Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút tìm cách nói:
– Lạc hồng này thực ra giả tạo cũng rất đơn giản, trên giường đã có tấm lụa trắng mà Hoàng hậu Bùi Mạn để lên, các người chỉ cần điểm chút huyết lên phía trên là được.
– Cái máu này… phải làm sao a?
Tống Thanh Thư nhìn trước mắt hai nàng, thấy họ một mặt mờ mịt, hắn đành phải buồn bực nói ra:
– Đưa tay cho ta.
Hai nàng do dự một hồi rồi mới chậm rãi đưa tay đến, Tống Thanh Thư cũng chẳng quản nói nhảm nữa, bắt lấy hai tay các nàng, vận khởi vô hình kiếm khí trong nháy mắt đâm rách đầu ngón tay hai nàng.
– A…
– A…
Đầu ngón tay nhói đau khiến hai nàng không hẹn mà cùng hét lên.
Hai nàng giật mình muốn đem tay thu hồi lại, Tống Thanh Thư không chút nào thương hương tiếc ngọc giữ lấy tay hai người không thả, đầu ngón tay giữa rỉ chảy ra máu tươi nhỏ giọt phía trên tấm lụa trắng, đến khi phía trên xuất hiện hai đốm máu nở hoa, mới hài lòng gật đầu…
Bời vì ba người tận lực hạ giọng, ngoài cửa Hoàng hậu Bùi Mạn thấy thời gian rất lâu không nghe được thanh âm trong phòng, đang lúc không kiên nhẫn, đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi hai nàng, liền đại hỷ thốt lên:
– Đã thành…
Bất quá để cho Hoàng hậu Bùi Mạn hơi nghi hoặc là vì sao thanh âm hai người bọn họ cùng lúc phát ra? Ý nghĩ này tại trong đầu Hoàng hậu Bùi Mạn lóe lên liền biến mất, nàng cũng không có quá quản tới, chỉ cần chú ý tới kết quả, có lẽ là tên thái giám Tiểu Hưng Quốc cẩu nô tài này cơ linh, có thể là hắn dùng cả hai tay đâm vào âm động của hai nàng, nên Hoàng hậu Bùi Mạn không để ý đến cái việc không đáng kể này…
Tống Thanh Thư lúc đầu đang định gọi Hoàng hậu Bùi Mạn vào đây xem xét, thế nhưng lúc nhìn thấy da thịt hai nàng vẫn bóng loáng như ngọc bình thường như lúc ban đầu, liền nhíu mày:
– Như thế này vẫn chưa được, trên người của hai người còn quá sạch sẽ.
– Sạch sẽ… không tốt sao?
Triệu Hô Nhi không hiểu hỏi.
– Các người hãy suy nghĩ một chút, nếu như vừa bị hoàng đế Kim Quốc sủng hạnh xong, trên thân lại không có một dấu vết gì khi vừa sủng hạnh xong?
Tống Thanh Thư chần chừ một chút, tiếp tục nói…
– Ta thấy thế này, các người hãy xoa bóp lẫn nhau trên thân thể, làm cho có dấu vết ửng hồng như vừa mới hoan ái xong, càng nhiều càng tốt a.
Bị hắn giải thích như thế, hai nàng cũng đại khái minh bạch, dựa theo lời hắn chỉ, hai nàng bắt đầu xoa bóp thân thể lẫn nhau…
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền lắc đầu:
– Chẳng ra làm sao, dạng này không thể nào xuất hiện ra dấu vết, đắc tội.
Nói xong cũng không đợi các nàng kịp phản ứng, trên hai cánh tay của hắn tung bay, tại trên bầu vú hai nàng phi tốc nắn bóp hơi mạnh.
– Tỷ phu… đau… um… um…
Hai nàng điềm đạm đáng yêu nhỏ giọng rên lên…
Bất quá hiệu quả cũng là đến nhanh chóng, làn da trên thân thể hai nàng bên dần dần hiện ra dấu vết ửng hồng lên.
Lúc này ngoài cửa liền truyền đến thanh âm Hoàng hậu Bùi Mạn:
– Hoàng thượng, thời điểm không còn sớm, còn phải trở về phê duyệt tấu chương.
Tống Thanh Thư biết nàng là đang thúc giục mình, liền giả ra một bộ không kiên nhẫn ngữ khí:
– Trẫm tự biết có chừng mực.
Sau đó hạ thấp giọng nhanh chóng dặn dò hai nàng chú ý một số vấn đề.
– Hoàng thượng chú ý đến thân thể, bởi vì quan hệ đến trăm họ, đừng có trầm mê tửu sắc…
Giọng nói Hoàng hậu Bùi Mạn dần dần nghiêm nghị lại.
Tống Thanh Thư biết nàng đã không kiên nhẫn, dù sao cái gì cần dặn dò thì cũng đã dặn dò, liền đáp:
– Hảo hảo, trẫm lập tức đi ra.
Quay đầu đối với hai nàng nói ra:
– Ta đi trước, chính các người bảo trọng.
– Tỷ phu cũng bảo trọng.
Ánh mắt hai nàng giờ đây tràn ngập lưu luyến không rời, dù là cho rằng vừa rồi hắn tựa như có ý đồ cố tình hôn liếm trên thân thể của mình, nhưng so với những hung thần ác sát ác ma kia của Kim Quốc, thì vị thần bí tỷ phu này làm cho các nàng an tâm hơn nhiều.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư chầm chậm đi ra, Hoàng hậu Bùi Mạn hung hăng nguýt hắn, sau đó nhanh chóng hướng đến bên trong trướng mạn, bên trong liền truyền đến tiếng kêu kinh hô của hai nàng.
Một lúc sau Hoàng hậu Bùi Mạn một mặt thỏa mãn đi ra ngoài, lặng lẽ nói:
– Tiểu Hưng Tử, ngươi làm rất tốt!
– Tạ nương nương khích lệ.
Tống Thanh Thư thăm dò…
– Không biết nương nương có còn muốn nô tài làm gì nữa không?
– Không cần, trước thay y phục đi.
Hoàng hậu Bùi Mạn cười lạnh, bản cung cũng không có bạc đãi ngươi, đêm nay để ngươi một thái giám hưởng hết diễm phúc nhân gian, đối phương vẫn là công chúa kim chi ngọc diệp, ngươi đời này dù thế nào cũng đã xứng đáng, cho nên lát nữa hãy ngoan ngoãn đi chết đi.
Tống Thanh Thư trong lòng thất vọng, xem ra Hoàng hậu Bùi Mạn sau kế hoạch về sẽ không còn cần Tiểu Hưng Quốc tham gia nữa, hắn một bên thay y phục, một bên suy nghĩ đợi lát nữa sẽ âm thầm lưu lại bên trong Thái Hòa điện, để xem kế hoạch của Hoàng hậu Bùi Mạn tiếp tục như thế nào…
Chờ Tống Thanh Thư thay xong y phục, Hoàng hậu Bùi Mạn liền dẫn hắn từ cửa hông ra ngoài, sau đó vẫy tay vào một chỗ trong bóng tối:
– Người tới, đưa tiễn Tiểu Hưng Tử công công đi.
– Bẩm vâng…
Một tên thị vệ trang phục liền đốt đèn lồng lóe sáng bước ra, mặt không thay đổi nói với Tống Thanh Thư…
– Hưng công công mời đi bên này.
Tống Thanh Thư đồng tử hơi co lại, tên thị vệ này tuy diện mạo xấu xí, nhưng đi lại nhẹ nhàng, hô hấp đều đều, hiển nhiên chính là cao thủ, hắn âm thầm cảm thán, khó trách nhiều người khát vọng quyền thế như vậy, có quyền thế liền có tiền tài mỹ nữ, liên tục lại có các cao thủ đều có thể tùy lúc sai bảo.
Một mực yên lặng đi sau lưng tên thị vệ kia, nhìn thấy càng đi thì càng vắng vẻ, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, nói ra:
– Vị thị vệ đại ca này, hình như chúng ta đã đi nhầm đường?
– Không, đi con đường này mới gần.
Thị vệ kia cũng không quay đầu lại lạnh như băng đáp.
“Cách lộ hoàng tuyền thêm gần?” Tống Thanh Thư âm thầm nói, Hoàng hậu Bùi Mạn đã để cho hắn giả mạo hoàng đế, thì đâu có thể dễ dàng tha thứ hắn còn sống ở trên đời này? Tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, chỉ là không nghĩ tới Hoàng hậu Bùi Mạn lại hành động nhanh như vậy.
“Nhất nhật phu thê, bách nhật ân… nữ nhân này hung ác thật là khiến cho phải tắc lưỡi a.” Tống Thanh Thư cười khổ, chỉ bất quá hắn không biết là tại trong lòng Hoàng hậu Bùi Mạn, thì hắn vẫn là một tên thái giám, còn tưởng rằng đêm đó thật sự giao hoan với nàng là nam nhân khác.
Đang đi ở phía trước thì tên thị vệ đột nhiên dừng lại, Tống Thanh Thư ra vẻ không biết mà hỏi:
– Tại sao không đi nữa?
– Bởi vì đã đến nơi…
Thị vệ kia lạnh lùng nói.
– Thị vệ đại ca đừng đùa chứ, nơi này cách chỗ ở của ta, còn cách một đoạn đây.
Tống Thanh Thư trên mặt sợ hãi, nhưng đã đề phòng.
– Đây là nơi ta tiễn đưa ngươi lên đường đến!
Vừa dứt lời, trước mắt Tống Thanh Thư liền xuất hiện một làn hàn quang sáng chói.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex.moe/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Mặc dù đã có phòng bị, Tống Thanh Thư vẫn bị nhát đao tàn nhẫn này làm cho giật mình, một đao kia mang theo vô cùng sát khí thê lương nồng nặc, cái loại khí thế này cũng không biết đã từng giết chết bao nhiêu cao thủ mà tạo thành, nếu như hắn không có chút nào phòng bị một đao kia đánh lén, thì quả thật hắn cũng không rõ ràng mình có thể tránh được cái chết hay không?
Mũi chân điểm một cái, liền lui lại mấy trượng, nhìn lấy trước ngực y phục bị đao khí chém rách một lỗ hổng, Tống Thanh Thư cảm khái:
– Trong thiên hạ này thật sự là tàng long ngọa hổ, không nghĩ tới trong hoàng cung Kim Quốc tùy tiện một tên thị vệ vô danh thế mà lại có công phu như thế này, các hạ nếu xông xáo trên giang hồ, tất nhiên sẽ một thanh danh hiển hách, há không dễ hơn ở tại trong hoàng cung này làm nô tài cho người?
So với Tống Thanh Thư, tên thị vệ kia hiển nhiên lại càng thêm giật mình, không ngờ tới mọi việc đang thuận lợi, nhất đao của mình thế mà lại bị tên thái giám tránh né, hắn phản ứng cũng rất nhanh, rất nhanh trầm giọng nói ra:
– Ngươi không phải Tiểu Hưng Tử, đến cùng là ai?
– Giống như ngươi, không tên không họ a.
– Chẳng cần biết ngươi là ai, đêm nay phải chết!
Thị vệ kia cũng không nói thêm, liền vung đao lên liền hướng phía Tống Thanh Thư bổ tới.
Phát giác được người này trên đao tử khí quá nồng, Tống Thanh Thư không dám khinh thường dùng sở trường tung chỉ kẹp đao, chân đạp thất tinh, toàn bộ thân hình trở nên bắt đầu biến thành ảo ảnh, đối phương liên tục bổ Thập Tam Đao, nhưng ngay cả góc áo của Tống Thanh Thư đều không có chạm vào được.
Thị vệ kia thầm giật mình, phải biết đao pháp của hắn quỷ dị không bình thường, Thập Tam Đao này mỗi nhất đao mạnh hơn nhất đao, mỗi lần vung ra nhất đao, khí thế liền mạnh thêm một điểm, lúc sử xuất đến đệ Thập Tam đao, có thể nói là không gì mà không thể phá!
Mấy chục năm qua dựa vào bộ đao pháp này, hắn giết không biết bao nhiêu người, đã từng còn có không ít cao thủ võ công còn bên trên hắn, hắn nhận thấy, những cao thủ giang hồ có chung một yếu điểm, đó là quá chú trọng đến danh tiếng mặt mũi, cũng là bởi vì xuất phát từ tự phụ, nhất định phải đón đỡ đao pháp hắn, cuối cùng thì bị thua sinh tử.
Nhưng trước mắt tên thái giám này phảng phất đoán ra được điều này, căn bản cũng không hề đón tiếp đao pháp của hắn, liên tiếp Thập Tam Đao toàn bổ vào không trung, ngược lại còn làm cho hắn bị đao khí phản phệ làm cho bị nội thương.
Biết trước mắt tên thái giám thần bí này không thể giết ngay tức khắc, tên thị vệ kia dứt khoát phóng nhảy về phía bóng tối bỏ chạy.
Tống Thanh Thư sửng sốt một chút, trước một khắc tên này rõ ràng một bộ tư thế uy hiếp phải giết người, sau một khắc liền xoay người bỏ chạy, sự chuyển biến cũng quá nhanh đi. Tống Thanh Thư đang muốn truy đuổi theo, đột nhiên ý thức được cái gì, liền thu hồi cước bộ, lẳng lặng nhìn qua bóng lưng tên thị vệ kia đào tẩu.
Thị vệ kia thấy hắn không truy theo, trong lòng đại hỷ, nhưng ngay lúc này, từ bên cạnh đột nhiên truyền đến một làn kình phong cực kỳ âm lãnh, thế tới quá nhanh, khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Hắn cũng không muốn dừng lại, vội vàng nhất đao vung ra dự định mượn lực cùng binh khí đối phương chạm vào, rồi mượn lực phản chấn bỏ trốn mất dạng, bất quá lực phản chấn cũng không có xuất hiện, ngược lại là từ cổ tay hắn truyền đến một trận đau đớn, hắn kinh hãi quay đầu thì thấy trên cổ tay đã lũng thành năm lỗ thủng đang phún máu!
Ánh mắt nhanh chóng dời lên, thì thấy một khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc mặt tái nhợt như không có chút nào huyết sắc gần trong gang tấc.
“Đây là quỷ hay là tiên?” Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi bị mất mạng của tên thị vệ kia…
Hoàng Sam nữ tử giải quyết xong tên thị vệ chạy trốn, tà áo tung hướng Tống Thanh Thư đi tới, biểu lộ giống như cười mà không phải cười:
– Nghe đồn Kim Xà Vương võ công cái thế, thế nhưng hôm nay gặp mặt, khó tránh khỏi có chút hữu danh vô thực a.
Tống Thanh Thư cười nhàn nhạt:
– So với chết ở trong tay một nam nhân như tại hạ, thì tại hạ tin rằng hắn càng muốn được chết tại phía dưới bàn tay ngọc của tiên tử, con người của tại hạ thiện lương, nên không nỡ để hắn ôm hận mà đi…
– Công tử cũng không cần xu nịnh vỗ mông ngựa ta… Hừm… ánh mắt công tử nhìn cái gì vậy?
Hoàng Sam nữ tử vốn đang một bộ mây trôi nước chảy bộ dáng, nhưng nàng rất nhanh phát hiện đôi mắt Tống Thanh Thư không ngừng hướng đến trên cái mông tròn của nàng nhìn, nhất thời liền xù lông.
– Chẳng qua là tại hạ muốn thấy nhìn cái mông ngựa tiên tử là cái dạng gì… um… quả nhiên so với mông ngựa thì khác biệt hơn nhiều.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói.
Bộ ngực của nàng kịch liệt thượng chập chùng, không biết vì sao nàng phát hiện mình mỗi khi đứng trước mặt tên nam nhân này, luôn luôn không có cách nào gìn giữ được khí chất lạnh nhạt như bình thường trước kia, mỗi lần đều bị hắn chọc giận tức chết.
– Đã có người muốn giết công tử, vậy vừa rồi công tử đi đến nơi của Hoàng Hậu có thu hoạch được gì hay không?
Trước đó đã có kinh nghiệm, Hoàng Sam nữ tử cũng thông minh hơn, dứt khoát cũng không cùng hắn tranh cãi, liền lãng sang chuyện khác.
Thấy nàng không tiếp lời, lại nói đến chính sự, thần sắc hắn cũng nghiêm túc lại:
– Có thu hoạch gì hay không, hiện tại nói hãy còn sớm, tại hạ phải quay lại Thái Hòa điện để xác định một phen.
Hoàng Sam nữ tử lộ ra một mặt vẻ khó tin:
– Lúc này mà công tử còn muốn đến gặp Hoàng hậu Bùi Mạn để làm cái loại chuyện đó sao?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, sau đó kịp phản ứng, thì ra đối phương cho là hắn là muốn tìm đến Hoàng hậu Bùi Mạn để giao hoan, không khỏi buồn bực, nữ nhân này rõ ràng dáng dấp xuất trần thoát tục, vì sao là lại có ý nghĩ xấu xa như thế chứ? Ta có bộ dáng háo sắc như vậy à?
Hắn cũng không giải thích, liền dựa theo lời nàng lời nói:
– Nam tử đại trượng phu, muốn cái loại chuyện này là rất bình thường, ai không nghĩ đến thì mới có vấn đề, ai bảo cô nương không nguyện ý cùng ta làm cái loại sự tình này làm chi? Nếu cô nương nguyện ý hy sinh thân mình một chút, thì tại hạ đâu còn đem cái gì hoàng hậu kia để ở trong lòng?
– Vô sỉ, hạ lưu…
Hoàng Sam nữ tử khuôn mặt đang tái nhợt chợt hiện lên một chút diễm sắc, bất quá nàng cũng không có chính thức tức giận, mấy ngày vừa qua cùng Tống Thanh Thư ở chung, nàng cũng biết được tính khí của hắn.
– Có hứng thú hay không theo giúp tại hạ cùng đi một chuyến đến Thái Hòa điện.
Tống Thanh Thư suy nghĩ lâu nay Hoàng Sam nữ tử luôn nghĩ cách cứu những tỷ muội của mình, bây giờ để cho nàng được gặp mặt Triệu Hô Nhi, Triệu Viên Viên một chút cũng tốt.
– Không sợ ta ở bên cạnh quấy rầy chuyện tốt của công tử sao a?
Hoàng Sam nữ tử khóe môi hiện nụ cười nhạt.
– Không sao, trong chuyện hoan ái tại hạ có một ý thích đặc thù khác người, có nữ nhân ở bên cạnh nhìn mình đang làm cái chuyện đó, thì sẽ lại càng hưng phấn.
Tống Thanh Thư mặt không đổi sắc đáp.
– Phì…
Hoàng Sam nữ tử hối hận, cùng hắn dây dưa kéo đến cái loại chuyện này đúng là không sáng suốt, trong lòng liền hạ quyết tâm, tiếp xuống nếu như không có chuyện tất yếu, tuyệt không cùng tên hỗn đản này nói nhiều một câu.
Nhìn lấy Hoàng Sam nữ tử không nói một lời, nàng hướng đến phía Thái Hòa điện phóng đi, Tống Thanh Thư cũng lo lắng ở lại nơi đó hai cô nương kia có thể xảy ra chuyện gì, cũng không lãng phí thời gian, vận khởi khinh công liền đuổi theo.
Trong điện Thái Hòa, hoàng hậu Bùi Mạn lấy tay khăn che mũi, nhìn lấy hai nàng hôn mê trên giường vì mê hương của mình, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh: “Đáng tiếc, hai mỹ nhân bại hoại…”
Hoàng hậu Bùi Mạn duỗi ra hai tay bóp lấy cổ hai nàng, trên tay dần dần phát lực, hai nàng dù đang hôn mê, trên mặt vẫn lộ ra vẻ đau đớn, nàng đang muốn tăng lực, thì đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần, hai cánh tay liền mềm rũ buông xuống.
– Ai?
Hoàng hậu Bùi Mạn kinh hãi quay đầu nhìn lại.
– Nương Nương nhanh như vậy liền quên nô tài sao?
Tống Thanh Thư vui vẻ đi tới.
– Tại sao lại là ngươi?
Hoàng hậu Bùi Mạn vô thức hướng phía sau hắn nhìn…
– Còn Lục Lễ đâu?
– Thì ra tên kia gọi là Lục Lễ a, rất không may, đã bị vị tiên tử này vồ chết rồi.
Tống Thanh Thư đem sau lưng thân hình Hoàng Sam nữ tử lộ ra.
Hoàng Sam nữ tử nghe được suýt chút nhịn không được, cái gì gọi là vồ chết? Tên kia rõ ràng là chết bởi vì Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của nàng mà!
Hoàng hậu Bùi Mạn sắc mặt đại biến, nhìn lấy Hoàng Sam nữ tử, đột nhiên kinh hô:
– Ngươi chính là thích khách ngày đó!
– Hừ.
Hoàng Sam nữ tử ngầm thừa nhận.
– Vậy ngươi là ai?
Hoàng hậu Bùi Mạn cũng không còn hô to kinh hãi nữa, dù sao nàng cũng là nhân vật từng trải, biết bọn họ có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở đây, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, đối mặt với loại cao thủ này, chính mình chỉ cần vừa có dấu hiệu há miệng, thì đối phương liền có thể trong nháy mắt chế trụ mình rồi, vì thế cần gì phải tự rước nhục.
Tống Thanh Thư giật xuống mặt nạ Tiểu Hưng Quốc:
– Rốt cục bây giờ không cần phải cải trang thái giám nữa, tốt… chúng ta có thể nhận thức qua một chút, tại hạ tên Tống Thanh Thư, gặp qua Hoàng hậu nương nương.
– Ngươi chính là phản tặc Kim Xà kia?
Hoàng hậu Bùi Mạn kinh ngạc há to miệng, lời vừa ra khỏi miệng liền lập tức ý thức được không ổn, dù sao bây giờ mình đang bị người khống chế, vạn nhất chọc giận đối phương thì coi như phiền phức.
– Ách… chính là tại hạ.
Tống Thanh Thư cũng không có chút nào tức giận.
Hoàng hậu Bùi Mạn cái này mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ đối phương, mắt sáng mày kiếm, khí khái hào hùng bừng bừng, hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ về những tên phản tặc mặt mũi dữ tợn, hắn lại càng giống một công tử nhanh nhẹn.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Hoàng hậu Bùi Mạn trong lòng nhảy một cái:
– Đêm đó… đêm đó chính là ngươi?
– Um…
Tống Thanh Thư lặng lẽ liếc nhìn Hoàng Sam nữ tử, ngượng ngùng gật đầu…
– Đêm đó bởi vì nương nương thịnh tình mời, tại hạ nếu từ chối thì phạm tội bất kính, nên đành phải tuân theo ý muốn của nương nương…
Hoàng Sam nữ tử âm thầm xì một thanh: “Gian phu dâm phụ!”
Hoàng hậu Bùi Mạn nhất thời liền cười khanh khách:
– Nếu sớm biết là ngươi, bản cung những ngày qua không cần phải nơm nớp lo sợ.
– Nương nương bây giờ tâm tình không đúng lắm, nương nương phải biểu hiện là kinh sợ hơn mới đúng chứ?
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn qua ánh mắt của nàng.
– Nếu là tính mạng rơi xuống trong tay ngươi, bản cung có lẽ quả thực biết sợ, thế nhưng là rơi xuống trong tay ngươi về cái chuyện đó, bản cung tại sao lại phải sợ a?
Hoàng hậu Bùi Mạn trong thanh âm tràn ngập ý vị.
Tống Thanh Thư nghẹn lời, bên cạnh Hoàng Sam nữ tử cũng chẳng muốn nghe hai người liếc mắt đưa tình, nên đi đến bên giường, vừa thấy rõ bộ dáng hai cô nương kia, không khỏi kinh hô xuất thân:
– Hồ Nhi, Viên Viên!
Nàng năm xưa lúc được cứu, thì hai muội muội này tuy còn nằm ở trong tã lót, có thể trong khoảng thời gian vừa qua tiến vào hoàng cung Kim Quốc, thì nàng sớm đã đến dò xét Hoán Y Viện vô số lần, cho nên nhận ra hai muội muội kia, cho nên lần trước khi nhìn thấy Ngụy Vương đối với hai nàng khinh bạc vô lễ, nàng mới căm phẫn mà ra tay.
Hoàng Sam nữ tử kiểm lấy mạch đập hai người, biết các nàng chỉ là vì bị mê hương làm cho ngất đi, vừa buông lỏng một hơi, lại lập tức nhìn ngay đến trên thân hai người còn những dấu vết ửng hồng loạn xạ, trên giường lại còn có hai đóa hoa huyết chướng mắt, ánh mắt nàng lập tức liền trở nên băng lạnh, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoàng hậu Bùi Mạn gằn giọng hỏi:
– Ai làm?
Tống Thanh Thư âm thầm nói hỏng bét, Hoàng hậu Bùi Mạn cũng đã đưa ánh mắt dời về phía hắn:
– Đương nhiên là vị Tống công tử phong lưu phóng khoáng này rồi.
– Ta muốn giết ngươi tên cầm thú này!
Hoàng Sam nữ tử kìm nén không được, liền xuất ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo tàn nhẫn, liên tiếp tung chiêu chí mạng địa công tới Tống Thanh Thư.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |