Tống Thanh Thư cả kinh, vội cười ha ha ôm eo Chu Chỉ Nhược:
– Nếu ta bị lão yêu quái kia đoạt xá, muội có còn thích ta hay không a?
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt gắt một cái, thoáng cái đem đầu xoay qua một bên:
– Phi… ai ưa thích ngươi.
Nhìn Chu Chỉ Nhược hình dạng kiêu ngạo, Tống Thanh Thư lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn biết là nàng chỉ thuận miệng hỏi chứ không phải thật sự nghi ngờ gì cả.
Tống Thanh Thư cảm thấy mình may mắn, may là mình xuyên qua Tống Thanh Thư chứ không phải là Trương Vô Kỵ, bằng không luôn có Triệu Mẫn cơ trí bên người, thân phận nhập vào sẽ bị vạch trần, lão Minh Tôn xui xẻo kia chính là một chứng minh rõ ràng nhất.
– Mà này… về sau ngươi muốn hồi phái Võ Đang thì tự mình ngươi đi, ta không có tháp tùng đi theo đâu nhé.
Chu Chỉ Nhược chợt xấu hổ nói.
– Hả?
Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời ngạc nhiên không hiểu.
– Tại đại hội Đồ sư ta đã có thái độ rất hung dữ cùng với Du nhị thúc, Ân Lục thúc, thiếu điều làm hại tính mạng bọn họ, vậy thì ta nào có mặt mũi để cùng ngươi về Võ Đang chứ…
Cũng là Chu Chỉ Nhược không may, vốn nàng tưởng rằng khi cùng Trương Vô Kỵ ân đoạn nghĩa tuyệt, thì sẽ không còn bận tâm đến thể diện Võ Đang nữa, kết quả cuối cùng thì Tống Thanh Thư lại cũng là muốn quay về Võ Đang, trải qua một vòng tròn lớn, vẫn phải gọi mấy người Võ Đang là thúc.
Tống Thanh Thư giờ mới hiểu ra, cười ha hả.
– Ngươi còn cười khi thấy ta mất mặt như thế này…
Chu Chỉ Nhược bực tức giậm chân, vừa mới rồi Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình qua đây, nàng chưa nghĩ ra nên phải đối mặt như thế nào cho phải, cho nên một mực phụng phịu không chào hỏi.
– Chuyện hồi phái Võ Đang sau này hãy nói, ta cũng không biết khi nào mới quay trở về núi Võ Đang đây.
Thấy Chu Chỉ Nhược mù mờ không hiểu, Tống Thanh Thư thôi cười, lặng lẽ hạ giọng nói.
– Ngươi mới vừa rồi đáp ứng sẽ hồi Võ Đang bái kiến thái sư phụ cùng phụ thân chỉ là lừa gạt bọn họ?
Chu Chỉ Nhược sửng sốt.
– Cũng đúng!
Tống Thanh Thư lại cười hắc hắc nói.
– Nhưng cũng đừng nói là lừa gạt khó nghe quá như vậy, ta đáp ứng bọn họ hồi Võ Đang, nhưng chưa nói qua là lúc nào sẽ quay về, có thể kéo dài bao lâu thì kéo chứ…
Chu Chỉ Nhược chuyển buồn làm vui:
– Tốt nhất là đừng về Võ Đang, núi Võ Đang là nơi tách biệt, làm sao tú lệ bằng núi Nga Mi…
Tống Thanh Thư trong lòng ấm áp, đưa tay ra cầm tay Chu Chỉ Nhược xoa xoa, thân thể Chu Chỉ Nhược hơi run một chút, lần này nàng không có né tránh, bàn tay nõn nà trơn trượt, Tống Thanh Thư cực kỳ thích ý, nhưng thấy đại hội Kim Xà gần bắt đầu, liền phóng nhãn quan sát toàn trường.
Lần này Kim Xà đại hội anh hùng thiên hạ tụ tập, các đại môn phái hầu như đều có đại diện đến tham dự, Thiếu Lâm Tự thì do Huyền Trừng dẫn đầu mang theo một đám đại hòa thượng, Võ Đang thì có Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình mang theo mấy tên đệ tử đời thứ ba, Trùng Dương cung người tới là Khâu Xử Cơ, hắn thì cùng Trùng Dương cung không có giao tình, nếu không có Tăng Nhu ở bên cạnh giải thích, hắn thật đúng là không nhận ra Toàn Chân Thất Tử là ai…
Cái Bang với ba chi huyết mạch đều có người đại diện đến đây, Cái Bang Tương Dương tới đương nhiên là Hoàng Dung, còn dẫn theo Đại Võ Tiểu Võ cùng với Lỗ Hữu Cước.
Cái Bang Giang Nam tới là trưởng lão Trần Hữu Lượng và Giải Phong, trong thế giới này thì bang chủ Sử Hỏa Long của Cái bang Giang Nam không có bị ám toán, bất quá chỉ ôm trọng bệnh trong người, nghe đồn lão có ý định đem chức bang chủ truyền tới, người kế nhiệm có khả năng cao nhất chính là Trần Hữu Lượng hoặc Giải Phong. Trần Hữu Lượng thì thu được đắc nhân tâm, bất quá Giải Phong võ công thì cao hơn, trước sau gì cũng không thiếu được một phen long tranh hổ đấu.
Tống Thanh Thư âm thầm lắc đầu, Giải Phong chắc chắn không phải là đối thủ của Trần Hữu Lượng, nghĩ đến Tống Thanh Thư nguyên bản đã từng bị Trần Hữu Lượng uy hiếp qua, chẳng biết tại sao trong thế giới này lão lại cùng Triệu Mẫn am thông quan hệ.
Cái Bang Hà Bắc bởi vì duyên cớ Tiêu Phong, thanh thế từ lâu không còn mạnh bằng lúc trước, lần này trưởng lão chỉ có một Toàn Quan Thanh, phần còn lại đều là đệ tử có bối phận thấp.
Những năm gần đây cùng với Thiếu Lâm Võ Đang thì danh tiếng Ngũ Nhạc Kiếm Phái cũng nổi lên, nên cũng cử người đến, ngoại trừ Tả Lãnh Thiền có dã tâm, còn lại mấy phái khác đối với đại hội lần này cũng không hứng thú lắm, chỉ để cho mấy đệ tử cấp thấp đến cho có mặt.
Nhật Nguyệt Thần Giáo mang theo cao thủ tựa hồ cũng không thiếu hộ vệ tại xung quanh Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh, ngồi ở Doanh bên người Nhậm Doanh dĩ nhiên chính là Lệnh Hồ Xung, nàng tựa hồ cảm giác được ánh mắt Tống Thanh Thư đang nhìn mình, Nhậm Doanh Doanh nghiêng đầu lại hung hăng trừng mắt với hắn.
Tống Thanh Thư vuốt mũi cười khổ, xem ra vị Thánh Cô này quả thật hận mình, bất quá cũng khó trách, lúc đầu mình đối với nàng như vậy, nàng không hận chết hắn mới là quái lạ.
Nghĩ đến trên Hắc Mộc Nhai trong thùng nước tắm đẹp đẽ phong tình, Tống Thanh Thư không khỏi tâm đầu nhất khiêu, hắn nhớ đến lúc tập trung thêm vào một chút chân khí Hoan Hỉ trên tay, tiếp tục từng ngón tay không ngừng vuốt ve dọc theo khe thịt âm hộ của nàng, một đầu ngón tay hơi chen vào cái cửa miệng âm đạo rất nhỏ, cảm thụ khe rãnh cùng nếp uốn, bên trong hành lang mật huyệt truyền tới từng trận nhiệt khí tê dại điên cuồng, niêm mạc của âm đạo Nhậm Doanh Doanh liền siết chặt bao quanh đầu ngón tay của hắn, chỉ là đầu ngón tay mà hang động đã co rút siết chặt lại như vậy rồi, nếu đưa cả cây côn thịt nhét vào thì còn tuyệt vời sảng khoái đến mực nào…
Còn Nhậm Doanh Doanh cũng đang nhớ lại khi bị bàn tay hắn lộng lấy, nàng cảm nhận được ý vị tuyệt vời, chân khí Hoan Hỉ đã tạo nên ảo giác, nàng chưa từng thử qua loại kích thích như thế này, rốt cục nhịn không được, dịch nhờn giàn giụa bên trong âm đạo, khoái cảm theo từ chỗ sâu trong hành lang mật huyệt truyền hướng toàn thân, quanh thân lỗ chân lông như giãn nở ra, nàng bị hắn dùng chân khí Hoan Hỉ thiền pháp làm cho toàn thân thông thấu phát run!
Đến khi nhận ra từ sâu trong cổ tử cung như là nở miệng trào ra từng dòng ấm áp nóng bỏng, âm tinh từ trong mật huyệt hành lang như mưa to cuồng phun, toàn thân nàng không ngừng run rẩy, rõ ràng nàng đã triều phun rồi! Âm tinh màu trắng sữa xì ra khỏi cửa miệng âm đạo rõ ràng làm vẩn đục một mảng trong nước…
Nhậm Doanh Doanh tựa hồ cũng đang cùng hắn nghĩ đến một chuyện ngày trước, sắc mặt nàng đỏ lên mất tự nhiên nên ngoảnh mặt qua nơi khác.
Người Nhật Nguyệt Thần Giáo đến, đương nhiên người Minh Giáo cũng tới, nhưng lúc này chỗ ngồi Minh Giáo rỗng tuếch, chưa có một người, không biết là có phải là Minh Tôn đang bị thụ thương nên mới như vậy.
Thiên Địa Hội cùng Hồng Hoa Hội lần lượt vào vị trí, người Thiên Địa Hội thì không nói, đám người Hồng Hoa Hội thì đang căm thù nhìn qua đây, một bộ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.
Tống Thanh Thư phiền muộn, ngoại trừ Vu Vạn Đình, Trần Gia Lạc, Văn Thái Lai đám người này quen mặt, trong đám người Hồng Hoa Hội còn có một lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt ngồi ở chính vị trí hàng đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chính là Thiên Trì Quái Hiệp Viên Sĩ Tiêu.
Tống Thanh Thư nhướng mày, bên cạnh Viên Sĩ Tiêu còn đứng kế bên hai cô nương thanh lệ, một mặt y phục Lục sam, đó chính là A Thanh, nhận thấy được ánh mắt Tống Thanh Thư, A Thanh nhăn làm mặt quỷ, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, một cô nương khác mặc Tử Sam, đó chính là Viên Tử Y bị hắn đánh lừa ở trên núi Nga Mi.
Tống Thanh Thư lắc lấy tay của Chu Chỉ Nhược hỏi:
– Viên Tử Y kia, muội có biết hay không?
Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua gật đầu nói:
– Nàng là đệ tử của Bách Hiểu sư thái của ta, theo vai vế thì ta là sư muội, nghe đệ tử tọa hạ núi Nga Mi nói trước đó nàng có tới Nga Mi tìm ta, chỉ tiếc là ta khi đó không có ở đó, không biết nàng tìm ta có chuyện gì.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc, Viên Tử Y bị hắn len lén lừa dối lấy mất phong thư mật, nên đương nhiên là Chu Chỉ Nhược không biết, không hiểu được khi Viên Tử Y biết được hắn chẳng phải là giang hồ Bách hiểu Sanh cái gì đó, mà là phu quân của Chu Chỉ Nhược, thì nàng sẽ là biểu lộ ra sao?
Bên kia ngồi trong khu vực Hồng Hoa Hội, nghe đám người Vu Vạn Đình kể về Tống Thanh Thư gian trá âm hiểm, A Thanh nháy đôi mắt to nói:
– Ta lại thấy hắn tốt vô cùng a.
Một bên Viên Tử Y hừ lạnh:
– A Thanh muội, ngươi đứng có để bị tên tiểu nhân hèn hạ này đánh lừa, hắn không phải là thứ tốt gì đâu…
Nghĩ đến lúc trên núi Nga Mi Sơn bị Tống Thanh Thư tay phải ôm, tay trái ấp hai cô nương cùng lừa gạt mình, bộ ngực săn tròn của Viên Tử Y kịch liệt phập phồng đứng lên…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
– Tử Y tỷ cũng nhận thức hắn?
A Thanh ngoẹo đầu, tò mò hỏi.
– Hừ, hắn hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra được.
Chuyện ở Nga Mi sơn bị lừa gạt, cũng không phải là chuyện hay ho gì, nên Viên Tử Y không có ý tứ nói rõ ra.
Nhìn Viên Tử Y cùng A Thanh chụm đầu xúm lại bàn tán, Tống Thanh Thư hít một hơi khí lạnh, không cần suy nghĩ cũng biết Viên Tử Y sẽ không nói cái gì tốt về hắn rồi.
– Vị sư muội này cùng với Thiên Trì Quái Hiệp Viên Sĩ Tiêu có quan hệ như thế nào vậy?
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi.
Chu Chỉ Nhược đáp:
– Viên Sĩ Tiêu là ngoại công của nàng a.
– Hả? Viên Sĩ Tiêu có nữ nhi? Lão không phải là nổi tiếng vì thầm mến Quan Minh Mai dẫn đến sau này không lập gia thất sao?
– Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết?
Đến phiên Chu Chỉ Nhược giật mình, Viên Sĩ Tiêu cùng phái Nga Mi có liên hệ sâu xa, trước đây nàng từ trong miệng Diệt Tuyệt sư thái nghe nói qua một ít chuyện mới hiểu được.
– Viên tiền bối trước đây tại Giang Nam có cùng một nữ nhân từng xảy ra một đoạn tình, bất quá trong lòng tiền bối vẫn không bỏ xuống được Quan Minh Mai, cho nên không bao lâu đã quay trở về Thiên Sơn, Viên Tử Y chắc là tôn nữ của vị nữ nhân kia.
Tống Thanh Thư nghe được cười nhạt:
– Viên Sĩ Tiêu lão này thật đúng là vô sỉ, ăn khô lau sạch miệng rồi bỏ chạy.
Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú nhíu lại:
– Viên tiền bối cả đời si tình một người, ngươi vậy nói như khó tránh quá nặng.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng:
– Nếu lão ưa thích Quan Minh Mai, thì làm chi lại trêu chọc nữ nhân khác chứ, trêu chọc cũng không nói, vì sao bội tình bạc nghĩa, làm hại một nữ nhân chưa cưới gả lại có hài tử, để cho người ta cơ khổ, thật sự là một người cặn bã…
Chu Chỉ Nhược chế giễu nhìn hắn:
– Nếu ngươi nói như vậy, chẳng lẽ Viên tiền bối không phải là là người giống như ngươi sao? Thấy một người là thích một người, ai cũng đều muốn cưới lấy về nhà, đó là không tính người cặn bã sao?
Nàng nói nhẹ như nước chảy mây trôi, rồi liếc nhìn Tăng Nhu đang đứng ở phía sau.
Tăng Nhu sắc mặt đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.
Tống Thanh Thư chính sắc nói:
– Ta đích xác cũng rất hỗn trướng, nhưng ta ít nhất có một điểm so với lão ta tốt hơn nhiều, đó chính là ta sẽ đối với mỗi một nữ nhân của mình phụ trách, tuyệt sẽ không giống như lão bội tình bạc nghĩa như vậy.
Tăng Nhu thân thể run lên, vốn là nàng thấy được Chu Chỉ Nhược vị chủ mẫu này nói chuyện, đang có chút xót xa cho thân phận mình, khi nghe được Tống Thanh Thư đáp lời, tâm tư rốt cục buông lỏng xuống.
Chu Chỉ Nhược hiển nhiên cũng có xúc động, bất quá ngoài miệng lại không cam lòng chịu thua, hừ một tiếng:
– Già mồm át lẽ phải.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không biện giải, ánh mắt lại phóng tới trên người Viên Tử Y, nhìn bộ ngực sung mãn phập phồng của nàng, phỏng chừng đang nói xấu hắn với A Thanh không ít chuyện.
Hắn thấy xuất hiện những nữ nhân nào có mang theo tên Tử, đều không phải là cái gì tốt, bất kể là A Tử, còn có trước mắt vị cô nương này Viên Tử Y, thậm chí ngay cả Tử Sam Long Vương, cũng đều không ngoại lệ.
Nghĩ đến Tử Sam Long Vương ngày trước được xưng danh mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, không biết Minh Tôn kia có nhúng chàm với nàng hay chưa? Theo thuyết thì Thánh Nữ Minh Giáo đều phải cung phụng cho Minh Tôn, nên thân thể bị lão hưởng dụng thì rất bình thường…
Minh Tôn nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp thu phục tổng đàn Ba Tư, Minh Giáo vốn là do lão khai sáng, muốn thu phục trở về thì chắc dễ dàng rồi, chỉ là hiện nay giáo chủ Minh Giáo Ba Tư là Tiểu Chiêu đối với Trương Vô Kỵ có mối tình thắm thiết, nếu như nàng biết tình lang của mình đã bị Minh Tôn đoạt xá, chưa chắc gì sẽ nguyện ý thần phục Minh Tôn. Hắn phải nghĩ ra biện pháp nhắc nhở các nàng một chút, nếu không để cho Minh Tôn tùy tiện thu phục tổng đàn Ba Tư, thì cuộc sống của hắn có thể gặp nhiều khó khăn, không dễ chịu lắm…
Tống Thanh Thư trong khoảng thời gian trầm tư này, Hoàng Dung đã leo lên đài chủ trì bắt đầu đại hội lần này, nội dung nàng nói thì Tống Thanh Thư cũng không có chú ý nghe, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, thì Hoàng Dung đã nói đến phần cuối:
– Đại quân Mãn Thanh đã từ Yến Kinh thành xuất phát, ta sẽ không lãng phí thời gian nữa, luận võ chính thức bắt đầu. Các vị tới tham gia đại hội Kim Xà Vương đều là anh hùng hào kiệt phản kháng ngoại tộc, bất luận ai bị thương tổn đều là tổn thất cho nghĩa quân, cho nên lần nữa ta nhắc lại, lần luận võ này điểm đến người thì ngừng lại, xem như thắng bại đã phân, nếu ai không tuân theo muốn hạ sát thủ, thì sẽ bị tước đoạt tư cách dự thi. Phía dưới xin mời vòng thứ nhất lên giao đấu, Tống Thanh Thư đối với Ngũ Độc Giáo Hà Thiết Thủ.
Nhìn Hoàng Dung đi xuống đài vòng eo lắc lư thướt tha, hình dạng hai bên cái mông nẩy nỡ tron vo đong đưa qua đưa lại, Tống Thanh Thư chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên một dục niệm không đè nén được, trong lòng cả kinh: “Chẳng lẽ tâm ma của Hoan Hỉ Thiện Pháp xuất hiện…”
– Là ngươi sao?
Phía đối diện truyền tới một tiếng nói kinh ngạc, Tống Thanh Thư nhìn nữ nhân đối diện mắt phượng hàm xuân, mi dài yêu dã diễm lệ, cười khổ nói:
– Chúng ta lại gặp mặt.
Hà Thiết Thủ sắc mặt âm tình bất định, nhớ lại lúc Mộ Dung Cảnh Nhạc dùng độc dược hạ lưu, thần trí mơ hồ dục tính trỗi dậy không chịu nổi phải nắm lấy một nam nhân qua đường dùng dương tinh để giải độc.
Nữ nhân Miêu tộc mặc dù không giống như Hán nhân coi trọng danh tiết, nhưng hiến dân thân thể mình một cách không minh bạch cho một nam nhân xa lạ, Hà Thiết Thủ sau khi tỉnh lại, thì xấu hổ và giận dữ muốn chết, nên không muốn cùng với Tống Thanh Thư nói nhiều hơn một câu, cho nên không biết thân phận của Tống Thanh Thư.
Nàng chỉ biết người nam nhân kia tới cùng Đông Phương Bất Bại, Đoàn Duyên Khánh cùng Đinh Xuân Thu hình như đều gọi hắn là Tống công tử, kỳ thực Đoàn Duyên Khánh, Đinh Xuân Thu cùng Tống Thanh Thư lúc đối lời vừa rồi đã tiết lộ ra rất nhiều tin tức, nàng chỉ cần chú ý một chút là có thể tra ra thân phận của Tống Thanh Thư, bất quá chuyện xảy ra kia là chuyện đáng tiếc lớn nhất trong lòng nàng, nỗi nhớ tới tựu liền vội vàng dời đi lực chú ý, nên không biết nam nhân cướp đoạt danh tiết của nàng chính là Tống Thanh Thư đang nổi danh này.
Hà Thiết Thủ hít một hơi dài, lạnh lùng nói:
– Ra chiêu đi…
Nàng tuy rằng biểu hiện mặt trấn định, nhưng nội tâm đang rối loạn, lần trước Ngũ Độc Giáo không công mà về, làm cho nàng nhận rõ thực lực của mình chưa đủ, cho nên về sau liền tìm đến một nơi rừng sâu núi thẳm bế quan, nàng vốn có tư chất cực kỳ cao, qua một năm đã luyện thành Kim Ngô móc mà trước giờ Hà gia từ chưa có người luyện thành qua, so với lúc trước nàng dùng Thiết ngô móc lợi hại hơn gấp mười lần, chỉ dựa vào một thanh Kim Ngô móc cũng đã làm cho quần hùng thất sắc.
Công phu này cũng chưa tính, nàng cũng tạo ra một loại ám khí uy lực vô cùng, tên gọi là Hàm Sa Xạ Ảnh, trong sát na có thể bắn ra chín trăm chín mươi chín cây châm nhỏ, mỗi cây cây châm đều có Kim Tằm Cổ độc kịch độc vô cùng, chỉ cần có một cây độc châm chạm vào, mặc cho võ công thông thần, cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Có đòn sát thủ này, Hà Thiết Thủ lần này có thể nói là rất mãn nguyện, nàng suy tính là nếu đụng phải kẻ có võ công cao minh hơn mình, thì mình cũng có thể nắm chắc được thắng lợi cuối cùng, chỉ tiếc là người định không bằng trời định, để cho Hà Thiết Thủ không bao giờ nghĩ tới, đối thủ đầu tiên lại chính là nam nhân đã đoạt lấy danh tiết của mình.
Tống Thanh Thư đột nhiên nhìn nữ nhân đẹp đẽ này mỉm cười cổ quái, hỏi:
– Đêm đó qua đi, cô nương thực sự dựa vào nội lực đem ép ra thứ kia?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |