Tôi không dám nhìn tiếp, vội đỡ tiểu Lục đi ra ngoài, gã là đại họa, không nghi ngờ gì nữa!! Chẳng trách tôi cứ thấy cái bóng dáng quen thuộc mà nghĩ không ra, bởi chủ quán mì này mình gặp không nhiều lắm cho nên ấn tượng không sâu.
Nhưng Đạo Điên từng nói, trên người tôi và Hoàn Tử Đầu đều có âm khí của đại họa, gã là người hai chúng tôi đều từng gặp, thế Hoàn Tử Đầu gặp gã lúc nào? Còn nhớ cái lần tôi với tiểu Lục dẫn Hoàn Tử Đầu đến đây, nhưng hắn nói là không nhìn thấy quán mì nào cả, chỉ là một bức tường. Chợt trong lòng ớn lạnh, liệu có phải Hoàn Tử Đầu quen biết chủ quán?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi rồi biến mất, bắt đầu cố vắt óc tìm kiếm tất cả manh mối, rồi chợt ngộ ra, hình như mình đã đoán được hắn gặp chủ quán lúc nào rồi.
Khi ở trong thôn, Hoàn Tử Đầu có giải thích cho tôi tại sao hắn sợ ma. Hắn nói, hồi còn nhỏ nhìn thấy cỗ quan tài trên cây cầu đá, còn có người bên trong ngồi dậy. Hoàn Tử Đầu nhìn thấy mặt người đó thì sợ mất mật, một gương mặt chữ điền, hẳn đó chính là đại họa!
Nguyên nhân gì nó xuất hiện ở đó thì không biết, nhưng chắc chắn là nó. Chẳng trách lần mình gặp phải quỷ bắt xe, rồi đến cả tên mắt trâu cứ đuổi tới đây là chỉ dám đứng bên ngoài, không dám vào, là bởi đại họa ở trong quán.
Hít sâu một hơi, tôi nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, thật không thể ngờ đại họa khiến cho Đạo Điên phải hạ sơn, lại chính là chủ quán mà mình gặp mấy lần.
Mấy hôm trước, lúc đại họa tìm đến nhà Khương đại phu, tôi với Hoàn Tử Đầu phải chạy trốn đám người của lãnh đạo, không được thấy nó với Đạo Điên giao đấu thế nào. Nhưng giờ chủ quán mì vẫn bình an vô sự, điều này chứng minh Đạo Điên đã thất bại!
Chợt thấy lo lắng cho Đạo Điên, đồng thời tôi cũng bắt đầu tin lời ông lão râu dê, chỉ có hai đồng tiền cùng với một cuốn sách mới có thể trấn áp nó. Cũng may là hiện tại, ngoài việc nó sai khiến mấy người chôn mèo, thì chưa làm loạn gì. Mình thì lại chả phải chúa cứu thế nhân loại, chỉ mong thuận lợi cứu được lão Lưu, việc đại họa cứ để sau rồi tính.
Nghĩ đến đây, tôi không nghĩ tiếp, vội bắt xe đưa tiểu Lục về công ty.
Sáng hôm sau, xách hành lý ra sân bay theo đúng hẹn, chỉ một lát đã thấy gã mặc vest cùng hai thủ hạ xuất hiện, nhưng không thấy lão Lưu đâu.
Lửa giận bốc lên, tôi túm cổ áo gã, mắng: “Lão Lưu đâu? Người đâu?”
Hai tên thủ hạ phía sau gã kéo tôi ra, gã chỉnh trang lại cổ áo, thấp giọng nói: “Ông lão đi cùng nhóm khác đến Bắc Kinh rồi, tới nơi sẽ gặp. Lên máy bay trước đi đã!”
Dứt lời gã liền đi thẳng vào quầy thủ tục. Tuy gã nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn nghi ngờ, chỉ có điều trước mắt thì lão Lưu đang trong tay bọn chúng, đành nén lửa giận mà lên máy bay cùng gã.
Trước khi máy bay cất cánh, tôi lén gửi một tin nhắn cho Hoàn Tử Đầu: “Đi Bắc Kinh, chưa thấy lão Lưu đâu, hỏi thăm xem!”
Chỉ chừng một phút đã có hồi âm: “Hiểu rồi, tôi sẽ tìm chị dâu hỏi cho!”
Vừa xóa tin nhắn, tắt máy thì chợt gã mặc vest đến chỗ tôi ngồi, đưa cái card visit nói: “Tôi tên là Đinh Long, lần này đi Bắc Kinh khá gấp. Đến nơi thì tranh thủ mà làm việc!”
Tôi biết hắn đang nói đến chuyện ma ám tứ hợp viện, nhưng giờ chưa thấy lão Lưu đâu, phải làm sao? Nói xong, cũng chả đợi tôi trả lời, gã liền quay về chỗ.
8h tối thì đến Bắc Kinh, thuê khách sạn ngủ lại. Gã Đinh Long đi vào phòng tôi, vẫn giống lúc gặp nhau tối qua, hắn ngồi vắt chân, chẳng nói gì, nhìn tôi nhếch mép cười.
Một lúc lâu sau, hắn mới châm điếu thuốc, chậm rãi nói: “Sáng mai tôi dẫn cậu qua xem tứ hợp viện kia!”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Này, anh đã hứa thả lão Lưu, ông ấy đến Bắc Kinh chưa? Tôi phải gặp ông ấy!”
Đinh Long rít hơi thuốc: “Ông lão sẽ đến Bắc Kinh sớm thôi, cậu đừng nôn nóng. Sáng mai cứ qua xem tứ hợp viện đã!”
Giờ thì không nhịn được nữa, tôi đứng dậy chỉ vào mặt gã: “Con mẹ nó, tôi đây đâu có biết bắt ma, bảo tôi đi xem cái rắm à?”
Thấy tôi phát hỏa, Đinh Long xua tay, ý bảo tôi ngồi xuống, nói: “Cậu nhận lái chuyến xe số 13 sau khi cả đống tài xế đã chết. Ngay cả thầy bắt ma Vương Đắc Hỉ cũng bỏ mạng, mà cậu lại không việc gì!”
Tôi sửng sốt: “Tôi không chết thì đồng nghĩ với biết bắt ma à?”
Đinh Long phả khói thuốc, nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Cậu không biết thật?”
Đầy một bụng chướng khí, tôi phẫn uất ngồi xuống, hóa ra là chúng lừa mình tới đây!
Thực ra nghĩ chi cùng thì mình cũng chả cần nói thật với chúng làm gì. Mặc kệ cái tứ hợp viện kia có ma ám hay không, trước mắt chi bằng cứ tự nhận mình có năng lực, tạm thời lừa chúng để kéo dài thời gian. Nghĩ xuôi, tôi thấp giọng nói: “Thôi được, tôi sẽ đi xem xét!”
Đinh Long cười: “Tốt, cậu vất vả chút vậy. Chuyện này gấp lắm, kỳ bầu cử lãnh đạo nhiệm kỳ mới rất cần tứ hợp viện này!”
Ban đầu nghe gã nói, tôi không hiểu là việc bầu cử thì có liên quan gì đến tứ hợp hiện? Nhưng ngẫm kỹ lại thì lập tức hiểu ra.
“Làm quà?”
Đinh Long giơ ngón tay cái, cười cười gật đầu.
Tứ hợp viện ngay tại Bắc Kinh, một tòa được bảo tồn hoàn hảo có thể nói là vô giá, vậy mà tặng không ư? Có thể tưởng tượng được, cái ghế lãnh đạo này một khi ngồi là có thể vơ vét được chừng nào.
Tôi cau mày nhìn, Đinh Long lại phả khói thuốc, nói: “Từ lúc mua tòa tứ hợp viện này nó đã bị ma ám, vẫn luôn để không. Tuy nó là thứ vô giá trên thị trưởng, nhưng ma ám rất nặng, tháng trước có tên rảnh rỗi thích khám phá mạo hiểm đã bỏ mạng trong đó. Chuyện này đã gây xôn xao dư luận, bản thân thứ này rất nhạy cảm, không ai muốn nó bị công khai, hiểu chứ?”
“Ừ!” Tôi đáp.
Đã lường trước là tay lãnh đạo kia sẽ chẳng làm chuyện gì mà lỗ vốn cả. Hắn sợ tòa nhà bị ma ám sẽ nổi tiếng, sau này rất kho mà tặng lại. Thấy tôi đã có vẻ ngoan ngoãn, Đinh Long nói tiếp: “Để tôi tả sơ qua tình hình cho cậu. Tứ hợp viện chẳng khác nào hóa thạch sống, chuyện cũ không có gì để bàn. Đằng trước đằng sau nó có hai nhà hàng xóm, đều là khách sạn cao cấp cho khách du lịch, không vấn đề gì, lại chỉ riêng tòa nhà này là bị ma ám.”
“Ma ám như thế nào?”
Đinh Long thở dài: “Tòa nhà này, người bản xứ có đặt cho nó cái tên đặc biệt là Tơ Hồng Lão Viện. Bởi vì đêm khuya thường trông thấy một cô gái tay buộc chỉ đỏ đi đi lại lại trong phòng.”
Tôi im lặng lắng nghe, Đinh Long nói tiếp: “Chỉ có chuyện đó thôi, nhưng khách du lịch ở tại khách sanh khiếu nại rất nhiều, nói rằng đáng sợ, ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ.”
“Ừ!” Tôi lại khẽ đáp.
Thấy tôi không có hứng thú nói nhiều với mình, Đinh Long bèn đứng dậy: “Tình hình đại khái là như vậy. Nó nằm cách đây không xa lắm, sáng mai tôi dẫn cậu qua.”
Nói xong gã định đi ra ngoài, chợt nhớ ra gì đó, lại quay đầu nói: “Chuyện này nếu làm tốt thì quay về lái xe tiếp. Nếu làm không tốt, cũng đừng nhắc tới!”
Nói xong, gã cười lạnh mấy tiếng rồi đẩy cửa bước ra.
Vẫn còn có thể quay về lái xe? Lần ép tôi đến Bắc Kinh này ngày càng thấy không đúng. Chưa nói đến chuyện chúng bảo mình bắt ma, nhưng không cho mình gặp lão Lưu là sao? Để kiềm chế mình ư?
Gã đi khỏi không bao lâu thì có tin nhắn của Hoàn Tử Đầu. Hắn nói lão Lưu cũng bị mang đến Bắc Kinh rồi, còn gửi cả địa chỉ mà ông ấy đang bị giữ. Đã tìm được tung tích lão Lưu, tôi liền có thể lên kế hoạch bỏ trốn.
Có thể nhìn ra chúng nôn nóng xử lý việc này đến thế nào, sáng sớm hôm sau đã cho người đánh thức tôi dậy, ăn sáng rồi dẫn sang khu tứ hợp viện.
Khu tứ hợp viện này là một khu kiến trúc đồng nhất, lãnh đạo sở hữu tòa chính giữa, tòa phía trước và phía sau đều treo biển khách sạn. Đứng trước cổng, Đinh Long đắn đo mãi mới thủ hạ mở cửa, cùng tôi đi vào trong sân.
Mấy dãy nhà trong tứ hợp viện này được bảo tồn khá nguyên vẹn, ở bãi cỏ trước phòng chính có hai cái cây, tôi vào sân bắt gặp thì nhíu mày. Đinh Long thấy vậy vội hỏi: “Sao thế, hai cái cây này có vấn đề gì à?”
Tôi tỏ ra hiểu biết, gật đầu nói: “Đây là hai cây dâu, nó đồng âm với từ tang. Đó là điều kiêng kị, bình thường không ai trồng trong sân cả!”
Đinh Long ngẩng đầu nhìn cây dâu, có vẻ tin, gật gật đầu. Xem xong hai cái cây, tôi nhấc chân đi vào phòng chính, Đinh Long sợ hãi nên bảo ra ngoài cổng hút điếu thuốc, sai một thủ hạ vào cùng với tôi.
Bên trong phòng chính, đồ đạc đều phủ một lớp bụi của thời gian, tôi liếc nhìn tên thủ hạ đứng sau mình, nhanh trí nói: “Chà, căn phòng này có không ít người đã chết!”
Tên thủ hạ nghi hoặc: “Sao anh nhìn ra được?”
Tôi không trả lời hắn, mà chỉ tay vào cái giường trong phòng ngủ: “Kìa, trên cái giường kia cũng có người chết. Cậu không nhìn thấy vẫn còn có cô gái đang nằm đó à?”
Lập tức tay thủ hạ sợ choáng váng, hắn không tự chủ mà lùi về phía sau mấy bước. Tôi thầm cười khẩy, chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Thấy tôi ra, Đinh Long vội sán lại hỏi tình hình. Diễn kịch thì diễn chi chót, tôi dạo qua mấy dãy phòng còn lại, chậm rãi nói: “Ma nữ!”
Đinh Long hít sâu một hơi, thấp giọng: “Làm sao cậu thấy được?”
Tôu lạnh lùng: “Đầu giường treo gương, trước cửa trồng dâu, giường phòng ngủ đối diện cửa, đây đều là những thứ phá hủy phong thủy, thu hút sát khí!”
Đinh Long bội phục, giơ ngón tay cái tấm tắc khen: “Tôi đã nói là chuyến xe 13 chết nhiều người như vậy mà anh vẫn sống, nhất định là không đơn giản mà!”
Thực ra thì những lời tôi nói không hoàn toàn là bịa đặt, dưới nông thôn vốn mê tín, đây chỉ là những gì tôi nhớ người lớn nói lúc còn sống ở quê, không nghĩ hôm nay lại có đất dụng võ.
Lại nghĩ, buổi tối đi ngủ, đều có người canh gác ở cửa, muốn chạy thì chỉ có thể chạy khi ở bên ngoài, tôi liền nói: “Ban ngày ma không xuất hiện, chờ trời tối thì quay lại!”
Nghe tôi nói thế Đinh Long rõ ràng lộ vẻ khó xủa, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu. Công việc ban ngày chỉ có vậy, đến 11h đêm, Đinh Long lại dẫn theo hai tên thủ hạ cùng tôi xuất phát tới tứ hợp viện ma ám.
Do tòa nhà này có ma đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của hai khách sạn sát bên, con ngõ đi vào tứ hợp viện, ngoài một bà lão đang bới thùng rác thì chẳng có mấy người đi đường, vô cùng yên tĩnh.
Cố ý bảo Đinh Long tắt đèn pin, tìm mọi cách để đẩy cái không khí kinh khủng dâng cao, thực ra thì bản thân tôi cũng sợ, nhưng dù gì mình đã trải qua nhiều rồi, những thứ tôi gặp, có khi còn đáng sợ hơn hồn ma ở tòa nhà này cả trăm lần cũng nên.
Tôi bảo Đinh Long mở cổng để vào trong bắt ma, ba người bọn chúng nhìn nhau, cuối cùng nghiến răng đi với tôi vào trong sân. Đêm nay trời đầy mây mù, khoảng sân tối om, gió thổi lá hai cây dâu va vào nhau sàn sạt.
Tôi thì cứ suy nghĩ làm cách nào dọa cho mấy tên này hoảng sợ mà bỏ chạy, để đi cứu lão Lưu. Cắn răng, tôi chỉ vào một căn phòng: “Ma nữ trong đó, vào thôi!”
Quả thật câu nói đã có tác dụng, Đinh Long khó xử đáp: “Mình cậu vào là được rồi, ba người chúng tôi không biết bắt ma, ở bên ngoài thủ thôi!”
Vừa định mở mồm bảo gã là không được thì đột nhiên, “rầm” một tiếng, không biết cơn gió từ đâu thổi tới, bật tung cửa phòng.
Chuyện bất ngờ làm chính tôi cũng choáng váng, thấy Đinh Long vẫn chưa chịu chạy, tôi nảy ra một ý, giơ bàn tay chĩa vào gã, ra vẻ gấp gáp nói: “Chết, chạy mau, sau lưng anh có một cô gái!”
Vừa dứt lời thì phòng tuyến trong lòng Đinh Long đã hoàn toàn sụp đổ, gã hét lên một tiếng, liều mạng chạy như điên ra ngoài cổng. Hai tên thủ hạ thấy vậy, đương nhiên cũng chẳng dại gì mà ở lại.
Nhìn theo bóng chúng khuất sau cổng chính, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cười lạnh một tiếng, tôi vừa định quay ra sân thì chợt nghe tiếng bước chân. Lông tơ dựng đứng hết lên, thầm kêu không xong rồi, chẳng dám quay đầu, tôi đi thẳng ra sân.
Vừa đến giao lộ thì bắt gặp bà lão bới rác đang vác cái bao tải đi về hướng tứ hợp viện, tôi vội ngăn lại, nói: “Đại nương, bên đó không vào được đâu, mau chạy đi!”
Nghe tôi nói thế, bà lãi sửng sốt ngẩng đầu: “Sao lại không được vào, bên đó còn có cái thùng rác nữa!”
Tôi thoáng liếc về phía cổng tứ hợp viện, chợt nhìn thấy, một cô gái mặt trắng bệch đang đứng ở cổng, trên tay có buộc một sợi chỉ đỏ!
Vội hoảng loạn kéo bà lão về phía sau, nói: “Bên đó có ma!”
Thấy bà lão chậm chạp, tôi liền cõng lên lưng mà chạy. Chạy qua mấy khúc cua, quay đầu không thấy cô gái kia đuổi theo, mới thở phào bỏ bà lão xuống.
Bà lão vẫn tỏ ra ngây thơ, hỏi: “Sao cậu trông thấy cô nương đó lại bỏ chạy?”
Tôi vừa thở vừa nói: “Tơ Hồng Lão Viện, bà chưa nghe bao giờ à? Cô nương kia có buộc chỉ đỏ trên tay, không phải là người!”
Tôi vừa dứt lời thì chợt bà lão đổi nét mặt, bở nụ cười bí hiểm, nhấc tay áo lên, đổ lộ cổ tay, hỏi: “Có phải sợi chỉ này không?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |