trên mặt nhưng có vẻ nghiêm túc, khinh thường nhìn Đông Phương Mộ Tuyết:
– Tỷ tỷ thật là tà ác…
– Hai vị phu nhân cái thế đó là những nữ nhân mà võ lâm nhân sĩ tha thiết ước mơ, đệ thật không động tâm sao?
Đông Phương Mộ Tuyết kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư.
– Nếu muốn thì tại sao đệ không chân chính đi tìm gặp, mà lại phải nhờ tỷ cải trang?
Tống Thanh Thư thần thái bình thản, bưng lên một chén trà chậm rãi uống.
– Um… vậy mà ta còn tưởng rằng đệ bỗng nhiên đổi tính, hóa thành một Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mỹ nhân mà tâm vẫn không loạn chứ.
Đông Phương Mộ Tuyết một tay đoạt lấy chén sứ trà trong tay Tống Thanh Thư, hé miệng nói tiếp.
– Hai nữ nhân kia không phải đệ muốn là có thể gặp được, còn ta không chỉ có thể giả trang được giống các nàng như đúc, còn có thể thỏa mãn ngươi bất luận yêu cầu gì a.
– Thật sự là thua tỷ tỷ rồi, đâu thử giả trang một người cho đệ xem chút đi.
Tống Thanh Thư biết rõ đây chỉ là thủ đoạn nhỏ Đông Phương Mộ Tuyết câu dẫn mình, nàng làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Đông Phương Mộ Tuyết tiêu sái xoay người một cái.
– Hừ… nếu đệ quả thật là có loại suy nghĩ này, thì có thể tìm một nữ nhân nào dễ dàng nghe lời, dạy nàng thuật dịch dung, còn ta sau khi luyện thành, chắc chắn sẽ không dùng để thỏa mãn tâm tư tà ác của đệ đâu.
– Tỷ tỷ nói cũng có vài phần đạo lý, phải kiếm lấy một nữ nhân dễ nghe lời mới được a.
Tống Thanh Thư sờ lên cằm gật đầu.
Quan sát thất vẻ mặt Tống Thanh Thư không ngừng biến hóa đặc sắc, Đông Phương Mộ Tuyết ác hàn:
– Um… đúng là trong đầu đầy ý niệm buồn nôn, mặc kệ đệ muốn như thế nào, ta chỉ có một yêu cầu…
– Yêu cầu gì vậy?
Tống Thanh Thư mờ mịt.
– Không thể để cho nữ nhân khác dùng thuật dịch dung cải trang thành hình dáng của ta để mà cùng ngươi… cùng ngươi làm chuyện… đó, bằng không thì ta sẽ giết đôi cẩu nam nữ các ngươi đấy.
Đông Phương Mộ Tuyết có thể nghĩ ra, sớm muộn có một ngày Tống Thanh Thư sẽ để cho nữ nhân kia cải trang thành bộ dáng mình, sau đó lấy mọi tư thế giao hoan như ý hầu hạ hắn, đây là điều mà Đông Phương Mộ Tuyết không thể… chịu được.
Thuận theo ý nghĩ của nàng một hồi liên tưởng, Tống Thanh Thư tâm trí sáng lên, chủ ý như vậy tại sao mình lại không nghĩ tới! Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt Đông Phương Mộ Tuyết phát lạnh, Tống Thanh Thư rất nhanh gật đầu đáp ứng:
– Hì… nếu muốn thì đệ trực tiếp tìm đến tỷ tỷ là được rồi rồi, làm gì mà cần người khác giả trang làm tỷ tỷ, cũng như bây giờ đây…
Nói xong Tống Thanh Thư khoát lên bên hông Đông Phương Mộ Tuyết, nàng sắc mặt hơi đỏ, nhưng lại kỳ quái là không có phản bác, trong phòng rất nhanh lâm vào một loại ăn ý yên lặng, bàn tay của hắn lại không thành thật vuốt ve bên hông Đông Phương Mộ Tuyết, đã vậy còn lặng lẽ trơn trượt nhập vào bên trong vạt áo mò đến cái cái yếm trong màu xanh nhạt, chậm rãi lục lọi bên trên hai bầu vú nàng…
Đông Phương Mộ Tuyết vẫn không có nói gì, đôi mắt phượng nhìn thẳng trên người Tống Thanh Thư dò xét, hắn không khỏi chột dạ, nhẹ giọng nói:
– Tỷ tỷ…
– Hừ… tiểu bại hoại, ta biết đệ nhất định phải động tay động chân mà…
Đông Phương Mộ Tuyết giọng điệu càng mập mờ, lại làm cho Tống Thanh Thư chuẩn bị không kịp, nói xong, Đông Phương Mộ Tuyết rõ ràng còn nhấc lên cái yếm màu xanh nhạt chọc người, đôi bầu vú tuy không là quá lớn, nhưng thập phần dựng thẳng không rủ xuống mê người, trên đỉnh đầu núm vú đỏ tươi, thoáng cái hô hấp của hắn lại dồn dập, động tác Đông Phương Mộ Tuyết lớn mật cùng với lời nói, làm cho hắn căn bản không có sự chuẩn bị trước, nên lập tức ngẩn người như trời trồng.
Trước ngực hai bầu vú run run, hiển lộ ra duyên dáng đường vòng cung, hắn rốt cuộc chịu không được hấp dẫn, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, để tay trên cái bụng bằng phẳng rắn chắc, nhẹ nhàng xoa xoa lấy, tay trái dung nạp bắt lấy một bên bầu vú xoa bóp, khiến cho bầu vú mềm mại không ngừng biến hình, tay kia thì duỗi xuống theo cái tiểu nội khố trượt vào, rất nhanh đụng phải thảm cỏ đen rừng rậm, bàn tay tại nơi riêng tư ẩm ướt của nàng qua lại sờ soạng, làm nàng thở ra một hơi dài, mắt phượng mê ly, hơi thở mùi đàn hương từ cái miệng hé mở, lúc này đôi tinh mâu mơ mơ màng màng, tao mị tận xương, trên khuôn mặt ửng lên màu hồng đào đẹp đẽ, đầu gối uốn lượn, bắp chân duỗi thẳng, trên người nàng mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi Tống Thanh Thư…
Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến thái giám hô lớn:
– Bình phi nương nương cầu kiến…
Đông Phương Mộ Tuyết rất nhanh khôi phục y phục lại, vừa nghe vậy mỉm cười:
– Hạ phu nhân rất lo lắng ta và đệ chung đụng trong một phòng…
– Hừ… khỏi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, lần này ta đến đây, là vì muốn cùng Tống công tử thương lượng nghiêm túc về chuyện Kim Xà doanh, không có như ngươi kia rảnh rỗi thời gian mà nói chuyện yêu thương.
Hạ Thanh Thanh vừa mới bước vào cửa, vừa đúng lúc nghe được Đông Phương Mộ Tuyết nói, liền đối chọi gay gắt.
– A, cái gọi là chuyện nghiêm túc, vậy ta xin lắng tai nghe.
Đối với thái độ của Hạ Thanh Thanh, Đông Phương Mộ Tuyết lơ đễnh không màng đến, ngồi xuống trên một cái ghế.
Hạ Thanh Thanh cũng không hiểu bản thân mình vì sao cứ xem không vừa mắt với nữ nhân này, kỳ thật trong lòng nàng, chỉ cầu có thể cùng với Tống Thanh Thư sống hạnh phúc quãng đời còn lại, cũng không thèm quan tâm đến hắn có hay không những nữ nhân khác, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này, từ đáy lòng Hạ Thanh Thanh liền bay lên một cỗ địch ý.
– Tống công tử, Kim Xà doanh hiện nay đang chia năm xẻ bảy, không ai phục ai, nếu ngươi muốn thu phục Kim Xà doanh cho mình, e rằng không dễ dàng đâu, không biết Tống công tử có kế sách thần kỳ gì chưa vậy?
Thấy Đông Phương Mộ Tuyết không có ý tránh mặt, Hạ Thanh Thanh cũng mặc kệ, dù sao ba người lúc này cũng đang cùng chung trên một chiếc thuyền.
– Hạ phu nhân, nếu tại hạ dùng vũ lực để thu phục từng tên đầu lĩnh trên núi, bọn họ có thể nghe lệnh tại hạ không?
Tống Thanh Thư hỏi.
Hạ Thanh Thanh nhíu mày, trầm tư một lát, rồi dứt khoát lắc đầu:
– Chỉ sợ không được, ngày xưa Viên đại ca tuy rằng cũng chỉ dựa vào võ công để thu phục được bọn họ, nhưng mấu chốt chính là Viên đại ca cùng với bọn họ kề vai sát cánh cùng chung hoạn nạn, từng đầu lĩnh cơ đều nhận qua ân tình của Viên đại ca, vì thế mọi người lúc này mới đề cử Viên đại ca lên cầm đầu.
Hạ Thanh Thanh lo lắng, lúc trước nghe được Tống Thanh Thư nói cùng mình quay trở về Sơ Đông chỉnh đốn lại Kim Xà doanh, thì nàng cực độ phấn khích, nhưng sau đó mới nhìn thấy được những khó khăn trong đó.
– Vấn đề này thì có cái gì khó đâu, tìm cách để cho những tên đầu lĩnh lớn, đầu lĩnh nhỏ kia thiếu nợ Tống Thanh Thư một đại ân thì tốt rồi…
Thân là giáo chủ đứng đầu một đại giáo, Đông Phương Mộ Tuyết nhìn vấn đề nói rất trúng trọng tâm.
– Hừ… nói nghe qua thì dễ lắm, ai mà nói chẳng được…
Hạ Thanh Thanh xem thường hừ lạnh.
– Um… cũng không phải là không được.
Tống Thanh Thư cười cười, chỉ vào Đông Phương Mộ Tuyết nói.
– Hạ phu nhân, chẳng lẽ ngươi quên chúng ta cũng không phải là đơn đả độc đấu, hiện nay Hoàng đế Mãn Thanh cũng là người của chúng ta sao?
– Có ý gì?
Hạ Thanh Thanh trong đầu lóe lên, chỉ là vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt.
– Nếu như triều đình phái đại quân tiến đến vây quét Kim Xà doanh, thì những đầu lĩnh Kim Xà doanh sẽ có phản ứng như thế nào?
Tống Thanh Thư lộ ra vẻ thâm sâu bí hiểm.
– Sợ hãi, nhất định là vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng!
Hạ Thanh Thanh giờ đã hiểu rõ thâm ý của Tống Thanh Thư.
– Kim Xà doanh từng đầu lĩnh chia rẽ, tàn sát lẫn nhau, đâu còn như ngày trước, chỉ cần đại quân triều đình Mãn Thanh áp sát tấn công, bọn họ nhất định sẽ bị rối loạn.
– Nếu như thời điểm này, phu nhân của Kim Xà vương dẫn tiến một người có thế cứu giúp được Kim Xà doanh thì sẽ như thế nào?
Tống Thanh Thư nhíu lông mày nói.
– Đã có phu nhân Kim Xà vương dẫn tiến, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ tiếp nhận Tống Thanh Thư, chỉ cần hắn có thể dẫn đầu mọi người đánh bại quân triều đình cường đại, thì Tống Thanh Thư tiểu tử này có thể noi theo Tây Sở Bá Vương, một trận chiến là đã được phong thần.
Đông Phương Mộ Tuyết có chút bất ngờ với mưu kế này, liếc nhìn Tống Thanh Thư, trong đáy lòng nàng thật là tán thưởng hắn.
Lúc trước Tống Thanh Thư trong lòng Đông Phương Mộ Tuyết, bất quá chỉ là một tên thiếu niên khá thú vị, về sau miễn cưỡng lại trở thành một đồng bọn có giá trị lợi dụng, thẳng đến gần đây xảy ra đủ chuyện đại sự động trời, Đông Phương Mộ Tuyết mới phát hiện ra Tống Thanh Thư sớm đã trưởng thành, là một kẻ kiêu hùng mà ngay cả mình cũng nhìn không thấu…
– Này… này… lời này đệ không thích nghe đâu, kết cục của Tây Sở Bá Vương thê thảm như thế nào thì ai cũng biết…
Nghĩ đến Ngu Cơ vì không muốn liên lụy Hạng Vũ phá vòng vây nên tự vận, cuối cùng Hạng Vũ thê lương chịu chết chứ không chịu qua sông Ô Giang để về Giang Đông, Tống Thanh Thư thở dài…
– Hừ… cho dù là đệ có muốn làm Hạng Vũ, chỉ sợ cũng tìm không thấy có một nữ nhân nào cam tâm tình nguyện như Ngu Cơ đâu.
Đông Phương Mộ Tuyết chế giễu liếc mắt nhìn Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh không lưu tâm, nàng không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy mở miệng nói:
– Nói chuyện nghiêm túc đi… Dựa theo kế hoạch Tống công tử, triều đình phái ra bao nhiêu quân binh mới là mấu chốt, nếu quân binh quá ít, đối với Kim Xà doanh thì không tạo được sự uy hiếp tính, quân binh quá nhiều, Tống công tử muốn thống lĩnh một đám ô hợp chống trả giành lấy chiến thắng, chỉ sợ là khó như lên trời đấy, tại vì trận đánh này là trận đánh thật sự chứ không phải là giả vờ.
Hạ Thanh Thanh tính toán mọi điều cũng là vì lo lắng cho Tống Thanh Thư, nói xong, thần sắc âu sầu.
– Đương nhiên là phải phái quân binh số lượng nhiều!
Tống Thanh Thư dứt khoát nói.
– Cho dù nếu không có thể lấy được lực lượng quân binh đông đảo hùng mạnh, ít nhất cũng phải được bảy tám phần chân thật.
Tống Thanh Thư biết rõ thanh danh trong chốn võ lâm nếu muốn đạt được thì không phải là đơn giản, lúc trước việc hành thích Khang Hi có thể nói là thuận lợi, để cái tên Tống Thanh Thư lấy lại được niềm tin không phải là kẻ xấu, nhưng muốn tiến thêm một bước, thì phải thông qua một trận thắng cực kỳ huy hoàng, thì mới gây được ấn tượng người trong thiên hạ.
– Thế nhưng làm như vậy thì cũng quá là mạo hiểm đi.
Hạ Thanh Thanh lo lắng nói, vẫn có ý đồ khuyên Tống Thanh Thư nên sắp xếp ổn thỏa hơn một chút.
– Thế cờ này nhìn qua thì thấy hung hiểm, nhưng mà song phương đánh cờ đều là người một phe, Kim Xà doanh vào quân binh đều biến thành quân cờ, đánh như thế mà còn thua, vậy thì tại hạ đâm đầu xuống nước tự chết quách cho xong…
Tống Thanh Thư cười ha hả nói.
– Hạ phu nhân, ngươi cũng đừng quan tâm đến hắn nhiều quá, từ trước đến giờ chỉ sợ không có một tướng soái nào giống như dạng của hắn, hắn là tiểu hồ ly, làm sao mà không nắm chắc được sự tình.
Đông Phương Mộ Tuyết nghe được kế hoạch hắn thì sợ hãi thán phục, đương nhiên không muốn để cho Hạ Thanh Thanh dài dòng.
Tống Thanh Thư đột nhiên quay qua Đông Phương Mộ Tuyết cười cười:
– Tuyết tỷ tỷ có cần trị thương chưa vậy? Vì thời gian đệ sắp rời khỏi kinh thành có thể không còn xa lắm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |