Chư tăng Thiếu Lâm đều giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng ra sao, Thiếu Lâm thân là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, đã bao nhiêu năm chưa từng có người nào dám khiêu khích như vậy?
Nhậm Ngã Hành miệng há mở đầu, than thở:
– Hiền tế a, lão phu vốn cho là mình miệng đã đủ độc, nhưng so với sư huynh của ngươi, đơn giản đúng chỉ là múa rìu qua mắt thợ…
Ngay cả Trương Tam Phong cũng có chút ngồi không yên, nói:
– Thanh Thư, vị sư huynh này của ngươi…
Trương Tam Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài.
– Chuyến đi này của chúng ta sợ rằng đã lan tràn trắc trở rắc rối rồi.
Tống Thanh Thư cũng cười khổ:
– Đồ tôn cũng không ngờ tới hắn lại có cái chủ ý này.
Lúc này chư tăng Thiếu Lâm đã kịp phản ứng, căm phẫn chỉ trích, nếu là Môn Phái Giang Hồ bình thường thì Cưu Ma Trí giây khắc này chỉ sợ đã bị tiếng mắng chửi dâng lên như sóng thủy triều chôn vùi rồi.
Vẫn là Huyền Từ có phong phạm người đứng đầu, giơ tay ra hiệu chư tăng yên tĩnh, sau đó chậm rãi nói ra:
– Võ công và Phật pháp của bản tự đều là truyền lại từ Đạt Ma Tổ Sư, một điểm cũng không giả, theo lời của các hạ nói, xác thực đúng là võ công truyền từ Thiên Trúc. Tuy nhiên Đạt Ma Tổ Sư truyền lại võ công, việc chỉ điểm chỉ là một phần nhỏ, Thất thập nhị tuyệt kỹ Thiếu Lâm phần nhiều chính là do Thiếu Lâm Tự sáng lập ra, trải qua gần ngàn năm, Thiếu Lâm Tự đã có vô số các vị cao tăng tiền bối nghiên cứu sáng tạo. Tỉ như Bàn Nhược Chưởng sáng tạo tại bản tự từ phương trượng Nguyên Nguyên đại sư đời thứ tám, Ma Ha Chỉ là do Thất Chỉ Đầu Đà của bản tự sáng tạo cách đây bốn trăm năm, còn Đại Kim Cương Quyền, thì là do sáu vị cao tăng đời thứ mười một của bản tự, suốt ba mươi sáu năm công lao, cùng nhau nghiên cứu mà thành… Võ công tuyệt kỹ toàn hệ Trung Thổ là lấy lực phát lực, còn Thiên Trúc là lấy ý ngự kình, công phu hai nơi hoàn toàn khác biệt, tại đây các vị đều là cao nhân võ học, công phu mỗi nơi nổi tiếng không giống nhau, không cần lão nạp phải lắm mồm giải thích.
Lời nói này có lý có cứ, ngay cả Trương Tam Phong nghe được cũng gật đầu, lấy kiến thức của lão, đương nhiên rõ ràng phần lớn Thất thập nhị tuyệt kỹ Thiếu Lâm là tự sáng tạo, cùng võ học bên Thiên Trúc cũng không có liên quan quá nhiều.
Cưu Ma Trí mỉm cười, nói ra:
– Lời của phương trượng Thiếu Lâm nói rất là cao minh, tuy nhiên lại có một chút thiên kiến phân biệt Trung Nguyên cùng Thiên Trúc, kỳ thật trong Phật pháp, chúng sinh không ai khác ai, Trung Nguyên hay Thiên Trúc đều là hư ảo chỉ là cách gọi. Mà lại theo phương trượng nói, Bàn Nhược Chưởng, Ma Ha Chỉ, cùng Đại Kim Cương Quyền chính là do Thiếu Lâm tự sáng tạo, trong khi trước kia tại Thổ Phồn, bần tăng đã nghe qua không ít cao tăng Mật Tông nhắc đến chiêu số của Bàn Nhược Chưởng, Ma Ha Chỉ, cùng Đại Kim Cương Quyền. Tỉ như Bàn Nhược Chưởng có một chiêu “Thiên Y Vô Phùng”, Phạn văn gọi là “A Phạt Khởi Da”, cách gọi thì khác giữa Phạn văn và Hán văn, nhưng thực chất chỉ là một, chiêu này hữu chưởng lực nhẹ mà thực, tả chưởng lực chìm mà hư, hư thực trộn lẫn hòa nhau, lúc sử dụng địch nhân không quan sát được, rất dễ mắc lừa, bần tăng nói những lời này, không biết có đúng không?
Huyền Từ trên mặt chợt lóe lên tái trắng, nói ra:
– Vấn đề này…
Lão hơi trầm ngâm, nhân tiện nói:
– Huyền Sinh sư đệ, làm phiền ngươi đến Tàng Kinh Các, đem bí kíp kinh thư ba môn võ công đó, mang tới đây để mấy vị nhìn qua.
Huyền Sinh nói:
– Vâng!
Huyền Sinh quay người phóng đi, chỉ một lúc sau, đã giao bí kíp kinh thư cho Huyền Từ. Đại Hùng Bảo Điện cùng Tàng Kinh Các cách xa nhau mấy dặm, Huyền Sinh chỉ trong chốc lát đã cầm kinh thư vào tay, thân thủ thực là nhanh nhẹn chi cực.
Ba bộ kinh thư này bên trong đã vàng úa, lộ ra là từ niên đại xa xưa. Huyền Từ đem kinh thư đặt ở trên bàn, nói ra:
– Chư vị mời xem, ba bộ kinh thư này bên trong có ghi phần tự chương năm tháng sáng tạo, chẳng lẽ các cao tăng đời trước của Thiếu Lâm Tự sớm đoán được có chuyện ngày hôm nay, mấy trăm năm trước để lại dấu vết để tránh việc cưỡng từ đoạt lý này?
Cưu Ma Trí giả bộ làm như không nghe lời của Huyền Từ nói bóng gió, liền đem Ma Ha Chỉ Bí Yếu với tay cầm lấy, từng tờ một đọc qua xuống dưới, Cưu Ma Trí thái độ nghiêm túc chi cực, từng tờ một chậm rãi đọc qua, lộ ra vẻ đang chuyên tâm tìm bên trong điểm khả nghi sơ hở, để lấy ra phản bác Huyền Từ.
Trong lúc này từ giữa sân, ngoại trừ tiếng thở nhẹ của mọi người, chính là tiếng động trang sách lật qua lật lại. Cưu Ma Trí lật hết Ma Ha Chỉ Bí Yếu tiếp nhìn Bàn Nhược Chưởng Pháp rồi lại xem Đại Kim Cương Quyền, tất cả đều là từng tờ một chậm rãi nhìn xem…
Quần tăng Thiếu Lâm nhìn chăm chú sắc mặt Cưu Ma Trí, muốn biết lão tìm tòi cái gì trong mấy quyển bí tịch để làm căn cứ cãi chày cãi cối đây, chỉ thấy thần sắc của lão đờ đẫn, không vui cũng không thấy có thất vọng. Sau cùng thì khép lại bản Đại Kim Cương Quyền hai tay dâng trả lại cho phương trượng Huyền Từ, lão nhắm mắt lại ra vẻ suy nghĩ, không một lời. Huyền Từ thấy cái bộ dáng này của Cưu Ma Trí, cũng là sâu xa khó hiểu.
Qua một hồi lâu, Cưu Ma Trí mở mắt ra, hướng Huyền Từ nói:
– Phương trượng… bần tăng khi còn tại Ninh Mã Tự ở Thổ Phồn, từng được nghe qua Bàn Nhược Chưởng bằng Phạn văn, có nhớ được là: “Nhân khổ nãi la tư, bất nhĩ cam nhi tinh, kha la ba cơ tư thản, binh na tư ni, phạt nhĩ bất thản la…” Hán ngữ đọc là: “Như hoặc trường dạ bất an, tâm niệm phân phi, như hà nhiếp phục, nãi luyện bàn nhược chưởng nội công đệ nhất yếu nghĩa.”
Cao tăng trong Thiếu Lâm Tự phàm là ai đã luyện qua Bàn Nhược Chưởng, thì tất cả đều thất sắc, bời vì những câu của Cưu Ma Trí đọc ra, quả thực là một chữ không thiếu. Huyền Trừng đại sư cũng kinh hãi, phải biết Bàn Nhược Chưởng bây giờ chỉ có Hán ngữ, bời vì các cao tăng đời trước vô pháp dịch ra chuẩn xác cái tinh túy huyền ảo bên trong, bởi vậy cho tới nay đều không có bản dịch Phạn văn, còn Cưu Ma Trí nói đoạn Phạm văn này, xác thực là tinh diệu vô cùng, nếu người nghe thấy không biết, sẽ còn thật cho là Bàn Nhược Chưởng là từ Thiên Trúc truyền đến.
Lần này ngay cả Huyền Từ cũng không biết ứng đối ra sao, ngược lại Huyền Trừng đại sư rất nhanh kịp phản ứng, cười lạnh nói:
– Trước đó không lâu, bần tăng đã từng đem đoạn văn này nói cho Tống Thanh Thư biết được, lúc ấy hắn liền dịch ra Phạm văn, cùng với bản Phạn văn của các hạ đọc ra cũng không khác gì nhau, việc này Trương chân nhân cũng có thể làm chứng. Bây giờ các hạ với Tống Thanh Thư cùng nhau đến đây, chắc hẳn…
Huyền Trừng đại sư cho dù không có nói cho hết lời, nhưng giữa sân tất cả mọi người đều minh bạch ý lão.
Lần này đến phiên Cưu Ma Trí ngơ ngẩn, khiếp sợ nhìn Tống Thanh Thư:
– Không nghĩ tới sư đệ cũng hiểu Phạm văn.
Tống Thanh Thư xấu hổ:
– Chỉ là hiểu sơ sơ mà thôi…
– Đã như vậy, vậy bần tăng sẽ đọc ra yếu quyết của Bàn Nhược Chưởng, chắc chắn là sư đệ sẽ chưa từng nghe nói qua…
Cưu Ma Trí lại lầm nhầm nói tiếng Phạn…
– Đoạn này từ Phạn văn dịch thành Hán ngữ, là như thế này: “Khước tương phân phi chi tâm, dĩ cứu phân phi chi xử, cứu chi vô xử, tắc phân phi chi niệm hà tồn? Phản cứu cứu tâm, tắc năng cứu chi tâm an tại? Năng chiếu chi trí bản không, sở duyên chi cảnh diệc tịch, tịch nhi phi tịch giả, cái vô năng tịch chi nhân dã, chiếu nhi phi chiếu giả, cái vô sở chiếu chi cảnh dã. Cảnh trí câu tịch, tâm lự an nhiên. Ngoại bất tầm trần, nội bất trụ định, nhị đồ câu mẫn, nhất tính di nhiên, thử bàn nhược chưởng nội công chi yếu dã.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |