“Sẽ không chứ, những gì nàng nói cũng không phải là thật, nàng vì cứu cha, nên mới nói dối để gạt ông, những gì nàng nói không phải là tâm ý của nàng!” Mặc dù tôi cực lực bình phục nội tâm của mình để an ủi mình, nhưng tôi hoàn toàn có thể suy ra thật giả từ biểu cảm và giọng điệu của Tiểu Đình, nàng nói là tâm ý trong lòng, bình thường nàng sẽ không bao giờ để lộ những lời đó cho người thứ 2. Tôi không muốn tin chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
“Con biết, nếu Kim Thành biết sự thật này, anh ấy sẽ rất buồn và không thể nào tiếp nhận được. Nhưng đây là sự thật và là lời nói chân thành của con, con vĩnh viễn không thể nói cho ảnh, cũng sẽ không cho ảnh biết, dù sao con không muốn làm thương tổn chồng, con muốn ảnh bảo trì lòng tự tin mà thật vất vả ảnh mới xây dựng được. Bố, con nói với bố những điều này, không có nghĩa là con không yêu Kim Thành mà yêu bố, con rất yêu ảnh, thật sự rất rất yêu, vô luận ảnh có trở thành như thế nào, cho dù ảnh hoàn toàn mất đi chức năng nam nhân, cho dù anh ấy không còn gì… con sẽ không bao giờ từ bỏ ảnh, con yêu Kim Thành, không có ảnh, con không biết làm sao để sống!”
Có lẽ Tiểu Đình biết lúc này tôi rất thương tâm, nên cố ý an ủi tôi vài câu chăng? Biết được tình yêu của nàng, trong lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều, dù sao tình yêu của nàng là cho tôi, vô luận nàng đối với trải nghiệm tình dục mà cha mang đến cho nàng mê luyến cỡ nào.
…”Khi con biết bố gặp tai nạn, cảm giác của con không thể diễn tả được, con hoảng loạn, con chưa bao giờ trải qua cảm giác này, con tin rằng nếu Kim Thành gặp tai nạn, cũng sẽ là cảm thụ này. Có một câu nói cũng đúng, mất đi mới biết quý trọng, vốn con đã định tha cho bố, bỏ qua tất cả những gì chúng ta đã từng làm, sau này bố vẫn là bố chồng con, con vẫn là con dâu của bố. Nhưng khi bố gặp tai nạn, khi nhìn thấy bố bị thương nặng sắp chết, khi thấy lá thư và sổ tiết kiệm, chính sách bảo hiểm của bố, khi nhìn thấy tẩu thuốc được bảo vệ đến chết trong tay của bố… Cuối cùng con nhận ra rằng con không thể mất Kim Thành, nhưng con cũng không thể… con cũng không thể… con cũng không thể mất đi bố, có phải là con rất ích kỷ hay không?” Tiểu Đình nhẹ nhàng áp mặt vào ngực ba chồng, dường như cảm nhận được nhịp tim của ông, nàng nhìn khuôn mặt của ông, đôi mắt mở to rồi nhắm lại, để những giọt nước mắt chảy xuống ngực ông, nhẹ nhàng thì thầm với ông, vừa dứt câu thì tay nàng bất tri bất giác nắm lấy tay ông, nắm chặt…
…”Bố có thể nói con không phải là một con dâu tốt, bố cũng có thể nói con là một người phụ nữ dâm đãng, ở trước mặt chồng con một mực sắm vai một người vợ tốt, nhưng chỉ có ở trước mặt bố, con mới dám lộ ra bộ mặt dâm đãng của mình, tựa như hai chúng ta ở đoạn thời gian trước. Con vẫn luôn muốn cho Kim Thành có ấn tượng tốt, kỳ thật trong xương cốt của con cũng có một cỗ dâm dục, mọi người đều nói, nam nhân sắc ở ngoài miệng, nữ nhân sắc ở trong lòng, những lời này một chút cũng không sai, dục vọng của con đều ở trong lòng. Trong suốt thời gian đó, con đã duy trì mối quan hệ thân mật với bố bởi vì con không thể thể hiện dục vọng của mình trước mặt chồng, nhưng ở trước mặt bố thì được, có lẽ đó là lý do con vừa quan tâm vừa không quan tâm. Khoảng thời gian đó, tuy rằng nội tâm con rất rối rắm, cũng rất mặc cảm, nhưng con rất hạnh phúc, một là vì thân thể chồng con không được tốt, không cách nào thỏa mãn con, hai là ở trước mặt bố con có thể tùy tâm sở dục, không có bận tâm gì cả. Cảm giác của khoảng thời gian đó là kinh nghiệm đầu tiên của con cho đến nay. Lần đầu tiên khẩu dâm cho nam nhân, lần đầu tiên được khẩu dâm, liếm… liếm cúc huyệt, lần đầu tiên làm kiểu chó v. V, những thứ này trước kia Kim Thành chưa từng được hưởng thụ qua, nhưng con đã cho bố hết! Nhiều như vậy, có phải bố nên thỏa mãn hay không?” Tiểu Đình nằm trên ngực ba chồng tiếp tục kể lể, tay kia bắt đầu vuốt ve qua lại trên ngực của ông.
“Nhưng mà, không ngờ ông lại là một ông già tham lam như vậy. Đêm hôm đó… đêm hôm đó ông cưỡng bức mạnh mẽ cắm vào cơ thể của tôi mà hành hạ tôi… Ài, người ta là đàn bà, ông không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Lúc đầu Tiểu Đình nói còn hung tợn, nhưng đến giữa chừng, đột nhiên thở dài bắt đầu nghịch ngợm oán trách ba chồng, phàn nàn ông không thể dịu dàng hơn một chút sao, lúc này nàng làm sao còn có thể tức giận được?
“Thật ra, đêm đó tuy rằng tôi bị một tên dã thú như ông giày vò rất thảm, nhưng cả đời này tôi cũng khó quên, hơn nữa đến nay mỗi đêm đều hồi tưởng lại rất rõ, thậm chí ngay cả khi tôi làm tình với Kim Thành, tôi cũng nghĩ đến ông. Sau đêm đó, tôi rất giận ông đã lừa tôi, cũng giận chính mình đột nhiên bị thất thân, dù sao người ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Thật ra lúc đó chỉ cần ông chờ một chút, khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi đều cân nhắc, cổ võ chính mình, thậm chí đến cuối tôi đã quyết định muốn cho ông rồi, chỉ cần ông chờ thêm một thời gian, tôi tin rằng mình sẽ không nhịn được, mà chủ động cho…” Tiểu Đình nói xong, giọng nói đột nhiên càng lúc càng nhỏ, sắc mặt càng lúc càng đỏ, lộ ra vẻ e thẹn nồng đậm.
Thì ra trong khoảng thời gian đó, hai người đã quan hệ bằng miệng và chân, vẫn không chịu đột phá đến bước cuối cùng, tôi vẫn luôn rất sốt ruột, cho rằng đã không cách nào đột phá được nữa, cho nên không thể không dùng phương pháp hạ dược. Bây giờ từ miệng Tiểu Đình biết được, thì ra lúc đó nàng đã làm công tác tư tưởng cho mình ở trong lòng, tự thuyết phục mình thay đổi chủ ý, hơn nữa nàng sắp đưa ra quyết định cuối cùng, đó là tìm một cơ hội, triệt để thất thân với ông, chỉ là không ngờ, cuối cùng lại bị tôi hạ dược nên sớm bá vương ngạnh thượng cung, thiên ý trêu người.
…”Kỳ thật, để cho ông nhịn lâu như vậy, cũng là tôi có tư tâm. Suy cho cùng, những thứ càng dễ có được thì đàn ông càng ít trân trọng, chỉ có những thứ không dễ dàng có được thì họ mới quý! Đây là suy nghĩ của tôi lúc ấy, có đúng không? Nhiều lần tôi nhịn không được muốn chủ động đem cái thứ ghê tởm của ông đưa vào cơ thể của tôi rồi!”
…”Chỉ là không nghĩ tới lão già như ông còn làm bá vương ngạnh thượng cung cứng rắn, làm xong ông còn nội xạ, nội xạ xong rồi ông nện, sau khi nện ông còn chơi Mai Khai nhị độ, xong Mai Khai nhị độ thì ông còn muốn chạy trốn!” Lúc này Tiểu Đình giống như là oán phụ phát tiết, miệng nàng phun ra như một khẩu súng máy, nói một câu lấy tay vỗ vào ngực ba chồng một cái, chỉ là lúc này nàng đánh rất nhẹ, còn bĩu môi nhỏ xinh, căn bản nhìn không ra nàng có một tia hận ý nào.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ trôi qua, chân vừa đau vừa tê, nhưng tôi không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có thể cứng rắn đứng vững, không để cho Tiểu Đình phát hiện. Nàng tiếp tục nói chuyện với ba chồng, nỉ non, như thể có vô số lời muốn tâm sự. Đã hơn mười một giờ đêm, kim đồng hồ càng lúc càng gần điểm mười hai giờ đêm.
Tiểu Đình ngẩng đầu dựa vào cha, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, nàng cũng biết, đêm cuối cùng của cha sắp qua, mà ông không có biểu hiện gì sẽ tỉnh lại, lúc này nàng và tôi không khỏi lo lắng…
…”Bố, bố đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi, được không? Trải qua chuyện lần này của bố, con thật sự đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần bố tỉnh lại, ngoại trừ rời bỏ Kim Thành mà gả cho bố, con có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng gì của bố, thật đó, con có thể làm tình với bố, làm tình nhân của bố, làm công cụ tiết dục của bố… Bất cứ khi nào bố muốn, con sẽ làm hài lòng bố. Bố đã già, không còn nhiều năm sống, con có thể cung cấp hạnh phúc tuổi già cho bố! Thân thể Kim Thành cũng không được tốt nữa, bố có thể thỏa mãn nhu cầu tình dục của con, kỳ thật như vậy không phải là giải pháp tốt nhất sao? Chỉ là không thể để cho chồng con biết, hai chúng ta nhất định phải giữ bí mật này. Kỳ thật chắc cũng không có gì, cho dù anh ấy có biết, con tin rằng hẳn là ảnh cũng có thể tiếp nhận, bởi vì lúc trước con đã hỏi ảnh, có thiệt vì bố mà nguyện ý trả bất cứ giá nào hay không? Kết quả là ảnh trả lời sẵn sàng không do dự. Cho nên, có những lời này của chồng, coi như là chúng ta có một đạo kim bài miễn tử. Mặc dù lúc đầu, chúng ta sẽ có tâm lý tội lỗi, nhưng thời gian sẽ thay đổi tất cả, từ từ, con tin rằng chúng ta sẽ… sẽ quen dần nó. Chúng ta hãy ích kỷ một chút nha, dù sao hai ta cũng đã có lỗi với Kim Thành rồi, từ lâu sự tình đã không cách nào vãn hồi được nữa…” Tựa hồ như Tiểu Đình biết thời gian cấp bách, nàng kết thúc nỉ non tự thuật, tập trung kể lại những điểm chính, bắt đầu hứa hẹn với ba chồng.
“Bố, bố không muốn tỉnh lại sao? Hừ, bố không muốn tỉnh lại đúng không? Bố không tỉnh lại cũng không sao. Sau khi bố chết, Kim Thành cũng không thể thỏa mãn con, vậy con sẽ ra ngoài tìm một người đàn ông khác, dù sao dựa vào bộ dạng và dáng người của con, đàn ông trên đời sẽ để cho con tùy tiện nắm, con muốn chơi cách nào thì chơi cách đó, con muốn chơi bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu, nếu bố thật sự hy vọng con biến thành bộ dạng này, thì bố cứ tiếp tục ngủ đi! Ngủ luôn đi!” Lẳng lặng quan sát ba chồng một hồi, Tiểu Đình phát hiện ông vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi sốt ruột. Nàng bắt đầu mắng ba chồng một cách lo âu và giận dữ, trong lời nói tràn ngập hoảng sợ, tựa hồ như đã hết cách để kích thích ông. Ở sau rèm tôi cũng sốt ruột, thậm chí còn muốn lao ra để mở mắt ông ra.
…”Á à… con hiểu rồi, nhất định là bố cho rằng con nói dối bố đúng không? Bố cho rằng con nói dối chỉ để đánh thức bố, bố nhất định cho rằng sau khi bố tỉnh lại, những gì con nói sẽ không phải là sự thật, đúng không? Được rồi, để cho bố tin, con sẽ chứng nghiệm cho bố ngay bây giờ!”
Tiểu Đình liếc nhìn dương vật mềm xèo của ba chồng, đôi mắt nàng sáng lên, như thể đã có quyết định, sau khi nói vài câu với ông, nàng nhẹ nhàng rút ống thông ra, thậm chí không dùng khăn ướt lau, há to miệng ra nuốt trọn cái dương vật mềm của ông.
“Ừmm… Bố, có cảm nhận… sự thật chưa? Chụt… Tiểu Đình đang… Chụt… khẩu dâm cho bố! Chụt… đang ngậm đầu rùa của bố trong miệng… Chụt… Con biết bố thường hay ở dơ cho nên lúc thường cái thứ này của bố bẩn biết bao. Chụt chụt…” Tiểu Đình ra sức vừa nói chuyện với ba chồng, vừa bú cu cho ông, không ngừng nói những dâm từ lãng ngữ! Phải biết rằng, những dâm từ lãng ngữ này trước kia nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ nói, thậm chí còn có cảm giác ghê tởm, chỉ là đến thời khắc cuối cùng này, nàng vì ba chồng tựa hồ như bất chấp tất cả.
“Ừmm… Bố, nhanh cứng lên… chụt chụt… Chỉ cần bố cứng lên, con dâu sẽ để cho cái thứ xấu xí này của bố cắm vào… chụt chụt… Lần này con sẽ không nhét vào giữa đùi, con sẽ cho nó vào trong âm đạo con… chụt chụt… Bố, nhanh cứng lên… Ừmmm…” Tiểu Đình ra sức vì ba chồng mà khẩu dâm, đầu rùa, thân cây, bìu, tất cả các bộ phận nàng đều không buông tha.
Tiểu Đình và tôi đều biết, chỉ cần dương vật của cha có dấu hiệu cương cứng lúc này, có nghĩa là ông đã có ý thức tỉnh lại, chỉ cần dương vật của ông lúc này cương cứng, chứng tỏ ông đã sống lại. Chỉ là, nàng ra sức khẩu dâm thật lâu, nó vẫn mềm xèo không có cảm giác chợt sống lại, không có một chút dấu hiệu cương lên!
Có lẽ là cảm giác miệng mình tê cứng, Tiểu Đình khẩu dâm 20 phút, cũng nói ra những dâm từ lãng ngữ trong 20 phút, lúc này mặt nàng đã đỏ bừng, không biết là vì động tình, hay là vì lần đầu tiên nói những lời dâm đãng mà e thẹn. Tóm lại sắc mặt nàng ửng hồng, tựa hồ như đã khát vọng khó nhịn. Nhưng nàng nhìn dương vật của ba chồng không có một chút dấu hiệu cương lên, nàng thất vọng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thời gian đã qua 12 giờ đêm, nói cách khác đêm cuối cùng của ông đã trôi qua, nhưng ông cũng không tỉnh dậy!
…”Ông dám lừa tôi? Tôi không phải là người ông yêu nhất sao? Không phải lúc nào ông cũng muốn tôi sao? Bây giờ tôi đã hứa với ông rồi, tại sao ông vẫn còn ngủ? Ông là một kẻ lừa đảo lớn, kẻ lừa đảo lớn nhất trên đời! Hu hu…” Tiểu Đình nhả dương vật của ba chồng ra, bắt đầu vừa dùng sức sục vừa gào khóc, thanh âm tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ. Tôi cũng bắt đầu khóc, tôi lấy tay che miệng, không để cho tiếng khóc của mình truyền ra, cha vẫn không tỉnh lại.
…”Ông dám giả chết… Nếu ông dám giả chết lừa gạt tôi… Tôi hận ông một trăm lần, không, tôi hận ông cả đời… Ông đứng dậy đi! Hu hu…” Tiểu Đình vẫn không bỏ cuộc, vẫn sục dương vật ba chồng, khóc thành lệ nhân, tóc xõa ra, hoàn toàn không bận tâm đến hình tượng của mình nữa.
…”Ông muốn chết thì chết đi, ông chết càng tốt, lẽ ra ông nên chết từ lâu rồi, vừa nhìn ông tôi đã thấy ghét, đặc biệt rất ghét! Huhu… Ông ức hiếp tôi, lại nói yêu tôi, bảo vệ tôi… Huhu… Nếu ông chết đi thì sẽ không còn ai bắt nạt tôi nữa!”
…”Bố chết cũng tốt, sau khi bố chết, trái tim con sẽ bình yên… Huhu… Bố chết rồi, nhưng trái tim con sẽ không chết, con sẽ đến nghĩa trang mỗi tháng để thăm bố, tảo mộ và nói chuyện với bố… Huhu… Cả ngày con sẽ nghĩ về cái đêm bố bắt nạt con, nghĩ về những chuyện cỏn con với bố, sẽ nhớ bố suốt đời, nếu cuộc sống có luân hồi và kiếp sau, kiếp sau con sẽ để bố bắt nạt con một lần nữa! Kiếp sau con lại để cho bố bắt nạt một lần nữa… Kiếp sau con sẽ để bố bắt nạt một lần nữa… Kiếp sau con sẽ để bố bắt nạt một lần nữa… Kiếp sau con sẽ để bố bắt nạt một lần nữa…”
Những lời nói cuối cùng của Tiểu Đình cứ vang vọng trong căn phòng trống trải này, tựa hồ như nàng đang tuyệt vọng, nằm trên ngực ba chồng lớn tiếng khóc, tôi cũng che mặt khóc, thậm chí không cảm nhận được lời nói của nàng…
“Huhu Huhu Huhu… Uh… Huhu Huhu Huhu…” Chỉ là đúng lúc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện thanh âm thứ hai, ngoại trừ tiếng khóc của Tiểu Đình ra, lại có một tiếng ho khan của một nam nhân! Đó là ai? Chúng tôi đồng thời ngừng khóc… Chẳng lẽ… Chúng tôi đồng thời nhìn chăm chú về phía cha.
Không biết là bởi vì vừa rồi bị nàng nằm đè lên ngực khóc không thở được, hay là bởi vì… Lúc này cha bắt đầu ho kịch liệt, hơn nữa tay trái không bị nàng đè, ông đang cố gắng nhấc lên, dường như muốn che miệng mình để chặn cơn ho. Nhìn cha muốn che miệng ho mà không nhấc tay lên được, tuy chưa mở mắt ra nhưng cũng đủ để cho chúng tôi chết lặng lúc này, một ở ngoài sáng một ở trong tối duy trì tư thế ngốc trệ bất động!
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: http://truyensex.moe/cha-va-vo/
Tiểu Đình và tôi vẫn nhìn chằm chằm cha, còn tưởng rằng chúng tôi bị ảo giác, có lẽ hai chúng tôi đều không tin ông đã “sống” lại. Chỉ là ho vài tiếng, liền yên lại, không có mở mắt ra, như thể mọi chuyện vừa xảy ra như là ảo giác vậy.
Vẫn là Tiểu Đình phản ứng trước, nàng cuống quýt đứng dậy, sau đó xoay người chạy ra cửa, lúc này tôi cũng có phản ứng, phản xạ tự nhiên của tôi cũng muốn lao ra ngoài, nhưng tôi dừng lại ngay khi chân vừa di chuyển. Bình tĩnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh, nếu như lao ra, tôi làm sao đối mặt với nàng đây? Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình.
Sau khi Tiểu Đình chạy ra cửa, phảng phất như nhớ tới cái gì, nàng quay trở lại bên cạnh ba chồng, cầm ống thông lên với đôi tay run rẩy, bắt đầu cắm ống thông trở lại trong mã nhãn quy đầu của ông một lần nữa, lúc này tôi không thể không bội phục lý trí của nàng. Nếu như ống thông trực tiếp để ở bên ngoài, bị bác sĩ và y tá nhìn thấy, nàng nên giải thích như thế nào đây?
Dường như Tiểu Đình còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại từ trong tâm trạng khẩn trương, bởi vì tay nàng còn run, mất một thời gian dài miệng ống thông mới nhắm ngay mã nhãn quy đầu của ba chồng, sau đó nhẹ nhàng cắm vào. Những người đã từng bị đặt ống thông tiểu đều biết rằng cảm giác rất đau khi đút vào, loại đau này khó mà đựng được đối với hầu hết mọi người.
Nàng tập trung vào việc cắm ống thông lại, lúc này lực chú ý của nàng đều ở trên ống thông, bởi vì nàng rất vội, cắm không được chuẩn xác, sức lực cũng không kiểm soát tốt. Núp ở phía sau rèm cửa sổ, tôi phát hiện trong quá trình này tay ông từ từ nắm thành nắm đấm, lông mày nhíu lại, tựa hồ như trải qua thống khổ rất lớn, chỉ là ông vẫn không hé răng, vẫn nhắm mắt lại.
Cuối cùng sau khi cắm xong ống thông, Tiểu Đình vội đắp chăn cho ba chồng, xoay người chạy ra mở cửa rồi chạy ra ngoài, lúc này thời gian cấp bách, phải nhanh báo cho bác sĩ cùng y tá trực càng sớm càng tốt. Chờ tiếng bước chân của Tiểu Đình đi xa, tôi rời hai chân tê rần bước ra khỏi rèm, lúc này hai chân đã tê dại.
Tôi nhìn thoáng qua trên giường cha còn đang nhắm mắt, rón rén chạy ra ngoài, có tiếng bước chân giày cao gót của Tiểu Đình che lấp, bước chân của tôi cũng rất nhẹ, tin rằng cho dù ông có tỉnh cũng không nghe được. Tôi muốn tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, thừa dịp nàng không có ở đây.
Vì phòng trực của bác sĩ và cầu thang thoát hiểm ngược chiều nhau nên tôi lặng lẽ chạy đến cầu thang thoát hiểm, lúc này cả hành lang đều yên tĩnh. Sau khi chạy ra khỏi tòa nhà nhập viện, tôi tìm một luống hoa để ngồi xuống, cố gắng thả lỏng chân và đùi của mình, đồng thời cũng có chút lo lắng, bác sĩ đã chạy tới phòng bệnh của cha chưa? Ông có tỉnh lại không?
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi phát hiện trong túi áo phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt, tuy rằng rất yếu nhưng lại đặc biệt sáng trong bóng đêm tĩnh mịch này. Lúc này tôi mới có phản ứng, trong túi là điện thoại di động của tôi, bởi vì tôi điều chỉnh điện thoại di động tắt tiếng nên tôi không nghe nhạc chuông khi máy gọi, nhưng đèn trên màn hình phát ra từ trong túi.
Tôi lấy điện thoại di động ra, thấy cuộc gọi của Tiểu Đình. Tôi bình ổn lại hơi thở nặng nề do vừa mới căng thẳng và chạy, rồi trả lời điện thoại:
“Ông xã! Bố sắp tỉnh lại, đã ý thức được sự kích thích từ thế giới bên ngoài, bác sĩ nói bố sắp tỉnh lại, bác sĩ chính sẽ tới đây ngay…” Vừa mới nhận điện thoại, liền vang lên thanh âm kích động và không mạch lạc của Tiểu Đình, bởi vì quá mức kích động, nàng nói lắp bắp.
“Thật không? Được rồi, anh sẽ chạy tới ngay!” Tôi dừng lại vài giây, sau đó làm bộ kích động trả lời Tiểu Đình, nói xong tôi vội vàng cúp điện thoại. Không để cuộc gọi quá dài để tránh lộ sơ hở. Vì thời gian từ văn phòng đến bệnh viện khoảng nửa tiếng đi bộ nên tôi có đủ thời gian để bình tĩnh lại tâm trạng và điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Khoảng 20 phút sau, tôi chạy tới phòng bệnh của cha, lúc này tôi không phải giả bộ lo lắng, tôi thực sự rất lo lắng, bây giờ tôi có thể xuất hiện ở trong phòng bệnh của cha một cách “danh chính ngôn thuận”.
Khi tôi chạy tới phòng bệnh của cha, Tiểu Đình đang kích động đứng ở bên giường của ông, nhìn ra được, trải qua một hồi lâu bình phục, nàng vẫn phi thường kích động. Y tá và bác sĩ trực đang quan sát dụng cụ bên cạnh cha, chờ bác sĩ chính đến, dù sao lúc này bác sĩ chính đã sớm tan tầm, cần phải từ nhà chạy tới.
“Chuyện gì vậy?” Tôi thở dốc đầu đầy mồ hôi hỏi Tiểu Đình, lúc này tôi không phải giả vờ.
“Em… tối nay anh không có ở đây, em đang chăm sóc cho bố, cách đây khoảng 40 phút, đột nhiên bố ho và tay cử động nhẹ, em liền báo cho bác sĩ và y tá, bác sĩ trực cũng báo cáo cho bác sĩ chính, ông đang chạy tới, bác sĩ phụ trách trong điện thoại nói có thể cha sấp tỉnh lại, cho nên em gọi điện nói cho anh biết.” Lúc Tiểu Đình trả lời, trong mắt lộ ra một tia mắt tự nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã che giấu nó đi, chỉ là trong lời nói của nàng giọng điệu đã phản bội nàng. Theo lý mà nói, nàng nói chuyện sẽ không rườm rà lộn xộn như vậy, đương nhiên, điều này có thể giải thích được bởi thực tế là ba chồng đã tỉnh lại nên vì quá mức kích động để giải thích.
Hai chúng tôi có một cuộc nói chuyện im lặng, chờ sự xuất hiện của bác sĩ chính. Lại qua 20 phút, bác sĩ trực cảm nhận được điều đó, cho nên với y tá bắt đầu khám cho cha, cuối cùng nói cho chúng tôi biết ông đã có ý thức, sẽ thức dậy từ rạng sáng đến trưa. Chúng tôi rất vui mừng, Tiểu Đình trong vòng tay tôi khóc lên, đối với chúng tôi, không có tin tức nào tốt hơn tin này.
Đến trưa ngày hôm sau, cha cũng mở mắt ra, bởi vì hiện tại ông còn rất yếu và mệt, trên mặt còn mang mặt nạ dưỡng khí, cho nên ông chưa thể nói được, chỉ suy yếu mở to mắt nhìn chúng tôi, ngón tay khẽ động, khi ông nhìn thấy chúng tôi, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cái loại vui mừng sinh tử chia tay sau khi gặp lại, nhưng sau niềm vui đó, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt ông, phối hợp với khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, quả thực trong ông đáng thương đến cực điểm.
Tiểu Đình và tôi ở hai bên giường bệnh, lần lượt nắm tay cha bắt đầu an ủi ông ấy.
“Bố, sao bố lại khờ như vậy? Tại sao không nghĩ tới… Bố có biết không, bố làm chúng con sợ muốn chết.” Nước mắt của chúng tôi không kìm được mà chảy xuống, cùng với nước mắt của cha vẫn chảy xuôi. Lúc này, tôi đã gạt mọi suy nghĩ khác sang một bên, Tiểu Đình ở một bên lấy khăn giấy khử trùng lau nước mắt cho ông.
“Bố có biết không, mấy ngày này con đến đây với tâm trạng gì không? Bố, con không có trách bố, mẹ mất rồi, bố đã cố gắng, mặc dù bố không cho con cái gì khi con kết hôn, nhưng con cũng không trách bố, bởi vì con biết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều để chữa bệnh cho mẹ, bố còn vay nợ người ta… Bố ơi, con không nói gì nữa, chỉ nói với bố rằng, con chưa bao giờ trách bố, mọi chuyện của bố con đều hiểu và thông cảm!” Lúc này, tôi không tìm được lời nào, tôi biết nguyên nhân thật sự khiến cha muốn tự tử nhưng tôi lại không thể vạch ra, chỉ có thể nói vòng vo cho ông hiểu rằng tôi hiểu ông và hiếu kính ông, không bao giờ trách trách ông, việc ông có thể hiểu được “hàm nghĩa” của tôi hay không là tùy thuộc vào ông.
“Lúc này đại nạn đã qua, bố không chết, sau này đừng làm thế nữa, trước kia là con làm không tốt, xem nhẹ cảm thụ của bố, cả ngày bận rộn công việc, nhưng chờ bố hết bệnh, chúng con sẽ ở bên bố nhiều hơn, để cho bố hưởng thụ hạnh phúc tuổi già, bố muốn cái gì, con cho bố cái đó, chỉ cần bố muốn, con đều cho bố… Miễn là bố sống hạnh phúc, con trai sẽ sẵn sàng trả bất cứ giá nào, mẹ đã mất rồi, con không muốn bố rời bỏ con sớm như vậy!” Tôi úp mặt vào tay bố. Ông nhìn tôi, ánh mắt chớp chớp, xem như đáp lại tôi.
Tiểu Đình tiếp tục lau nước mắt cho ba chồng, chỉ là nàng không nói một lời từ nãy giờ, chỉ nhìn ông, yên lặng rơi lệ. Nàng cũng vô cùng hạnh phúc về sự “tái sinh” của ông…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: http://truyensex.moe/cha-va-vo/
Cha hồi phục rất nhanh, mỗi ngày sau khi tôi làm xong công việc ở đơn vị, tôi lập tức chạy đến bệnh viện để làm bạn với ông, bởi vì Tiểu Đình xin được nghỉ dài ngày, nên vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc cho ông. Công ty điện lực cũng biết tin ông đã tỉnh dậy, họ rất mừng vì điều này, họ còn đặc biệt bỏ tiền ra thuê nhân viên luân phiên túc trực 24/24 để chăm sóc cho ông, để ông có thể hồi phục sớm hơn. Chúng tôi cũng giảm được rất nhiều áp lực.
Chỉ là mấy ngày sau khi cha tỉnh lại, ông vẫn không nói lời nào, có lẽ ông không biết nên nói gì với chúng tôi. Chỉ thỉnh thoảng mở mắt nhìn chúng tôi, phần lớn thời gian đều nhắm mắt ngủ, bất quá bác sĩ nói cho chúng tôi biết đây là hiện tượng bình thường, lâu dần sẽ tốt lên.
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: http://truyensex.moe/cha-va-vo/
Khoảng nửa tháng sau, cha đã bắt đầu tháo mặt nạ dưỡng khí, bắt đầu ăn đồ ăn lỏng, sau khi ông ngủ, vẫn tiếp tục tiêm dinh dưỡng nhỏ giọt, lần đầu tiên ăn thức ăn lỏng, ông ăn được nhiều. Mỗi lần tôi “trách” ông, ông đều mỉm cười với tôi mà không giải thích hay trả lời, nhưng khí sắc thì tốt hơn rất nhiều. Sau khi ăn xong, tôi đỡ ông, từ từ đi bộ trên mặt đất, mặc dù đi rất chậm, nhưng ông đã có thể di chuyển hoạt động.
Trong khoảng thời gian này, buổi tối tôi chạy tới làm bạn với cha, cũng không có lý do gì để tôi không đến buổi tối. Ông tỉnh lại, tôi rất trân trọng cơ hội hiếm có này mà ông trời đã ban cho, cha đã sống sót sau thảm họa, lúc này tôi không nghĩ gì cả, chỉ mong ông bình phục càng sớm càng tốt.
Lại qua 5 ngày, bác sĩ nói cha có thể xuất viện, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần về nhà điều dưỡng là được, tiếp tục nằm viện sẽ tốn rất nhiều viện phí không cần thiết nữa, đồng thời phòng bệnh đã chật và khu VIP cần phải bỏ trống. Cứ như vậy, chúng tôi vui vẻ đón cha trở về nhà.
Cha được đặt trong phòng ngủ của mình, các loại thuốc được đặt trên bàn cạnh đầu giường, cơ thể của cha chỉ có thể từ từ hồi phục theo thời gian. Khí sắc của ông càng lúc càng tốt, chỉ là lúc tôi ở đây, ông có chút sợ không dám đối mặt với Tiểu Đình.
Ban ngày tôi đi làm ở cơ quan, buổi tối tan sở trở về nhà, nàng tiếp tục nghỉ phép ở nhà chăm sóc ba chồng.
Đây là ngày đầu tiên tôi đi làm sau khi cha tôi về nhà, rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi nghĩ về tình hình ở nhà, cha đã bắt đầu chuyển biến tốt, tôi bắt đầu có một số thắc mắc trong lòng, ở nhà có xảy ra chuyện gì không? Tôi thừa dịp điều kiện cho phép, mở video giám sát ở nhà ra, lúc này đã hơn 2 giờ trưa, còn 4 tiếng nữa tôi mới nghỉ làm về nhà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cha và vợ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2023 11:39 (GMT+7) |