Bà lão gật đầu: “Được thôi, nếu cậu có thể ngủ một đêm ở bãi tha ma, tôi sẽ cứu quá âm tiên!”
Tuy yêu cầu của bà lão thật khó mà tưởng tượng, nhưng thấy tôi đáp ứng thì lại có vẻ rất sảng khoái. Lý Đại Chuy muốn cản, nhưng hai chúng tôi chỉ mấy câu đã chốt việc, anh ta không có cơ hội.
Từng này tuổi, tuy tôi không kiếm ra nhiều tiền, cũng chẳng có thành tựu gì nổi bật, nhưng so về những chuyện quái dị trên đời, ít ai chứng kiến hay trải qua nhiều như tôi. Trên đường về nhà, tôi thì chẳng nghĩ gì mấy, mà Đại Chuy lại sợ hãi, cứ muốn nói lại thôi khiến tôi khá khó chịu, hỏi: “Lý đại ca, anh có gì muốn nói ư? Cứ nói đi, không phải ngại!”
Bấy giờ anh ta mới thở dài: “Huynh đệ, không nên đánh cuộc với bà lão như vậy. Bãi tha ma đó chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến giết người còn vứt xác ở đó nữa!”
Tôi cười lạnh: “Không sao, tôi đây không biết xem bệnh, nhưng xem ma thì nhiều rồi!”
Cho rằng tôi nói đùa, Lý Đại Chuy cũng khẽ cười: “Cái nồi này đáng lẽ đại ca tôi đây phải gánh, nhưng để vợ ở nhà một mình thật không yên tâm, làm khó cậu rồi!”
“Lý đại ca đừng nói vậy, tôi tìm Lý Đồng nhờ giúp đỡ trước mà, kể cả không xem bệnh cho chị dâu thì anh ta cũng cần được cứu!”
Lý Đại Chuy lo lắm, cả đường đi cứ nói về bãi tha ma, nghe nói bãi tha ma của thị trấn là nơi nổi tiếng về tà âm, chẳng nhà đầu tư nào dám động đến, ngay cả xây dựng cầu đường cũng phải tránh qua một bên. Đằng nào cũng phải tới đó ngủ, càng hỏi nhiều thì càng tự hù dọa mình, về đến nhà Đại Chuy, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa, nằm lăn ra ngủ.
Ngủ đến tận hơn 2h chiều, lúc dậy thì Đại Chuy đã làm đồ ăn sẵn chờ tôi, cửa phòng ngủ đóng kín, vợ anh ta đã lại ngủ rồi. Trong bữa ăn, chẳng biết Đại Chuy lấy đâu ra mấy cái bùa hộ mệnh đưa cho tôi, nói rằng đã được đại sư làm phép, giữ để trừ tà. Tôi bất đắc dĩ nhận lấy, trong lòng không đồng ý lắm, nếu mấy cái bùa này mà có tác dụng, vợ anh ta đã chẳng bị như vậy.
Không định uống bia, nhưng anh ta nói uống vào cho thêm can đảm, tôi bèn uống hai lon, uống xong cứ mơ mơ màng màng. Hết bữa cơm thì trời cũng dần tối, Lý Đại Chuy đánh xe đưa tôi ra bãi tha ma, tới nơi mới thấy, nơi này không chỉ hoang vắng, mà mùi hôi thối còn nồng nặc!
Cỏ dại thì mọc đầy, lại còn nằm ngay cạnh bãi rác, Lý Đại Chuy lôi cái áo khoác da trong cốp xe đưa cho tôi, nói: “Huynh đệ, ở đây âm khí nặng, mặc nhiều áo một chút!”
Tôi nhận cái áo, gật đầu bảo anh ta đi về, trước khi đi còn dặn đi dặn lại là đừng cởi trói cho vợ, Lý Đại Chuy đáp ứng rồi bảo 5h sáng xe lái xe đến đón.
Quay đầu, tôi đi sâu vào bãi cỏ hoang một đoạn, cố gắng càng xa bãi rác càng tốt, tới khi mùi đã bớt nồng, tôi khoác cái áo, nằm xuống đất. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, men vẫn còn trong máu, hai mắt díp lại, chỉ một lát đã ngủ mất. Đến đêm, gió lạnh làm tôi tỉnh, đúng là Đại Chuy nói không sai, ở đây vừa âm u vừa lạnh, cái lạnh cứ như nhiệt độ xuống dưới 0°C, tôi quấn chặt cái áo khoác, châm điếu thuốc, suy nghĩ sao bà lão này cứ bắt người ta đến đây ngủ qua đêm nhỉ?
Cao nhân thì luôn lập dị, cái này tôi hiểu, nhưng xem bệnh bằng cách bảo người ta ra bãi tha ma ngủ thì tôi chẳng tin. Nơi đây cách phố xá rất xa, chỉ có thể nhìn thấy lấp ló ánh đèn xe trên đường đối diện, hút xong điếu thuốc, tôi rảnh rỗi quan dát xung quanh. Nhing bầu trời đêm đầy sao mà lòng dấy lên một nỗi u sầu, giờ này lão Lưu đang ở đâu, chẳng biết lão còn sống được bao lâu nữa!
Vốn dĩ trông cậy vào quá âm tiên nổi danh chỉ điểm, giờ thì hay rồi, còn phải đi cứu anh ta! Chỉ hy vọng đêm nay dù mình có sợ vãi tè, thì bà lão vẫn sẽ giữ lời hứa đánh thức Lý Đồng, như vậy cũng đáng.
Ngồi một lúc thì lại nghĩ đến tiểu Lục, mình ra ngoài đã lâu không liên lạc, tình hình phía công ty dạo này thế nào không biết, bèn bấm số gọi cho cậu ta. Sau một hồi chuông, tiểu Lục vẫn cái chất giọng trào phúng cười nói: “Huynh đệ, anh đang đi làm phù rể ở đâu đấy?”
Tôi cười: “Ở tỉnh khác, gần đây công ty thế nào, có xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Lục ai da một tiếng, nói: “Có có, trong thời gian anh đi lang, phía thành phố lộn tùng phèo hết. Nghe nói lãnh đạo nào đó dính líu đến vụ án lớn, liên tiếp có người xuống công ty ta, điều tra về vụ tai nạn gì đó ở đập nước tận 10 năm trước!”
Nghe được chuyện này tôi vui lắm, mối lo vẫn luôn treo trên đầu cuối cùng đã rơi xuống. Tiểu Lục hỏi tôi khi nào thì về, tôi tùy cơ ứng biến nói chờ làm phù rể xong đã, tiểu Lục phì cười: “Phải rồi, anh nhắc đến phú rể, tôi mới nhớ, mấy hôm trước mẹ tôi còn gọi điện, nói rằng dưới quê…”
Vừa nghe cậu ta nói đến đó, tôi lập tức ngắt máy, lần trước ở căn nhà của bà lão đã đủ kinh nghiệm rồi, hơn nữa tôi rất hiểu tiểu Lục, chắc chắn tiểu tử này lại bệnh cũ tái phát, định kể chuyện ma quỷ dưới quê cho mình nghe.
Cất điện thoại vào túi, tôi nằm xuống miễn cưỡng ngủ một lát, chẳng bao lâu thì lại bị gió lạnh làm tỉnh giấc, mở mắt ra chợt sợ run người.
Ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, hình như có một cô gái mặc đồ trắng, tóc tai rũ rượi. Thời gian này, lại ở địa điểm này, ngoài ma ra thì làm gì còn ai, rốt cuộc thì vẫn là có tà ám! Tôi hít sâu một hơi, lén cúi đầu xuống.
Ma nữ áo trắng giống như đang tìm kiếm cái gì đó, cứ lòng vòng lắc lư trong khoảng đấy trống, tôi không dám cử động dù là nhỏ nhất, nhưng nó lại bắt đầu dần dần đi về phía này.
Đêm nay trời không trăng, hơn nữa cỏ thỉ cao, khoảng cách thì xa, tôi không thấy rõ gương mặt ma nữ, điều này càng khiến tôi sợ hãi.
“Lão Lưu còn chưa tìm được, bằng bất cứ giá nào mình cũng phải sống qua đêm nay!”
Trong lòng tự nhủ, tôi cắn răng vơ ngay viên gạch bên cạnh, chẳng cần biết có tác dụng hay không nhưng cứ tiên hạ thủ vi cường. Hình như ma nữ phát hiện ra tôi thì phải, vừa lẩm bẩm gì đó, vừa nhìn, đi dần về phía này. Căng thẳng, giờ chạy cũng không xong mà không chạy cũng không xong, tuy mình từng gặp ma rồi, nhưng cũng chưa đối diện tiếp xúc bao giờ!
Cố căng da đầu chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng, nhưng thật may, ma nữ đến gần tôi chỉ còn khoảng hơn 1m thì bỗng xoay người bỏ đi. Tôi toát mồ hôi, vừa thở phào bỗng nghe tiếng nhạc chói tai, lại có điện thoại lúc này mới chết dở!
Đại Chuy gọi tới, tôi cuống cuồng ấn nút tắt âm nhưng đã quá muộn, ma nữ đã nghe thấy, trong khoảnh khắc nó từ từ quay đầu, tôi hét lớn một tiếng, lao vụt tới quật nó ngã ra đất, giơ viên gạch lên hướng đầu nó mà đập. Chưa kịp xuống tay, chợt có giọng nói vang lên trong điện thoại, Lý Đại Chuy nói: “Huynh đệ, cậu bên đó sao rồi? Vợ tôi mới chạy mất!”
Chị dâu chạy mất?
Tôi sửng sốt khựng lại, nhìn xuống ma nữ vừa bị mình chế ngự, lập tức bừng tỉnh! Ma nữ sao có thể sờ thấy, lại bị quật ngã được, đây hẳn là con người!
Bỏ viên gạch xuống, tôi hỏi: “Chị dâu đấy à?”
Biết chị ta có bệnh, đợi một lát không thấy trả lời, tôi lật cái mặt ma nữ lên, đúng là vợ Đại Chuy! Vừa mới bị tôi quật thô bạo, đầu chị ấy va xuống đất, mặt dính đầy sỏi vụn, hai bên má và cái trán tươm máu, trông rất đáng sợ. Nhưng tất cả cũng không đáng sợ bằng cặp mắt đỏ ọc, hung hăng nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống!
Sợ chị ta phản kháng, tôi vẫn phải giữ chặt tay, hướng về phía điện thoại dưới đất, gào lên: “Lý đại ca, chị dâu chạy đến bãi tha ma này, mau đến đưa chị ấy về!”
Đại Chuy nghe thấy liền cúp máy. Nhà anh ta cách đây khá xa, cho dù chạy xe buổi tối cũng phải mất đến 30p, tôi không dám lơi lỏng, cứ ấn chặt chị vợ Đại Chuy dưới đất. Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, với sự căng thẳng tột độ, tôi chẳng còn cảm giác được lạnh nữa, mà mồ hôi đac toát ra đầm đìa. Hơn 10p sau, bỗng phát hiện vợ Đại Chuy ngày càng giãy giụa nhẹ đi, cuối cùng không nhúc nhích nữa, nằm rạp dưới đất.
Nhìn vết máu trên đầu chị ta, tôi hơi cuống, liệu có phải bị đập đầu xuống đất nên choáng, hay là ngất xỉu, hoặc giả đã chết? Hốt hoảng nới lỏng tay ra, tôi hỏi nhỏ: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Vẫn không nhúc nhích!
Xong rồi, tôi lo lắng lật người chị ta dậy, gọi: “Chị…”
Còn chưa dứt câu, đột nhiên chị ta mở mắt, há mồm nhào lên cắn, tôi không tránh kịp, bị cắn trúng tai. Tuy cuối cùng cũng giằng ra được, nhưng chị ta cắn thật mạnh, lỗ tai rớm máu tươi, suýt thì bị nghiến đứt.
Vợ Đại Chuy cứ như nổi điên, nhanh chóng bật dậy, lao vào người tôi, chẳng lưu tình được nữa, tôi vung tay đấm mấy cú, chị ta ngã ngửa ra đất. Nhảy lên đè lên người, hai tay tôi ấn chặt đầu chị ta xuống đất. Giằng co đến hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa thấy Đại Chuy đến. Vợ anh ta bị ma nhập, sức lực rất lớn, không hề giống một phụ nữ bình thường, tôi cố hết sức mới giữ được chị ta trên mặt đất, toàn thân đã đẫm mồ hôi.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Lý Đại Chuy vẫn chưa tới!
Cho dù là đi bộ đến, cho dù là ông lão chống gậy thì còn mẹ nó cũng phải đến từ lâu rồi mới phải, sao còn chưa thấy anh ta đâu?
Càng nghĩ càng tức điên người, trong khi đó thì vợ Đại Chuy phản kháng ngày càng kịch liệt, tôi ngày càng mất sức, cũng may không hổ cái thân đàn ông, vẫn miễn cưỡng có thể giằng co cho đến khi mặt trời mọc.
Cuối cùng thì trời cũng sáng, mình không cần ở lại bãi tha ma nữa, nhưng vợ Đại Chuy vẫn đang liều mạng, tôi không dám buông lỏng, chờ mặt trời lên cao mới như quả bóng xì hơi, rũ xuống. Vừa bị bài học cắn tai xong, tôi không ngu ngốc nữa, vẫn ấn chặt chị ta xuống, chẳng bao lâu sau thì Đại Chuy tới.
Trông thấy cảnh tượng này, anh ta chạy vội tới đỡ tôi dậy, luôn miệng xin lỗi: “Huynh đệ, vất vả rồi!”
Vất vả?
Toàn thân mệt mỏi, tôi loạng choạng đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt anh ta, mắng: “Vất vả cái rắm! Lý Đại Chuy, có phải anh chơi tôi không? Tối qua sao anh không đến, suýt nữa thì vợ anh ăn thịt tôi rồi!”
Đại Chuy cuống quýt đỡ vợ dậy, nhìn máu trên tai tôi, lại nhìn mặt vợ mình, chắc cũng đoán được phần nào, thở dài: “Huynh đệ, không phải tôi cố tình không đến, mà là bà lão không cho tôi ra khỏi cửa!”
Tôi nghe xong thì đơ ra, nghi hoặc hỏi: “Bà lão không cho anh ra ngoài? Bà ta điên à, anh không nói rõ sự tình cho bà ta sao? Sao bà ấy không cho anh đi?”
Lý Đại Chuy nói: “Huynh đệ, bà ấy nói rằng sẽ chữa bệnh cho vợ tôi, hơn nữa tối qua tôi mới biết, hóa ra bà ấy cũng biết quá âm!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |