Ngước mắt nhìn, thằng bé vừa chạy vào giảng đường số 1, đối diện sân thể dục, tôi không dám chậm trễ, vội đuổi theo. Khu giảng đường đã xuống cấp nghiêm trọng, cửa kính vỡ hết, cánh cửa chính thì mục nát như tương, tôi hít sâu, siết nắm đấm đi vào.
Đại sảnh tầng 1 trống hoác, chỗ đầu cầu thang còn đặt một cái đồng hồ, nó làm gợi nhớ đến chiếc đồng hồ ma ở công ty, tôi không khỏi phát run. Cái nơi âm u quỷ quái này không thích hợp ở lâu, tôi đứng giữa đại sảnh hét lớn một tiếng: “Đệ đệ, mau ra đây đi, nơi này không phải chỗ chơi!”
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp khu giảng đường, giữa đem khuya nghe rất quỷ dị. Vừa nói dứt câu, thằng bé vẫn chưa có bất cứ phản hồi nào, lòng tôi vừa sợ vừa lo, mắng thầm: Thằng nhãi này thật có vấn đề, đêm tối lao vào đây, không biết sợ à?
Còn nhớ chị dâu có nói, lúc nhỏ thằng bé chạy nhầm vào đây nên bị biến thành như vậy, lần này lại vào, có trời mới biết nó sẽ trở thành thế nào nữa, phải mau tìm thôi.
Nhìn cầu thang tối om, sâu hun hút, trong lòng gợn sóng. Liều mạng, tôi lấy điện thoại ra bật đèn, nghiến răng bước lên trên.
Tầng hai không có sảnh, tất cả đều là phòng học, tôi đi dọc hành lang hoang phế, kiểm tra từng gian phong một trong sự sợ hãi.
Trường thương mai bị ma ám, tại sao lại ma ám, ma ám là cái gì, tôi đều không biết, bóng đêm vô tận càng làm tăng thêm nỗi sợ trong lòng. Vừa đi vừa run, tôi bước theo ánh sáng đèn flash, qua một lớp học có ghi số 1, gian phòng này khồn có cửa, bảng đen bị thứ gì đó cào rách, bàn ghế cũng bừa bộn tứ tung khắp nơi.
Lớp học này từng xảy ra ẩu đả à?
Hồi còn đi học, cách trả thù nhà trường mạnh nhất là đập vỡ bảng đen, nhưng trên thực tế, nếu bảng đen bị vớ thì phải thay ngay mới đúng chứ, sao vẫn giữ nó lại như vậy?
“Đệ đệ, em ở đâu?”
Dãy hành lang quá tối, tôi càng đi càng lo sợ, không dám nói lớn, chỉ thấp giọng gọi, hy vọng thằng bé bướng bỉnh này nghe được mà không trốn nữa. Không có tiếng đáp, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Khu giảng đường này có 4 tầng, không đếm được số phòng học, nếu thằng bé trốn dưới bàn trong phòng nào đó thì tôi đúng là vô pháp tìm ra nó.
Trong lòng thầm mắng chửi, nếu thằng bé là con mình, nhất định phải đá cho nó mấy cái. Gọi nó không trả lời, cũng không biết là nó nghe thấy nhưng cố ý không đáp, hay mình đã tìm sai chỗ.
Đang nghi vấn trong lòng, vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đi tới cuối hành lang. Lớp học hai bên đều đã nhìn hết, nếu căn cuối cùng không có ai, lại phải tiếp tục tính xem có nên lên trên hay không.
Cẩn thận đi tới căn lớp học cuối cùng, trên biển có ghi: Lớp kế toán.
Cả hành lang, các phòng học đều bừa bộn, lạ một điều là duy nhất căn phòng này lại rất ngăn nắp gọn gàng. Hơn nữa cửa lớp vẫn đóng, cả một tầng chẳng lớp nào đóng cửa, riêng lớp này lại đóng, chắc thằng bé trốn trong này.
Chuẩn bị tinh thần, tôi chậm rãu mở cánh cửa ra. Kétttt, một tiếng gỗ vang lên trong hành lang rất ghê răng. Nó có bên trong không?
“Đệ đệ, em ở trong à?” Tôi rón rén đi vào, khẽ gọi.
Nhưng nhìn theo ánh flash di động, trông thấy cảnh tượng lớp học, tôi không khỏi sợ đến lắp bắp. Lớp học này khác hoàn toàn những lớp học khác trong khu giảng đường, ngoài việc bàn ghế bày biện ngăn nắp thẳng hàng, thì trên tấm bảng đen vẫn còn cả chữ viết bằng phấn của giảng viên.
Theo tôi biết, đa số học khoa kế toán đều là nữ, đây là nguyên nhân phòng này được lưu giữ nguyên vẹn như vậy ư? Rảo bước đi tới thì thấy, cuối tấm bảng đen gần cửa sổ có treo một chiếc gương. Tuy trong phòng rất tối, nhưng theo lý thì có gương treo ngay cửa sổ cũng phải phản chiếu ánh đèn flash chứ, vậy mà nhìn từ chỗ tôi, nó lại đen sì, không hề có chút ánh sáng nào.
Tôi đi vào trong, bắt đầu kiểm tra bên dưới dãy bàn, những nơi có thể trốn, đều không có ai, thằng bé không ở đây rồi.
Sau khi kiểm tra dãy bàn cạnh cửa sổ, tôi lại để ý đến chiếc gương, nó đen sì, trong lòng chợt nổi lên cảm giác thôi thúc. Cái cảm giác thôi thúc rấ lớn, đôi chân không tự chủ mà bước tới, vừa bước được một bước thì đột nhiên có một bàn tay vươn tới từ phía sau, túm lấy tay tôi.
Sự việc xảy ra đột ngột làm tôi giật bắn mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì ra là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc đồng phục màu lam, nét mặt căng thẳng, túm tay tôi nói: “Đừng nhìn vào cái gương, mau đi với tôi ra ngoài!”
Vừa rồi tuy chú tâm đi tìm thằng bé, nhưng tôi vẫn luôn cảnh giác, vậy mà không nghe thấy tiếng bước chân, ông chú này xuất hiện từ lúc nào?
Hốt hoảng nhìn, thấy tôi đứng bất động, ông ta bèn kéo tôi đi ta ngoài. Ra khỏi lớp học, tôi giật tay ra, cảnh giác hỏi: “Đại thúc, ông là?”
Đại thúc vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi là bảo vệ cổng trường này!”
Bảo vệ cổng? Khu trường đã bỏ hoang cả hai chục năm, bảo vệ cái mẹ gì? Không biết dũng khí từ đâu ra, tôi mở mồm nói: “Chú à, chú chết bao lâu rồi?”
Người đàn ông thấy vậy thì sửng sốt, nhìn thoáng qua phòng học, lại túm tay áo tôi, kéo xuống dưới lầu. Tay ông ta nắm rất chắc, giật thế nào cũng không ra, tôi bị kéo xuống tầng một, người đàn ông lôi tôi vào vào văn thư.
Lúc mới vào không để ý, phòng văn thư này đèn vẫn sáng, bàn ghế bên trong ngay ngắn, có một chiếc giường nhỏ, trên cái giường là chiếc radio đang phát.
Ông ta ở đây thật sao?
Đại thúc đẩy tôi vào, quay người đóng cửa, nói: “Cậu từ đâu đến, đã muộn thế này còn đi lung tung gì trên tầng?”
Ngữ điệu của người bảo vệ vừa căng thẳng lại bao hàm sự lo âu, thật giống như chú ruột trong gia đình vậy, hơn nữa, ông ấy dẫn tôi vào một nơi có hơi người thế này, bất giác tạo cho tôi một cảm giác an toàn.
Nhìn ông ta một cái, tôi không trả lời câu hỏi mà cảnh giác nói: “Ngôi trường bỏ hoang lâu như vậy, đến bóng người còn chả có, ông ở phòng văn thư trông coi cái gì?”
Chắc biết rằng nếu không giải thích rõ, tôi sẽ không trả lời, ông ta trầm mặt nói: “Sao lại không có bóng người, cậu chẳng phải là người sao? Tôi công tác ở đây đã hơn 30 năm, sau khi ngôi trường bị bỏ hoang thì dọn đến đây ở!”
Tôi nhìn chằm chằm người bảo vệ, có cảm giác ông ta nói thật, lại vừa có cảm giác ông ta nói dối.
“Trường bỏ hoang rồi thì ai trả lương cho ông? Ông ở lại đây có lợi ích gì?”
Ông chú hói đầu xua tay: “Công tác nhiều năm như vậy, đã có tình cảm với nơi đây nên không muốn đi. Tôi ở đây cũng đâu phải vô dụng, ở đây là để ngăn người đi vào, ngăn ma quỷ đi ra!”
Ngăn người vào, ngăn ma ra?
Đại thúc nói câu này rất có chính khí, đôi mắt sáng ngời không hề chớp, giống như thật sự có chuyện đó vậy.
“Ông là thầy âm dương?”
“Cũng không tính là như vậy, chỉ là sau khi ngôi trường bỏ hoang, tôi học người ta được một số thứ.”
Nói xong, đại thúc lại hỏi: “Cậu mau nói tôi biết, đêm tối cậu vào đây làm gì?”
Nghe ông ta có vẻ không giống người xấu, tôi đáp: “Con trai đồng nghiệp tôi chạy vào đây, tôi vào để tìm nó. Ông ở trong phòng nãy giờ, không trông thấy thằng bé à?”
Đại thúc nhíu mày: “Có thấy, nhưng gọi thế nào nó cũng không nghe, loáng cái chạy lên lầu. Tôi cũng đi lên tìm nó thì mới phát hiện cậu.”
Có vẻ có lý, tôi nói: “Vậy chúng ta mau đi tìm nó đi, ở đây ma ám, thằng bé chạy loạn rất nguy hiểm!”
Đại thúc kéo ngăn kéo, lấy một cái đèn pin ra đưa cho tôi: “Thằng bé gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng phải giữ mạng. Cậu cứ tìm kiếm dưới gầm bàn gầm ghế là được, đừng ngu ngốc đến gần cái gương như ban nãy!”
Tôi nhận cái đèn, hỏi: “Trong gương đó có gì?”
Ông ta không trả lời, mở cửa dẫn tôi ra ngoài, nói: “Tôi tìm từ tầng 3 xuống mà không thấy ai, hẳn là thằng bé chạy lên tầng 4. Chúng ta lên tầng 4 đi, trước 12h đêm nhất định phải tìm được nó!”
Tôi căng thẳng: “Qua 12h thì sao?”
Mặt đại thúc nổi gân xanh, nói: “Nếu quá 12h mà chưa tìm được, thì không thể lo cho thằng bé nữa, hai ta xuống tầng 1 đợi thôi, họa phúc tự nó cầu vậy!”
Tuy ông ta không nói rõ nhưng tôi cũng hiểu qua 12h đêm thì chính hai chúng tôi cũng phải chạy trốn. Cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ đã hơn 10h đêm, chỉ còn hơn tiếng nữa là tới 12h, chỉ còn một tầng chưa kiểm tra, hẳn là vẫn kịp.
Hai chúng tôi soi đèn pin, leo lên tầng 4. Không khác với tầng 2 là bao, trên này cũng một dãy hành lang dài cùng với hai bên phòng học. Hai chúng tôi chia nhau ra, mỗi người một bên kiểm tra từng căn phòng. Thằng bé này đúng là giỏi ẩn nấp, tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Tìm một nửa dãy phòng học mà không thấy, trong lòng tôi lo lắng toát mồ hôi, đang đưa tay quệt trán thì chợt nghe dưới lầu dưới có tiếng cười.
Tiếng cười đột ngột giữa đêm thinh vắng, tôi sởn hết gai ốc, đứng tại chỗ nhìn đại thúc, hỏi: “Đại thúc, hình như dưới lầu có tiếng cười, ông có nghe thấy không?”
Đại thúc đi từ một phòng học ra, cau mày: “Không nghe thấy gì, giọng nam hay nữ?”
“Không giống giọng thằng bé lắm, nó là giọng nữ!”
Đại thúc cúi đầu, nói: “Đừng dây vào nó, mau tìm đi!”
Nói rồi lại vào một phòng học khác tìm kiếm. Tôi thấy sợ hãi, khu giảng đường này ngoài tôi và chú bảo vệ, thằng bé nữa, mà lại có tiếng cười của phụ nữ, chẳng dám nghĩ nhiều, vội tiếp tục đi tìm.
Hết phòng này đến phòng khác, vẫn không thấy thằng bé đâu, hơn nửa phòng học dọc hành lang rồi. Đừng xảy ra chuyện gì chứ, tôi đang lo lắng thì đột nhiên lại có tiếng cười ở tầng dưới, vừa nãy thì có thể là quá sợ mà nghe lầm, nhưng lần này thì nghe rõ mồn một, tiếng cười dồn dập như một đám học sinh đang nô đùa vậy.
Tôi nghe mà toàn thân nổi da gà, tiếng cười đáng sợ xuyên suốt hành lang trống trải, tựa như đám nữ sinh đang chạy đi chạy lại khắp nơi. Lần này chắc chắn chú bảo vệ cũng nghe thấy, liếc tôi một cái, lạnh giọng: “Kệ nó, tìm tiếp đi!”
Cố nén sợ hãi trong lòng, tôi đi theo chú bảo vệ tìm kiếm khắp tầng 4, cuối cùng chỉ còn lại một phòng truyền thông duy nhất. Đẩy cửa đi vào, hai chúng tôi hoa mắt choáng váng, gian phòng này bàn ghế lộn xộn nhiều không đếm xuể, nếu thằng bé trốn trong này thì biết bao giờ mới tìm ra nó?
Không dám chậm trễ, chúng tôi vội chia nhau ra tìm, tìm một nửa căn phòng vẫn không thấy có ai, tôi bắt đầu cuống, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã là 11h40p!
Vội tìm thật nhanh, tôi đã không còn kiên nhẫn như lúc nãy, nhiều chỗ chỉ soi đèn pin qua rồi thôi, tìm một lúc thì đại thúc nhắc nhở: “11H55 rồi, không thể tìm tiếp, mau cùng tôi xuống tầng 1, đi thôi!”
Theo ông ta nói, quá 12h nhất định sẽ có chuyện gì không thể tưởng tượng được xảy ra, thằng bé vẫn chưa thấy đâu, phải từ bỏ nó ư? Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của chị dâu, nếu thằng bé xảy ra chuyện, một mình quả phụ còn lại trên đời, làm sao mà sống? Tôi thật không đành lòng từ bỏ, chỉ gật đầu với đại thúc một cái, đèn trong tay vẫn chiếu, gọi nhỏ.
Chỉ còn một hàng cuối cùng, đã tìm khắp 4 tầng lầu, thiếu mỗi hàng cuối này thôi, tôi vừa định đi qua thì đại thúc túm chặt lại, trừng mắt hô: “3 Phút nữa, đi mau!”
Tôi giật tay ông ta ra, nói: “Đại thúc, ông cứ xuống trước đi, tôi tìm nốt hàng bàn ghế cuối cùng này!” Nói rồi liền nhích người vào khe, bước tới. Thấy không lay chuyển được tôi, chú bảo vệ bất đắc dĩ thở dài, do dụ mấy bước rồi đi ra khỏi căn phòng.
Tay cầm đèn pin, trong lòng tôi giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là phải mang được thằng bé ra ngoài!
Đến trước hàng cuối cùng, tôi kéo cái ghế có bàn chắn phía trước, trông rất khả nghi. Vừa nhấc cái bàn ra thì trông thấy con trai của Ngụy Hữu Chí, nó đang nằm cuộn tròn bên trong.
Bực không chịu được, tôi vỗ cho nó một cái, nãy giờ gọi ầm lên mà nó không phản ứng. Cũng chẳng rảnh quan tâm nó có đau không, tôi tức giận lôi thằng bé ra, vừa bước được hai bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười của nữ sinh dưới lầu càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần!!
Thầm kêu không xong, tôi toát mồ hôi hột lấy điện thoại ra nhìn: 12h 1 phút!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |