Đây là lần tôi cảm thấy sợ hãi nhất từ khi sinh ra tới giờ!
Chân đạp chết phanh, hai tay không ngừng đánh lái, nhưng chiếc xe như tự có chủ ý, cứ liều mạng lao về phía hồ.
Các thôn dân trong xe cũng ý thức được điều không đúng, bắt đầu nhao nhao lên, vài phụ nữ trẻ bắt đầu khóc, giọng khóc tru tréo, có thể so sánh với heo chọc tiết.
Thực ra ngày từ lúc phát hiện phanh và tay lái không nhạy, trong tiềm thức tôi đã tìm đường sinh tồn. Hôm nay thời tiết nóng bức, tất cả cửa sổ xe đều mở, chỉ cần tặc lưỡi, tôi hoàn toàn có thể nhảy ra ngoài trước khi xe lao xuống hồ.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua não tôi một giây không hơn.
Tuy trời sinh tôi không hay giao thiệp, nhưng bản tính không xấu, nếu trong lúc then chốt này, tài xế bỏ chạy, cả xe sẽ chết chắc.
Cơ trưởng là người nhảy dù cuối cùng khi máy bay gặp sự cố, thuyền trưởng cũng không rời khoang lái khi tàu chìm. Tôi tuy chỉ là một tài xế xe bus, chẳng có tương lai, bị người khinh rẻ, bị nói là vô học bất tài, nhưng lương tâm làm người tôi có đầy đủ.
Đập chứa nước Đường Oa Tử không có ai quản lý, hoang phế đã lâu, trên bờ chỉ cắm một hàng rào gỗ tượng trưng, tôi biết chỉ cần nhìn thấy nước là xong đời!
Đúng lúc xe gần đâm vào hàng rào thì đột nhiên tôi cảm nhận được phía sau có một lực kéo rất lớn.
Lực kéo này mạnh đến nỗi như một bàn tay khổng lồ túm chặt lấy thân xe, khiến toàn bộ hành khách ngã nhào về phía trước theo quán tính. Tất cả ngã lăn lóc, nhưng thật may là khi chỉ còn cách mép nước chưa đến nửa mét thì xe ngừng!
Tay tôi nắm vô lăng mà run lên bần bật, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Không chết!!!
Dừng một lát, tôi xác định xe tương đối ổn định, liền dùng gậy đè trụ phanh lại, mở cửa sau, hô to: “Xuống xe, đừng chen lấn, từ từ xuống!”
Thấy cửa xe mở, hành khách nào còn để ý lời tôi nói, ùa ra như ong vỡ tổ, khiến chiếc xe bắt đầu đung đưa.
Tim tôi nghẹn tới cổ họng, muốn lớn tiếng hô bọn họ đừng xô đẩy, nhưng do căng thẳng quá mức mà chẳng thốt nên lời.
Cho đến khi người khách cuối cùng xuống xe, tôi rốt cuộc mố thở phào nhẹ nhõm, chân giẫm chết phanh vẫn còn run run, tê bì gần như mất tri giác.
Tôi thử từ từ dịch chân phanh, xe không di chuyển, liền thật cẩn thận bò xuống từ ghế lái, đúng vậy, là bò. Tôi đã chẳng còn chút sức lực nào, ngoài bò ra thì không thể làm gì khác.
Bò lết ra khỏi xe, tôi nằm vật xuống vệ cỏ, cảm thấy bầu trời sao đêm nay xinh đẹp lạ thường.
Các hành khách sợ hãi đã sớm chạy hết lên trên đường, thất thần nhìn tôi và cái hồ chứa nước. Nhưng không một ai đi tới đỡ tôi dậy, không một ai!
Tôi nằm thở một hồi lâu rồi loạng choạng đứng dậy, gọi điện cho lão Vũ. Nghe thấy chuyện kinh hồn bên này, lão bên kia đầu dây cũng lắp bắp.
1 tiếng sau, lão Vũ mới dẫn mấy người đến, đưa cả tôi và chiếc xe về.
Ngày hôm sau, thợ sửa xe đến kiểm tra rồi báo cáo khiến tôi hoàn toàn sững sờ. Xe không bị gì, tất cả bình thường, không hề có một trục trặc nhỏ nào.
Tôi thất thần ngồi ở văn phòng lão Vũ, lão Vũ ngậm điếu thuốc, ánh mắt u sầu nhìn tôi: “Lý lão đệ, ở lại đây chút nhé.”
Tôi gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vũ ca, hành khách trên xe có sao không?”
Lão Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ, hút hơi thuốc: “Không sao, đều chỉ xây xát nhẹ, không chết người là không sao rồi.”
Vừa nói dứt lời, tròng mắt lão Vũ đảo một cái, nghiêng đầu ngó tôi, nhỏ giọng: “Lão đệ, ở đây không có người ngoài, cậu nói thật với tôi đi, tối qua cậu uống rượu đúng không?”
Tôi bất đắc dĩ cười nhạt: “Vũ ca, hơn 1 năm tôi tới công ty, anh đã bao giờ thấy tôi uống rượu lái xe chưa? Chưa kể tuyến xe là tuyến cuối ngày, tôi vẫn còn muốn cái mạng này.”
Nghe tôi nói vậy, lão Vũ bắt chéo chân, đẩy tờ hóa đơn trên bàn tới: “Theo lời cậu nói, tôi đã bảo anh Lưu kiểm tra, còn cố ý gọi thêm hai người thợ, mẹ nó ngay cả đĩa xe tôi cũng bắt họ kiểm tra, đều nói không có trục trặc gì!”
Thấy tôi không nói gì, lão Vũ lại thở dài: “Lão đệ, cậu là người thành thất nhất trong đội, ấn tượng của tôi về cậu luôn tốt, cứ cho là anh đây tin cậu, nhưng xe không có trục trặc gì, lại lao vào hồ chứa nước, cậu bảo tôi phải báo cáo thế nào lên trên?”
Hiện giờ tôi chẳng có tâm trạng bàn luận chuyện viết báo cáo với lão Vũ, trong lòng chỉ nghĩ phải mau đi tìm Lưu Vân Ba đại sư, cái hẹn gặp tối qua, vì sự cố này mà đã trễ.
Tôi hạ quyết tâm, cho dù táng gia bại sản, cho dù dung quần lót đội đầu cũng sẽ không nói gì.
Tôi cảm nhận được sâu sắc sự kinh hoàng của chuyến xe cuối ngày này, nó lớn hơn so với tưởng tượng nhiều, bởi ngay trong khoảnh khắc đó, tôi đã ngửi thấy mùi vị tử vong.
Thấy tôi chẳng để tâm đến lời mình nói, lão Vũ buột miệng chửi: “Cậu… con mẹ nó.” Sau đó bất đắc dĩ phất tay: “Được rồi, cậu về đi. Nhưng nhớ nghỉ ngơi mấy ngày, chiều này tôi gọi tài xế chia ca tới, cậu về nhà chỉ ngủ thôi, đừng làm gì cả, biết chưa?”
Tôi không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng, vừa lúc này thò Lưu Thắng cùng tên mập đi tới. Mập vừa trông thấy tôi thì chạy nhanh đến, ôm chầm lấy vai tôi, ngưng trọng nói: “Sao rồi Lý ca, nghe nói tối qua ca thiếu chút nữa lao xe xuống hồ nước à?”
Không thể không nói tên mập này lấy tiền để đối đãi, đầy tháng con hắn tôi vừa mừng 500 tệ là liền đối với tôi như người nhà. Tôi nhỏ giọng trả lời: “Không sao, tại đường xấu thôi.”
Tên mập vẫn muốn nói, nhưng tôi cố ý tránh qua một bên, tiếp tục bước. Hiện giờ tôi chẳng cảm động trước bất kỳ sự quan tâm nào, tối qua chết hụt, không có nghĩa là ngày sau sẽ trường thọ, một phút chưa được gặp Lưu đại sư là một phút tôi chưa an lòng.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensex.moe/chuyen-xe-bus-so-13/
2386 Đường Hoài Viễn.
Lại lần nữa đi vào khu nhà này, vẫn như cũ là trong lòng đầy mong đợi, vẫn là dáng vẻ cũ kỹ của tiểu khu, tường đen sì bong tróc.
Còn có, ông lão mù kia nữa!
Ông lão giống như nửa tháng trước tới đây, ngồi ngoài cổng phe phẩy quạt. Biết rằng khi ông ta mở mắt nhìn sẽ rất đáng sợ, tôi không muốn kinh động, liền cố bước nhẹ vào trong. Chưa bước vào tới nơi thì phía sau có tiếng gọi.
“Há, có phải là tiểu ca lần trước đến tìm Lưu Khánh Chúc không?”
Gọi tôi không phải ai khác mà chính là đại tỷ lần trước dẫn đường cho tôi tìm Lưu Khánh Chúc.
“Đại tỷ, là tôi đây. Có điều lần này tôi không đến để tìm ông ấy.”
Chẳng muốn dây dưa với chị ta, tôi đáp xong liền cúi đầu tiếp tục đi. Nhưng chị gái có vẻ còn chưa muốn tạm biệt, tôi chạy nhanh mấy bước rẽ vào cổng tò vò.
Chị ấy có vẻ rất thân thiết với Lưu Khánh Chúc. Nhưng Lưu Khánh Chúc đã chết cháy 10 năm trước, vậy chị ta là cái thứ gì?
Nháy mắt đã lên tới lầu 3 nhà Lưu Vân Ba đại sư, nhưng tiếc là dù tôi gõ cửa thế nào cũng không có phản ứng.
Ước hẹn là gặp đại sư giờ tan tâm ngày 15 âm, nhưng tối qua sau khi xảy ra chuyện, thật sự là hai chân tôi mềm nhũn, đi không nổi. Dù có nói thế nào đi nữa, tôi cũng là người lỡ hẹn, giờ này đại sư không có nhà cũng là điều bình thường.
Ra khỏi tiểu khu, không ngờ đại tỷ kia vẫn còn đứng ở cổng, thấy tôi thì chạy tới, cười hì hì: “Cái cậu này cũng gấp gáp quá, tôi nói còn chưa hết câu đã không thấy đâu rồi.”
Không nghĩ chị ta vẫn chờ mình, tôi còn đang phân vân thì chị nói tiếp: “Sáng nay lúc ra ngoài, Lưu Khánh Chúc nói với tôi hôm nay cậu sẽ tới, bảo tôi chuyển lời cho cậu!”
Tôi nghe vậy thì sửng sốt: “Cái gì, ông ta nói với chị hôm nay tôi sẽ đến?”
“Đúng vậy, còn bảo tôi chuyển cho cậu bốn chữ: Gõ cửa chớ mở!”
“Gõ cửa chớ mở?”
Tôi lặp lại 4 từ, mặt đầy nghi hoặc nhìn chị ta. Đại tỷ không nói gì, nhìn tôi cười rồi đi qua hầu hạ ông lão mù.
Dọc đường quay về ký túc xá, tôi vẫn luôn suy nghĩ trong đầu. Lần đầu tới, Lưu Khánh Chúc nói một câu ‘nhiều người chớ chở’, mà tối hôm xảy ra chuyện chính là hôm tôi chở nhiều khách nhất, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Quay về công th, lão Vũ gọi điện cho tôi nói tài xế mới cuối giờ chiều sẽ đến, hơn nữa còn sắp xếp tôi và anh ta ở cùng nhau. Gặp việc ma quỷ muốn lấy mạng, tôi đương nhiên không muốn người vô tội bị vạ lây, liền thẳng thắn từ chối lão Vũ.
Nhưng lão Vũ cứng như đá, nói gì cũng không suy chuyển, sống chết bắt tôi phải chia ca với người này. Cuối cùng chỉ bảo tôi nhận chăn gối cho người mới rồi cúp máy cái rụp.
7h tối, quả đúng là có người mới đến ký túc xá, người này chỉ cao chừng 1m60, người béo như cái bình gas di động.
Nhưng anh ta khác với tên mập giảo hoạt ở đội xe, gương mặt hiền lành, không phải gương mặt cười xu nịnh, vừa nhìn đã thấy không thành thật.
Tên mập lùn vào phòng thấy tôi đang nằm trên giường thì vội tới bắt tay: “Chào người anh em, anh là Lý Diệu đúng không, tôi là đồng nghiệp chia ca với anh, tên Lục Nhất Hoành!”
Tôi nằm trên giường còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta nắm tay, vội rụt về, lạnh lùng nói: “Từ đâu ra vậy, tuyến xe 14 này anh không lái được đâu!”
Lục Nhất Hoành thấy tôi mặt lạnh vẫn không xấu hổ mà lại cười: “Người anh em, tôi lái được mà, tôi đã lái taxi 5 năm, 5 năm lái xe tải, lần này tới đây là dự định lái 5 năm xe bus.”
Xem ra tên này cũng là cố chấp, một chốc một lát đuổi không đi được, tôi đành chẳng quan tâm đến hắn nữa.
Thấy thời gian không còn sớm, tôi rời giường mặc quần áo, vội vàng chạy đến nhà Lưu Vân Ba đại sư.
Không may là Lưu đại sư vẫn không có nhà, tôi ngồi xổm chờ ngoài cửa, chợt ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Tìm dáo dác xung quanh, cuối cùng phát hiện, mùi hôi bốc ra từ cái lắ tôi đeo trên tay. Tháo nó xuống nghiêm túc nhìn, hạt châu vẫn là mà đỏ thắm, nhưng quái lạ là chất liệu lúc trước rất cứng, giờ lại mềm nhũn, sờ lên còn có đàn hồi.
Tôi bật đèn flash điện thoại chiếu gần xem xét thì sợ đến toát mồ hôi hột. Cái lắc tay bắt đầu thối rữa!
Nhớ tới câu nói đùa của em họ: “Con ngươi của người để ngoài không khí chỉ được nửa tháng!”, Tôi hít vào một hơi khí lạnh, cố gắng trấn định tinh thần, cất cái lắc vào túi, đợi lát nữa gặp Lưu đại sư sẽ hỏi cho rõ.
Lo lắng bất an chờ đợi đến tận 12h đêm cũng không thấy ông ấy về, tôi bất đắc dĩ phải quay lại công th.
Mới vừa về ký túc, còn tưởng mình đi nhầm phòng, sàn nhà sạch bong, chăn chiếu gấp gọn gàng, mấy thứ tôi vứt tùy tiện dưới đất cũng được dọn hết. Đang kinh ngạc thì Lục Nhất Hoành đẩy cửa vào: “Người anh em sao giờ này mới về à, tôi cũng vừa về.”
Tôi ngạc nhiên, nhìn đồng hồ hỏi: “Giờ đã gần 1h sáng, anh làm gì mà giờ mới về?”
“Tôi đi lái xe, vừa tan tầm này.”
Tôi nghe anh ta nói thì hoảng sợ: “Cái gì? Anh chạy xe số 13? Anh lấy chìa khóa đâu ra?”
Nhất Hoành cười hì hì: “Chiều này đội trưởng Vũ đưa cho tôi.”
Tôi thở dài, vốn định xử lý xong chuyện của mình sẽ đuổi anh ta đi, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tên mập này vừa tới liền lái chuyến xe đầu tiên luôn.
Cuối cùng vẫn là chậm một bước, tôi lau mồ hôi, lo lắng hỏi: “Hôm nay anh lái, khách có đông không, có xảy ra chuyện gì không?”
“Chẳng có việc gì lạ cả. Cả một đường chẳng bị tắc, chỉ là hôm nay chẳng có khách nào.” Tên mập vừa cười ha hả vừa nói, đương nhiên ngày đầu được lái, tâm trạng anh ta rất vui.
Tôi nghe vậy thì thở dài trong lòng, tôi qua suýt nữa thì tôi kéo cả đống người xuống hồ, việc này có lẽ đã được truyền cả thôn Đường Oa Tử, hôm nay không ai dám ngồi xe là chuyện dễ hiểu.
Tên mập mở tủ quần áo định thay đồ thì đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, cũng không phải là không có khách nào, mà lúc quay về từ xưởng giấy, tôi mới phát hiện thật ta có một khách.”
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao quay về mới phát hiện?”
Tên mập thong thả nói: “Lúc đi không để ý, vừa quay về thì có người gõ cửa xe, là một bà lão, để quên sọt rau củ trong xe.”
Tôi vừa nghe thì lập tức biến sắc, trong lòng thầm kêu một tiếng: “Hỏng rồi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |