– Giờ này còn ngủ nữa hả trời – một âm thanh ấm áp vang lên…
– Ai vậy? – Tôi dụi mắt nhìn…
“Chạch” hai bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ vào má tôi, cái cảm giác mát lạnh truyền về…
– Quyên nè, thức đi học nhanh coi 6h15 rồi – nhỏ hối thúc tôi…
– Quyên à, qua đây làm gì vậy – tôi chậm rãi nói…
– Hôm qua quyên nói qua rước minh đi học mà, quên rồi hả? – Nhỏ vả vả vào má tôi…
– Ừ… oa… đứng đó đi, đi tắm cái…
Tôi mở toang cửa ra, quần xì quần dài áo ngắn, tập vở lộn xộn cả lên, từ ngày em đi, không có ai chăm sóc nơi này, không có ai quét dọn, và không có ai mang lại nơi đây một chút ấm áp. Tôi dồn đống đồ dơ vào cái thao mũ để đó chiều giặc, tôi với tay lấy bộ đồng phục dày cộm bước ra…
– Vào phòng ngồi đợi đi – tôi lạnh nhạt nói…
– Ừm… phòng gì mà bừa bộ vậy – nhỏ nói…
Tôi kệ những lời than vãn của nhỏ, bước nhấp nhô ra phía sau, từng dòng nước lạnh toát chảy đều trên người tôi, tôi lắc mạnh đầu mình để tỉnh táo, sau khi vệ sinh sạch sẽ tôi bước ra cái vẻ mặt tỉnh táo đã xua tan cái gương mặt ngái ngủ của tôi. Nhỏ vẫn ngồi đó, hai chân đá bôm bốp vào nhau, sao… cái cảnh này giống em quá, cái hành động này em cũng đã từng làm rồi, cái lúc em ngồi đó đợi tôi về ăn cơm.
Tôi sựng người lại một chút để trở ngược về với hiện tại, đây không phải em, đây là một người con gái khác, một người con gái khác. Tôi với tay cho mấy cuốn tập vào trong cặp, nhỏ đứng dậy nhìn tôi, và nhìn khắp cả căn phòng tôi, chợt nhỏ lại thở dài, nhỏ hành động như vậy cũng phải vì trước mắt nhỏ là một cảnh tượng hùng vĩ, chẳng khác gì truồng heo cả.
– Đi không làm gì đứng đó wài vậy – tôi cất giọng…
– À ừm… đi chứ cũng trễ rồi…
Nhỏ lúi cúi tiến ra phía trước, tôi tắt đèn và khóa cửa lại đi sau nhỏ, hôm nay nhỏ lại đi con xe bự tổ bố của nhỏ, nhìn nhỏ chóng xe mà tôi phải bật cười, đúng là cái thứ lùn mà bà đặt chơi trội.
– Chạy được không đó, nhìn thấy ghê quá – tôi nói…
– Được chứ, hôm qua ai chỡ minh về – nhỏ hất cằm lên tỏ vẻ đắc ý…
– Thôi để tôi chở cho chị hai – tôi cười khì nói…
– Không! Quyên chạy được mà – nhỏ bướng bỉnh…
Tôi ngồi ra phía sau nhỏ, nhỏ bắt đầu đề ga và chạy, con đường đã thoáng hơn, đâu đó cũng có một chút ít vũng nước còn đọng lại, dòng người chen chút dẫm đạp lẫn nhau trên đường, nhỏ chọn con đường khác để không phải chịu tình trạng kẹt xe, tóc nhỏ bay lòa xòa trong gió hất cả vào mặt tôi rát rạt, không thể chịu nói cái sự đau đớn này nữa, tôi túm nhẹ lấy tóc nhỏ và lấy sợi dây thung buộc lại cho nó khỏi bay.
Nhỏ giật mình một chút rồi cũng để yên cho tôi buột lên, thoáng chốc tôi nghe thấy nụ cười khúc khích của nhỏ phía trước. 20 phút sau khi chạy đường vòng tôi và nhỏ cũng đến trường, bây giờ là 6h45 nên từng dòng học sinh bắt đầu vào trường, nhỏ gữi xe vào nhà xe, hầu như tất cả cặp mắt điều hướng về tôi, đôi chút ngưõng mộ và cũng có ghen tị.
Ngưỡng mộ là vì tôi lại đi chung với một đứa đẹp như vậy, nhưng đa số là ghen tị một thằng như tôi lại được cô em xinh đẹp chở đi học cũng lạ thật. Nhưng thôi kệ mẹ tuì mày nhìn điểu thì cứ việc nhìn anh đéo chấp, 2 phút sau nhỏ cũng trở ra, tay cầm lấy cái phiếu xe màu xang dương đậm, miệng nhỏ cười ríu rít, đôi mắt nhỏ nhìn tôi, tôi và nhỏ bắt đầu đi vào thì…
– Đợi mỹ anh vào với – nhỏ vừa đậu con atilla của mình xong…
Nhỏ lon ton chạy lại cạnh tôi, nhỏ xúng xính trong cái váy ngắn đung đưa với chiếc cặp táp.
– Đi gì nhanh quá hông đợi gì hết á – nhỏ chọt tay vào hông tôi…
Tôi giật nhẹ người rồi thều thào trả lời nhỏ…
– Ai bảo đi trễ chi giờ còn la ó – tôi trêu nhỏ…
Tôi cảm nhận được một cảm giác khó chịu kế bên mình, là nhỏ quyên gương mặt nhỏ nhăn nhó đăm chiêu không nói gì, tôi đẩy cùi chỏ vào eo nhỏ…
– Làm gì vậy – tôi hỏi nhỏ quyên…
– Hông có gì – nhỏ lạnh nhạt nói…
Thôi kệ nhỏ muốn làm gì thì làm tôi chẳng quan tâm, từ lúc ngoài cổng vào tôi im phắt, 2 nhỏ hỏi tôi, tôi thì cứ ậm ừ cho qua chuyện, chúng tôi đã đứng trước căn tin của trường, hai nhỏ lon ton chạy vào mua gì đó, còn tôi thì cứ đều đều trên đôi bàn chân của mình, 1 bậc… 2 bậc… tôi cứ đều đều leo dốc trên những bậc thang, hình như mấy đứa trong trường nhìn tôi với ánh mắt gì đó tôi cũng chẳng hiểu nổi, ừ thì cũng phải bửa trước tôi mới bem thằng đầu gấu trường này mà, tôi cười nhép môi rồi đi lướt qua những ánh mắt ấy, chợt một thằng với cái băng trên đầu, chẳng khó để tôi nhận ra, đó là cái tác phẩm của tôi mà, tôi lướt ngang qua nó, nó nhìn tôi hầm hầm như muốn xé xác tôi ra, thích thì chơi đi anh tặng mày thêm bên kia cho đủ bộ, tôi nói rồi tự cười một mình, đặt nhẹ cái cặp xuống ghế thằng thành đang tám xụm gì với mấy đứa kia chợt thấy tôi liền chạy lại…
– Xuất viện rồi hả “Máu Lạnh” – nó hỏi…
– Ừ, mày vừa kêu tao bằng gì – tôi lạnh nhạt nói…
– Tao kêu mày bằng “Máu Lạnh” chứ gì – nó lập lại…
– Sao kêu tao bằng cái tên đó – tôi hỏi…
– Ai biết à, tao cũng nghe mấy đứa trong trường đó thôi, mà chắc cái gương mặt lạnh te của mày với chả lại cái kỳ tích 1 chơi 20 đó thôi – nó tường thuật lại…
– 1 Chơi 20 cái gì, cuối cùng tao cũng chèm bẹp thôi – tôi nói…
– Haha… bẹp cái đéo gì mày cứ khiêm tốn – nó nói…
– Thôi địt mẹ mệt lồn quá…
Tôi nói chuyện với thằng thành một lúc thì hai nhỏ cũng vào, uã nhưng mà phòng của nhỏ Mỹ anh đằng kia mà, sao nhỏ lại phòng này. Nhỏ bên khung cửa sổ đưa cho tôi một cái hộp nhỏ…
– Xôi gà đó ăn y – nhỏ nói…
– Bao nhiêu tiền để minh trả – tôi chòm người dậy…
– Thôi có chút xíu mà – nhỏ cười hì hì…
– Bao nhiêu minh trả – tôi nghiêm giọng…
Vừa mới nói dứt câu thì nhỏ đã chạy tuốt, bỏ lại trên tay tôi hộp xôi, bịch nguyên chai nước suối đặt trên bàn tôi, tôi đặt hộp xôi xuống ngươc nhìn…
– Nước đó ông uống đi, mua dùm chứ không có cho đâu trả tiền đây – nhỏ phủ đầu ý nghĩ của tôi…
– Bao nhiêu – tôi hỏi…
– 3 Ngàn lẹ coi vô học rồi – nhỏ nói…
Tôi móc 2 tờ tiền ra đặt lên tay nhỏ, nhỏ quay người lại bước vào chỗ, tôi giật mình khi nhìn thằng thành, nó tỏ ra một nụ cười nham nhở…
– Ước gì mình được như anh ấy, sáng có một em xinh tươi đưa đi học, một em mua cho đồ ăn sáng… chuá ơi tội lỗi quá sau người không trừng phạt con mà lại trừng phạt thằng máu lạnh này hở chuá – nó than vãn bên tay tôi.
– Chúa đéo gì mày khùng vừa thôi…
Tôi ngặm nhắm hộp xôi nhỏ mỹ anh vừa đưa cho tôi, cái vị mằn mặn đặc trưng của hộp xôi làm tôi ăn sạch bách, tôi uống một hơi nước suối vào bụng. Thế là xong buổi sáng lúc này thì ông thầy dạy sử cũng bước vào, ổng như thường lệ vẫn ru ngủ học sinh, mà trong đó có cả tôi… Mấy chốc cũng đã tới tiết giải lao 15′ tôi vừa định lên sân thượng hút thuốc thì đã bị nhỏ Bích chặn lại…
– Ông đi đâu đó – nhỏ hỏi…
– Lên sân thượng – tôi nói…
– Hút thuốc à…
– Ừ…
– Cấm cô dặn tui rồi ông mà hút là tui đi méc cô với lại mới xuất viện mà hút cái gì hả – nhỏ hét vào mặc tôI…
– Vậy thì thôi…
– Vậy tốt chị thương…
Nhỏ hun nhẹ lên ngón tay nhỏ rồi đặt vào má tôi, cái hạnh động của nhỏ làm tôi đứng sững còn thằng thành thì nhảy dựng lên nói…
– Ôi chúa ơi…
Tùng… tùng… tùng…
Thế là hết một ngày bận rộn, tôi sách cặp ra về thì thằng thành níu lại, nó chìa cái gì đó dài được bọc bằng giấy báo đưa cho tôi…
– Kiếm của mày nè…
– Cảm ơn…
Tôi nhét ngay vào cặp mình để không ai thấy, tôi thông thả bước ra khỏi cổng thì thấy hai con nhỏ đứng tự bao giờ. Mỗi đứa một con xe riêng, tôi vừa bước đến cỏng thì nhỏ Mỹ anh chạy lon ton lại nếu áo tôi nói nhỏ…
– Mình về chung nha…
Tôi chưa kịp làm gì thì đã thấy ánh mắt sắt lẹm của nhỏ Quyên, nhỏ nhìn tôi đăm… lặp bặp tiếng bước chân chạy đến gần, một người đàn ông xăm trổ đầy mình chạy lại, cái gương mặt lầm lì này không ai khác chính là anh nhỏ quyên…
– Chào nhóc mới xuất viện hã…
– Dạ – tôi đáp…
– Em về với bạn đi, đưa xe anh đi công chuyện cái – anh nhỏ quyên nói với nhỏ…
– Nhưng mà…
Ông anh nhỏ cướp xe của nhỏ phóng đi, để lại nhỏ gương mặt ngỡ ngàng.
– Mỹ Anh chở Quyên về đi, minh đi bộ cũng được…
– Không! – Nhỏ đồng thanh…
Sau cuộc nói chuyện nãy lửa dưới ánh nắng chói chan thì chúng tôi quyết định tống 3 về, tôi cầm lái nhỏ mỹ anh ngồi giữa, 2 bầu vú nhỏ áp sát và lưng tôi làm thằng nhỏ tôi dừng dựng lên, nhỏ quyên thì ngồi đằng sau túm lấy áo tôi. Vù… vù… chúng tôi lướt trên những con đường vắng, một lát sau khi hòa theo gió thì tôi cũng đã tới nhà trọ của mình, 2 nhỏ ra về, tôi lẵng lặng vào phòng và thay đồ đi làm. Từng ngọn nhó lồng lộng thổi lướt qua người tôi, nắng, gió, hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh khác lạ, tôi chạy một chút thì cũng đã đến chỗ làm tôi sợ sệt tiếng vào không biết có bị đuổi việc hay không nữa, bà chủ trong thấy tôi liền nói…
– Khoẽ chưa mà lên đây rồi…
– Dạ cũng đỡ rồi…
– Dữ dằn hé dám bem nhau rồi nằm viện luôn – chị cươì…
– Dạ… dạ – tôi xoa đầu…
– Thôi đi vào thay đồ đi khách bắt đầu đônh rồi kià…
Nắng lên cao, gió thổi mạnh và tôi bắt đầu công việc thường nhật của mình để tự trang trải cho bản thân của chính mình…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensex.moe/chay-tron/
– Minh khách vô nữa kìa – tiếng bà chủ van lên bên tai tôi…
Tôi tiếng lại chỗ mấy người khách vừa mới vào, chẳng khó để tôi nhận ra một người trong đám đó, đó là chị y tá xinh đẹp, chị ơi sao chị đi làm y tá, chị đi làm người mẫu hợp hơn đó chị. Tiếng cười nói văng vẳng của đám đó râm vang cả quán…
– Mấy chị dùng gì – tôi xen ngang cuộc nói chuyện…
Chị y tá xinh đẹp thấy tôi liền cười nhẹ, nháy mắt với tôi, tôi thì cười lấy lệ. Chị ơi chị định dụ dỗ trẻ vị thành niên à…
– Em mới xuất viện à – chị đổi chỗ ra ngồi kế tôi.
Sặc nguyên cặp vú săn chắc hiện ra thấp thoáng dưới áo chị, tiếng thở phập phồng từ lòng ngực làm cho cặp dưa hấu lung lây theo gió…
– Dạ mới xuất viện hồi chìu hôm qua – tôi đáp…
– Mà khoẽ chưa mà đi làm nữa thế – sao chị quan tâm em quá, làm em muốn…
– Dạ cũng khoẽ rồi – tôi đáp…
– Ừm siêng ghê ha… lấy chị 2 ly cam vắt, 1 ly cà phê sữa, 3 ly sinh tố dâu…
Tôi hí hoáy trên cuốn sổ nhỏ quen thuộc, rồi chậm rãi bước vào quán, một chút sau tôi bưng bê nguyên đóng nước trên tay, công nhận có mấy li mà nặng thật, đặt nhẹ xuống bàn.
– Mời mấy chị dùng…
Tôi vừa định bước vào, thì nghe một cuộc nói chuyện khá căng thẳng giữa một thằng cũng khá cao ráo đẹp trai đang ngồi chịu đạn…
– Sang mày đểu vừa thôi.
– Đểu cái gì, thư nói gì tui không hiểu…
– Sao mày cho nhỏ hy vọng rồi lại dập tắt nó, thà mày nói rõ ngay từ đầu với nó để nó không phải hy vọng, chứ cớ sao mày lại cứ chơi đùa với nó thế…
– Nói rõ nhé, tui không chơi đùa trên tình cảm với bất cứ ai hết, tui chỉ xem nhỏ như là bạn, chẳng có yêu đương gì ở đây cả, người tui thích là hoa mãi vẫn vậy, còn nhi tui chỉ xem là một người bạn thôi…
– Mày xem nó là bạn, vậy tại sao mày quan tâm nó nhiều đến thế để cho nó hiểu lầm là mày có chút ít tình cảm với nó, nó hy sinh cho mày quá nhiều rồi, đêm qua nó khóc cạn cả nước mắt đó mày biết không hả thằng đểu vã…
Cho một khác chút hy vọng, rồi lại dập tắt không thương tiếc hạng người đó đúng là chó mà, nhưng… dường như bây giờ tôi cũng thuộc hạng người đó, tôi… tôi… phải làm gì đây, có lẽ tôi trao cho 2 nhỏ quá nhiều hy vọng rồi, minh ơi là minh, mày là một thằng chó một thằng khốn nạn thật sự đó, mày sẽ gây ra thêm bao nhiêu tội lỗi để ròi trốn chạy nữa đây.
Mày cần phải làm điều đó, mày đừng thân thích với hai nhỏ quá để cuối cùng mày lại gây ra đau đớn cho 2 nhỏ, minh mày làm ơn dừng lại đi, mày quên em rồi sao, mày quên những kỷ niệm tuyệt vời với nhỏ sao, mày quên nhỏ là một người trong trái tim tội lỗi của mày sao. Tôi ngồi đó, ánh nắng nóng rực rọi xuống tôi, thêu cháy tôi đi, thêu cháy thằng này đi làm ơn, tôi không muốn sống theo cái cách mà lúc nào cũng gây ra đau khổ cho người khác. Tíc… tắc… tíc… tắc…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc này ánh nắng yếu ớt cũng dần tắt hẵng, thể là hết một ngày, hết một ngày với những ý nghĩ trong đầu tôi, tô máng cái áo đồng phục lên xào, tôi lặng lẽ chào bà chủ rồ chậm rãi ra về, tôi bước chầm chậm, trong đầu tôi lúc này chẳng có thứ gì khác ngoài một câu hỏi: “Tao phaỉ làm gì đây” lang thang trên những con phố đêm, người người tay trong tay, họ cười, họ nói, họ trao cho nhau những cái ôm ấm lòng, những nụ hôn cháy rực, nhưng đâu đó trên con đường này có những kẻ cô độc như tôi, họ lao đầu vào công việc để quên đi nỗi đau, họ lao vào những vũ trường để được bay khỏi bể sâu tuyệt vọng, họ chìm trong khói thuốc, những làn khói chắng sẽ mang những ưu tư muộn phiền tan theo gió, và có lẽ tôi là dạng người thứ 3, trên tay tôi một điếu hero đang bén lửa cháy rực, tôi đưa lên đôi môi thô ráp này một hơi thuốt thật sâu, lả tã từng làn khói trắng bay nhè nhẹ ra, tôi cần một nụ hôn chứ không phải một điếu thuốc, tôi cần một cái ôm thật sâu để trao hơi ấm cho tôi, chứ không phải hơi ấm từ cái áo khoác này. Tôi tiến nhẹ đến căn phòng của mình, một bóng người nhỏ nhắn đang tựa lưng vào tường, một làn da trắng lấp ló trong bóng đêm, một thứ gì đó hình chữ nhật đang trên tay người đó. Tôi tiến lại gần xem ai đang đứng trước cửa phòng của mình, một nụ cười chợt sáng lên, cái lúm đồng tiền xoáy sâu trên gương mặt, là nhỏ Trâm…
– Hai hôm nay anh đi đâu vậy – nhỏ hỏi tôi…
– Anh có một chút việc – tôi đáp…
– Vậy hả, anh kèm em học nữa nha – nhỏ mỉm cười…
– Ừm được…
Tôi mở cái khóa ra và bước vào nhà, nhỏ rón rén theo sau tôi, “Tách” tôi bật đèn lên, ánh sáng rọi lên khắp căn phòng, một ánh sáng giả tạo không chút ấm áp.
– Học tới đây rồi nè – nhỏ chỉ vào cuốn tập…
– Ừ để anh coi…
Tôi nhìn vào cuốn vở trắng tươm có hàng chữ nắn nót trên đó, tôi lại dạy cho nhỏ, chỉ cho nhỏ từng bài tập, từng mánh làm bài.
– Trâm này anh hỏi em một chuyện được không – tôi hỏi…
– Dạ được…
– Nếu một thằng con trai cho một người con gái chút hy vọng rồi dập tắt nó, em nghĩ thằng đó là người như thế nào…
– À… nếu có người như thế, thì chắc người đó là người con trai tệ nhất, trao cho người khác hy vọng rồi lại dập tắt, chắc người con gái đó rất đau lòng đó. – Nhỏ ngừng viết…
– Ừ…
– Mà anh nè, nếu bây giờ có người nào đó nói yêu anh thì anh sẽ chấp nhận hay từ chối – nhỏ hỏi tôi…
– Ừ chắc có lẽ anh sẽ nói từ chối, vì một người như anh sẽ chẳng đem lại hạnh phúc cho ai đâu.
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensex.moe/chay-tron/
Phải rồi, tôi có bao giờ đem lại hạnh phúc cho ai đâu, tôi chỉ toàn đem lại toàn buồn đau và đau khổ cho những người bên cạnh tôi, có được em mà còn không thể giữ được em huống hồ là mang lại hạnh phúc, chỉ có những người khác đem lại hạnh phúc cho tôi chứ tôi chưa bao giờ làm được điều đó cả.
– Sao anh lại nói như thế – nhỏ hỏi tôi…
– Thì sự thật nó là như thế mà, em cũng thấy rồi đó – tôi nói…
– Sao anh cứ ôm hết tội vào mình vậy, Chị ngân đi không phải là do ba mẹ bắt đi, mà là do anh điện ba mẹ chị ấy lên mà.
Nhỏ nói làm tôi sững người, sao nhỏ lại biết ngân bị ba mẹ bắt đi, sao nhỏ lại biết tôi làm chuyện đó…
– Sao em biết – tôi nghiêm Giọng…
– Bữa đó em ngủ không được đi lanh quanh thì thấy anh ngồi đó điện cho ai đó, em đứng nép người kế bên nên em nghe hết…
– Ừ… vậy à, em cho rằng anh làm điều đó là sai phải không – tôi hỏi…
– Ừ. Em không biết rõ chuyện của anh và chị ấy, nhưng mà anh làm chuyện đó là có nguyên do phải không – nhỏ hỏi tôi…
– Thôi em đừng có quan tâm chuyện của anh, làm bài tiếp đi – tôi hạ giọng xuống…
– Nhưng… mà… – nhỏ lắp bắp…
– Không nhưng nhị gì hết làm tiếp đi – tôi hét vào mặt nhỏ…
2 hàng mi nhỏ xụ xuống, đôi tay mịn màng nâng cây viết lên, tôi thả người xuống giường và đứng dậy, tôi bước chầm chậm ra băng ghế đá ngoài cửa, móc nhẹ điếu thuốc đặt lên môi…”Tách” tiếng bậy lửa quen thuộc lại vang lên, ngọn lửa xanh rì bập bồng lên, tôi đưa nhẹ điếu thuốc lại cho bén lửa, tôi rít một hơi thật sâu vào phổi, đầu điếu thuốc cháy đỏ lên, khói lại thoát ra từ cổ họng tôi, làn khối đùng đục hòa theo khung cãnh im phắt của buổi tối nơi đây. Em giờ đang làm gì hả ngân, em ở bên đó có tốt không, có ai ôm em trong lúc ngủ không, có ai thì thầm những câu chuyện vui cho em cười không, có ai làm những điều đó cho em không. Ngân anh nhớ em lắm ngân à, em bảo anh yêu một người khác để quên em, nhưng anh không thể làm được điều đó, làm sao có thể rót tiếp nước vào cái ly đã tràn, làm sao yêu một ai khác khi trong tim anh chỉ có nụ cười em, em chỉ anh đi, em giúp anh có thể quên em đi, em giúp anh để có thể đối đầu với sự thật này đi.
– Anh zô chỉ em bài này đi, khó quá à – tiếng nhỏ vọng ra từ trong phòng…
– Ừ – tôi đáp nhẹ…
Lấy bàn tay thô ráp quẹt bỏ nước mắt đang ứa ra từ khóe mắt, tôi rít một hơi thuốc cuổi vào phổi, dụi điếu thuốc còn đang cháy dỡ vào tường, tôi bước vào, nhỏ đang nằm trên giường tôi, miệnh ngậm viết gương mặt đăm chiêu…
– Đâu bài nào – tôi hỏi…
Nhỏ ngước đầu lên nhìn tôi, gương mặt nhỏ hốt hoảng nhìn tôi…
– Anh mới khóc hả – nhỏ ngồi phắt dậy nhìn tôi…
– Khùng quá, bù hông bay zô mắt đó, chứ khóc gì, anh đâu có dễ rơi nước mắt như vậy – tôi thanh minh…
– Thật không dậy sao em thấy đâu phải vậy đâu – nhỏ thắc mắc…
– Thôi khùng quá, bài nào đâu anh chỉ cho…
Nhỏ chỉ tay vào cái bài tôi mới đưa nhỏ làm lúc nãy, tôi cười khì…
– Đầu tiên em lấy số mol của thằng này rồi…
Sau một lúc thì nhỏ à lên một tiếng rồi cười khì…
– Trời dễ quá – nhỏ tiếc nuối…
– Ừ thôi cũng trễ rồi em về đi – tôi đuổi khéo nhỏ…
– Nhưng mới 8h còn sớm mà – nhỏ nài nỉ…
– Hôm nay anh hơi mệt, mai anh bù cho – tôi nói…
– Ờ… mệt thì ngủ đi em về à…
Nhỏ nói rồi, gấp tập lại bước ra về nhỏ khép cửa lại cho tôi, tôi khóa chốt lại và nằm lên giường. Tiếng quạt máy chạy ro ro trong căn phòng tối ôm, tôi lại gát tay lên trán những dòng suy nghĩ lại uà về trong tôi, sao? Tôi lại nhớ về em làm gì, lại vô tình nghe cuộc nói chuyện 2 người xa lạ để cuối cùng những ký ức của em lại hiện về trong tôi.
Rút nhẹ điếu thuốc cũ mèm trong gói thuốc đặt trên giường, một ngọn lửa nhỏ sáng lên, và kế tiếp sau đó là một làn khói trắng mờ áo hòa tan trong màn đêm. Hết điếu này rồi lại điếu khác, tàn thuốc rơi vãi đầy trên mặt đất, tôi không thể đếm từ ngày tôi hút thuốc thì không biết đã bao nhiêu tàn thuốc rơi xuống đất, tôi không nhớ được điều đó, nhưng tôi nhớ rằng tôi bắt đầu hút thuốc là do người con gái đầu tiên của đời tôi đã đưa tôi nỗi buồn chán, đã vùi dập tôi xuống hố đen của tuyệt vọng, em đưa tôi trở lại cái bản chất thật của mình như những ngày chiến đấu bên những thằng chiến hữu.
Thuốc tàn hết, tôi chẳng còn gì cả, tôi bật người dậy, lấy một chút nước ấm trong bình thuỹ rót nhẹ vào cái fin cà phê, từng giọt cà fê đen nhỏ giọt xuống cái cốc thuỷ tinh to, từng giọt nhỏ chậm rãi xuống, tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu ngồi nhìn từng giọt cà phê rơi xuống, tiếng răng cưa của những bánh răng đồng hồ ma sát vào nhau… cuối cùng fjn cà phê đá khô dưới cái cốc là một thứ chất lỏng màu đen lóng lánh đang tỏa một mùi thơm đặc trưng của nó, đưa lên mũi hít nhẹ mùi thơm đó.
Cái vị đắng tê truyền từ đầu lưỡi truyền về não, nhưng cái vị đắng này làm gì thấm thía cái đắng trong lòng tôi… tôi ngồi trên chiếc ghế đá lạnh te đến sáng, tiếng con gà độ của ông bạn phòng kế bên gáy, trời đã sáng, từng hạt nắng của ông trời mới nhú đầu khỏi những tòa nhà chọc trời kia gọi xuống khoảng sân trống ở khu nhà trọ, tôi chạy nhanh xuống phòng tắm để vệ sinh thân thể, xong xuôi tôi chạy về phòng với tay lái cái cặp màu đen của mình đi đến trường, tôi bước từng bước chân vững chắc trên đôi chân trần của mình, 2 con mắt tôi thâm quần vì tối qua thức sáng đêm, cái hàng rào to cao được đẩy nép sang một bên, khoảng sân trường rộng lớn, tán cây vươn vãi khắp nơi, mới đây đã gần nữa tháng tôi lên đây, nhiều chuyện đã xảy ra trên cuộc đời tôi, từng cánh cửa lớp đã được mỡ tan hoan ra, tôi đặt nhẹ cái cặp vào chỗ ngồi.
Tôi bước lạch bạch lên sân thượng, một nơi yên tỉnh, chỉ có gió, nắng, và tôi. Miễng bón đèn còn chút ít vươn vãi trên đất, tôi hít một hơi không khí trong lành vào phổi, tôi hét to một tiếng xé toạt không gian tĩnh lặng của cái trường này, hôm nay thứ 6 tôi có tiết thể dục đầu nên tôi quyết định cúp luôn, tôi nằm trên căn nhà kho nhỏ trên sân thượng, ngả lưng mình nằm xuống, cái cảm giác mmát lạnh của xi măng xuyên qua cả lớp áo mỏng đồng phục thể dục. Tôi ngước nhìn lên trời, từng làng mây thông thả trôi nhẹ, không lo nghĩ không muộn phiền, từng cánh chim nhỏ nhắn bay lượn trên nền trời xanh, tôi gát tay lên trán và nghĩ vu vơ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |