“Nhãi ranh, sao lại đến nữa?”
Tôi quay đầu nhìn lại, người mắng là bà lão. Bà chậm rãi đi vào phòng, tức giận lườm tôi, sau đó nhấc cái giỏ đồ ăn xuống.
“Đại nương, cháu chờ bà mãi, chuyện hôm qua cháu nói bà đã suy nghĩ chưa, bà định thế nào?”
Bà lão đi sang bên cạnh, cúi người cất cái giỏ đồ ăn vào ngăn tủ bếp, cất giọng khàn khàn: “Hôm qua ngươi nói gì với ta nhỉ, ta sớm quên mất rồi!”
Tôi sửng sốt: “Quên? Chính là chuyện về vụ tai nạn 10 năm trước đó, đại nương, bà cùng cháu đến Bắc Kinh làm chứng đi!”
Bà lão đóng tủ lại, từ từ đi ra phòng ngoài, ngồi xuống phản, tôi cũng vội đi ra ngồi xuống chờ bà trả lời. Sau một hồi suy ngẫm, bà lão nhìn tôi, nói: “Hôm qua ta đã bảo đừng có đến đây nữa, sao ngươi không nghe lời?”
Tôi thở dài: “Đại nương, bà là nhân chứng duy nhất trong vụ này, chỉ có bà đứng ra mới lật được án. Những oan hồn chết dưới đập nước nhiều như thế, họ cũng đang ngày đêm mong được đòi lại công băng, bà nói có phải không?”
Bà lão hơi trầm mặt xuống, cười khổ: “Công bằng? Người đã chết thì còn gì công băng nữa? Ngươi nghĩ mình đâm đơn kiện thì đám oan hồn sẽ cảm tạ ngươi chắc?”
“Sẽ chứ! Nhưng cháu làm không phải vì mong được cảm ơn, chỉ tin tưởng rằng kết quả này là sự mong muốn của họ!”
Bà lão lườm tôi một cái khinh miệt, nói: “Thằng nhãi, nói cứ như là ngươi đã từng gặp ma vậy!”
Bà ấy vừa dứt lời, suýt chút nữa tôi đã lấy ví dụ về bác Lục, nhưng sợ bà lão hốt hoảng nên lại thôi. Thấy tôi ngập ngừng, bà lão nhìn ra bên ngoài cửa, dửng dưng nói: “Không còn sớm nữa, ngươi về đi!”
Lại đuổi! Hôm qua đã bảo bà ấy suy nghĩ một đêm, hôm nay không thể từ bỏ dễ dàng được. Mềm không xong thì cứng rắn, tôi cởi giày vứt xuống đầu giường, nói: “Đại nương, cháu đã nói chuyện này rất cấp bách. Nếu bà không đồng ý cùng cháu đến Bắc Kinh thì cháu sẽ không đi đâu hết!”
Nói đoạn, tôi ngồi bó gối, tỏ ra một bộ dạng bất chấp. Bà lão cau mày: “Thằng nhãi này thật gan lì, lần đầu gặp ta đã biết rồi. Nơi đây gần hồ chứa nước, trời tối đám ma quỷ đếu phiêu lại, nếu ngươi không muốn bị dọa chết thì mau cút đi!”
Tôi lạnh giọng đáp: “Đại nương đừng lấy hồn ma đập nước ra dọa cháu, cháu đi kiện vì họ, cháu không sợ họ đâu!”
Bà lão nghe vậy sửng sốt, xua tay: “Hừ, thằng nhãi lại bắt đầu gan lì? Trời mà tối, ngươi có muốn chạy cũng không được nữa, cho ngươi sợ đái ra quần luôn!”
Tôi hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh, nói: “Đại nương, tâm chính trong sáng, bách quỷ bất xâm!”
Vừa dứt lời, bà lão bật cười khanh khách, một lúc sau mới vịn tường đứng dậy, khom lưng nói: “Được, thế thì ngươi cứ ở đây, để ta xem đám oan hồn đập chứa nước đêm nay sẽ báo đáp ngươi thế nào! Ha ha ha ha…”
“Đã đến nước này rồi, cháu vất vả lắm mới tìm được bà, chỉ cần bà chịu theo cháu đến Bắc Kinh, cháu sẽ trả bất cứ giá nào!”
Bà lão cười ha hả một hồi, rồi đi về phía cửa chính, nói: “Được, vậy cứ chờ ngươi sống qua được đêm nay rồi nói!”
Nói đoạn bà đi ra ngoài. Vừa rồi tôi tỏ thái độ là muốn cho bà lão thấy sự quyết tâm của mình, chứng tỏ mình đáng tin tưởng!
Bà lão đi khỏi, trong nhà chỉ còn mình tôi, một cảm giác sợ hãi không nói nên lời lập tức ập đến. Mình phải qua đêm ở đây thật sao? Nhưng lời nói như bát nước hắt đi, không thể vớt lại được, hôm nay mình không thể quay về!
Chẳng biết bà lão đi đâu, một mình tôi nằm trên phản, mãi đến hơn 5h chiều, mặt trời đã xuống núi mà vẫn chưa thấy về.
“Sống qua đêm nay rồi nói!” Có phải ý của bà lão là, nếu mình kiên trì một đêm, bà sẽ tính đến chuyện ra làm chứng? Trong lòng hơi sốt ruột, một mình trong phòng lại thấy khá lạnh, tôi xỏ giày đi ra sân.
Phía trước là đập nước, phía sau là núi cao. Tám căn nhà nằm dưới bóng núi, cả ngày mặt trời không chiếu đến, thật không biết khi xưa họ nghĩ gì lại xây nhà ở đây!
Đứng trong sân duỗi tay duỗi chân, tôi không dám đi loạn, chỉ hút điếu thuốc rồi vội vào nhà. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bà lão vẫn chưa về, nhớ đến câu bà lão nói, hồn ma dưới đập nước sẽ phiêu lại đây mà không khỏi sởn tóc gáy.
Quấn chặt quần áo, tôi lo lắng, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác. Trời sắp tối, dù giờ có hối hận quay về công ty thì cũng chẳng có xe, tôi quay đầu, trải cái chăn mỏng lên phản, đi ngủ.
Không dám tắt đèn, nhưng cái ánh sáng mờ mờ của bóng đèn cũ kỹ càng làm tăng thêm không khí âm u trong phòng. Tôi cố gắng tự trấn an bản thân, chịu đựng nỗi sợ, nhắm mắt lại, tỏ ra bình tĩnh.
Ở một mình, thời gian trôi qua rất chậm, mãi mới đế 10h tối, tôi lấy điện thoại di động ra chơi. Nếu đã không ngủ được thì khỏi ngủ đi, tôi bấm số gọi cho tiểu Lục…
Bắt máy, giọng nói của tiểu Lục vang lên: “Huynh đệ, đang ở đâu đấy?”
Tôi cười đáp: “Ở nhà bạn, rảnh rỗi gọi cậu nói chuyện phiếm!”
Tiểu Lục cũng cười: “Anh gọi đúng lúc đấy, tôi vừa nói chuyện với mẹ, mới cúp máy xong!”
“Thế à, dưới quê cậu có khỏe không?”
Thực ra gọi điện cho tiểu Lục mục đích chỉ là đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân, nhưng ai dè cậu ta đột nhiên lại nói: “Mẹ tôi khỏe, vừa nãy mẹ tôi kể, tuáng trước trong thôn có một ông già qua đời, nhưng chôn rồi mà xác còn mò về nhà!”
Nếu câu chuyện này cậu ta nói với tôi trong ký túc, có lẽ tôi đã mỉm cười trêu chọc, nhưng giờ bản thân đang nằm trong căn nhà ở gần đập nước, tôi toát mồ hôi hột, tôi nói: “Cái gì, chẳng phải cậu không tin vào ma quỷ ư? Cậu tin chuyện đó à?”
Tiểu Lục đáp: “Tôi không tin, nhưng mẹ nói là cả thôn đều trông thấy, cái xác quay về, người mặc áo liệm, trang điểm trên mặt cứ như diễn viên kinh kịch!”
Càng nghe càng rùng rợn, tôi vội nói: “Dừng lại, ban đêm ban hôm, nói chuyện khác đi!”
Thấy tôi không muốn nghe, tiểu Lục cũng thôi, im lặng mấy giây rồi tiếp: “Lát nữa lại phải lái xe, đã lâu rồi từ hôm Vương đội trưởng gặp tai nạn, chẳng có khách nào dám lên xe.”
Thấy cậu ta đổi chủ đề, tôi châm một điếu thuốc, hút rồi nói: “Ừ, như vậy cũng tốt, khỏi cần dừng xe nhiều, về sớm ngủ sớm.”
Tiểu Lục nói: “Nhưng giờ tôi là đội trưởng, phải lo cho đồng nghiệp của mình. Tôi không thể cứ rảnh rỗi được, tôi đã suy nghĩ về điều này mấy hôm nay. Hiện giời ai cũng nói cái đập nước bị ma ám, chẳng ai dám ngồi xe bus. Tôi quyết định hôm nào đó sẽ đến đập, vào mấy căn nhà cũ ở một đêm, quay clip lại cho tất cả xem rằng chẳng có ma cỏ gì!”
Bản thân đang nằm trong khu nhà hoang gần đập nước, nghe cậu ta nói vậy tôi không biết là nên khóc hay nên cười. Thấy tôi im lặng, tiểu Lục nói tiếp: “Tôi đã trình bày vấn đề này trong cuộc họp hôm qua, nhưng chẳng tài xế nào đồng ý. Họ nói rằng chẳng còn ai sống ở mấy căn nhà đó nữa, và cái đập bị ma ám thật!”
Lại bắt đầu nhắc đến ma quỷ, tôi hút một hơi thuốc, bất lực nói: “Tiểu Lục, đừng nói nữa!”
Tiểu Lục lại la lên: “Huynh đệ, anh sợ cái gì? Tất cả chỉ là mọi người nghĩ ra thôi. Đến anh cũng không ủng hộ tôi, bực nhất là lão Đinh nói, có tám căn nhà ở gần đập chứa nước, đó đều là nhà ma, đêm nào cũng có tiếng khóc. Anh thấy lão có nhảm nhí không? Hai chúng ta lái xe qua đó hàng ngày, chưa bao giờ nghe thấy gì cả…”
Tôi không thể nghe nổi nữa, mắng: “Tiểu Lục, đừng nói bậy!”
Tiểu Lục hừ một tiếng không nói nữa, một lát sau cậu ta bảo phải đi lái xe, tôi bèn cúp máy. Điếu thuốc trên tay đã cháy hết từ lúc nào không hay, cuộc điện thoại vừa rồi làm tôi bị phân tâm, cảm thấy khó chịu hơn. Miễn cưỡng châm điếu thuốc khác, vừa định bật lửa thì chợt nghe tiếng cạch.
Cửa chính mở ra, tôi lo lắng hỏi: “Đại nương bà về rồi à?”
Không có ai trả lời. Tim tôi như thắt lại, đêm nay không có gió, cánh cửa… bị chuột mở ư? Cố tự an ủi theo hướng đó, nhưng tay cầm điếu thuốc của tôi đã bất giác run run.
Bà lão vẫn chưa về, đang thử lòng mình à?
Chẳng dám ra ngoài đóng cửa, tôi châm thuốc, ngồi im trên phản. Lại có tiếng cạch lần nữa, cánh cửa tự động đóng lại. Tôi hoảng sợ, có thứ gì đó đang tới? Chuột làm sao mà biết đóng cửa chứ, tôi ngồi thẳng lưng, mồ hôi bắt đầu túa ra, đêm nay mình hơi liều quá rồi.
Nhưng đã đến nước này, dù có cắn răng cũng phải kiên trì. Lấy điện thoại ra xem, không có sóng! Ban nãy gọi cho tiểu Lục sóng căng 5 vạch, mà giờ lại hoàn toàn mất tín hiệu?
Đang thắc mắc thì chợt một âm thanh giòn tan vang lên dưới bếp. Tiếng động bất ngờ khiến tim tôi đập loạn, nó rất quen thuộc, giống như tiếng xếp củi vậy.
Có thứ gì đó đã vào trong bếp!
Tôi nghiêng đầu lắng nghe, chẳng bao lâu sau lại có tiếng tí tách lửa cháy, cuối cùng cũng có thể thở phào, chắc bà lão mới về, đang nấu đồ ăn tối.
Lại có tiếng mở vung, rồi tiếng đổ nước vào nồi, tôi nói: “Đại nương, bà về rồi à, nửa đêm còn đi nấu nướng?”
Giơ tay áo lau mồ hôi trán, tôi xỏ giầy bước ra ngoài.
“Đại…” Bước đến bếp, câu gọi của tôi chợt nghẹn ở cổ họng. Không có ai!
Da đầu tê rần, không dám nghĩ nhiều, tôi xoay người chạy. Ra bên ngoài, cái lạnh ban đêm thấu xương, hốt hoảng chạy trên con đường mòn, điều khiến tôi hoảng sợ là cả bảy căn nhà còn lại, đều sáng đèn.
Lúc chạy ngang qua căn nhà có chuồng gà, chiếc bàn trống ban ngày đã đầy người ngồi, một nam một nữ, một ông già và một đứa trẻ, tất cả đều ánh mắt vô hồn. Có vẻ cảm nhận được sự hiện diện của tôi, họ bắt đầu chầm chậm quay đầu. Dưới ánh đèn vàng vọt, tôi nhìn thấy gương mặt họ, giống hệt như tiểu Lục mô tả, nó được vẽ trắng toát, y như diên viên kinh kịch!
Vấp phải cái gì đó ngã ra đất, tôi cuống cuồng đứng dậy chạy tiếp, mỗi căn nhà tôi chạy qua đều chật cứng người, họ cử động rất chậm, với gương mặt được trang điểm trắng toát!
Cú ngã khiến một bên giày của tôi văng mất, cắm đầu chạy dọc con đường mòn băng qua đập nước lên đường quốc lộ. Đường này giờ chỉ còn chuyến xe 13 cuối cùng mà tôi với tiểu Lục lái!
Bất lực nhìn về phía hồ chứa nước, nó đang đầy những bóng ma, mặc dù không thể nhìn thấy gương mặt, nhưng chúng rõ ràng là đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Thầm chửi một câu, tôi tháo nốt chiếc giày, định chân đất chạy về công ty, chợt nghe tiếng còi đằng xa, tiếp đó là ánh đèn xe xuất hiện, xe số 13!
Đó là xe bus số 13 tiểu Lục lái, tôi vui mừng khôn xiết, đứng ở lề đường vẫy tay điên cuồng. Nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng đó là, tiểu Lục hai mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, vô cảm cho xe chạy băng băng.
Cậu ấy không dừng xe!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |