Nhờ tên tiểu tư (gã sai vặt) trong Lục gia vào báo với chủ nhân, Tống Thanh Thư đứng ở cổng ra vào chờ đợi, điều hắn lo lắng nhất khi tới nơi này mà Lục Quán Anh không có ở đây, thì liền có chút phiền phức rồi, may mắn là nhìn phản ứng của tên tiểu tư, xem ra thì Lục Quán Anh đã về tới trong phủ.
Tống Thanh Thư đứng ở cổng cửa ra vào dò xét địa hình, trong lòng cảm khái Lục gia quả nhiên là gia tộc thịnh vượng tại Sơn Âm…
Sau lưng truyền đến “két…” tiếng vang mở cửa, Tống Thanh Thư đang quay đầu nhìn phía ngoài, cho là Lục Quán Anh đi đến, liền xoay người nói:
– Không ngờ Lục thiếu trang chủ ra nhanh như vậy…
Đến khi thấy rõ trước mắt người này, Tống Thanh Thư giật mình, chỉ thấy một cô nương xiêm y áo trắng, trên thân mặc một bộ váy liền thân, nghiêng đáp vạt áo bên trái phần eo dùng dây thắt lưng đánh nơ con bướm, thanh tú động lòng người đang đứng ở trước mặt, màu da nàng hơi có chút vàng nhạt, nhưng mặt trái xoan, dung mạo rất là xinh đẹp lệ kiều quyến rũ.
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua lá cây, làm bóng lá vương vấn tại trên mặt nàng, chỉ thấy nàng hai gò má ửng đỏ, cặp môi đỏ mọng khẽ nhìn nhếch lên, trang phục không nông rộng, mà là thuộc về loại bó sát người, hai bầu vú phình lên chống đỡ trước ngực quá chặt chẽ đấy, mơ hồ có thể thấy được t đường vòng cung trước ngực song phong hoàn mỹ, vừa kiên quyết có chút nộ phóng, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng đem phần eo nơ con bướm kia kéo ra, thì đôi nhũ phong sẽ vượt qua váy áo nhảy ra đến trước mặt ngươi vậy, bên dưới váy dài, nơi cái mông lược chặt, đem bờ mông đầy đặn mượt mà hiện ra vô cùng tinh tế, lộ ra tư sắc hương diễm mê người, váy áo rất thiếp thân, cho nên khi nàng đứng ở nơi đó dưới ánh mặt trời chiếu sáng, ở trên váy áo mơ hồ lộ ra xuân quang bên dưới hạ thể, ngay Tống Thanh Thư nhìn quen sắc đẹp cũng phải âm thầm tán thưởng: “Tốt một cô nương mắt ngọc mày ngài…”.
Bất quá hắn rất nhanh chú ý tới trên bắp đùi của nàng, theo chuyển động của nàng bước đi tựa hồ có chút khập khềnh, hắn không khỏi thầm kêu đáng tiếc.
Cô nương kia đi ra, cũng không có ngờ tới tới cổng thì nhìn thấy đứng đó một nam nhân, bị bất ngờ lại càng hoảng sợ, khi phát hiện ánh mắt đối phương từ trên xuống dưới quan sát mình, cái ánh mắt kia cực mang tính xâm lược làm cho nàng có cảm giác tựa như không có mặc váy áo vậy, trong lòng nàng liền tỏa ra khó chịu, đến khi ánh mắt đối phương lại rơi tại trên đùi nơi cái chân bị khấp khểnh, nàng liền đột nhiên nổi cơn giận dữ.
Nàng khập khiễng chân từ khi còn bé đi hái hoa bị té gãy chân, nhằm thời điểm đụng phải cừu gia tìm tới cửa, thế cho nên cái chân bị tổn thương không có kịp thời gian chữa trị, để lại di chứng, vì thế trong lòng cho tới nay rất cực kỳ kiêng kị về việc này, nàng rất chán ghét ánh mắt mọi người lộ ra vẻ đáng tiếc thương cảm, bởi vì việc này mà nàng xảy ra xung đột không biết bao nhiêu người tại trong Sơn Âm thành rồi.
– Giỏi cho tên vô lại hỗn đản này, dám ở chỗ này đứng nhìn cô nãi nãi…
Cô nương hai tay chống nạnh, đanh đá mắng.
Tống Thanh Thư lông mày nhăn lại, nghĩ thầm cô gái này tính khí như thế nào lớn như vậy. Hắn cũng không chấp nhặt nàng, quay mặt đi, tiếp tục đứng chờ Lục Quán Anh…
– Ngươi là kẻ điếc hay sao mà không trả lời…
Cô nương kia kia gặp hắn không đáp lời, trong lòng càng là tức giận.
– Cô nương tuổi còn trẻ, miệng ăn nói hãy tích đức một chút, đừng có chọc tới tại hạ, thua thiệt chính là cô nương đấy…
Tống Thanh Thư xoay người lại nhàn nhạt nói.
Đối phương trong mắt lại tiếp tục từ trên cao nhìn xuống thân thể của mình, làm cho cô nương lại thêm trong cơn giận dữ:
– Ngươi tính là toán cái gì, cô nãi nãi không cần phải tự mình giáo huấn, Lai Phúc đâu… ngoài cổng ra vào của chúng ta như thế nào để cho chó mèo ngó nghiêng ngó lại, mau ra đánh đuổi cho ta…
Rất nhanh tại cổng ra vào, bên trong mấy tên hộ viện liền bị kinh động, chạy ra đem Tống Thanh Thư vây vào giữa.
– Thất tiểu thư, người nọ chính là đến tìm Tam thiếu gia đấy.
Tên được gọi là Lai Phúc nhìn Tống Thanh Thư, rồi lặng lẽ đối với vị cô nương nói ra.
– Tìm tam ca?
Cô nương váy áo trắng đôi mi thanh tú nhăn lại, tiếp theo vung tay lên…
– Nhất định đây là đám giang hồ thảo mãng lại đây tìm Tam ca để xin tiền, đuổi đi cho ta.
Mấy tên hộ viện nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, trước mắt người này khí vũ hiên ngang, thật sự không giống như lúc trước mấy tên giang hồ thảo mãng kia, vạn nhất thật sự là bằng hữu của Tam thiếu gia, nhỡ mà đánh hắn thì đến lúc đó làm sao bây giờ? Một bên là Tam thiếu gia, một bên là Thất tiểu thư, hai bên ai cũng đắc tội không nổi, quả nhiên là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn…
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra:
– Vừa rồi tại hạ sở dĩ nhìn cô nương như vậy, là vì tại hạ có thể chữa lành chân của cô nương, chẳng qua bây giờ, cô nương có quỳ xuống đến cầu, tại hạ cũng sẽ không chữa trị cho cô nương đâu…
Nghe hắn lại nhắc đến chân khập khểnh của mình, nàng càng là giận dữ:
– Hừ… không biết có bao nhiêu danh y đều thúc thủ vô sách, ngươi tuổi còn trẻ mà dám nói khoác không biết ngượng. Lai Phúc, đứng đó làm gì, thay mặt bổn tiểu thư đánh cho hắn một trận d0i…
– Bẩm vâng…
Bây giờ cho dù là Tam thiếu gia có trách tội, cũng là chuyện về sau rồi, một đám hộ viện cậy đông lạm dụng uy quyền, nhao nhao xắn lên tay áo cầm lấy gậy bổng nhào đến vây quanh.
Tống Thanh Thư vẫn là đứng ở nơi đó như mây trôi nước chảy, ánh mắt có chút khép lại, dường như không thấy đám người vây quanh vậy.
– Dừng tay ngay…
Vào lúc này, trong phủ truyền đến một tiếng quát chói tai, mọi người nhìn lại, thấy Lục Quán Anh từ một đường nhỏ chạy đến.
Chính chủ đã đến, đám hộ viện kia thức thời liền thối lui, chuyện còn lại để cho thiếu gia, tiểu thư bọn họ tự xử lý đi…
– Công tử, không sao chứ?
Lục Quán Anh g không nhìn những người khác, liền chạy đến bên người Tống Thanh Thư lo lắng hỏi.
Một bên cô nương váy áo trắng kia mặt lộ vẻ dị sắc, Tam ca của nàng ở trong quý phủ cũng chưa bao giờ chào đón nhận lão tổ tông với bất kỳ ai, hắn xưa nay tâm cao khí ngạo, năm đó lại tung hoành phía trên Thái Hồ, chưa thấy qua hắn lúc nào lộ ra vẻ thần tình khiêm tốn như vậy.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Lúc thiếu trang chủ cảm thấy tại hạ có thể lại bị thương vào tay bọn họ sao?
Lục Quán Anh nhìn nhìn trong tràng, mặc dù không có biết rõ, nhưng cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, dù sao những năm qua hắn không ít lần vì vị thất muội này mà đau đầu:
– Vô Song, mau tới tạ lỗi Tống công tử đi…
Vô Song? Tống Thanh Thư ánh mắt nhất động, nguyên lai là nàng, vừa rồi tuy rằng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng không dám xác định, không có nghĩ đến trong thế giới này bọn họ lại cùng thuộc về Sơn Âm Lục thị.
Nghe được Lục Quán Anh nói, Lục Vô Song vẻ mặt không thể tin được:
– Tam ca cũng không hỏi muội chuyện gì xảy ra, lại bảo muội tạ lỗi với hắn…
Lục Quán Anh trầm mặt nói:
– Không cần hỏi, nhất định là muội không đúng.
– Tam ca…
Lục Vô Song cảm thấy ủy khuất…
– Tam ca sao như thế nào lại giúp đỡ ngoại nhân khi phụ muội…
Nàng thật ra cùng Lục Quán Anh có mối quan hệ rất thân dày, lúc trước nàng lưu lạc giang hồ, bị Lý Mạc Sầu đuổi giết, cũng là nhờ có Lục Quán Anh dẫn người đem nàng cứu trở về, những năm qua Lục Quán Anh cũng một mực vô cùng chiếu cố đến nàng, thế nhưng nàng không có ngờ tới, cho tới hôm nay là như Tam ca đã đổi thành người khác vậy…
– Nhanh mau ta lỗi đi…
Lục Quán Anh thanh âm càng nghiêm khắc.
Lục Vô Song liền nước mắt quay tròn đảo quanh tại trong hốc mắt, rơi vào đường cùng đành phải đi đến trước mặt Tống Thanh Thư, cắn môi nhỏ giọng nói:
– Xin tạ lỗi…
Tống Thanh Thư làm như chưa nghe thấy gì, cố ý đem lỗ tai đưa tới sát miệng nàng:
– Cô nương nói lớn chút, tại hạ nghe không rõ…
Nhìn thấy hắn đem lỗ tai tiếp cận tới, Lục Vô Song tức suýt ngất đi, nàng dậm chân nức nở nói:
– Tam ca khi dễ muội… để muội đi tìm biểu tỷ giáo huấn tam ca…
Nói xong không quản tới Lục Quán Anh, vừa chạy vừa khóc rồi biến mất ở hướng xa.
– Công tử lần đầu tiên tới cửa, liền gặp phải chuyện như vậy, để cho công tử chê cười.
Lục Quán Anh xoa mồ hôi trên trán, xấu hổ vô cùng.
– Không sao đâu… T…
Ống Thanh Thư đi vào trong lúc lơ đãng hỏi…
– Lệnh muội vừa rồi trong miệng nói đến biểu tỷ, có phải cũng là họ Trình…
Lục Quán Anh mặt lộ dị sắc:
– Đúng vậy, họ Trình, tên một chữ Anh, nàng là đệ tử của Đông Tà Hoàng Dược Sư, lần này vừa vặn trở về thăm người thân, Vô Song chạy ra ngoài cổng chính là đi đón nàng đấy.
Tống Thanh Thư dường như nghĩ đến chuyện gì:
– Nàng nếu là đệ tử của Hoàng Dược Sư, thì thiếu trang chủ chắc phải gọi sư cô…
Phụ thân của Lục Quán Anh là Lục Thừa Phong cũng là đệ tử của Hoàng Dược Sư, Trình Anh cũng là đệ tử của Hoàng Dược Sư, cho nên dĩ nhiên không phải là đồng lứa với Lục Quán Anh…
Lục Quán Anh cười khổ:
– Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, niên kỷ của nàng rõ ràng so với tại hạ còn nhỏ hơn, nhưng lại là trưởng bối. Cũng may là thường ngày nàng cũng không lấy bối phận xử sự với tại hạ, còn âm thầm ước định, trừ phi có người trong sư môn ở đây, bằng không thì không cần giữ lễ tiết như vậy. À… nói tiếp nàng không chỉ là sư cô, mà còn là tiểu di tử của tại hạ đấy…
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, thật lâu sau đó phun ra mấy chữ:
– Quý quyến thực là rối a…
Lục Quán Anh nghe được không hiểu, liền giải thích nói:
– Nàng là đường muội của thê tử Trình Dao Già, đúng ra còn phải gọi tại hạ là tỷ phu…
Tống Thanh Thư lúc này mới phản ứng kịp, hai nàng đều họ Trình, nguyên lai còn có tầng này nguồn gốc này.
Hai người rất nhanh đi tới chỗ biệt viện của Lục Quán Anh, một phu nhân tư thái thướt tha ôn nhu đang trổ hoa thanh tú động lòng người dựa vào cạnh cửa, không phải Trình Dao Già thì còn là ai.
Nàng dường như đang chờ đợi người nào vậy, thẳng đến Tống Thanh Thư xuất hiện ở trong tầm mắt, nàng liền lộ ra một nụ cười hám xuân.
Một đường nhỏ đi tới, khuôn mặt đỏ bừng vô cùng ngọt ngào, trong mắt hưng phấn, yểu điệu hô lên:
– Tống công tử…
Tống Thanh Thư nghe qua toàn thân xốp giòn một nửa, nghĩ thầm Trình Dao Già thần thái thẹn thùng vô hạn thật sự là dụ hoặc người, hắn có lòng muốn kéo nàng ôm vào vòng eo mềm mại, bất quá dù sao cũng đang tại Lục phủ, nếu là bị hạ nhân quý phủ nhìn thấy thì không được tốt.
Lục Quán Anh hiển nhiên cũng nhìn thấy, hắng giọng một tiếng:
– Chúng ta đến trong thư phòng chuyện vãn đi.
Nghĩ đến thê tử vừa rồi ẩn tình đưa mắt nhìn qua nam nhân khác, Lục Quán Anh trong lòng chua chát, bất quá nghĩ đến tất cả đều là sự lựa chọn của mình, nên lắc đầu xua tán đi những mặt trái tâm tình.
– Thời điểm ở tại Dương Châu biết rõ công tử đã xảy ra chuyện, lòng ta tan nát, may mắn công tử mệnh lớn có trời giúp mới qua được kiếp nạn…
Vào nhà, Trình Dao Già cũng nhịn không được kích động trong lòng, lã chã muốn rời nước mắt nói.
Tống Thanh Thư trong lòng ấm áp:
– Cũng phải đa tạ Lục huynh lần trước tại Dương Châu tương trợ…
Lục Quán Anh gấp nói:
– Công tử khách sáo, thân phận của tại hạ, đâu có thể làm được gì, mong rằng công tử đừng nên trách.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Tại hạ cảm tạ huynh còn không đủ, há đầu mà trách móc chứ…
– Công tử đối với phu phụ chúng ta có ân lớn như thế, thì chút đó tính là cái gì.
Lục Quán Anh cười khổ nói…
– Đúng rồi, công tử đến Sơn Âm, không biết cần chuyện gì?
Tống Thanh Thư lúc này mới đưa nói sơ qua về ý định của mình, Lục Quán Anh hai mắt tỏa sáng:
– Thì ra là thế, công tử cứ yên tâm đi, Hàn đại nhân chỉ một mực nghĩ đến bắc phạt Kim quốc, để khôi phục non sông, còn nói thì toàn bộ văn võ trong triều ai cũng không muốn cùng Kim Xà doanh khai chiến, chứ không phải chỉ có một mình Hàn đại nhân muốn vậy đâu, bất quá chuyện này cần phải có trưởng tộc ra mặt thì mới được…
– Phu nhân… nàng ở nơi này cùng công tử trò chuyện, để ta đi mời trưởng tộc nói về chuyện này xem sao…
Nói xong hưng phấn vội vàng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Trình Dao Già chợt phát hiện trái tim nhảy nhanh hơn thêm vài phần, nàng mặc dù cúi đầu không có nhìn xem, nhưng biết rõ ánh mắt của hắn đang nhẹ nhàng lướt qua thân thể của mình, không biết vì sao, cảm giác bị ánh mắt hắn chăm chú nhìn mình như vậy, bên dưới hạ thể của nàng liền có chút nóng lên, cửa miệng âm đạo đã là có chút âm dịch rỉ ra dinh dính rồi…
Đúng lúc này, ngoài cửa ra vào của thư phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |