Ngáp dài trong chờ đợi đến chán nản thì cũng đến giờ tôi phải lên gặp cái thằng cha Tiến Anh ấy, tôi ra cầu thang máy bấm tầng để đi lên. Cửa thang máy mở cửa, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trong đó là Bảo Hân, chắc là từ dưới tầng đi lên.
– Chào anh! – Bảo Hân nhoẻn miệng cười
– Ừ chào em – Tôi lịch sự đáp lại
Mùi nước hoa thoang thoảng bay nhè nhẹ, tôi không mấy khi quan tâm đến nước hoa nhưng cũng cảm thấy thư thái dễ chịu, không kinh tởm như loại của mấy bà cùng phòng sực nức đến ngạt mũi.
– Em dùng Channel five à? – Tôi gợi chuyện, đấy là cái tên nước hoa duy nhất mà tôi biết.
Em cười khục nhẹ trong cổ nhỏe miệng cười, cái môi hơi cong có sức gợi cảm ghê gớm, thảo nào thằng Bảo điên nó phát rồ như vậy cũng phải.
– Không phải, là loại J’adore Giftset – Bảo Hân trả lời
Tôi cười nhẹ, em quay sang nhìn tôi thân thiện.
– Hình như anh H không biết nhiều về nước hoa thì phải
Tôi hơi xấu hổ nhưng ở với cái lũ bân bẩn suốt ngày đi công trường thì làm sao mà phân biệt được cơ chứ.
– Đấy là loại duy nhất mà anh biết – Tôi thành thật.
– Thế à!
– Ừ, còn nhiều loại nữa à? – Tôi hỏi cho có chuyện
– Vâng, nhiều lắm, nước hoa có cả một nền văn minh đấy anh ạ!
– Ờ thế à? – Tôi chả hào hứng cho lắm.
Hóa ra Bảo Hân cũng thân thiện chứ không như vẻ kiêu sa và khó gần của vẻ bè ngoài, cách em nhìn và gợi ý cũng làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái. Tôi bây giờ lại thấy Bảo Hân khá là dễ chịu.
– Sao em biết anh mà báo thế? – Tôi hỏi
– Hi hi! – Em cười
– Sao mà em cười?
– Thì em hỏi chứ sao. Lúc lấy cơm em hỏi mấy chị xem anh là ai mà hậu đậu thế, với lại nhớ ra lịch nên nhắc anh luôn.
– Em quả là có trí nhớ siêu phàm – Tôi trêu em, không nghĩ là em lại nhớ được cái tên tôi trong hàng chục người lên thớt hôm nay.
– Hứ! Còn dân xây dựng bọn anh quả là khô khan – Em phản ứng lại ngay lời trêu của tôi.
– Ai bảo khô khan, bọn anh cũng rất lãng mạn và yêu màu sắc – Tôi nói mặt tỉnh bơ
– Lãng mạn? Màu sắc? Hi hi! – Em cười
– Ừ! Ít ra anh cũng phân biệt được các loại vải, giữa ren và satin đấy – Tôi nháy mắt trêu em
Bảo Hân đỏ bừng mặt xấu hổ, chắc bây giờ mới nhớ ra buổi trưa nay. Tôi cười khùng khục vì em bị mắc lừa, nhất thời Bảo Hân không nói được gì
May cho em là cửa thang máy mở ra và phòng sếp mới đã ở phía đối diện. Tôi rảo bước nhanh về phía đó nhưng Bảo Hân cũng đi nhanh không kém cạnh tôi.
– Anh Tiến Anh thoải mái lắm, anh cứ tự nhiên nha – Bảo Hân dặn tôi
– Ừ! Anh là thằng cóc tía có sợ ai đâu cơ chứ – Tôi cười
– Em hy vọng vậy – Bảo Hân cười tươi
Bảo Hân mở cửa phòng giám đốc cho tôi, nghĩ thế nào tôi lại kéo tay em lại, Bảo Hân hình như hơi giật mình. Tôi thì thào vào tai em.
– Màu xanh hợp với em lắm
Bảo Hân ngớ người, mặt một lần nửa ửng đỏ lên xấu hồ. Tôi cười hì hì. Em không có cơ hội đáp trả tôi vì giờ đã vào phòng GĐ rồi. Thực ra tôi chỉ muốn trêu em tí cho đỡ căng thẳng khi bước vào phòng thằng cha sếp mới này.
– Anh H đã đến thưa Giám Đốc – Bảo Hân giới thiệu tôi
– Ừ, mời ngồi, em đi pha cho anh cốc trà – Giám đốc cười với tôi
– Nếu có cafe thì cho tôi một cốc – Tôi gật đầu chào GĐ rồi nói với theo Bảo Hân. Bảo Hân cười nhẹ với tôi một tiếng rồi đi ra.
– Anh cũng thích cafe à? – Cha giám đốc hỏi tôi.
– Vâng, mặc dù trưa tôi uống rồi nhưng giờ căng thẳng nên tôi lại thèm một chút.
– Không phải căng thẳng đâu, tôi chỉ hỏi một số chuyện thôi, anh ngồi đi – Tiến Anh cười rồi bảo tôi.
Tôi gật đầu nhẹ rồi ngồi xuống bàn. Ở đây có kê một bàn họp nhỏ đủ cho tầm 7,8 người, Tiến Anh ngồi phía trước mặt, đối diện tôi.
Tôi giờ đây có thể nhìn rõ rằng người phía trước, thằng cha giám đốc tên là Tiến Anh ấy. Gọi thằng cha thì có vẻ tếu táo thế nhưng người ngồi đối diện tôi toát ra một vẻ gì đó sáng sủa, thông minh và có tầm. Anh ta trông có vẻ lãnh đạm, lạnh lùng và nguyên tắc giống như quan chức của IBM vậy. Cái vẻ đó nếu là người khác thì đứng trước anh ta cái tôi có thể sẽ bị đè nén đi và trở nên nhỏ bé hơn. Con người đôi khi cũng bị cái vẻ bề ngoài đó che mắt, bị át đi, nhưng với một người ngang tàng và chả có gì để mất như tôi thì cũng thấy bình thường, cái hồi hộp ban đầu cũng biến đâu mất nhường chỗ cho sự tò mò, vì tôi nhận thấy anh ta không có vẻ gì là người xấu.
– Anh sinh năm 8..?
– Vâng.
– Vậy là chúng ta chỉ hơn nhau có 4 tuổi.
Tôi hừ nhẹ, hơi chán nản, cảm thấy hơn mình có 4 tuổi mà làm tổng gđ một công ty như thế này còn mình chỉ là thằng nhân viên quèn, dù rằng là một công ty đang sắp chết.
– Hơn nhau 4 tuổi thì tôi với anh xung tuổi nhưng hợp mệnh, anh đang nói về phong thủy chăng?
Tôi không bỏ được cái tật xỉa xói của mình, nhớ lại thằng cha GĐ của một công ty trước nữa khi biết tôi xung khắc mệnh đã thẳng tay đá mình sang chỗ khác mà chẳng cần lý do. Trái lại với tôi nghĩ, Tiến Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi mỉm cười.
– Tôi đã đọc rất kỹ hồ sơ của anh, giờ đây tôi có thể hiểu đôi chút
– Hiểu? – Tôi ngạc nhiên.
– Không có gì đâu, anh cứ nghỉ một lúc nhé!
Tiến Anh khoát tay rồi ngả ra sau ghế, cầm tập giấy lúc nãy Bảo Hân có đặt lên bàn. Tôi thấy thật kỳ lạ, anh ta ngồi đọc chăm chú, ngay cả khi Bảo Hân vào anh ta cũng không ngẩng mặt lên. Bảo Hân nhẹ nhàng đặt tách trà về phía anh ta và đặt cốc cafe, tiếc chỉ là cả phê tan về phía tôi. Tôi nháy mắt với Bảo Hân rồi khẽ ngoắc ngón tay út chạm nhẹ vào ngón tay em ấy. Bảo Hân bị tôi trêu mím môi lại không dám thở, đi vội ra khỏi phòng.
– Đừng trêu thư ký của tôi như thế? – Tiếng Tiến Anh lãnh đạm, anh ta cũng không ngẩng mặt lên
Anh chàng này tưởng thế mà quan sát kỹ thật, mỗi chuyện hình như anh ta không có khiếu hài hước cho lắm của dân xây dựng như tôi và thằng Bảo điên. Anh ta cảnh báo tôi như vậy chắc là có vấn đề gì đây, tôi nhủ thầm nhưng mặc kệ, chả quan tâm.
– Tôi thấy anh làm khá nhiều công ty
– Vâng! – Tôi thản nhiên
– Có một điều là…
Tôi biết ngay, đoán ra là anh ta sẽ nói tôi nhảy việc này nọ, sẽ có điều gì chi đó mà anh ta sẽ không cảm thấy an tâm, rồi anh ta sẽ nói về việc cam kết, sẽ nói về cống hiến, etc.. cuối cùng là sẽ cảnh báo một ngày không xa anh sẽ tạm biệt nơi đây.. Haizz. Nhưng tất cả lại không phải.
– Có một điều là.. các công ty anh làm việc đều là một lĩnh vực khác nhau, thậm chí khác hoàn toàn.
Tôi ớ người. Anh ta nhận ra điều này, hầu như chưa một ai nhận ra. Anh ta vẫn tiếp tục.
– Công ty đầu tiên anh làm lại là vị trí coder, lập trình viên. Sau đó anh là founder của một website về tài chính mà hiện nay khá phổ biến, rồi anh lại làm marketing cho một công ty sản phẩm công nghiệp.. Điều này.. – Anh ta tự nhiên nói chậm và dừng lại
– Anh thấy sao thì cứ nói – Tôi hơi bực mình, hắn nhận ra điều người khác không nhận nhưng cái giọng lãnh đạm đó khiến tôi thấy khó chịu.
– Điều này có nghĩa là anh có nhiều kỹ năng và khả năng khác nhau
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên tôi thấy có người nói về tôi như thế, tôi ngạc nhiên qua đỗi và trong lòng cũng thầm cảm thấy cảm phục. Cảm giác khó chịu lúc nãy biến mất và thay vào đó là sự thân thiện đã được nhen lên đôi chút.
– Chưa ai nói về tôi như thế cả? – Tôi thở dài
– Một nghề hơn chín còn hơn chín nghề. Tôi thấy như vậy nhưng biết đâu anh giỏi cả chín. Tôi cần anh tư vấn thêm một chút.
Giọng hắn không tỏ ra hồ hởi mà vẫn giữ cái kiểu lãnh đạm đó, thảo nào người khác hiểu hắn hắc xì dầu cũng phải. Mà tư vấn gì chứ, tôi đoán hắn đang định kiểm tra năng lực của tôi.
Tiến Anh ra bàn lấy một sập giấy rồi đẩy về phía trước mặt tôi. Xoáy thẳng cặp mắt về phía tôi rồi bảo.
– Tôi nói thật với anh là giám đốc cũ của công ty đã lấy một phần vốn ngắn hạn của công ty đầu tư vào thị trường chứng khoán từ năm ngoái, hiện nay giá trị số chứng khoán đó còn lại chỉ chưa đầy 1/3. Vì thế… công ty chúng ta hiện tại coi như đã mất đi một khoản tiền tương đối lớn. Chưa nói đến điều khác, việc tự ý rút quỹ như vậy đã đủ khép tội rồi nhưng trong thời gian tới chúng ta sẽ rất khó khăn. Anh xem qua và cho tôi ý kiến.
Tôi không nói gì và cầm lấy tập tài liệu, lướt nhanh một vài con số trên đó cộng với vốn hiểu biết của mình về công ty, cũng mất không nhiều thời gian tôi nhận ra ngay vấn đề. Ngẩng mặt lên nhìn Tiến Anh tôi hiểu cái lo lắng của anh ta là thật. Anh ta nhìn tôi khẽ gật đàu bảo tôi cứ nói.
Công ty trong vòng 6 tháng nữa phải trả lãi ngân hàng V một khoản vay ngắn hạn, khoản vay đó đáng nhẽ phải trả nhưng khoản tiền đó hiện đang thiếu kha khá, cộng với khoản tiền chi phí hoạt động hàng tháng cho công ty và nợ đối tác thì chỉ sau từng ấy tháng việc luân chuyển của dòng tiền sẽ bị ngưng trệ, thanh khoản và hoạt động sẽ bị ảnh hưởng chưa nói gì đến việc thương hiệu và uy tín công công ty. Nếu Ngân hàng xiết nợ bằng tài sản thế chấp đồng nghĩa với việc chúng tôi chết chắc. Tôi nói điều đó với Tiến Anh và sự lo lắng của mình.
– Bằng bất cứ giá nào chúng ta trong vòng 6 tháng tới sẽ phải có một lượng tiền mặt khoảng x tỷ để trả nợ, hoặc phải đàm phán giãn nợ với ngân hàng V.
– Đúng, vấn đề là làm thế nào? – Tiến Anh tỏ vẻ đau đầu
Đến nước này thì tôi đành phải nói nhưng cảm nhận của mình ra.
– Theo như báo cáo thì chúng ta còn một lượng hàng tồn kho kha khá, tôi nghĩ có thể giải quyết được
– Như thế nào?
– Thế này nhé! Theo tôi nghĩ thì thị trường bất động sản tuy ế ẩm nhưng không phải là không có lãi, nhưng chúng ta không có lãi bởi vì chi phí của chúng ta bị đội lên quá cao, so với các công ty tư nhân thì chúng ta bị đội lên tới 20% ngay từ khâu đấu thầu và thẩm định giá. Nếu anh giảm xuống còn như thị trường sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá
– Nhưng cái đó về lâu dài, cái chúng ta cần là tiền mặt ngay – Tiến Anh chán nản
– Thì tôi nói thế, theo như bây giờ anh có thẻ bán bớt các dự án đang xây dựng cho các đối tác khác, chúng ta càng xây thì càng mất chi phí, mà bán trên giá thành thì với thị trường này không bán được.
– Bán dự án tôi cũng tính rồi
– Anh bán bằng một nửa thôi, chấp nhận lỗ bù lại dòng tiền được đảm bảo.
– Hừm… – Tiến Anh có vẻ suy nghĩ.
– Tôi cho rằng với việc giảm chi phí cho các dự án mới mà chúng ta chưa xây, nếu làm tốt và giảm giá thành xuống còn tầm 10-12tr/m2 thì tôi nghĩ công ty có cơ hội. – Tôi tự tin
– Tôi với anh cùng suy nghĩ việc này xem sao.
Tiến Anh hình như quên hẳn việc đang là người phỏng vấn, anh ta cùng tôi lật từng trang tài liệu và vẽ sơ đồ lên chiếc bảng trắng trong phòng, chúng tôi cân nhắc từng tí một. Khi ngẩng mặt lên thì đã hơn 6h chiều. Anh ta cười tươi khoát tay.
– Chết thật! Đã muộn thế này rồi à? Tôi xin lỗi nhé
– Không có gì thưa sếp – Tôi trả lời tếu táo
– Đừng gọi tôi thế, gọi tên là được rồi. – Anh ta tỏ ra vui vẻ.
– Ok sếp!
– Cái thằng
Giọng anh ta thân mật hẳn lên. Chợt nhớ ra điều gì tôi hỏi Tiến Anh
– Tôi tưởng hôm nay là ngày phán xét chứ nhỉ? – Tôi cười
– Phán xét gì chứ? – Tiến Anh ngạc nhiên
– Tôi thấy mọi người gọi thế vì bị gọi lên phỏng vấn từng người một nên tôi trước khi vào đây cũng có đôi chút lo lắng – Tôi nói
– A! Ra mọi người gọi vậy hả? Ngày phán xét, nghe cũng hay – Tiến Anh cười
– Vậy không phải à?
– Làm gì có! Tôi cần tìm người hiểu rõ và chân thực về công ty một chút nên muốn nói chuyện thôi. Có những việc mình không chỉ định lượng mà còn phải dựa vào định tính nữa. Dù sao tôi mới ở đây có vài ngày – Tiến Anh cười.
– Ra vậy – Giờ thì tôi đã hiểu.
Tiến Anh sắp xếp đồ xong thân mật khoác vai tôi.
– Ngày mai tôi sẽ ra một quyết định thành lập Ban cải cách gồm các trưởng bộ phận và giám đốc dự án. Anh sẽ là trợ lý tôi, sẽ rất mệt đấy.
Tôi ớ người, không lẽ.. Trước khi bước vào căn phòng này tôi còn nghĩ mình sẽ bật bãi khỏi đây bất cứ lúc nào thế mà giờ đây thế sự đổi dời, tôi được lên chức cơ đấy. Quá xúc động tôi lý nhí:
– Cảm ơn sếp
Tiến Anh cười xuề xòa. Chúng tôi bước ra khỏi cửa thì Bảo Hân đã chờ sẵn ở đấy rồi, mỉm cười chào chúng tôi. Tiến Anh vẫn không còn vẻ lãnh đạm đi cùng tôi và Hân ra thang máy, vừa đi vừa hỏi thêm một số chuyện công ty, nhưng tôi mải ngắm Bảo Hân nên cũng trả lời nhát gừng. Em vẫn kiêu sa với cần cổ cao trắng ngần và mái tóc buộc ra phía sau. Bật cười khi phát hiện thấy tôi nhìn Bảo Hân, Tiến Anh bảo.
– Chào sếp mới đi em
– Sếp mới
– Từ ngày mai H sẽ là trợ lý của anh để cải cách công ty, có tài liệu gì em cứ đưa cho H đọc trước nhé.
– Dạ vâng!
Bảo Hân trả lời nhát gừng có vẻ ngạc nhiên quá đỗi nhưng không dám thể hiện, tôi thì chỉ mỉm cười nhẹ. Bất ngờ điện thoại của Tiến Anh có tin nhắn, anh ta mở ra xem rồi tỏ vẻ chăm chú, có nét hơi lo lắng.
– Phiền H đưa cô thư ký của tôi về nhà hộ nhé. Tôi phải đi có chút chuyện gấp.
– Vâng!
Tôi trả lời… cửa thang máy bật mở và Tiến Anh đi nhanh ra con Merc đã được lái xe đưa đến chờ sẵn trước cửa. Bảo Hân và tôi nhìn nhau dè dặt rồi xuống tầng hầm lấy xe, mắt em hơi long lanh vả mặt hơi ửng đỏ tỏ vẻ ngượng ngùng, chắc vẫn nhớ chuyện trưa nay đây mà, tôi cười.
– Có gì đáng cười mà anh cười – Bảo Hân liếc xéo tôi cái
– Ah ừ thì tại có một số chuyện nó cứ luẩn quẩn trong đầu anh thôi – Tôi cười.
– Chuyện gì?
– Mấy chuyện buổi trưa ấy mà – Tôi cười hi hi
– Hử ?!!
Bảo Hân trừng mắt nhìn tôi khiến tôi le lưỡi, chả dám chọc ghẹo thêm câu nào nữa, cả hai chúng tôi giữ im lặng mà bước tới cái xe đểu của tôi.
– Em lên xe đi – Tôi nói
– Ừm..
Bảo Hân hơi ái ngại, cái váy của em khá bó sát nên không thể ngồi kiểu hai bên được, phải ngồi một bên mà kiểu này thì chông chênh lắm. Tôi phì cười.
Hỳ hục thì em cũng leo lên được ngồi sau xe tôi, bám vào thành yên. Thế này thì đèo em cứ như đèo cái chuông, rung rinh khó lái lắm. Nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn tà tà cho con xe tôi chuyển bánh.
– Ối!
Bảo Hân kêu lên, tay rời khỏi yên xe mà bám chặt vào bụng tôi. Chả là tôi về số để lên cái dốc từ tầng hầm tới mặt đất nên hơi giựt, em hoảng sợ mà thành ra lại ôm tôi. Tôi thấy bàn tay ấy ôm vào bụng rồi rất nhanh lại thành bấu vào hai vạt áo tôi.
– Em bấu thế thì hỏng xừ mất cái áo mồi của anh – Tôi trêu khi chúng tôi đã lên được mặt đất
– Hừ
Em bỏ tay khỏi áo của tôi, không bám nữa, cũng chẳng nói gì, có vẻ hơi lạnh lùng.
– Giờ đưa em về đâu đây? – Tôi hỏi
– Anh đưa em đến khu Chelsea tại cầu Trung Hòa ấy
Giọng em có vẻ như hơi hồi hộp, tôi cũng thấy mình hôm nay trêu em hơi quá làm em gặp tôi đâm ra lại khó xử. Cố gắng cười hiền một cái tôi nói với em.
– Vậy là anh với em cùng đường rồi, nhà anh cũng ở gần đó
– Thật à? – Giọng em lên cao một chút
– Ừ! Anh ở NCT, gần thôi mà.
– Vậy thì em cũng đỡ ngại.
Hóa ra em ngại vì sợ tôi phiền hà. Thật là buồn cười quá, tôi nghĩ đến vẻ mặt của thằng Bảo hâm hâm dở dở khi biết tôi được đèo em như thế này thì nó sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Người như em thì ai chả muốn ngồi sau xe mình cơ chứ.
– Nhà em ở đấy à? – Tôi hỏi
– Vâng
– Em sống cùng gia đình luôn à?
– Không, em ở một mình
– Chậc, ở một mình thế thì buồn chết,
– Không sao, em quen rồi, trước có ở với chị nhưng chị đi lấy chồng rồi nên em ở từ đó đến giờ.
– Vậy à! – Nói chuyện xã giao kiểu này khiến tôi chán ngấy.
– Vâng. Mà quên mất chúc mừng anh hôm nay được lên chức nhé. – Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt Bảo Hân đang cười mỉm.
– Ừ! Cảm ơn em, anh chưa thấy lương được tăng em ạ – Tôi cười mỉm.
– Rồi sẽ được thôi, có quy chế cả mà.
– Hy vọng thế, chứ thời buổi này đói kém quá, anh toàn ăn bánh mì với sữa cầm hơi.
– Hi hi – Bảo Hân cười
– Mà em làm với sếp Anh lâu chưa? – Tôi hỏi.
– Từ khi ra trường anh ạ! – Bảo Hân trả lời.
– Thế được bao lâu rồi.
– Mới có một năm thôi anh.
Tôi nhẩm tính, em ra trường và đi làm được 1 năm vậy vi chi năm nay em mới có 24 tuổi, còn khá trẻ.
Bô lô ba la một hồi thì cũng đến nhà em, em xuống xe chào tôi. Tôi định quay xe tính về luôn thì giọng em bỗng cất lên gọi ới lại.
– Anh đã ăn gì chưa?
– Ngồi với sếp cả chiều mới về cùng em thì lấy đâu ra cái gì mà ăn – Tôi cười
– Thế giờ về nhà ăn với mọi người luôn à?
– Không, anh tí kiếm tạm bát mì cầm hơi thôi, anh chả nói với em rồi còn gì.
Tôi tuy giở giọng tếu táo ra nhưng cảm thấy hơi chạnh lòng, đã vài tháng nay những bữa cơm tối nóng hổi với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
– Vậy em với anh đi ăn bún đi, giờ này về em cũng chẳng muốn nấu, mà chỗ đó ngon lắm
– Vậy cũng được.
Bảo Hân lại lên xe tôi đi ra chỗ quán bún gần đó ngồi. Nhìn em xì xụp húp tô bún mà tôi biết ngay là ngoài cái vẻ kiêu sa mang hơi hướng sang chảnh kia thì em đúng là một con ma đói chính hiệu.
– Ăn từ từ kẻo nghẹn em – Tôi trêu
– Nghẹn gì mà nghẹn, em đói muốn xỉu luôn đây này – Em hì hụp
– Vậy ăn xong làm thêm tô nữa nhé, không phải giữ lễ với anh đâu – Tôi cười hì hì
– Vậy thì tốt quá, tô này em mời nhưng tô sau anh trả đấy nhé – Em cũng cười với tôi.
– Ừ! Xem em ăn được bao nhiêu nào.
– Hì
Bảo Hân tiếp tục chiến đấu với mấy tô bún, sau rồi em lau miệng thở phào ra một cái.
– Ngon thật, em là thích nhất ăn bún
– Còn anh thì thích nhất phở
– Phở nào ngon mà gần đây anh? Em cũng thích – Em hỏi tôi
– Phở này ngon lắm, nhiều thịt, cả bát tới 45 cân lận, mà em cũng thích à? Anh tưởng chỉ đàn ông thôi chứ – Tôi trêu mặc dù biết thừa em định hỏi quán phở cơ.
– Anh này toàn nói xàm không à? Em hỏi quán phở chứ có hỏi gì phở của mấy anh – Bảo Hân đỡ ác cảm với cách trêu của tôi rồi thì phải, em có cười hì hì.
– Làm anh cứ tưởng, chỗ Nguyên Hồng ấy, có mấy quán ngon lắm.
– Vậy hôm nào anh dẫn em đi ăn nhé.
– Ok! Sẵn sàng thôi
Tôi lại đưa Bảo Hân quay lại tòa nhà. Em lần này xuống xe dễ dàng hơn.
– À…
Reng reng.. Đột nhiên Bảo Hân định nói gì với tôi nhưng điện thoại của tôi reo nên thôi. Tôi nhấc máy, phía đâu dây bên kia giọng thằng Bảo đang hét lên:
– Thằng chóa! Đang ở đâu thế? Về chưa?
– Đang về,
– Tao với thằng Tuấn đang uống bia gần nhà mày nè, đến nhanh đi cu,
– Ờ ờ! Chờ tao chút.
Tôi quay sang Bảo Hân hỏi lại em:
– Em vừa định nói gì ấy nhỉ? – Tôi cười
– Không có gì đâu anh
– Vậy anh về nhé
– Vâng
Tôi phi xe đi, cảm giác hình như có ai đang nhìn mình, ngoái đầu lại thì thấy Bảo Hân vẫn đứng đó còn chưa lên, hình như em đang nhìn theo tôi. Tôi phì cười quay đầu xe lại tiến dến chỗ em
– Sao còn chưa lên nhà? – Tôi hỏi
– Tí em lên – Em trả lời, mặt hơi cúi xuống tí
– Mà sao anh lại quay lại đấy thế? – Đột nhiên em hỏi tôi
– Anh quên mất – Tôi cười
– Quên gì cơ? – Bảo Hân giọng ngạc nhiên
– Quên chúc em có một buổi tối vui vẻ và ngủ ngon, nhớ mơ đẹp đấy nhé
Tôi cười và lần này phi xe thật ra chỗ thằng Bảo điên và Tuấn rồ đang chờ, không quay lại nhìn nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến đi phượt đáng nhớ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/10/2017 23:59 (GMT+7) |